Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 325: Một con giun như thế nào trở lại đỉnh phong

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Nói đánh là đánh, nói không đánh liền không đánh. Kẻ này coi nàng là cái gì?
Đồng thời má trái sưng cao để nàng rất phẫn nộ. Vết thương này đã hủy đi khuôn mặt hoàn mỹ mà nàng vừa làm tốt. Việc này khiến nàng làm sao có thể nhịn.
– Làm sao lại như vậy?
Khương Phỉ Tiên trợn to mắt.Miệng mở to đến mức như là có thể nhét cả quả trứng gà vào. Nàng không thể tin được, trưởng lão lại bị ăn thiệt thòi lớn như thế ở trong tay gia hỏa này.
Đây chính là trưởng lão của Âm Dương tông các nàng, là người có thực lực cường đại, là cường giả lĩnh ngộ pháp tắc mà.
– Ngươi dám tổn thương trưởng lão của tông ta, chúng ta tất nhiên sẽ đi Viêm Hoa tông đòi một lời giải thích. Đến lúc đó, ta sẽ nhìn ngươi làm như thế nào.
Phác Phi Vân giận muốn rách cả mí mắt. Kim trưởng lão ung dung, cao quý trong suy nghĩ của hắn lại bị kẻ này đánh sưng nửa bên mặt. Kẻ này rõ ràng là đang phá hư đồ vật mỹ lệ ở trên thế gian.
Cho dù là người của Âm Dương tông bọn họ có thể dựa vào bí pháp mà cải biến khuôn mặt của bản thân, nhưng mà mỗi một lần cải biến đều cực kỳ thống khổ, còn có khả năng thất bại.
Kim trưởng lão muốn khôi phục lại như cũ, e rằng chỉ có thể đi vào bí cảnh của tông môn để tiếp nhận bí pháp cải tạo.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
– Trước kia cũng có người muốn đi Viêm Hoa tông môn tố cáo ta, nhưng những kẻ đó đã bị ta làm thịt rồi. Bây giờ, ta sẽ không giết các ngươi bởi vì đây chỉ là một chiến đấu rất bình thường mà thôi, xuất hiện thương thế cũng là việc rất bình thường, các ngươi không cần quá để ý.
– A!
Một tiếng hét bén nhọn vang lên. Kim trưởng lão giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Phàm, tóc đen dựng thẳng đứng lên.
– Ta muốn ngươi trả giá đắt.
Uỳnh!
Một bộ đồ án Âm Dương xuất hiện, trôi nổi ở trên đỉnh đầu của Kim trưởng lão. Một khí tức huyền diệu phát ra, hướng thẳng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm cúi đầu trầm tư rồi gật đầu nói:
– Ừm. Thôi cũng được. Xem ra là do ta đã quá sơ ý rồi. Mặc dù, ta sướng rồi thế nhưng mà ngươi không có thoải mái. Vậy thì ta sẽ để ngươi thoải mái một hồi đi.
Năm ngón tay nắm lại, hư không chấn động, sức mạnh mênh mông ngưng tụ đến. Một quầng sáng rực rỡ lập tức bạo phát ra từ trên nắm tay của Lâm Phàm. Sau đó, hắn nhanh chóng đánh ra một quyền.
Khí tức tỏa ra từ đồ án Âm Dương đột nhiên bị một quyền này nghiền ép xuống.
Xoạt xoạt!
Quyền kình phá tan đồ án Âm Dương rồi đánh tới Kim trưởng lão.
– Trái phải đối xứng rồi, đây cũng là chuyện duy nhất mà ta có thể làm bây giờ. Đa tạ.
Lâm Phàm nói. Lúc này, nắm đấm của hắn cũng đã đánh trúng má phải của Kim trưởng lão.
Ầm!
Trong nháy mắt, Kim trưởng lão bị đánh đập xuống mặt đất và lập tức ngất đi.
– Kim trưởng lão.
Tiếng hô to liên tục truyền đến. Sắc mặt của Khương Phỉ Tiên trở nên trắng bệch Nàng không ngờ kết quả cuối cùng sẽ là như vậy, trưởng lão của các nàng lại bị người này trấn áp.
Từng ánh mắt kinh dị nhìn về phía Lâm Phàm tràn đầy vẻ sợ hãi.
– Yên tâm, các ngươi không cần phải sợ bởi vì ta sẽ không giết các ngươi. Viêm Hoa tông hoan nghênh chuyến viếng thăm của các ngươi. Ta cùng Kim trưởng lão của các ngươi chỉ là luận bàn một lúc mà thôi.
– Bây giờ, luận bàn đã kết thúc. Hi vọng các ngươi có thể chơi vui vẻ tại Viêm Hoa tông.
Hiện tại, tâm tình của Lâm Phàm rất tốt. Nội tình đã được chất đầy, bây giờ là lúc nên đi tích lũy điểm khổ tu.
Kim trưởng lão này hoàn toàn là một bà già đáng giá kính trọng. Tại thời điểm mình cần trợ giúp nhất, Kim trưởng lão vô tư đứng ra trợ giúp mình, đúng là người tốt.
Chỉ là Âm Dương tông này lại khiến cho người ta không thích lắm.
– Dừng lại.
Ngay khi mà Lâm Phàm chuẩn bị rời đi, một thanh âm vang lên.
– Ngươi có chuyện gì sao?
Lâm Phàm cười, nói, cố gắng biểu hiện sự hữu hảo.
Khương Phỉ Tiên hít sâu một hơi cho ổn định tâm thần rồi nói:
– Ngươi đến cùng là ai?
Lần này đến Viêm Hoa tông, các nàng lại không nghĩ rằng sẽ có chuyện như thế xảy ra. Nửa đường lại gặp được một đồ biến thái, một lời không hợp liền muốn đánh người, còn đánh cho Kim trưởng lão của các nàng thảm hại như vậy.
Chờ Kim trưởng lão tỉnh lại, các nàng nhất định phải đi Viêm Hoa tông đòi một lời giải thích.
– Ta là Lâm Phàm, đệ tử của Viêm Hoa tông. Nếu như các ngươi muốn tìm ta, có thể tới Viêm Hoa tông báo tên của ta ra.
– Hẹn gặp lại!
Nói xong, Lâm Phàm không có lưu lại thêm nữa. Hắn nhanh chóng đi vào hư không, đi về phương xa.
– Trưởng lão!
Khương Phỉ Tiên vội vàng đỡ Kim trưởng lão từ trong hố sâu lên. Khi thấy khuôn mặt lúc này của Kim trưởng lão, các nàng cũng không khỏi run lên, cảm giác có chút khủng bố. Nhưng cũng may là Kim trưởng lão còn chưa có chết, chỉ là ngất đi mà thôi.
Phác Phi Thiên oán giận nói;
– Không ngờ người của Viêm Hoa tông lại thô lỗ như vậy. Chúng ta nhất định phải đi Viêm Hoa tông thay trưởng lão đòi một lời giải thích cho việc này.
Những đệ tử còn lại cũng gật đầu đồng ý chuyện này.
– Tông ta cùng Viêm Hoa tông tạm thời không có mâu thuẫn quá lớn. Nhưng bây giờ đệ tử của Viêm Hoa tông lại đả thương trưởng lão của tông ta, chỉ cần chúng ta bẩm báo lên Viêm Hoa tông, người này chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Khương Phỉ Tiên tức giận nói.
– Đi. Bây giờ, chúng ta lập tức đi qua Viêm Hoa tông.
Lúc này, ở một ngọn núi lớn vô danh.
Lâm Phàm đặt bàn tay lên phía trên vách núi. Cương khí bộc phát ra, nhanh chóng đào ra một cái hang động lớn.
– Trong khoảng thời gian này, ta sẽ tu luyện ở ngay chỗ này, cho dù có chuyện gì cũng sẽ không đi. Chờ đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng năm, có thể lĩnh ngộ pháp tắc, như vậy hết thảy đều sẽ dễ nói.
Hắn biết ở thế giới này thực lực là cực kỳ trọng yếu. Nếu như mình không có thực lực thì sẽ có rất nhiều chuyện đều không thể hoàn thành viên mãn. Chuyện này sẽ khiến cho người ta rất đau đầu.
Sau đó, hắn cắt một tảng đá chặn cửa hang rồi ngồi xếp bằng, tiến hành tu luyện.
Bây giờ, hắn còn kém hơn 20 triệu điểm khổ tu mới có thể đột phá. Số lượng này đích thật là rất khổng lồ.
Lúc này, ở một chỗ ẩn nấp nào đó.
Một thân ảnh màu máu chui ra từ sâu trong lòng đất, một con rắn tám đầu tám đuôi xuất hiện.
– Tên ghê tởm kia lại chém thân thể của ta, ép bản tọa phải một lần nữa chạy trốn. Làm sao mọi chuyện lại biến thành như thế này? Dạo này, vận khí của bản tọa làm sao lại kém như vậy. Chẳng lẽ thời đại này đã không thể cho phép bản tọa trở lại đỉnh phong hay sao?
Thanh âm phẫn nộ, oán hận lan truyền ra. Nó thật sự là không nghĩ ra, rốt cuộc là vì cái gì mà gần đây nó lại bi thảm như vậy.
Đầu tiên là chẳng biết tại sao chuyển thế chi thân lại bị người chém tại vực sâu Vạn Quật.
Sau đó, Nguyên Thần đoạt xá thân thể kém cỏi, thật vất vả mới tu luyện ra bộ dáng của bản thể nhưng mà bây giờ lại một lần nữa tan thành mây khói.
May mắn lần này Nguyên Thần đã thức tỉnh cho nên đã lớn mạnh hơn không ít. Nếu như còn yếu đuối giống như là lần đầu tiên vậy thì sẽ thật là bi kịch.
– Bản tọa nhớ kỹ ngươi rồi, ngươi nhất định phải chết.
Nhưng việc cấp bách bây giờ là nó phải tìm kiếm được thân thể mới, nếu không dù Nguyên thần đã mạnh hơn thì cũng không chịu nổi. Nhưng nó đã di chuyển ở chỗ này lâu như thế mà vẫn như cũ không có tìm được thân thể nào thích hợp.
– Đáng giận. Rắn đâu rồi? Làm sao lại không có con rắn nào ở quanh đây? Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy.
Nó nổi giận, lật khắp các nơi, vậy mà ngay cả một con rắn cũng không có tìm tới. Mặc dù thân thể của rắn bình thường không có cách nào so sánh cùng thân thể trước đây của hắn nhưng cũng là đồng loại, cũng sẽ không quá bài xích, chỉ là cần khổ cực cô đọng thân thể tám đầu tám đuôi mà thôi.
Thế nhưng mà nó đã lật khắp mọi chỗ rồi mà vẫn không có tìm được.
– Không, cảm giác này…
Đột nhiên, hắn cảm giác Nguyên Thần của mình bắt đầu chấn động, thật giống như là muốn khuếch tán vậy.
– Chết tiệt. Tên hỗn đản kia lại hại ta thành bộ dáng này.
Hiện tại, nó đang cực kỳ nổi giận. Lúc trước, chuyển thế chi thân của nó là một tên đệ tử của Nhật Chiếu tông. Bởi vì muốn cao tầng của Nhật Chiếu tông chú ý, sau đó được thu vào tông môn mà tiến hành bồi dưỡng cho nên lúc chuyển thế chi thân của nó ra đời, nó đã vận dụng thần thông hình thành dị tượng.
Theo hắn, kế hoạch đó là cực kỳ hoàn mỹ, chỉ cần chuyển thế chi thân từ từ phát triển tiếp, nhất định sẽ có thành tựu to lớn.
Nhưng bây giờ, nó càng lăn lộn lại càng thảm. Lúc này, nó lại tìm không thấy một con rắn nào để đoạt xá nữa.
Đột nhiên!
Một con giun nhỏ màu đen, chỉ dài khoảng một ngón tay chui ra từ trong đất bùn tựa như là muốn đi ra hô hấp một chút không khí mới mẻ vậy.
Lập tức, một thân ảnh màu máu nhanh chóng nhào tới.
– Chết tiệt… Tên hỗn đản kia khiến cho bổn tọa phải đoạt xá một con giun để sống sót. Nếu như bản tọa trở lại đỉnh phong, bản tọa nhất định sẽ giết chết ngươi.
Không có biện pháp nào khác, nó không thể để Nguyên Thần của mình tiêu tán được. Nếu không có rắn, vậy nó chỉ có thể đoạt xá con giun nhỏ này.
Việc này đối với chủng tộc cao quý như hắn là sỉ nhục bực nào.
Tĩnh lặng im ắng.
Tại chỗ an tĩnh này chỉ có một con giun nhỏ đang không ngừng uốn éo trên mặt đất. Từ trên thân thể nhẵn mịn kia tràn ra một chất lỏng màu vàng.
Thánh Đường tông là một trong những tông môn cường đại nhất trong tất cả trong tông môn trên thế giới này.
Ở bên trong một căn biệt viện hoa lệ, một nữ tử đứng ở trước ban công, nhìn về phương đông xa xôi. Trong đôi mắt đẹp lóe ra điểm điểm tinh quang tựa như là muốn tìm kiếm thứ mà nàng mong muốn tìm kiếm ở phương hướng xa xôi kia.
Nữ tử này chính là Liễu Nhược Trần. Nàng đi vào Thánh Đường tông cũng đã có một đoạn thời gian. Ở chỗ này, nàng nhìn thấy được những thứ mà nàng chưa từng tưởng tượng. Thậm chí, nàng phát hiện nơi này cùng Viêm Hoa tông hoàn toàn chính là hai thiên địa.
Hoặc có thể nói Viêm Hoa tông là đất, Thánh Đường tông là trời, hai bên hoàn toàn không có bất kỳ khả năng gì để mà so sánh.
Tại Viêm Hoa tông, muốn thu hoạch được đan dược Nhân giai, đệ tử cũng cần phải rất cố gắng. Thế nhưng mà ở chỗ này, trong tay mỗi một vị đệ tử của Thánh Đường tông đều có đan dược Nhân giai, hơn nữa còn là thượng phẩm trong thượng phẩm.
Mặc kệ là ở trên phương diện công pháp, đan dược hay ở trên phương diện thực lực chỉnh thể của tông môn, cả hai bên hoàn toàn không có bất kỳ khả năng gì để mà so sánh.
– Liễu sư muội, sao ngươi lại hay nhìn về phía phương đông thế? Nơi đó có cái gì vậy?
Lúc này, một nữ tử tóc vàng có dáng vẻ thướt tha, mềm mại, lộng lẫy đi tới.
– Nhược Trần tham kiến Thánh Nữ sư tỷ.
Liễu Nhược Trần kịp phản ứng, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi chào người vừa tới nhưng trong ánh mắt cũng không có vẻ là quá cung kính.
– Ta cũng không có nhìn cái gì, nơi đó cũng không có cái gì.
– Không đúng, từ trong ánh mắt của ngươi, ta thấy được sát ý. Có phải là ở phương đông có kẻ thù của sư muội hay không?
Thánh Nữ tóc vàng kia cười hỏi.
Liễu Nhược Trần đi vào Thánh Đường tông, ngoại trừ mở rộng tầm mắt còn được dung nhập một vòng tròn lớn.
Tất cả những người trong vòng tròn này đều là thiên kiêu. Những người được gọi là mười đại phong chủ của Viêm Hoa tông phóng tới nơi này căn bản cũng không tính là gì hoặc cũng có thể nói ngay cả tư cách xách giày cho những người ở đây cũng không có.
Lúc ấy, ở trong mắt nàng, người đứng đầu trong thập phong, Quân Vô Thiên đã là nhân vật cao cao tại thượng. Nhưng mà sau khi tới đây, nàng lại phát hiện những người có tư chất, thực lực như Quân Vô Thiên thật sự là nhiều lắm, vơ một trảo cũng sẽ được một nắm lớn.
Nhất là chính bản thân nàng hiện tại cũng đã rất phi phàm. Sau khi tới đây, nàng được tông môn giúp đỡ giác tỉnh thể chất của bản thân, đó chính là Thánh Nữ Thiên Thể. Theo lời của cao tầng Thánh Đường tông, loại thể chất này rất cao quý, chỉ có người mang huyết mạch của Thánh Đường tông vĩ đại mới có thể xuất hiện loại thể chất này.
Mà nàng cũng cảm nhận được, từ sau khi giác tỉnh Thánh Nữ Thiên Thể, tốc độ tu hành của nàng cực kỳ nhanh chóng. Nhất là phối hợp với số lượng đan dược dùng không hết của Thánh Đường tông, nàng đã tăng cảnh giới lên tới một mức độ mà nàng đã từng không dám tưởng tượng.
Thiên Cương cảnh tầng một.
Hiện giờ, vị Thánh Tử mà nàng luôn chờ mong, chờ đợi lúc còn ở Viêm Hoa tông kia cũng đã bị nàng bỏ lại tít đằng sau, không đáng giá nhắc tới.
– Sư tỷ, nơi đó có kẻ thù của ta. Ngày sau, ta nhất định sẽ giết chết hắn.
Thánh Nữ tóc vàng cười, nói:
– Sư muội, nếu như ngươi nguyện ý, hiện tại ngươi cũng có thể giết chết kẻ đó.
Liễu Nhược Trần lắc đầu, nói:
– Không, sư tỷ. Lần này, ta cần tự mình động thủ. Ta muốn trả lại cho hắn tất cả sỉ nhục mà ta đã từng phải chịu đựng, để hắn hiểu được hắn là người nhỏ bé cỡ nào.
– Tốt. Nhược Trần sư muội, ngươi cùng ta đi tham gia tiệc tối đi. Áo Mỗ Thánh Tử đã chỉ mặt gọi tên muốn ngươi đi qua. Theo ta thấy, Áo Mỗ Thánh Tử đã nhìn trúng sư muội rồi đó. Nếu như hai người các ngươi có thể đến bên nhau, đó sẽ là một câu chuyện được mọi người ca tụng.
Tuy Thánh Nữ tóc vàng vẫn đang cười nói nhưng mà trong ánh mắt của nàng lại lóe ra một tia khinh thường.
Nàng chán ghét nữ tử đến từ Viêm Hoa tông này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận