Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 328: Ta không có hứng thú đối với kẻ yếu

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Ba sợi sao?
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào hư không rồi sau đó vươn tay. Cùng lúc đó, Vô Địch Chân Thân cũng đưa tay ra, đánh vỡ hư không, chụp vào Lực Lượng Pháp Tắc.
– Nếu như thế thì Lực Lượng Chi Tâm vẫn quá yếu, ta không chỉ cần có ba sợi, ta muốn tất cả.
Uỳnh!
Vô số Lực Lượng Pháp Tắc lao xuống, nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Lâm Phàm.
– Sinh linh, ngươi quá tham lam, Lực Lượng Chi Tâm cực hạn chính là ba…
Lời còn chưa nói hết, Lực Lượng Pháp Tắc chấn động.
– Đến, đều đến chỗ của ta, trở thành sức mạnh của ta đi. Lực Lượng là thứ cường hãn nhất trên thế gian. Câu nói này chính là được Lâm Phàm, người mạnh nhất trong tương lai nói tới.
Hắn lại một lần nữa trở nên tự mãn rồi.
Thực lực tăng lên tuyệt không phải là 1+1= 3 đơn giản như vậy, mà mức độ tăng lên sẽ cực kỳ khủng bố. Nội tình đã tích lũy chính là gốc rễ của hắn.
Một bước lên trời chính là như vậy. Hắn muốn đánh bạo hết thảy. Dù đối thủ là Thiên Cương cảnh tầng bảy, tầng tám, hắn đều muốn một quyền đánh nổ. Cho dù là Thiên Cương cảnh tầng chín, hắn cũng muốn trấn áp.
Lực Lượng Pháp Tắc vô tận rót vào trong cơ thể, thực lực không ngừng tăng vọt.
– Lực Lượng Chi Tâm là không sợ, không hãi, không nhát gan. Mặc cho ngươi có dùng loại thủ đoạn nào, ta đều có thể dốc hết sức đánh nát.
Hắn nghĩ đến điển cố ở kiếp trước của hắn. Đó là lấy lực chứng đạo, khai thiên tích địa.
Bàn Cổ dốc hết sức, có thể đánh nát Hỗn Độn vô tận, mở thế giới mới, để Hỗn Độn vĩnh viễn không có cách nào khép kín. Đây chính là mục tiêu của hắn, cũng là mục tiêu sau cùng.
Lập tức, sau khi vô số Lực Lượng Pháp Tắc rót vào, một trái tim màu vàng dần dần xuất hiện tựa như là nó có được linh tính, cho nên muốn thay thế trái tim nguyên bản của hắn, trở thành tồn tại độc nhất vô nhị.
Lực Lượng Pháp Tắc nói:
– Tại sao có thể như vậy? Lực Lượng Chi Tâm sao có thể dung nạp nhiều Lực Lượng Pháp Tắc như thế? Điều đó không có khả năng…
Nhìn mọi chuyện đang diễn ra, nó đã sớm chấn kinh.
Lực Lượng Chi Tâm là căn bản của sức mạnh. Cực hạn khi ngưng tụ thành chính là ba sợi, đây là giới hạn không thể đánh vỡ.
Thế nhưng mà bây giờ, tên nhân loại này chí ít cũng đã thu nạp trăm sợi Lực Lượng Pháp Tắc mới có thể bắt đầu hình thành Lực Lượng Chi Tâm.
– Muốn thay thế trái tim của ta sao? Đừng quá làm càn.
Lâm Phàm vươn tay, vỗ mạnh một cái vào vị trí Lực Lượng Chi Tâm khiến nó chấn động.
– Sinh linh, Lực Lượng Chi Tâm là tồn tại duy nhất. Nó sẽ trở thành một bộ phận trọng yếu nhất trong thân thể ngươi.
Nhìn thấy sinh linh này lại ngăn cản Lực Lượng Chi Tâm, Lực Lượng Pháp Tắc cũng nhắc nhở.
– Muốn thu hoạch được sức mạnh, liền cần hi sinh đây là đạo lý vĩnh hằng, không thay đổi.
– Sao…
Phốc phốc!
Nhưng vào lúc này, cảnh tượng để Lực Lượng Pháp Tắc khiếp sợ phát sinh.
Ngón tay của Lâm Phàm cắm vào trong cơ thể, sau đó hắn đột nhiên kéo một cái, lôi Lực Lượng Chi Tâm đi ra. Lực Lượng Chi Tâm này tản ra khí tức nồng đậm.
Phù phù! Phù phù!
Dù bị Lâm Phàm đưa ra ngoài, Lực Lượng Chi Tâm vẫn đang đập mạnh mẽ. Sau đó, Lâm Phàm giơ tay lên.
– Tất cả Lực Lượng Pháp Tắc trong hư không nghe kỹ cho ta. Nếu các ngươi còn dám thay thế khí quan trong cơ thể ta thì kết cục sẽ giống như vậy.
Ầm!
Năm ngón tay bóp chặt. Lực Lượng Chi Tâm đột nhiên nổ tung. Khí lưu tản ra bốn phía, tiêu tán ở trong thiên địa.
– Đối với ta, tác dụng của các ngươi cũng chỉ giống như là dệt hoa trên gấm mà không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Vì thế cho nên đừng quá làm càn.
– Chuyện này…
Lực Lượng Pháp Tắc kinh hãi. Nó chưa bao giờ thấy qua loại chuyện này. Lực Lượng Chi Tâm được ngưng tụ từ hơn một trăm sợi Lực Lượng Pháp Tắc lại bị bóp nát như vậy.
– Một lần nữa ngưng tụ lại đi. Ta hi vọng lần này các ngươi có thể thông minh hơn một chút.
Uỳnh!
Lực Lượng Pháp Tắc trong hư không như thác nước đổ xuống, rót vào trong thân thể của Lâm Phàm, sau đó lại không ngừng ngưng tụ và một viên Lực Lượng Chi Tâm lại xuất hiện.
Mà lần này, Lực Lượng Chi Tâm không muốn chiếm cứ trái tim giống như lúc trước vậy, mà chỉ yên lặng phiêu phù ở trong cơ thể.
– Không sai, thú vị.
– Tiếp tục dung nạp đi! Cực hạn của ta không chỉ là như vậy.
Trong chốc lát, một vòng xoáy màu đen ở sau lưng Lâm Phàm trở nên to lớn hơn, mạnh mẽ hấp thu Lực Lượng Pháp Tắc giữa thiên địa.
Đúng lúc này, thấy cảnh này, có một ít pháp tắc khác cũng lộn xộn vọt tới, trong đó có vô số loại pháp tắc.
– Đều cút cho ta.
Lâm Phàm chợt quát to. Bàn tay vỗ mạnh, ngoại trừ Lực Lượng Pháp Tắc thì tất cả pháp tắc đều bị vỡ nát hóa thành thiên địa nguyên khí thuần chính nhất.
– Mấy thứ thượng vàng hạ cám (Khẩu ngữ: đủ các thứ, các loại, từ cái quý nhất cho đến cái tầm thường nhất) cũng đừng có đến tham gia náo nhiệt. Ta không cần các ngươi.
Uỳnh!
Có sấm sét vang vọng trên không trung, lập tức mưa to rơi xuống.
Lực Lượng Pháp Tắc nói:
– Đây là pháp tắc khóc lóc kể lể vì bi ai khi bị ghét bỏ, bị ném bỏ. Tại sao loại tình huống này có thể phát sinh?
Nước mưa nhỏ xuống ở trên người Lâm Phàm. Khí tức bi ai rót vào trong cơ thể, muốn để trong đầu Lâm Phàm xuất hiện loại tâm tình này. Thế nhưng mà vô dụng. Tất cả cảm xúc này trong nháy mắt đã bị hệ thống hủy diệt, tan thành mây khói.
– 150 sợi
– 160 sợi
Lực Lượng Chi Tâm là hình thái cuối cùng của Lực Lượng Pháp Tắc. Người có được Lực Lượng Chi Tâm thì sẽ có cơ hội đi đến cuối con đường pháp tắc.
Ba sợi cũng tốt, vô số sợi cũng tốt, cuối cùng cũng chỉ là tạo thành một trái tim mà thôi. Nhưng hắn đã không làm thì thôi, muốn làm vậy thì phải hấp thu đến cực hạn.
Lúc này, trên bầu trời, mây đen quay cuồng. Pháp tắc bảy màu lộng lẫy xuất hiện ở trong hư không. Thế nhưng mà ngoại trừ Lực Lượng Pháp Tắc, những pháp tắc còn lại cũng không có di chuyển.
Cuồng Thân!
Thân thể hóa thành khổng lồ. Trên lưng xuất hiện đường vân sức mạnh, kéo dài từ đầu xuống dưới chân.
Xoạt xoạt!
Làn da dần dần vỡ nát.
Lực Lượng Pháp Tắc nói:
– Sinh linh, ngươi đã đến cực hạn rồi. Nếu tiếp tục nữa, ngươi sẽ bị hủy diệt.
– Không. Bây giờ còn chưa tới cực hạn của ta.
Lâm Phàm gầm nhẹ. Hắn vẫn không ngừng kéo Lực Lượng Pháp Tắc vào trong cơ thể để ngưng tụ Lực Lượng Chi Tâm.
– Chẳng lẽ sinh linh này không biết đau đớn hay sao?
Lực Lượng Pháp Tắc kinh hãi. Việc cô đọng Lực Lượng Chi Tâm là cực kỳ thống khổ. Mặc kệ là ở trên phương diện nhục thể hay là trên phương diện tinh thần, người cô đọng đều sẽ phải chịu đựng thống khổ mà người ta khó có thể tưởng tượng.
Nhưng mà từ nãy đến giờ, sắc mặt của sinh linh này vẫn không hề thay đổi, dù là thân thể sắp vỡ tan, phân giải cũng thế. Ý chí của kẻ này rốt cuộc là mạnh mẽ cỡ nào.
– Sinh linh, nếu như ngươi có thể thành công thì từ nay về sau, liên hệ giữa ngươi cùng Lực Lượng Pháp Tắc sẽ cực kỳ bền chắc. Thậm chí, người cũng có hi vọng trở thành người phát ngôn cho Lực Lượng Pháp Tắc.
Lâm Phàm lên tiếng. Dù là gương mặt đang vỡ ra, hắn cũng không chút kiêng kỵ cười, nói:
– Người phát ngôn cho Lực Lượng Pháp Tắc sao? Không! Ta không muốn làm thế mà ta muốn khống chế Lực Lượng Pháp Tắc. Từ nay về sau, người nào muốn lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc đều cần được ta cho phép.
– Tên điên!
Lực Lượng Pháp Tắc hò hét trong lòng.
– Điều đó không có khả năng xảy ra. Không có người nào có thể triệt để khống chế pháp tắc.
Phương xa!
Mấy bóng người xuất hiện, mà ở phía dưới trên mặt đất còn có bóng đen chợt lóe lên.
– Đại nhân, xem ra là đệ tử của Viêm Hoa tông đang đột phá cảnh giới.
Một nam tử khoác áo choàng màu đen mở miệng nói.
– Ha ha ha. Thật sự là ngu xuẩn. Không lựa chọn đột phá tại tông môn, cũng không tìm chỗ ẩn nấp để đột phá, mà lại đột phá quang minh chính đại như vậy, có khác nào đang mời chúng ta đến giết chết hắn, không cho hắn đột phá. Vậy chúng ta chỉ có thể thỏa mãn hắn mà thôi.
Người nói chuyện săm đường vân màu xanh trên mặt. Đôi mắt tràn đầy hung lệ, thậm chí còn có tơ máu tràn ngập trong đó khiến cho con mắt càng thêm khủng bố đến cực điểm. Thậm chí trên người hắn còn có khí tức điên cuồng phát tán ra.
Còn áo choàng mà hắn khoác ở phía sau lưng không ngờ chính là da người, phía trên có in một con số.
– Sáu
– Hừ. Hắc Cốt bị người giết chết, rồi cuối cùng còn bị người giả mạo. Thật sự là mất hết thể diện của khu thứ sáu.
Tí Ma phó Pháp Vương lạnh lùng nói.
Xoát xoát!
Ở trong rừng cây, mấy bóng người di chuyển thẳng đến chỗ thiên địa đang biến đổi.
– Quỷ Ảnh, ngươi đi trước thăm dò.
– Vâng, đại nhân.
Lập tức, bóng đen giấu ở mặt đất hóa thành vệt sáng và nhanh chóng biến mất không còn tung tích.
– Cực hạn của mình đã đến.
Lâm Phàm cảm thụ được sự thay đổi ở trong cơ thể của mình. Lực Lượng Chi Tâm đã dần dần thành hình, không thể lại tiếp tục hấp thu Lực Lượng Pháp Tắc. Thậm chí, từ nơi sâu xa, hắn có cảm giác mình đã có thể khống chế Lực Lượng Pháp Tắc.
Đương nhiên, loại cảm giác này rất vi diệu nhưng cũng cực kỳ chân thực.
– Chỉ cần mình không ngừng mạnh lên, không ngừng hoàn thiện Lực Lượng Chi Tâm. Cuối cùng cũng có một ngày, mình nhất định có thể làm được một bước kia.
Ầm ầm.
Trên cánh tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn như là rễ cây già vậy, mỗi một khối cơ bắp đều tản ra khí tức mạnh kinh khủng.
– Thật sự là quá mạnh.
Đột nhiên!
– Thiên Diệt Trầm Luân!
Ngay khi Lâm Phàm đang hưởng thụ khoái cảm lúc sức mạnh tăng vọt, thiên địa đột nhiên trầm xuống, hư không bị một trận văn to lớn bao phủ.
Tám bóng đen xuất hiện. Mỗi bóng đen đều cầm trong tay một quyển sách đã lật ra. Tám bóng đen này miệng lẩm bẩm những câu chú ngữ khó hiểu mà từ trong tám quyển sách thì là có quầng sáng phóng lên bầu trời, hội tụ vào trong trận văn này.
Lực Lượng Pháp Tắc nói:
– Bọn họ đang ngăn cách thiên địa để Lực Lượng Pháp Tắc không có cách nào tiến vào, ngăn cản ngươi đột phá.
– Thật sự là đáng ghét.
Lâm Phàm có chút khó chịu, không ngờ khi hắn đột phá mà vẫn có người đến gây rồi. Chỉ là, đáng tiếc, bọn họ đã đến trễ rồi.
Lực Lượng Chi Tâm đã ngưng tụ thành công, tất cả những thứ nên có thì hắn đều đã có.
– Ngưng!
Đột nhiên, từ trong cơ thể của hắn, một khí tức bạo phát ra. Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, gió xoáy cường đại không ngừng quét sạch chung quanh.
Năm ngón tay nắm lại thành quyền. Một loại sức mạnh mà hắn chưa bao giờ có ngưng tụ đến trên nắm tay. Lâm Phàm vung tay, đấm ra một quyền, đánh vào trận văn trên bầu trời.
Uỳnh!
Quầng sáng rực rỡ nổ tung, trận văn bao phủ thiên địa cũng vỡ tan.
Phốc!
Tám bóng đen phun máu tươi ra. Quyển sách trên tay cũng nổ tung, hóa thành tro bụi, phiêu tán ở trong thiên địa.
– Các ngươi… muốn làm gì?
Lâm Phàm bẻ bẻ cổ. Thực lực tăng vọt để hắn không có chút hứng thú nào đối với kẻ yếu.
– Làm sao lại có thể như vậy? Tại sao trận văn Thiên Diệt Trầm Luân lại bị hủy diệt? Đây chính là trận văn ngưng tụ sức mạnh từ tín ngưỡng của vô số giáo đồ mà.
Tám bóng đen kinh hãi, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Bọn họ không ngờ, trận văn cường đại nhất trong lòng bọn họ lại bị một quyền của người này phá vỡ.
– Thì ra là người của Thiên Thần giáo. Thật là phiền.
Đối với hai chữ ‘Giáo đồ’, hắn tương đối mẫn cảm. Nghe được hai chữ này là hắn cũng đã hiểu.
Nhất là bộ áo bào đen kiểu này, ngoại trừ Thiên Thần giáo thì còn có ai sẽ mặc nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận