Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 323: Hay là suy nghĩ nhiều quá

Lúc này, đôi mắt của Lực Đế Chi Chủ phát sinh biến hóa. Thần sắc nguyên bản khinh thường đột nhiên biến thành phẫn nộ.
– Thật sự là tên ghê tởm, ta muốn giết ngươi.
Sát ý sôi trào. Trong ánh mắt của Lực Đế Chi Chủ lúc này chỉ có gia hỏa đáng giận kia.
– Hừ. Không có sự đồng ý của ta mà ngươi đã muốn chạy sao? Đừng có hòng. Không phải là ngươi coi thường ta sao?
Nếu như ở dưới tác động của Hữu Sắc Nhãn Tình mà ngươi còn có thể rời đi, vậy thì thật là mơ choáng váng hão huyền.
– Ồ!
Đột nhiên, tình huống không thích hợp phát sinh. Trong hư không, Lực Đế Chi Chủ lập tức khôi phục bình thường.
– Ta chính là Lực Đế Chi Chủ. Sâu kiến như ngươi có tư cách gì để giao thủ cùng ta.
Từ trên người của Lực Đế Chi Chủ, sức mạnh cuồng bạo tỏa ra.Pháp tắc hạo hãn quấn quanh ở trên thân thể khổng lồ kia phát ra khí tức chấn vỡ hư không.
So sánh với lúc trước, loại khí thế này, loại bá đạo kia hoàn toàn chính là một trời một vực.
Lực Đế Chi Chủ giơ tay lên, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới. Mặc dù bàn tay này không lớn nhưng lại khiến cho Lâm Phàm có cảm giác nó có thể che đậy thiên địa.
– Đây làm thật.
Lâm Phàm biết công năng của Hữu Sắc Nhãn Tình. Đó chính là sẽ để cho đối phương triệt để điên cuồng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là sử dụng tất cả sức mạnh để triệt để trấn áp hắn, không giữ lại chút nào.
– Chết đi cho bản đế.
Lực Đế Chi Chủ đột nhiên quát to. Lòng bàn tay ép xuống. Từ trong lòng bàn tay, một quầng sáng chói lọi bộc phát ra. Trời đất giống như là đột nhiên đổ ập xuống.
Lúc này, hắn không phải đối mặt với một người là Lực Đế Chi Chủ mà là đang đối mặt với toàn bộ thiên địa.
Phụt phụt!
Sức mạnh không thể địch nổi nghiền ép xuống. Mặt đất ở mấy trăm dặm xung quanh đều trầm xuống. Mấy tảng đá lớn sừng sững ở trên mặt đất bị san bằng. Cây cối bị ép thành mảnh vụn.
Lâm Phàm cảm nhận được có một sức mạnh khổng lồ đang đè ép lên thân thể mình khiến cho hắn căn bản không có khả năng phản kháng.
– Tại sao có thể như vậy? Đây không phải là chuyện mà ta muốn như thế.
Thanh âm không cam lòng vang vọng, nhưng sau đó cũng nhanh chóng im bặt. Toàn bộ mặt đất hãm sâu xuống dưới. Một chưởng này đã là chiêu thức cường hãn nhất của Lực Đế Chi Chủ, đủ để hủy diệt hết thảy, bất kỳ thứ gì ở dưới một chưởng này đều sẽ tiêu tán.
Thân thể của Lâm Phàm nhanh chóng phân giải, hóa thành tro tàn, triệt để tiêu tán ở trong thiên địa.
Quá mạnh! Kẻ này thật sự là quá mạnh. Hắn hoàn toàn không có bất kỳ năng lực gì để mà phản kháng, thậm chí ngay cả góc áo của đối phương hắn cũng không thể chạm đến.
Lâm Phàm vừa tử vong, công năng của Hữu Sắc Nhãn Tình lập tức tiêu tán. Đồng thời, trong nháy mắt, Lực Đế Chi Chủ cũng kịp tỉnh táo lại.
– Ta đang làm gì vậy?
Lực Đế Chi Chủ nghi hoặc. Vừa rồi, trong chốc lát, hắn đã thất thần. Sau đó, khi nhìn về phía dưới, trên khuôn mặt lộ vẻ phẫn nộ.
– Thật sự là sâu kiến đáng ghét. Ngươi ỷ vào con rối thế thân có thể không ngừng phục sinh, liền cho rằng có thể giao thủ cùng bản đế hay sao? Hoàn toàn chính là tự rước lấy nhục. Chờ bản đế mang Ngăn cách chi lực cầm tới, ta muốn xem còn ngươi phục sinh bằng cách nào.
Hắn đã không muốn tiếp tục dây dưa cùng kẻ này. Nhưng ngay khi chuẩn bị rời đi, hắn lại nghĩ đến biện pháp.
– Đúng rồi. Ngươi không phải là không chết sao? Vậy thì bản đế sẽ phong cấm ngươi. Chờ ta mang Ngăn cách chi lực đến, ta muốn nhìn xem ngươi còn cuống vọng được hay không?
Lực Đế Chi Chủ đưa tay, vồ mạnh một cái. Tro bụi ngược dòng trong hư không nhanh chóng ngưng tụ đến, hình thành lao ngục. Sau đó, hắn đột nhiên bỏ xuống, nhanh chóng phong tỏa khu vực mà Lâm Phàm vừa tử vong.
– Hừ. Ngươi cứ ở trong Bất Hủ Lao Ngục này của bản đế mà chậm rãi chờ đợi bản đế quay lại đi.
Xoẹt!
Nói xong, Lực Đế Chi Chủ nhanh chóng xé rách hư không, biến mất khỏi chỗ vừa đứng.
– Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Lâm Phàm vừa thức tỉnh lập tức thi triển Hữu Sắc Nhãn Tình, thế nhưng mà khi thấy tình huống ở trước mắt, hắn lại triệt để choáng váng.
– Đây là thứ đồ gì?
Lần trước, hắn đã thí nghiệm qua với Hắc Cốt rồi. Mặc dù thời gian mình tử vong chỉ có mười giây, nhưng mà thường nhân muốn tỉnh lại từ trạng thái hỗn loạn của Hữu Sắc Nhãn Tình thì cũng cần mười giây, cho nên đây là một sự phối hợp không có khe hở.
Nhưng hôm nay, khắc sâu vào trong mắt hắn lại một mảnh tro bụi. Mà bên ngoài tro bụi thì là một thế giới khác. Chỉ là ngoài thế giới kia lại không có một ai.
– Làm sao lại có thể không có ai?
– Chẳng lẽ Lực Đế Chi Chủ này có ý chí vững như là bàn thạch, cứng rắn không thể gãy, muốn tỉnh lại từ trạng thái hỗn loạn của Hữu Sắc Nhãn Tình thì không mất đến mười giây hay sao?
Nhưng tro bụi không gian đang bao phủ hắn giống như là ngưng tụ sức mạnh vô tận có thể ngăn cách đường đi của mình.
– Tên kia nói muốn đi tìm tìm Ngăn cách chi lực, đến đây chặt đứt liên hệ giữa mình cùng con rối thế thân. Thật đúng là gia hỏa thú vị.
Lúc này, Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, thậm chí có chút không cam lòng.
– Làm sao mọi chuyện lại kết thúc như vậy? Hazz. Chỉ còn kém một chút, thật còn thiếu một chút nữa thôi, nếu như tiếp tục chết thêm mấy lần nữa, nội tình nhất định sẽ tích lũy đầy.
Hiện tại Lâm Phàm rất khó chịu bởi vì hắn không ngờ Lực Đế Chi Chủ lại rời đi.
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, Lực Đế Chi Chủ trúng Hữu Sắc Nhãn Tình, căn bản chính là bật hết hỏa lực. Khi đó hắn ra tay, mình căn bản không có năng lực gì để chống đỡ, hoàn toàn chính là bị nghiền ép, nội tình không hề tăng lên.
Xem ra đặc tính ‘Càng đánh càng mạnh’ này là cần chiến đấu thật sự, mà mình cũng cần lấy ra toàn bộ thực lực mới được. Hiển nhiên là khi chiến đấu với đối thủ ngang cơ hoặc là chênh lệch không phải là quá lớn thì đặc tính càng đánh càng mạnh mới có thể càng dễ dàng bạo phát ra.
Lồng giam ở trước mắt này mặc dù không phải là phong ấn, nhưng lại có tác dụng ngăn chặn đường đi của mình, tự nhiên cũng chính là loại phong ấn phong tỏa thiên địa. Cho nên thứ này hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì với mình cả.
Nhanh chân đi về phía trước, không hề có chút trở ngại nào, hắn dễ dàng đi xuyên qua cái lồng giam này.
Sau khi ra ngoài, nhìn qua hoàn cảnh chung quanh, Lâm Phàm rơi vào trầm tư. Lúc này, hắn cảm thấy thật sự là rất bất đắc dĩ. Chênh lệch thực lực giữa mình cùng Lực Đế Chi Chủ thật sự là quá lớn. Không ngờ Thiên Thần giáo này lại có được Pháp Vương mạnh mẽ như vậy, hơn nữa cũng là loại người mà hắn thích nhất, chủ tu ngạnh công, lấy sức mạnh đánh nổ tất cả đối thủ.
Nếu như có thể giết chết hoặc là lấy được pháp môn tu luyện của đối phương, nói không chừng hắn có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.
– Hoàn cảnh thật sự là thảm liệt! Không ngờ chỉ sau hai trận chiến, một nơi nguyên bản thật tốt lại biến thành mấp mô, hoang vu như thế này.
Lúc này, Lâm Phàm thản nhiên lấy quần áo từ trong nhẫn trữ vật ra và mặc vào. Bởi vì lần cuối, hắn bị đánh thành tro bụi cho nên quần áo đều không có, may mắn chung quanh không ai, nếu không e rằng hắn đã lộ cảnh xuân.
Trên đời này, ai có thể có phúc khí mà nhìn thấy thân thể hoàn mỹ mà thuần khiết này của mình đây.
Lâm Phàm phủi mông một cái, xé rách hư không, đi vào trong đó, nhanh chóng chạy về phương xa.
Lúc này, ở một chỗ âm u, Minh Nha đen kịt dừng lại ở trên cành cây của một cái cây khô, con mắt màu đỏ tươi nhìn ngó chung quanh, phát ra tiếng kêu báo hiệu tử vong.
Ở nơi này, bùn đất đều là màu đen, thậm chí bên trong còn có những con côn trùng có vẻ ngoài dữ tợn đang di chuyển.
Hư không xé rách, Lực Đế Chi Chủ nhanh chóng đáp xuống.
– Âm Nha Pháp Vương cho bản đế mượn Ngăn cách chi lực một thời gian. Bản đế muốn đi giết người.
Người mà hắn muốn giết chết thì tuyệt đối sẽ không sống sót.
Ngăn cách chi lực cũng không phải là thứ gì ghê gớm mà là một loại pháp tắc, nhưng mà hắn cũng không có lĩnh ngộ loại pháp tắc này.
– Lực Đế, ta cũng không ngờ lại có lúc ngươi đến mượn đồ của ta. Xem ra người mà ngươi muốn giết chết còn chưa chết, nhưng ngươi muốn mượn Ngăn cách chi lực làm gì?
Từ trong miệng của con Minh Nha đang đứng trên cành khô kia, thanh âm Âm Nha Pháp Vương truyền ra ngoài.
– Gia hỏa kia có được con rối thế thân cho nên có thể không ngừng phục sinh. Chỉ có Ngăn cách chi lực mới có thể phá giải con rối thế thân, ngươi tranh thủ thời gian đưa cho bản đế, bản đế muốn nhanh chóng quay về giết chết tên kia.
Lực Đế Chi Chủ nghĩ đến sâu kiến kia không ngừng nhảy nhót ở trước mặt hắn liền phẫn nộ.
Trong cuộc đời của hắn chưa từng có loại tình huống này phát sinh. Thật sự là đáng giận đến cực điểm!
– Không có khả năng. Trên đời làm sao lại còn tồn tại con rối thế thân, nhất định không phải là con rối thế thân, Lực Đế ngươi nhất định là nhìn lầm.
Âm Nha Pháp Vương không có lấy Ngăn cách chi lực ra mà là nghi hoặc nói.
– Đưa Ngăn cách chi lực cho bản đế, ngươi là muốn chậm trễ thời gian của bản đế hay sao?
Lúc này, thanh âm của Lực Đế Chi Chủ cũng biến thành âm trầm, thậm chí lộ vẻ phẫn nộ. Hắn chán ghét lãng phí thời gian.
– Cho.
Một quầng sáng từ phương xa lao tới. Lực Đế Chi Chủ nhanh chóng nắm lấy quầng sáng này vào trong tay, sau đó xé rách hư không, lập tức rời đi.
Hắn không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn lập tức giết chết tên kia.
Chưa bao giờ có sâu kiến có thể đào thoát từ trong tay Lực Đế Chi Chủ hắn, lại càng không cần phải nói sâu kiến ngông cuồng như tên kia.
Giữa thiên địa.
– Tại sao có thể như vậy…
Lực Đế Chi Chủ đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào phía dưới. Cái lao tù bằng tro bụi kia vẫn tồn tại như cũ, thế nhưng mà bên trong lại trống rỗng, sâu kiến kia lại biến mất.
– Kẻ này đã chạy thoát rồi hay sao?
Hắn không thể tiếp nhận mọi chuyện diễn ra như thế này.
Lực Đế Chi Chủ tức giận gào thét. Hắn nhanh chóng vỗ xuống một chưởng. Toàn bộ mặt đất đều chia năm xẻ bảy, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
– Bản đế lại thất bại.
Hắn không thể nhịn được nữa, nhanh chóng xé rách hư không, rời khỏi nơi này.
Lúc này, ở trong hư không, Lâm Phàm vẫn đang cúi đầu suy nghĩ.
– Mọi chuyện rất không thích hợp. Mặc dù mình có được các loại Buff cực kỳ nghịch thiên, nhưng còn không phải là người đứng đầu, người vô địch. Thực lực mới là trọng yếu nhất.
Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận. Lấy thực lực bây giờ của mình, chiến đấu cuối cùng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, căn bản khó mà làm ra cải biến lớn với thế cục của Viêm Hoa tông. Chỉ có trở thành người mạnh nhất thì mới có năng lực cải biến tất cả mọi thứ ở hiện tại.
Còn bây giờ, chỉ là một tên Pháp Vương của Thiên Thần giáo đã dễ dàng trấn áp mình, lại càng không cần phải nói những cường giả chân chính của các tông môn cường đại kia.
Nhất là Thánh Đường tông kia, có thể xưng hô là tông môn mạnh nhất trên thế gian cũng đủ để nhìn ra là thực lực của tông môn này cường hãn cỡ nào.
Hiện giờ, hắn muốn thu hoạch một lượng lớn điểm tích lũy, điểm khổ tu để manh lên. Xem ra hắn nhất định phải nghĩ một biện pháp nào đó mới được.
Đi qua Nhật Chiếu tông thì sao?
Chuyện này tạm thời vẫn là đừng suy nghĩ, độ nguy hiểm rất cao. Lần trước, hắn đã làm ra động tĩnh lớn như vậy tại Nhật Chiếu tông, đã sớm bị cường giả bên đó chú ý rồi.
Nếu như, hắn lại đi Nhật Chiếu tông, rất có thể sẽ gặp được cường giả dùng kiếm lần trước.
Được rồi. Vừa rồi chiến đấu cũng mệt mỏi, hắn vẫn nên tắm rửa một hồi cho sảng khoái đã.
Thiên Hà Vương Đỉnh nhanh chóng xuất hiện. Lâm Phàm nhìn thoáng qua chung quanh, phát hiện nơi này hoang vu không có một bóng người nào. Cho nên hắn thản nhiên cởi quần áo và nhảy vào trong Vương đỉnh. Thanh Uyên Địa Hỏa bắt đầu thiêu đốt. Nước trong Vương Đỉnh nhanh chóng sôi trào.
Độ ấm vừa phải, Lâm Phàm cũng thả lỏng người, nhẹ nhàng thư giãn.
– Thôi. Diệt trừ Thiên Thần giáo mới là nhiệm vụ trọng yếu nhất. Bây giờ, mình phải nghĩ biện pháp tìm ra bọn gia hỏa này. Về phần những tông môn bên ngoài, cũng không nhất thời vội vã tìm bọn họ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Phàm nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên lặng ngắn ngủi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận