Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 324: Không cần đánh

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Trưởng lão, Viêm Hoa tông rất cũ nát, hoàn toàn không có cách nào so sánh cùng Âm Dương tông chúng ta cả.
– Đúng vậy. Hơn nữa, ta nghe nói nơi đó còn rất nghèo khó. Vừa rồi các ngươi thấy không, quần áo trên người của những đứa trẻ kia thật sự là quá rách rưới rồi, giống như là những tên ăn mày ở chỗ tông ta vậy.
– Theo lời đồn thì lãnh thổ này của Viêm Hoa tông có lịch sử cực kỳ xa xưa, nhưng hiện tại, ta lại không nhìn thấy bất kỳ cảnh sắc nào có thể làm cho hai mắt của người ta tỏa sáng cả.
Một đám nam nữ từ phương xa đi tới. Trong đám người này, mặc kệ là nam hay là nữ, khuôn mặt đều là cấp độ đỉnh tiêm, như là trong một mô hình khắc ra.
Mắt to, mắt hai mí, cằm nhọn, mũi cao thẳng,… Tất cả các bộ phận đều rất hoàn mỹ.
Kim trưởng lão là một nữ tử trung niên. Mặc dù, nàng không còn trẻ nữa nhưng mà toàn thân lại tản mát ra một loại khí tức thành thục, hơn nữa còn có một loại khí tức nội liễm nữa. Đồng thời, thực lực của nàng cũng không kém.
– Ừm. Đúng vây. Lãnh thổ này của Viêm Hoa tông đã có mấy ngàn năm lịch sử. Ở trong đoạn lịch sử này tồn tại rất nhiều tông môn nhưng mỗi một cái tông môn nhiều nhất cũng chỉ là tồn tại trong 800 năm mà thôi. Mà bây giờ, thời kỳ cường đại nhất của Viêm Hoa tông cũng không còn tồn tại. Bây giờ, Viêm Hoa tông chính là một tông môn nhỏ yếu, còn chênh lệch rất nhiều so với Âm Dương tông ta.
Lời giải thích của Kim trưởng lão để đám đệ tử kia liên tục gật đầu.
– Trưởng lão, nếu Viêm Hoa tông nhỏ yếu, lạc hậu như vậy, chúng ta còn tới đây làm gì?
Khương Phỉ Tiên dò hỏi. Sau khi đi vào Viêm Hoa tông, nàng cảm thấy rất không thoải mái, thậm chí, nàng cảm giác không khí đục ngầu ở nơi này có ảnh hưởng rất lớn đối với làn da trơn bóng, sáng trắng này của nàng.
Kim trưởng lão thản nhiên nói:
– Ta mang các ngươi tới đây là để ngươi biết được, nếu như các ngươi không chịu cố gắng thì Âm Dương tông sẽ có kết cục như thế nào. Các ngươi là đệ tử mà ta dạy bảo. Ta hi vọng trong đợt thi đấu xếp hạng đệ tử chân truyền của tông môn trong năm nay, các ngươi có thể có được thứ tự tốt.
– Đây là chuyện đương nhiên.Năm nay, ta có niềm tin rất lớn tiến vào mười vị trí đầu trong thi đấu xếp hạng đệ tử chân truyền.
Một nam tử có khuôn mặt anh tuấn, lông mi cao vút ngạo nghễ nói.
Khương Phỉ Tiên cười nói:
– Phác sư huynh là thiên tài bậc nhất trong chúng ta, hơn nữa sư huynh tu hành Đông Minh Thánh Vương Công của tông ta càng là như hổ thêm cánh. Năm nay, sư huynh muốn tiến vào mười vị trí đầu cũng không phải là vấn đề gì quá khó khăn.
Phác Phi Vân ngạo nghễ gật đầu. Bởi vì tu hành Đông Minh Thánh Vương Công, thực lực của hắn đã đạt đến Thiên Cương cảnh tầng hai. Trong nhóm người đồng lứa, thực lực này đủ để khinh thường quần hùng.
– Trưởng lão các ngươi nhìn kìa, nơi đó có người.
Lúc này, phương xa, một cái Vương Đỉnh sừng sững trên mặt đất, trong đó có người đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cho dù là đang nghỉ ngơi, Lâm Phàm cũng không có quên tu luyện, cố gắng tăng điểm khổ tu lên.
Đột nhiên!
Bởi vì cảm giác có người tới gần, hắn mở mắt ra. Nhưng rồi hắn lập tức nhíu mày, bởi vì hắn cảm giác những người này có chút lạ lẫm, mặc dù nhìn giống người của Viêm Hoa tông, nhưng lại có chút không giống.
Khác biệt này không chỉ là từ trên trang phục hay là từ trên bộ mặt mà là khí chất.
Khuôn mặt của bọn họ nhìn có chút quái dị giống như không phải là tự nhiên sinh ra mà như là Hậu Thiên tạo thành.
– Các ngươi cười cái gì?
Lâm Phàm cảm thụ khí tức của những người này một chút, cuối cùng ánh mắt khóa chặt vào người Kim trưởng lão. Khí tức của nữ nhân này rất thú vị, thậm chí có thể nói là tương đương với hắn.
– Không ngờ người của Viêm Hoa tông lại tắm rửa ở bên ngoài thế này. Chẳng lẽ các ngươi không có chỗ tắm rửa hay sao?
Khương Phỉ Tiên nở nụ cười tươi. Nhưng trong đôi mắt đẹp kia lại lóe lên thần sắc trào phúng.
Phác Phi Vân ngạo nghễ ngẩng đầu, nói:
– Chúng ta là đệ tử của Âm Dương tông. Vị này là trưởng lão của tông ta, cũng là ân sư thụ nghiệp của chúng ta. Ngươi ở bên ngoài tắm rửa như thế này khiến cho các vị sư muội của ta cảm thấy khó chịu đấy.
– Âm Dương tông sao? Chính là tông môn dựa vào Thánh Đường tông cùng Nhật Chiếu tông cứu tế mới quật khởi kia hay sao?
Lâm Phàm có đọc qua về tông môn trong cổ tịch ở Viêm Hoa tông.
Âm Dương tông này đã từng có lúc còn nghèo khó hơn cả Viêm Hoa tông, nhưng dựa vào Thánh Đường tông cùng Nhật Chiếu tông chi viện, bọn họ ngược lại từ từ quật khởi, chỉ là muốn trở thành đại tông thì còn kém rất nhiều.
– Càn rỡ!
Phác Phi Vân quát một tiếng chói tai.
– Ngươi nói thế là có ý gì? Ngươi đang vũ nhục Âm Dương tông chúng ta hay sao?
Lâm Phàm không có để ý đến hắn mà nhanh chóng đứng lên, đi ra từ Thiên Hà Vương Đỉnh.
Lập tức, mấy tiếng thét chói tai vang lên.
Những nữ đệ tử của Âm Dương tông lập tức quay đầu, hét lên:
– Biến thái.
– Ngươi…
Phác Phi Vân giận dữ. Hắn không ngờ người ở trước mặt này lại biến thái như thế, cứ trần truồng như vậy mà đi ra. Thật đúng là đáng giận đến cực điểm.
Lâm Phàm cầm quần áo mặc vào, uốn éo cái cổ của mình một lúc. Sau đó, hắn chỉ vào Kim trưởng lão và nói:
– Ngươi đánh với ta một trận.
– Ngươi là đệ tử của Viêm Hoa tông đúng không?
Kim trưởng lão sững sờ tựa như là không rõ chuyện gì đang xảy ra, không hiểu ý của đối phương là gì.
Đánh một trận…Tại sao hắn lại muốn nàng đánh một trận?
– Chúng ta cứ đánh trước một trận lại nói. Ta cũng không ngờ mình thiếu cái gì thì ông trời lập tức cho cái đó đến. Thật đúng là việc làm cho người ta sảng khoái.
Hắn cười to. Nữ nhân già ở trước mắt này có thực lực không tệ. Vừa vặn nội tình của hắn còn thiếu một chút nữa, thừa dịp này có thể bù đủ.
– Chờ một chút! Chẳng lẽ Viêm Hoa tông các ngươi đối xử với khách như vậy hay sao? Âm Dương tông cử chúng ta đến Viêm Hoa tông đặt quan hệ ngoại giao, vậy mà một đệ tử của Viêm Hoa tông như ngươi lại vô duyên vô cớ muốn đánh với ta một trận. Đây là vì cái gì? Ngươi phải giải thích cho ta.
Kim trưởng lão không có minh bạch đầu óc của người trẻ tuổi ở trước mắt này bị làm sao. Tại sao hắn lại muốn đánh với nàng một trận? Đồng thời nàng cũng cảm giác được trong cơ thể của người trẻ tuổi kia có ẩn chứa sức mạnh rất cường đại.
– Muốn đánh thì đánh, không muốn đánh thì cũng phải đánh. Hiện tại ta rất muốn đánh, cho nên ngươi nhất định phải đánh với ta. Tới đây nào.
Vừa dứt lời.
Lâm Phàm đã lập tức hóa thành một vệt sáng lao thẳng đến chỗ Kim trưởng lão. Ở trong quá trình này, hắn đã kịp bật hết hỏa lực, thân thể đột nhiên hóa thành khổng lồ, một khí tức kinh khủng đột nhiên bộc phát ra.
Khương Phỉ Tiên lúc trước còn chế giễu Lâm Phàm thì giờ phút này sắc mặt trở nên trắng bệch. Nàng trợn tròn mắt tựa như là không ngờ thực lực của đối phương lại cường đại như thế.
Cương khí bộc phát ra. Lực trùng kích khiến cho đám người của Âm Dương tông cũng đứng không vững.
Thần sắc lúc này của Phác Phi Vân cũng cực kỳ khó coi. Hắn không ngờ nam tử vừa rồi còn đang tắm rửa lại có thực lực cường đại như thế. Hơn nữa nhìn tuổi tác, người này cũng không chênh lệch nhiều hơn hắn là bao, thế mà chênh lệch thực lực của hai bên lại to lớn như thế.
– Dừng tay lại! Vị này là trưởng lão của Âm Dương tông ta. Một đệ tử của Viêm Hoa tông như ngươi sao có thể ra tay đánh nhau với trưởng lão được.
Ầm!
Lâm Phàm đấm ra một quyền. Sức mạnh cuồng bạo nhanh chóng xuyên qua không gian, đánh tới. Đôi mắt màu máu lóe ra vẻ điên cuồng.
– Ta đã khó chịu rất lâu rồi. Vị trưởng lão này, ngươi cố gắng giúp ta thoải mái một chút đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta chỉ là muốn chiến một trận mà thôi.
Đối mặt với sức mạnh mênh mông này, sắc mặt của Kim trưởng lão cũng trở nên ngưng trọng. Nàng nhấc bàn tay, hư ảnh đồ án Âm Dương đột nhiên xuất hiện, chắn trước nắm đấm của Lâm Phàm.
Xoạt xoạt!
Hư ảnh đồ án Âm Dương nhanh chóng vỡ vụn, rõ ràng là nó không có cách nào chặn một quyền này lại.
Sức mạnh thật cường hãn.
Kim trưởng lão không ngờ chỉ là một người trẻ tuổi mà mấy người các nàng ngẫu nhiên gặp ở dã ngoại lại cường hãn như thế. Viêm Hoa tông khi nào cường đại như thế.
– Ha ha ha! Không sai! Lấy ra toàn bộ thực lực để chiến đấu với ta đi. Nếu như ngươi ẩn tàng thì kết cục sẽ rất thảm.
Lâm Phàm cười lớn. Hắn cảm giác được nội tình trong cơ thể mình bắt đầu tăng trưởng.
Quả nhiên, khi mình lấy ra toàn bộ thực lực và không ngừng chiến đấu, đặc tính Càng đánh càng mạnh kia mới phát huy tác dụng.
– Chẳng lẽ kẻ này là thằng điên sao?
Mấy người Khương Phỉ Tiên đã sớm lui ra phía xa. Uy thế hình thành khi nam nhân này chiến đấu cùng trưởng lão khiến cho bọn họ khó mà ngăn cản.
– Tên này thật đáng ghê tởm, làm sao một lời không hợp liền đánh người. Đây chính là trưởng lão của Âm Dương ta, hắn cho rằng một đệ tử của tông môn nhỏ yếu, lạc hậu như Viêm Hoa tông có thể là đối thủ của trưởng lão hay sao?
Phác Phi Tiên hung ác nói. Hắn rất khó chịu với Lâm Phàm bởi vì rõ ràng là tuổi không chênh lệch là bao nhưng thực lực của đối phương mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Nhưng chỉ có Kim trưởng lão mới biết được, bây giờ áp lực mà nàng đang phải chịu đựng là lớn bao nhiêu. Người trẻ tuổi ở trước mắt này thật quá mạnh. Hơn nữa, chuyện để nàng càng thêm khiếp sợ chính là người trẻ tuổi kia còn không có lĩnh ngộ pháp tắc thế nhưng mà lại có thể chiến đấu với nàng đến mức này.
– Người trẻ tuổi dừng tay lại đi. Ta biết ngươi là đệ tử Viêm Hoa tông. Ngươi không nên phá hoại tình cảm giữa hai tông ta.
Kim trưởng lão quát lên.
– Để ta đánh cho thoải mái rồi thì chúng ta có thể đình chỉ, nếu không thì đừng hòng. Vậy nên xin ngươi để ta đánh thoải mái một chút đi.
Lâm Phàm cười lớn. Hắn vung nắm đấm lên, đánh thẳng về phía bộ ngực của Kim trưởng lão.
Lâm Phàm muốn kích thích đối phương đến phẫn nộ. Chỉ có phẫn nộ mới có thể khiến cho đối phương bộc phát ra chiến lực cường hãn nhất.
– Hỗn trướng.
Kim trưởng lão nổi giận quát. Nàng không ngờ người trẻ tuổi kia lại có can đảm đánh tới chỗ này của nàng.
Không thể nhịn được nữa. Thật sự là không thể nhịn được nữa.
Mặc dù nàng khá lớn tuổi nhưng mà dáng người lại bảo dưỡng rất tốt. Hai gò núi vẫn cực kỳ nổi bật.
– Âm Dương Quang Mang.
Lập tức, một bộ đồ án hình Âm Dương Đồ bay lên từ bàn tay của nàng. Hai nửa đồ án một Âm một Dương nhanh chóng lưu chuyển, bắn ra vô số quầng sáng, đánh thẳng đến chỗ Lâm Phàm.
– Tốt. Thật sự là quá tốt rồi. Chiến đấu phải như thế này mới đúng chứ. Vị trưởng lão của Âm Dương tông này, nếu ngươi cho thể làm cho ta sảng khoái, ta sẽ không giết ngươi, nếu không, ngươi sẽ rất thảm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lâm Phàm liên tục đánh mấy chục quyền lên trên Âm Dương Đồ. Sức mạnh cuồng bạo khiến cho Âm Dương Đồ kia không ngừng chấn động.
Nội tình trong cơ thể không ngừng tăng trưởng, khoảng cách đến cấp độ viên mãn càng ngày càng gần. Mặc dù vẫn còn có một chút khoảng cách, nhưng hắn tin tưởng bà già này nhất định có thể thỏa mãn hắn.
– Càn rỡ.
Kim trưởng lão trừng mắt một cái. Nàng không ngờ người trẻ tuổi này lại là một người điên. Lúc này, nàng lập tức nhấc bàn tay. Sức mạnh pháp tắc nhanh chóng bạo phát ra, rõ ràng nàng đã không còn muốn lưu thủ nữa.
Lâm Phàm hơi dừng lại một chút, cảm giác được sức mạnh pháp tắc đánh tới.
– Sức mạnh pháp tắc rất không tệ. nhưng…
– Nhìn ta một quyền đánh nát.
Sức mạnh mênh mông ngưng tụ ở trên nắm đấm.Khi khí thế đạt tới đỉnh phong, Lâm Phàm đấm ra. Quyền kình nhanh chóng xuyên qua không gian, va chạm cuàng pháp tắc.
Xoạt xoạt!
Sức mạnh pháp tắc như là mặt kính vậy không ngừng vơ nát, phân giải, sau đó tiêu tán ở trong thiên địa.
– Ngươi…
Con ngươi của Kim trưởng lão co lại. Đột nhiên, nàng cảm giác má trái có một lực đạo truyền tới.
Ầm!
Bị một quyền của Lâm Phàm đánh trúng, thân thể của nàng tựa như là đạn pháo bay vụt đến trong đất bùn.
– Tới…
Chiến ý của Lâm Phàm vẫn đang dâng cao. Mái tóc dài màu đỏ ngòm bay trong gió lóe ra vẻ điên cuồng.
Đây mới là chiến đấu công bằng. Chỉ có như thế này thì hắn mới có thể cảm nhận được sự vui sướng trong khi chiến đấu.
Về phần chiến đấu cùng Lực Đế Chi Chủ, hoàn toàn chính là bị nghiền ép, không hề có một chút cảm giác gì.
– Ồ!
Đầy, thật đầy.
Bỗng nhiên, Lâm Phàm phát hiện nội tình trong cơ thể mình đã đầy. Trận chiến đấu này lại có thể chất đầy nội tình cho hắn nhanh như thế. Thật đúng là đủ thoải mái.
– Đồ hỗn trướng, sao ngươi dám làm như vậy đối với ta…
Lúc này, Kim trưởng lão đứng lên từ trong đất bùn. Má trái sưng cao tựa như là phía dưới làn da có cái gì bị đánh nát vậy, khiến cho má trái biến thành dị dạng.
– Chờ một chút, chiến đấu đến đây là kết thúc.
Cảm thụ được tình huống trong cơ thể mình, Lâm Phàm nhanh chóng giơ tay biểu thị trận chiến đến đây là kết thúc, hai người không cần lại đánh nữa.
Hiện tại, hắn cần phải đi bế quan, tăng tu vi lên tới Thiên Cương cảnh tầng năm, lĩnh ngộ pháp tắc.
Chỉ là Kim trưởng lão làm sao có thể nhịn được mà đồng ý dừng tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận