Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 333: Chứng vọng tưởng cực kỳ nghiêm trọng

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Nhìn Lâm Phàm rời đi,Hỏa Dung lâm vào trầm tư. Ông không biết kết quả sau cùng sẽ là như thế nào, chỉ có thể thuận theo ý trời và hy vọng có thể thành công.
Nam Vực Băng Cốc không biết đã tồn tại từ khi nào. Ở nơi này, băng thiên tuyết địa, rét lạnh thấu xương, cho dù là Địa Cương cảnh đều khó mà chịu đựng lâu được.
Khí lạnh ở nơi này còn có thể đóng băng cả Địa Cương chi lực. Dù hít một hơi, nội tạng đều có thể bị đóng băng, dù muốn tu luyện cũng rất khó khăn.
Chính vì hoàn cảnh như thế mà nơi này không có quá nhiều sinh linh.
Mà đúng lúc này, một bóng người xé rách hư không, đi ra. Hắn không quan tâm đến khí lạnh ở nơi này mà đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm được tung tịch của Băng Thiên Ma Long.
– Băng Thiên Ma Long ở nơi nào? Đến cùng là ở đâu?
Lâm Phàm không muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Hắn nhất định phải mang theo cường giả đi Nhật Chiếu tông. Hỏa Dung trưởng lão đề cử nơi này, cũng nói Băng Thiên Ma Long này có thực lực không tầm thường, có lẽ rất mạnh.
Bây giờ nhìn hoàn cảnh ác liệt ở nơi này, hắn có thể xác nhận điểm này. Phải là tồn tại kinh khủng bực nào thì có thể sinh tồn ở nơi này.
– Quá lớn. Nam Cực Băng Cốc thật sự là quá lớn. Băng Thiên Ma Long kia đến cùng là ở nơi nào. Ở chỗ này, ngay cả khí tức cũng đều bị ngưng kết, không biết ta nên đi chỗ nào để tìm kiếm đây.
Từ khi đi ra trong hư không, Lâm Phàm vẫn lơ lửng trên bầu trời.
Nơi này chỉ là một mảnh trắng xóa, hắn không nhìn thấy bất cứ sinh linh nào cả.
– Băng Thiên Ma Long, ngươi ở đâu…
Lâm Phàm rống lên. Thanh âm xuyên thấu hư không, đánh vỡ khí lạnh, hình thành gợn sóng, khuếch tán ra xung quanh. Hắn hi vọng tiếng hét này của mình có thể hấp dẫn Băng Thiên Ma Long đi ra.
Còn nếu tìm kiếm mà chẳng có mục tiêu như thế này thì thật sự là quá khó khăn.
Hắn chờ đợi hồi lâu nhưng xung quanh vẫn vô cùng an tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.
Lâm Phàm trầm mặc một lát. Sau đó tựa như là nghĩ đến điều gì, hắn quát:
– Thiên Tu, tới…
Thanh âm khuếch tán ra, sau đó tiêu tán.
Uỳnh!
Lập tức, một tiếng nổ vang lên ở phương xa. Một khí tức mênh mông bộc phát ra, hình thành cột sáng, phóng lên trên trời.
Khí tức kinh khủng truyền đến. Nam Vực Băng Cốc đã rất lạnh lẽo, nay lại càng thêm lạnh lẽo.
– Thiên Tu, lão bất tử nhà ngươi còn dám phái tiểu bối tới đây sao?
Tiếng rống giận dữ truyền đến. Vừa nghe qua, Lâm Phàm đã biết chủ nhân của tiếng rống đang rất khó chịu cùng phẫn nộ.
Quả nhiên quan hệ giữa Băng Thiên Ma Long này cùng lão sư tuyệt đối không phải là rất tốt. Mình mới thử một phen thì đã biết được rồi, chỉ có điều hình như quan hệ này cũng không phải là giống như ở trong suy nghĩ của mình vậy.
Mặc kệ mình gầm rú như thế nào thì Băng Thiên Ma Long này không thèm đáp lại.
Thế nhưng mà vừa nhắc đến tên của lão sư thì trong nháy mắt đối phương đã đáp lại, hơn nữa nghe ngữ khí thì rất phẫn nộ.
Lúc này, mặt đất chấn động, lớp băng phía dưới Lâm Phàm xuất hiện vết rạn.
Phương xa, trong sương mù màu trắng có một bóng đen to lớn xuất hiện.
– Đây chính là Băng Thiên Ma Long sao? Con rồng này lớn quá vậy.
Lâm Phàm ngẩng đầu, có chút giật mình. Cho dù Băng Thiên Ma Long là yêu thú thì tuyệt đối cũng là tồn tại cao cấp nhất trong yêu thú. Đúng lúc này, từ trên thân thể của Băng Thiên Ma Long, uy áp ngập trời bạo phát ra. Ở trước mặt nó, bất cứ sinh linh gì đều muốn cúi đầu.
Nhưng đối với Lâm Phàm, uy áp này không có bất kỳ tác dụng gì. Hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên, không một chút hoảng hốt.
– Tiểu bối, ngươi là người vừa nhắc đến Thiên Tu sao? Ngươi có quan hệ như thế nào với hắn? Bây giờ hắn ở đâu?
Thanh âm to hình thành trùng kích khiến cho Lâm Phàm cảm thấy inh tai. Hơi thở của Ma Long càng khiến cho Lâm Phàm không mở được mắt ra.
– Hazz. Quên đi. Ở dưới uy áp cường đại của bản long, ngươi có thể đứng thẳng đã rất miễn cưỡng, lại càng không cần phải nói đến việc trả lời vấn đề của bản long.
Lời nói này thể hiện sự cường đại, tự tin, còn có cảm thán đối với nhân loại nhỏ bé.
– Băng Thiên Ma Long, lão sư của ta đi Nhật Chiếu tông cứu người. Tình huống nguy hiểm vạn phần. Xin ngài đi hỗ trợ ông ấy.
Lâm Phàm đợi không được lâu như vậy. Thậm chí ngay cả một chút thời gian hắn cũng không muốn lãng phí. Bởi vì, hắn không biết lúc này tình huống ở chỗ lão sư là như thế nào.
– Cái gì? Sao ngươi lại có thể thoải mái nói chuyện khi có uy áp của bản long được? Chuyện này làm sao có thể xảy ra? Chờ một chút, ngươi nói Thiên Tu đi Nhật Chiếu tông, muốn mời ta đi hỗ trợ?
Lúc nàu, thân thể khổng lồ của Băng Thiên Ma Long đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm.
Một đôi cánh màu trắng như tuyết mở rộng che khuất nửa bầu trời, lân giáp to lớn bao phủ dày đặc ở trên thân mình, mà bên trên mỗi một mảnh lân giáp còn lạc ấn vô số phù văn, mỗi một phù văn đều tản ra quầng sáng chói mắt.
– Vâng. Xin ngài hỗ trợ. Mặc kệ là điều kiện gì, Lâm Phàm ta đều sẽ đáp ứng.
Lâm Phàm nuốt nước bọt. Băng Thiên Ma Long ở trước mắt này tuyệt đối rất mạnh. Khí tức của con rồng này còn mạnh hơn so với Lực Đế Chi Chủ, thậm chí mạnh rất nhiều. Lấy thực lực bây giờ của mình, cũng không biết có thể lưu lại vết tích ở trên lân giáp kia hay không.
Móng tay to lớn, bén nhọn xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm. Băng Thiên Ma Long nói:
– Tiểu tử, ngươi đang nói cái gì? Tại sao Băng Thiên Ma Long ta lại phải giúp ngươi? Ngươi sẽ lấy cái gì để đả động ta. Về phần Thiên Tu, hắn chính là người khiến cho bản long rất khó chịu đó, tại sao ta phải đi cứu hắn. Nhưng nếu như ngươi có thể làm được một việc, có lẽ bản long sẽ suy nghĩ thêm một chút.
Mà đúng lúc này, cảnh tượng để Băng Thiên Ma Long ngây người phát sinh, Lâm Phàm lại nhanh chóng quay đầu rời đi.
– Chờ một chút, ngươi đi đâu vậy?
Lâm Phàm nói:
– Ta không muốn lãng phí thời gian.
Nhìn bóng người đã sắp đi xa, Băng Thiên Ma Long bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
– Thật đúng là một tiểu tử quật cường.
Đôi cánh trắng của Băng Thiên Ma Long chấn động mạnh, hư không vỡ nát rồi đột nhiên nó duỗi trảo tóm lấy Lâm Phàm và bay về phương xa.
– Tiểu tử, tốc độ của ngươi quá chậm. Nhớ kỹ, bản long là nể tình Thiên Tu mới đi hỗ trợ, cũng không phải là miễn phí giúp đỡ. Lần tiếp theo đừng đến tìm ta.
Lâm Phàm không ngờ Băng Thiên Ma Long này lại có tốc độ nhanh như thế. Trong chốc lát, bọn họ đã rời khỏi Nam Vực Băng Cốc rồi. Tốc độ này còn nhanh hơn so với đi vào hư không tới vài lần.
– Chúng ta còn cần đi đến lãnh địa của Huyết Nhãn Ma Viên nữa.
Lâm Phàm nói.
– Đi lãnh địa của Huyết Nhãn Ma Viên làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đi mời cả Huyết Nhãn Ma Viên Vương kia nữa sao? Thú vị!
Tựa như là nghĩ đến chuyện gì vậy, Băng Thiên Ma Long cười nói:
– Vậy chúng ta sẽ đi đến lãnh địa của Huyết Nhãn Ma Viên.
Bị Băng Thiên Ma Long nắm lấy bay lượn, Lâm Phàm cũng không thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy một mảnh trắng xóa. Tốc độ này đến cùng là nhanh cỡ nào, hay là nói đã phá vỡ cực hạn, đạt tới một cấp độ khác.
Hắn còn không có suy nghĩ xong thì Băng Thiên Ma Long đột nhiên dừng lại.
– Đến nơi rồi.
Lâm Phàm chấn kinh. Hắn không ngờ chỉ trong nháy mắt mà bọn họ đã đến nơi rồi. Chuyện này sao có thể xảy ra? Tốc độ của Băng Thiên Ma Long này đến cùng là nhanh cỡ nào vậy.
Lúc này, thân hình khổng lồ của Băng Thiên Ma Long nổi bồng bềnh giữa không trung, che kín cả lãnh địa của Huyết Nhãn Ma Viên. Những con Huyết Nhãn Ma Viên sinh hoạt ở nơi này tức giận gào thét, biểu đạt sự bất mãn.
– Mấy nhóc chớ quấy rầy. Đáng ghét.
Ma Long trừng mắt một cái. Cảm nhận được uy áp của Băng Thiên Ma Long, những Huyết Nhãn Ma Viên này đột nhiên run lên, không dám ho he nữa.
– Huyết Nhãn Ma Viên Vương, ngươi mau ra đây đi. Thiên Tu đi Nhật Chiếu tông, rất có thể sẽ bị những tên kia làm thịt. Mặc dù trước kia hắn làm cho chúng ta rất khó chịu, nhưng bất kể nói thế nào, hắn cũng từng là đồng bọn của chúng ta. Ngươi thấy ta nói đúng hay không?
Uỳnh!
Đúng lúc này, một bóng đen khổng lồ xuất hiện.
Huyết Nhãn Ma Viên vốn là rất to lớn, nhưng mà Huyết Nhãn Ma Viên Vương còn to lớn hơn, thân hình không khác gì một ngọn núi cả.
Trong lòng của Lâm Phàm run lên. Hắn thầm nhủ chủng tộc này không thể trêu, những khỉ con này không thể trêu.
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được địch ý từ xa truyền lại.
Quay đầu tìm kiếm một chút, cuối cùng hắn cũng xác định được mục tiêu.
Thì ra là nó, con Huyết Nhãn Ma Viên đã từng bị tiếng lựu đạn nổ của mình bức bách phải rời xa lãnh địa kia. Không ngờ ở chỗ này hắn lại nhìn thấy nó.
Nhật Chiếu tông, Bình Nguyên Hoang Huyết.
Mặt đất ở nơi này có màu đỏ như máu. Hơn nữa, chỗ này cực kỳ hoang vu, chỉ có mấy tảng đá lớn đứng sừng sững ở chỗ đó.
Phương xa, một tòa Đoạn Đầu đài màu đen được dựng lên, cực kỳ dễ thấy. Đoạn Đầu đài dính đầy máu tươi nhưng bởi vì thời gian đã quá xa xưa, máu tươi đều đã biến thành màu đen.
Một bóng người quỳ ở nơi đó, cúi đầu. Lúc này, toàn thân người này đã bị phong ấn, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi thẩm phán cuối cùng đến.
Mà ở trong hư không gần Đoạn Đầu đài, mấy trưởng lão đỉnh tiêm của Nhật Chiếu tông đang ẩn nấp, trò chuyện với nhau.
– Không biết Vô Diện Vương sẽ hấp dẫn kẻ nào tới đây nhỉ? Bây giờ, có không ít tổ chức vẫn tiềm phục tại trong tông môn, có lẽ lần này chúng ta có thể dẫn toàn bộ bọn họ ra.
Cơ Uyên cười lạnh. Hắn tin tưởng, chỉ cần truyền tin tức này ra thì nhất định sẽ có người đến. Dù sao, lấy trứng chọi đá, cứu vớt đồng bạn,… chẳng phải là chuyện mà người của Viêm Hoa tông thích làm nhất hay sao?
Cung Bản Tàng gật đầu, nói:
– Cơ Uyên, ngươi còn không có thôi diễn ra được địa vị của người này tại Viêm Hoa tông sao?
Cơ Uyên lắc đầu, nói:
– Thôi diễn không ra, nhưng kẻ này tuyệt đối là một đại nhân vật. Không biết lần này sẽ là ai tới, Cát Luyện, Hỏa Dung hay là Khô Mộc… Nếu như lần này, chúng ta có thể chém những lão già này, vậy thì Viêm Hoa tông coi như tổn thất nặng nề.
– Nếu như Thiên Tu tới thì càng tốt, đã lâu lắm rồi, lão phu chưa gặp được người có thể tiếp một kiếm của ta.
Cung Bản Tàng điên cuồng nói, thậm chí có chút chờ mong.
Cơ Uyên lắc đầu, nói:
– Không có khả năng. Thiên Tu làm sao lại đến Nhật Chiếu tông được. Viêm Hoa tông vẫn cần có hắn trấn thủ. Ai đến cũng có khả năng, chỉ có Thiên Tu là không thể.
– Huống hồ, ngươi cho là hắn sẽ đến sao? Mặc dù Vô Diện Vương này rất trọng yếu với Viêm Hoa tông, nhưng cũng không tới mức để Thiên Tu phải rời tông.
– Mà nếu như thực sự là Thiên Tu đến, vậy chúng ta phải lập tức cầu viện Thánh Đường tông. Dù sao chỉ có Thánh Đường tông hỗ trợ, chúng ta mới có thể lưu gia hỏa này lại.
Phương xa.
Một bóng người đang đi trên Bình Nguyên Hoang Huyết. Mặc dù trông rất chậm rãi nhưng mỗi một bước chân của người này đều cách nhau rất xa.
Súc địa thành thốn, đây là chuyện mà chỉ có người cực kỳ mạnh mẽ mới làm được.
Vô Diện Vương quỳ ở nơi đó, sắc mặt bình tĩnh. Hắn không có bởi vì tử vong đến mà cảm thấy e ngại, chỉ muốn yên lặng chờ cái chết giáng lâm.
– Đồ nhi, ta tới…
Đột nhiên, một thanh âm vang lên ở trong tai Vô Diện Vương. Hắn nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phương xa. Lúc này, một bóng người cầm trường thương đi đến. Mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng mà hắn có thể cảm giác được là ai tới…
Thiên Tu biết hành động lần này sẽ cực kỳ nguy hiểm. Nhật Chiếu tông tất nhiên đã biết Vô Diện Vương này chính là đệ tử ký danh của ông cho nên mới tuyên truyền trắng trợn, khiến cho ông phải ra tay.
Mặc dù biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng ông cũng tuyệt đối sẽ đi.
Cường giả của Thánh Đường tông cũng tuyệt đối đã tiềm phục tại nơi này. Đã bao nhiêu năm rồi, ông chưa thoải mái đánh một trận cùng bọn gia hỏa này.
Chỉ là lần này, sẽ có một phương đổ máu, lưu lại vết tích vĩnh hằng ở đây.
Lúc này, Thiên Tu đứng ở nơi đó, nhìn về phía Đoạn Đầu đài.
– Tới! Rốt cục có người tới rồi.
Cơ Uyên xuất hiện, nổi bồng bềnh giữa không trung. Cối xay dưới thân nhẹ nhàng chuyển động.
Cung Bản Tàng ôm kiếm trong ngực, bước ra hư không. Kiếm ý lăng lệ, sắc bén, cắt đứt thiên địa.
– Cơ Uyên, Cung Bản Tàng, đã lâu không gặp.
Nhìn về phía hai người, Thiên Tu thản nhiên nói. Ông không có để hai người này ở trong lòng mà là cảnh giác nhìn quanh hư không:
– Lão phu đã tới rồi, các ngươi còn muốn ẩn núp tới khi nào? Chẳng lẽ lúc này các ngươi còn nghĩ đến chuyện đánh lén hay sao?
Không người đáp lại, hư không rất bình tĩnh.
– Thật là khiến người ta phẫn nộ. Thân là người của tông môn đệ nhất trên thế gian mà cũng không dám đi ra đối mặt hay sao? Chẳng lẽ cấc ngươi còn muốn lão phu tự mình động thủ.
Không thấy Thiên Tu làm bất kỳ động tác gì, hư không đột nhiên vỡ ra. Rõ ràng chỉ bằng uy áp mà Thiên Tu đã biến không gian xung quanh thành hư vô.
Cơ Uyên cùng Cung Bản Tàng không hiểu người tới này là có ý gì. Tại sao người này lại hô to đối với một mảnh hư không, còn chấn vỡ hư không nữa?
Trong hư không có giấu người sao?
Giống như là không có đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận