Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 329: Đừng ngốc, thôi được rồi

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Lâm Phàm nhẹ nhàng nhấc chân rồi đặt chân. Động tác cực kỳ đơn giản nhưng khi lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất, sức mạnh như là khí lãng nhanh chóng lao nhanh đi.
Ầm!
Tám giáo đồ của Thiên Thần giáo lặng yên không động nổ tung, máu thịt vương đầy đất.
– Điểm tích lũy hơi ít. Chỉ là Địa Cương cảnh mà cũng dám tới đây làm càn. Thật sự là không biết sống chết.
Hắn còn tưởng rằng mấy kẻ này lớn lối như thế thì ít nhất cũng phải là Thiên Cương cảnh, lại không nghĩ rằng chỉ là một đám Địa Cương cảnh. Cho rằng cầm một quyển sách đã đủ để đến trước mặt mình làm càn hay sao?
Quả nhiên, Thiên Cương cảnh vẫn là rất đáng tiền, chí ít không có nhiều như rau cải ngoài đường cái.
Hận!
Thiên địa này thật sự là keo kiệt. Chẳng lẽ nó không giúp cho thêm mấy người tấn thăng đến Thiên Cương cảnh, để mình kiếm lấy một đợt điểm tích lũy sao?
– Này. Nếu đã tới, vì cái gì không đi ra?
Phương xa, hai bóng người đứng vào trên cành cây.
Tí Ma cố gắng dừng ở trên cành cây, không dám động đậy. Giáo đồ mặc áo choàng màu đen ở bên cạnh hắn thậm chí còn hơi run rẩy.
– Làm sao mà kẻ này lại cường hãn như vậy? Chẳng phải là hắn chỉ vừa mới đột phá Thiên Cương cảnh tầng năm sao?
Tí Ma hoảng hốt. Lúc nãy, khi hắn vừa mới chuẩn bị ra mặt thì lại bị một quyền kia của Lâm Phàm làm cho kinh hãi không dám động đậy.
Trận văn Thiên Diệt Trầm Luân lại bị một quyền đánh nát. Chuyện này sao có thể xảy ra được.
Đây chính là trận văn đã dung nạp tín ngưỡng của vô số giáo đồ. Tại sao một quyền đã có thể hủy diệt? Không có khả năng, tuyệt không có khả năng xảy ra.
Lâm Phàm quay đầu, lên tiếng:
– Giáo đồ của Thiên Thần giáo làm sao càng ngày càng nhát gan. Những giáo đồ mà ta đã từng gặp đều rất dũng mãnh. Dù biết rõ không địch lại, bọn họ cũng muốn một bộ túi da này của ta đó. Ngươi qua đây, chúng ta tâm sự. Ta tuyệt đối sẽ không đánh ngươi.
– Ngươi đến cùng là ai?
Tí Ma trầm giọng hỏi. Sau đó, con ngươi đột nhiên co rụt lại, hắn hét lên:
– Ngươi là phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông Lâm Phàm. Lực Đế Chi Chủ không có giết chết ngươi sao?
– Không có khả năng. Làm sao lại có người sống sót được từ trong tay Lực Đế Chi Chủ? Tuyệt không có khả năng.
Tí Ma điên điên khùng khùng giống như là gặp quỷ vậy. Hắn không thể tin được chuyện mà mình nhìn thấy.
Lạch cạch!
Năm ngón tay của Tí Ma nắm lấy thủ hạ đứng bên cạnh hắn.
– Đại nhân…
Nam tử mặc áo choàng màu đen bống nhiên có dự cảm không ổn.
– Bây giờ chính là thời khắc để ngươi kính dâng hết thảy cho Thần giáo. Ngăn hắn lại cho ta!
Tí Ma đột nhiên ném nam tử mặc áo choàng màu đen này về phía Lâm Phàm, sau đó lập tức quay đầu, chạy về phương xa.
Mặc dù chưa giao thủ nhưng hắn cũng biết người này không thể địch.
Hắc Cốt đều chết ở trong tay người này. Mà bây giờ người này còn đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng năm, thực lực kia tự nhiên sẽ cường đại hơn so lúc trước. Hắn lấy cái gì để liều mạng cùng đối phương, chỉ có thể nhanh chóng rút lui.
Hắn phải trở lại trong giáo để báo việc này cho cao tầng.
Lực Đế Chi Chủ đã thất bại. Lực Đế Chi Chủ cũng không giết chết được người này.
– Đại nhân, ngươi không thể vứt bỏ ta. Ta là thủ hạ trung thành tuyệt đối của ngài mà.
Nam tử mặc áo choàng màu đen gào thét. Hắn không ngờ đại nhân lại từ bỏ hắn.
– Muốn chạy sao?
Lâm Phàm cười. Hắn không nhìn nam tử mặc áo choàng đen đang bay đến mà đấm ra một quyền. Lực Lượng Pháp Tắc bộc phát đến cực hạn. Một sức mạnh mênh mông xuyên qua hư không. Dưới uy lực của một quyền này, vạn vật đều bị hủy diệt.
Xoạt xoạt!
Phốc phốc!
Một đám máu tươi rơi xuống từ trong hư không. Sau khi đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng năm, thực lực của hắn cũng không thể chỉ tăng gấp đôi hoặc là gấp bốn, mà là thay đổi về chất, đó là tình trạng mà Thiên Cương cảnh tầng bốn vĩnh viễn không có cách nào so sánh.
– A! Đáng giận! Vì sao Lực Đế Chi Chủ không có thể giết chết ngươi?
Tí Ma gào thét. Hắn không ngờ sức mạnh của đối phương lại cường hãn đến mức độ này.
Lâm Phàm bắt lấy nam tử khoác áo bào đen kia rồi bay thẳng đến phương xa.
– Băng Diệt Tinh Hà!
Bây giờ, uy lực của một chiêu này cũng không phải là phổ thông như dĩ vãng vậy.
Trong chốc lát, thiên địa ảm đạm xuống tựa như là ngôi sao ở trên không trung vô tận hóa thành vệt sáng, rơi xuống mặt đất. Hư không nhanh chóng bị đè ép rồi vỡ nát.
Phốc!
Tí Ma không ngừng phun máu tươi ra bên ngoài rồi đột nhiên hắnrơi xuống mặt đất.
– Ma Ảnh!
Hắn biết mình không thể địch lại! Đối phương quá mạnh.
Hắn không ngờ lần này đi ra mình lại gặp gia hỏa này. Nhanh chóng thi triển bí pháp, hắn hóa thành một bóng đen dung nhập vào hư không. Lúc này, hắn cùng hư không đã hòa làm một thể, khó mà phân biệt. Rồi hắn bỏ chạy về phương xa.
– Còn muốn chạy sao? Nếu là trước kia thì ta có thể để ngươi chạy mất. Chỉ là hiện tại thì ngươi đừng có mơ tưởng.
– Hư không chấn vỡ!
Vô Địch Chân Thân xuất hiện. Ác Ma Chi Thủ cùng Chính Nghĩa Chi Thủ đồng thời vươn hướng hư không, vỗ mạnh một cái. Hư không chấn động.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một bóng đen rơi xuống, máu tươi phun trào. Khi Tí Ma quay đầu, định nói chuyện thì hắn lập tức sững sờ.
– Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
– A! Đáng giận. Ta liều mạng với ngươi.
Mặc dù bị trọng thương nhưng Tí Ma không trốn chạy nữa mà đánh về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhẹ nhàng đấm một quyền. Cương khí tạo thành cột sáng nhanh chóng bao phủ Tí Ma.
Khi cột sáng tiêu tán, Tí Ma cũng đã biến mất ở trong thiên địa.
– 8000 điểm tích lũy.
– Điểm tích lũy thật là ít. Đáng tiếc. Ngay cả nhẫn trữ vật cũng bị một quyền này hủy mất rồi.
Lâm Phàm đứng ở nơi đó, tiếc nuối lắc đầu. Hắn không ngờ thực lực của Tí Ma này lại nhỏ yếu như thế. Nội tình của tên này cũng quá kém rồi, Thiên Cương cảnh tầng tám lại không phải là đối thủ của mình.
Theo hắn thấy, tên này chính là một tài liệu giảng dạy cho việc không chịu tích lũy nội tình ma chỉ biết đột phá đến cảnh giới càng cao hơn, cuối cùng chỉ có thể biến thành tồn tại bèo bọt nhất trong cùng cảnh giới.
Lạch cạch!
Giáo đồ mặc áo choàng màu đen ngồi biệt trên mặt đất, sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ.
– Chết!
Hắn không ngờ, Tí Ma đại nhân lại bị người này giết chết dễ dàng như vậy, thậm chí còn không thể phản kháng. Chuyện này sao có thể là sự thật được.
– Ừm. Hắn đã chết rồi. Còn ngươi thì sao? Ngươi có muốn chết không?
Lâm Phàm quay đầu, cười, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn, tựa như là muốn đánh nổ người ở trước mắt này.
– Ta… Không muốn chết.
Giáo đồ mặc áo choàng màu đen cúi đầu, cảm thấy tuyệt vọng. Đây là chênh lệch tuyệt đối trên phương diện thực lực, hắn không có bất kỳ cơ hội gì để mà phản kháng.
Mà lúc này, Lâm Phàm nói một câu để giáo đồ mặc áo choàng màu đen dâng lên hi vọng.
– Kỳ thật, ngươi có thể không cần chết. Nếu như ngươi trả lời tốt vấn đề này, ta có thể không giết ngươi, ngươi có nguyện ý thử một lần hay không?
Lâm Phàm hỏi.
– Ngươi thật…?
– Ngươi là người của khu nào.
Lâm Phàm cũng không đợi giáo đồ mặc áo choàng màu đen nói cái gì mà nhanh chóng mở miệng hỏi thăm.
– Khu thứ sáu.
– Tổng bộ khu thứ sáu ở đâu?
– Tại hạp cốc Phong Hống.
Lâm Phàm trầm mặc. Hắn không ngờ tổng bộ khu thứ sáu lại là tại hạp cốc Phong Hống. Việc này đúng là khiến cho người ta không ngờ tới.
– Ừm. Trả lời rất không tệ. Ngươi để ta cảm thấy rất hài lòng.
Giáo đồ mặc áo choàng màu đen cúi đầu, nói:
– Ta thật có thể rời đi sao?
– Đương nhiên, ngươi đi đi.
Lâm Phàm cười nhạt nói.
Giáo đồ mặc áo choàng màu đen run lẩy bẩy đứng lên, nói:
– Tạ ơn, tạ ơn…
– Đừng ngốc như thế! Ta làm vậy chỉ là bởi vì ta không có hứng thú đối với sâu kiến mà thôi. Ngươi đi đi.
Lâm Phàm tỏ vẻ không thèm để ý. Hắn khoát tay, nhìn về phía chung quanh.
Giáo đồ mặc áo choàng màu đen nuốt nước bọt, từ từ đi về phương xa. Thỉnh thoảng, hắn còn quay đầu, lo lắng nhìn lại. Hắn không biết người này đang nói thật hay là đang lừa người nữa.
Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, hất nước lên rửa mặt. Nước đọng từ trên gương mặt nhỏ giọt xuống. Sau đó, hắn nhìn về phía bóng người đang dần dần đi xa kia.
Đúng lúc này, một giọt nước sông nhỏ xuống trên ngón tay. Hắn nhẹ nhàng bắn ra.
Phốc!
Trong nháy mắt, giọt nước này đã bay xuyên qua người nam tử áo bào đen kia. Đồng thời, cương khí ẩn chứa trong một giọt nước sông này còn đánh nổ thân thể của giáo đồ mặc áo choàng màu đen kia.
1000 điểm tích lũy tới tay.
– Thả ngươi rời đi là giữ lời hứa nhưng cũng là ngu muội. Cho nên, thôi được rồi…
Nhưng khi nhìn thấy Lực Lượng Pháp Tắc đang run rẩy ở một bên, Lâm Phàm cười, nói:
– Yên tâm đi, hiệp nghị giữa chúng ta đã đạt thành. Ta nói sẽ thả ngươi rời đi thì sẽ thả ngươi rời đi. Ngươi đi đi.
Lực Lượng Pháp Tắc nổi bồng bềnh giữa không trung, nói:
– Sinh linh, ngươi rất thủ tín. Chờ sau này ta tu thành Lực Lượng Chi Thần, chắc chắn sẽ báo đáp ngươi.
Lâm Phàm cười nói:
– Tốt. Cố gắng lên nhé!
Lập tức, Lực Lượng Pháp Tắc này tan vào hư không, biến mất không còn tung tích.
Hắn thấy, Lực Lượng Pháp Tắc này có tư duy khác biệt cùng những Lực Lượng Pháp Tắc khác. Có lẽ là một loại biến dị.
Bây giờ, nó đã giành lấy một cuộc sống mới, tương lai không biết sẽ có biến hóa như nào. Chuyện này khiến cho hắn ngược lại là rất chờ mong.
Lâm Phàm vung tay, nhẫn trữ vật trên tay của giáo đồ mặc áo choàng màu đen kia bay tới. Sau khi thu sạch đồ vật bên trong này, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn.
Con muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt.
– Tổng bộ khu thứ sáu đang ở hạp cốc Phong Hống. Lúc này, chắc bọn chúng vẫn chưa biết là chúng đã bị lộ đâu. Mình có nên đơn thương độc mã đi qua đó hay không nhỉ?
Chuyện này cần phải cẩn thận cân nhắc mới được.
Lấy thực lực bây giờ của bản thân, cho dù gặp phải cường giả cấp độ như Lực Đế Chi Chủ, có lẽ không có cách nào trấn áp đối phương, nhưng tuyệt đối có thể đại chiến một trận nhẹ nhàng, vui vẻ, lâm ly.
Mục đích chủ yếu khi mình ra ngoài lịch luyện chính là vì phá hủy Thiên Thần giáo. Khu thứ tám đã bị mình hủy diệt, bây giờ khu thứ sáu lại đang ở trước mắt, mình sao có thể bỏ qua được.
Điểm khổ tu đã tiêu hao sạch sẽ. Điểm tích lũy chỉ còn lại có hơn một chục nghìn, thật quá ít.
Bây giờ hắn đã đột phá Thiên Cương cảnh tầng năm, lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc, thực lực tăng vọt mà nội tình của bản thân càng lớn đến vô biên. Sau này, hắn muốn đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng sáu sẽ rất khó khăn.
Đặc tính của tầng sáu chính là cô đọng pháp tắc phù văn, hình thành pháp tắc bổn nguyên.
Nhưng mà mình đã không cần. Dù sao, mình đã ngưng luyện Lực Lượng Chi Tâm, đây chính là hình thái cuối cùng của pháp tắc. Sau này, hắn chỉ cần không ngừng cường hóa Lực Lượng Chi Tâm là được.
– Có thể gặp được Lực Lượng Pháp Tắc kỳ quái kia có lẽ chính là cơ duyên của mình đi.
Hắn cảm giác vận khí của mình không tệ mà lão sư càng là phúc tinh của hắn. Nếu như không phải là hắn nhờ lão sư hỗ trợ luyện chế binh khí thì hắn cũng sẽ không gặp được Lực Lượng Pháp Tắc kỳ quái này.
Nhật Chiếu tông.
Ẩn Kinh lâu, bên trong nơi này có được tất cả tài liệu cơ mật của Nhật Chiếu tông.
Từ trong Ẩn Kinh lâu, một bóng người đeo mặt nạ kim loại đen nhánh đi ra, sau đó biến mất khỏi chỗ vừa đứng.
Khi bóng người này rời đi, một lão giả xuất hiện, phía dưới chân là một cái cối xay màu đen. Lúc này, nhìn về phía bóng người vừa biến mất kia, lão giả nở nụ cười âm trầm.
– Rốt cục cũng đã bị lão phu phát hiện, nguyên lai ngươi chính là nội gian tiềm phục tại tông ta.
Cơ Uyên là trưởng lão đỉnh tiêm của Nhật Chiếu tông, một thân tu vi kinh thiên động địa, nhưng thôi diễn mới chính là sở trường của hắn.
Lần trước cũng chính là người này đã xác định vị trí của Lâm Phàm tại lãnh địa của Nhật Chiếu tông.
Nam tử đeo mặt nạ trở lại trụ sở của mình, trầm mặc không nói mà chỉ đi quanh trong phòng. Lần này, hắn chui vào Ẩn Kinh lâu nhưng không có bất luận thu hoạch gì.
Đột nhiên!
Một thanh âm vang vọng ở bên tai hắn.
– Vô Diện Vương, ngươi còn muốn ẩn tàng tới khi nào?
Hư không vỡ ra. Lão giả ngồi ở trên cối xay xuất hiện, cười, hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận