Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 327: Đạt đến cảnh giới tha thiết ước mơ

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Kim Hoa Nguyệt muốn xem thấu Thiên Tu, thế nhưng mà lão nhân ở trước mắt kia có thần tình lạnh nhạt, giống như là đang nói sự thật vậy. Nàng cắn răng, trầm mặc một lát, sau đó giơ tay lên cao.
– Ai có thể nói Lâm Phàm ở đâu thì mười viên đan dược Huyền giai thượng phẩm chính là của người đó.
Lập tức, đan hương phiêu đãng đi ra, tràn ngập tại bốn phía.
Thiên Tu cười không nói, thần tình không nóng không vội. Trưởng bối của Kim Hoa Nguyệt có chút liên quan với ông, đương nhiên cũng không phải là quan hệ tốt đẹp gì lắm, mà là trưởng bối của Kim Hoa Nguyệt đã từng bị ông đánh đến mức hoài nghi nhân sinh.
Bây giờ nghĩ lại, ông cũng cảm thán, lúc đó tuổi trẻ không hiểu chuyện, một lời không hợp liền động thủ.
Khi nghe thấy mười viên đan dược Huyền giai thượng phẩm, hô hấp của Khương Phỉ Tiên cũng trở nên dồn dập. Dưới cái nhìn của nàng, phần thưởng này thật sự là quá quý giá.
Mặc dù Âm Dương tông lợi dụng được mấy cơ hội, được Thánh Đường tông giúp đỡ nhất phi trùng thiên, nhưng mà đan dược Huyền giai thượng phẩm vẫn có tác dụng đối với Địa Cương cảnh. Nhất là đối với tông môn lạc hậu như Viêm Hoa tông này, đan dược Huyền giai thượng phẩm càng là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
– Ngươi làm như vậy là có ý hoài nghi lão phu hay sao?
Thiên Tu sầm mặt xuống. Trong lời nói cũng tỏ ra không vui. Lập tức, một loại khí tức làm cho người ta khó chịu tán phát đi ra.
– Hoa Nguyệt không dám, chỉ là vãn bối vẫn muốn thử một lần.
Kim Hoa Nguyệt cúi đầu nói. Nàng tự nhiên không dám đối nghịch cùng Thiên Tu trưởng lão. Dù là sư phụ của nàng ở đây, nàng cũng không dám.
Viêm Hoa tông bị nhiều tông môn cường đại như thế xâm lược mà vẫn sừng sững không ngã, nguyên nhân chủ yếu ở trong đó cũng bởi vì Viêm Hoa tông có Thiên Tu tọa trấn.
Ở trong mắt những cường giả của các tông môn khác, một mình Thiên Tu là đủ sức chống nửa bầu trời của Viêm Hoa tông.
Nếu như không có Thiên Tu, Viêm Hoa tông cũng chỉ là thịt cá nằm trên thớt gỗ mà thôi.
Tất cả tông môn đều biết, chiến lực đỉnh tiêm không phải là thứ trọng yếu nhất để giúp tông môn tồn tại, nhưng lại không thể không có.
Khương Phỉ Tiên cao ngạo ngẩng đầu. Cái cổ trắng như tuyết lộ ra màu hồng. Dưới cái nhìn của nàng, sau khi nghe xong lời này, đệ tử của Viêm Hoa tông tuyệt đối sẽ cực kỳ chấn kinh, thậm chí lộ ra thần sắc tham lam.
Nhưng mà nàng không ngờ các đệ tử chung quanh cũng chỉ là nhìn thoáng qua liền quay người rời đi, không ai nguyện ý nhìn nhiều.
Thậm chí còn có âm thanh tương đối chói tai truyền đến.
– Mấy viên đan dược Huyền giai thượng phẩm này chẳng ra sao cả, dược lực quá kém.
– Đúng vậy, đan dược bực này tối đa cũng chỉ là đan dược trung phẩm mà thôi.
Đệ tử của Viêm Hoa tông lắc đầu, mà đặc biệt là mấy đệ tử của Vô Địch phong còn cười khinh thường. Lúc trước, khi phải đựng đan dược, bọn họ đã thấy được cả một biển đan dược mênh mông, dược lực còn cô đọng thành đan dược chi long xoay quanh trên đỉnh đầu. Chỉ cần hít một hơi, bọn họ cũng có thể cảm giác toàn thân tràn đầy dược lực.
Huống chi, bọn họ còn biết được trên Vô Địch phong thế nhưng mà còn có một vị Luyện Đan đại sư chân chính, đó là người mà tất cả Luyện Đan đại sư của tông môn đều phải tôn xưng là Oa sư.
Chỉ là đan dược Huyền giai thượng phẩm bình thường như này, bọn họ thật không để vào mắt.
Hơn nữa, bọn họ cũng không phải là đồ đần. Đám người này tìm Lâm sư huynh, hiển nhiên là để gây phiền phức. Thiên Tu trưởng lão cũng không muốn để ý tới thì bọn họ sẽ càng không vì mười viên đan dược kia mà đi lên trả lời.
– Sao lại thế…
Kim Hoa Nguyệt hơi biến sắc. Nàng không thể tin được, mười viên đan dược Huyền giai thượng phẩm cũng không thể hấp dẫn được đệ tử đứng ra trả lời. Nếu như là tại Âm Dương tông thì đã sớm có đệ tử đứng ra.
– Kim Hoa Nguyệt, ta có cùng bối phận với lão sư của ngươi. Bây giờ ngươi lấy đan dược ra là có ý muốn nói đệ tử của tông ta sẽ vì chút lợi nhỏ này mà tùy tiện vu hãm đệ tử khác hay sao?
Thiên Tu hừ lạnh.
– Vãn bối không dám!
Kim Hoa Nguyệt lập tức cúi đầu, nội tâm không cam lòng. Nàng làm sao có thể không biết quan hệ giữa sư phụ mình cùng Thiên Tu được. Hiện tại khuôn mặt của sư phụ hơi khác thường cũng đều là do vị Thiên Tu này ban tặng.
– Ừm. Tông ta gần đây có nhiều việc, không có cách nào chiêu đãi chu toàn. Các ngươi về đi.
Thiên Tu khoát tay, lạnh lùng nói.
– Vậy vãn bối xin phép cáo từ.
Kim Hoa Nguyệt chắp tay, sau đó lập tức mang theo các đệ tử rời đi Viêm Hoa tông.
– Sư huynh, ngài làm như vậy có chút không tốt. Cho dù chúng ta thừa nhận thì có làm sao.
Hỏa Dung xuất hiện.
Thiên Tu lắc đầu, nói:
– Thừa nhận cái gì? Lão phu liếc mắt cũng nhìn không được. Nữ nhân này trước khi đến cũng không biết chỉnh trang mặt mũi lại một chút. Nếu như không phải là nể tình sư phụ của nàng, lão phu đã sớm đập chết yêu nghiệt này rồi.
Sau đó, ông lắc lắc đầu, than thở.
– Hazz. Đồ đệ này của ta cũng không biết đang làm gì, đều chọc phải những chuyện không đâu. Mà nữ nhân kia cũng quả thật không biết cái gì là xấu hổ sao? Thân là trưởng lão của Âm Dương tông, bị đệ tử của tông ta đánh như vậy mà nàng lại còn có mặt tới bắt tông ta giải thích, thật đúng là không biết xấu hổ.
Hỏa Dung dù bình thường nghiêm trang nhưng lúc này cũng không khỏi cười nói:
– Người của Âm Dương tông mà có mặt có da cũng không nhiều lắm.
Thiên Tu sững sờ, quái dị nhìn về phía Hỏa Dung, nói:
– Sư đệ, lời này của ngươi có hàm nghĩa khắc sâu.
– Ha ha ha!
Nghe Thiên Tu nói thế, Hỏa Dung lập tức cười to, sau đó nhỏ giọng nói:
– Còn có một chuyện nữa, Thánh Đường tông giống như đã tạo áp lực với Thiên Tông điện, muốn trừng phạt tông ta.
– Bọn họ định dùng vũ lực sao?
Thiên Tu ngưng tiếng nói.
Hỏa Dung lắc đầu, nói:
– Ta cũng không biết nhưng khả năng cao sẽ là trừng phạt về kinh tế. Nếu thật là như vậy, sợ rằng những con dân phổ thông của tông ta sẽ bị liên lụy mà chịu khổ.
Ra tông môn.
Khương Phỉ Tiên trầm mặc hồi lâu, sau đó không thể nhịn được nữa, nói:
– Trưởng lão, ta dám thề, người kia nhất định là đệ tử của Viêm Hoa tông.
Kim trưởng lão âm trầm nói:
– Thiên Tu bao che, việc này tuyệt không thể kết thúc như vậy được. Chúng ta về tông bẩm báo cho sư tôn của ta rồi chờ người định đoạt.
– Hừ. Nếu như không phải là có Thiên Tu trấn thủ, Viêm Hoa tông không biết đã sớm trở thành phụ thuộc của tông môn nào đó rồi.
Phác Phi Vân oán giận nói.
Sau một tháng.
Trong một sơn động nào đó, một bóng người ngồi xếp bằng tu luyện. Ở xung quanh có mấy tia khí lưu quấn quanh. Một khí tức mênh mông tản ra bốn phía. Không gian chung quanh đều trở nên sền sệt giống như sắp ngưng tụ thành chất lỏng vậy.
Bầu trời phía trên sơn động nguyên bản bình tĩnh, đột nhiên quay cuồng lên, tựa như là có thứ gì đó kinh khủng muốn giáng lâm đến thế gian vậy.
– Điểm khổ tu đã đủ.
Lâm Phàm mở mắt ra.
– Thật sự là quá vất vả, khổ cực bế quan lâu như vậy, rốt cục ta đã tích lũy đủ điểm khổ tu rồi.
Hắn đã bị ý chí của mình làm cho đầu rạp xuống đất. Hắn cảm giác đây chính là trái tim mà một cường giả nên có.
Mỗi khi hắn sắp không chịu được thì cứ chém mình một kiếm là hết thảy đều sẽ trở nên tốt đẹp.
Phiền não, buồn tẻ,… các loại tâm tình tiêu cực đều sẽ tiêu tán. Trạng thái lại đạt đến đỉnh phong.
– Tăng lên!
– Tiêu hao 50 triệu điểm khổ tu.
– Tu vi: Thiên Cương cảnh tầng năm.
Uỳnh!
Khi tu vi tăng lên, cánh cửa hư ảo trong cơ thể ầm vang một tiếng rồi mở rộng. Từ trong cánh cửa kia, vô số sức mạnh đọng lại đã lâu lao ra, tràn ngập ở trong cơ thể.
Hắn gầm nhẹ. Mái tóc đen đột nhiên dựng thẳng lên. Núi đá chung quanh rạn nứt tựa như là không chịu được khí thế mênh mông này.
– Hôm nay, Lâm Phàm ta đột phá Thiên Cương tầng năm, lĩnh ngộ pháp tắc. Từ bây giờ, thế gian không còn người nào có thể ngăn ta.
Vừa dứt lời.
Sơn động nổ tung, dãy núi vỡ nát. Lâm Phàm đột nhiên nhìn lên bầu trời. Nơi đó tựa như là có cái gì đó muốn giáng lâm.
Lập tức, năm vị thần của Thất Thần Thiên Pháp xuất hiện.
Trung Trì Nội Thần!
Thiên Trung Cuồng Thần!
Chí Đạo Hữu Thần!
Bách Cốc Địa Thần!
Linh Đài Thiên Thần!
Năm vị Thần Linh hiển hiện, quay chung quanh Lâm Phàm. Mặc dù mỗi một vị Thần Linh đều có khí tức khác nhau, nhưng chỉ có một chữ để hình dung.
Mạnh!
– Từ Tôi Thể cảnh đến Địa Cương cảnh, lại từ Địa Cương cảnh đến Thiên Cương cảnh tầng năm, mỗi một bước đi đều dị thường vững chắc, tích lũy nội tình đến cực hạn đỉnh phong, ta chờ chính là giờ khắc này.
Lúc này, Vô Địch Chân Thân hiển hiện ở sau lưng, sừng sững ở trong thiên địa. Khí tức cuồn cuộn, bễ nghễ hết thảy bạo phát ra, hình thành gió lốc bằng cương khí.
– Lực Lượng Pháp Tắc đi ra.
Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng cùng cái chảo ra. Lực Lượng Pháp Tắc bị lão sư đánh vào trong đó đột nhiên hiện ra.
– Sinh linh, ngươi rất mạnh. Không ngờ ngươi cuối cùng đã tới Thiên Cương cảnh tầng năm. Giao dịch giữa chúng ta sẽ được bắt đầu. Ta sẽ thực hiện nghiêm túc theo giao dịch.
Lực Lượng Pháp Tắc hiện ra nhưng không có thực thể, chỉ có thanh âm cuồn cuộn vang lên trong đầu Lâm Phàm.
– Được.
Lúc này, khí tức của Lâm Phàm đã tăng vọt. Thiên Cương cảnh tầng năm có thể lĩnh ngộ pháp tắc. Đây là cảnh giới mà hắn chờ mong đã lâu. Trước kia, khi chưa đến tầng năm, không thể lĩnh ngộ pháp tắc, hắn muốn đối kháng cùng cường giả lĩnh ngộ pháp tắc thật quá khó khăn.
Nếu như không phải là nội tình của hắn cũng cực kỳ hùng hậu thì thật đúng là không có cách nào để khiêu chiến những cường giả kia.
– Lấy nội tình bây giờ của ngươi thì ngươi có thể lĩnh ngộ nhiều loại pháp tắc. Nhưng mà cực hạn của nhân loại các ngươi chính là chín loại pháp tắc. Ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ một phen để lựa chọn lĩnh ngộ chín loại pháp tắc nào.
– Nhưng ta đã đáp ứng giúp ngươi lĩnh ngộ Lực Lượng Chi Tâm thì nhất định sẽ làm được nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân ngươi.
Lập tức, Lâm Phàm cảm nhận được có một phần tin tức truyền vào trong đầu của mình.
– Đây là biện pháp cô đọng Lực Lượng Chi Tâm. Còn việc có thể thành công hay không thì phải xem chính bản thân ngươi.
Lâm Phàm nhắm mắt cảm ngộ, sau đó đột nhiên mở mắt ra.
– Thì ra là như vậy! Về phần chín loại pháp tắc coi như xong, ta chỉ cần một loại, sức mạnh, sức mạnh thuần chính nhất, không cần bất luận pháp tắc nào khác.
Uỳnh!
Trong chốc lát, vô số pháp tắc xuất hiện trong hư không. Mỗi một loại pháp tắc ngơ ngơ ngác ngác tựa như là nhận thiên địa áp chế vậy. Nhưng đột nhiên, những này pháp tắc đều tỉnh lại.
– Lại có sinh linh muốn cướp đoạt chúng ta.
– Chúng ta là sinh linh, chúng ta sẽ không trở thành thuốc bổ cho các ngươi.
Trong hư không, pháp tắc gào thét. Tiếng gào hình thành sóng âm dập dờn trong đầu Lâm Phàm.
Sóng âm này đủ để khiến cho một người trở thành ngớ ngẩn, thế nhưng mà nó lại không có bất kỳ tác dụng nào với Lâm Phàm.
– Tất cả đều cút cho ta, ta chỉ cần Lực Lượng Pháp Tắc.
– Đến!
Lập tức, một loại pháp tắc như thác nước rủ xuống. Lực Lượng Pháp Tắc không có cách nào ngăn cản vòng xoáy phát tán ra từ trên người nhân loại kia, cho nên không ngừng rơi xuống phía dưới.
– Thật mạnh.
Khi Lực Lượng Pháp Tắc tiến vào trong cơ thể Lâm Phàm, thực lực của hắn cũng đột nhiên tăng vọt.
– Loại cảm giác này thật là tuyệt vời.
Hắn không ngờ sau khi lĩnh ngộ pháp tắc, thực lực sẽ cường hãn đến mức độ này.
Năm vị thần của Thất Thần Thiên Pháp cũng đang chịu đựng Lực Lượng Pháp Tắc rèn luyện.
Ở phía sau Vô Địch Chân Thân hình thành một vòng xoáy màu đen không ngừng hấp thu Lực Lượng Pháp Tắc trong hư không.
– Cô đọng Lực Lượng Chi Tâm.
Uỳnh!
Trong hư không, Lực Lượng Pháp Tắc vô tận hàng lâm xuống như là mưa rào. Mặc dù chúng đang dùng dằng nhưng vì đã bị Lâm Phàm hàng phục, cho nên không có bất kỳ năng lực gì để mà phản kháng.
– Chỉ cần ba sợi Lực Lượng Pháp Tắc liền có thể ngưng luyện ra Lực Lượng Chi Tâm. Ngươi hãy cố chịu đựng thống khổ.
Lực Lượng Pháp Tắc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận