Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 335: Yêu càng nhiều hận càng sâu

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Lão phu là ăn ngay nói thật mà thôi.
Thiên Tu ngạo nghễ nói. Khôi giáp dữ tợn, bá khí tản ra hàn quang, đồng thời còn nhanh chóng bạo phát ra khí thế do ông tích lũy sau khi chiến đấu với vô số thiên kiêu.
Thời đại gió nổi mây phun kia là khoảng thời gian mà ông thích nhất. Chỉ là hiện tại đã già, lại tu thân dưỡng tính, cho nên ông không muốn tùy ý động thủ.
– Hừ. Thiên Tu, ngươi đến Nhật Chiếu tông ta rồi chặt đứt cánh tay của trưởng lão tông ta, việc này ngươi muốn như thế nào?
Tông chủ của Nhật Chiếu tông lạnh lùng nói.
Thiên Tu cười nói:
– Năm đó ta thấy thiên phú của ngươi không sai, có thể đuổi sát sau lưng lão phu. Bây giờ, ngươi đã đột phá đến Bán Thần cảnh chưa?
– Vẻn vẹn nửa bước.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông không biết lời này của Thiên Tu là có ý gì, nhưng vẫn thản nhiên trả lời.
– A. Chỉ mới bước được nửa bước thôi sao, vậy thì đó chính là không vào rồi. Vậy ngươi có biết tu vi của lão phu là gì hay không?
Thiên Tu cười nói. Mặc dù mâu thuẫn giữa hai tông đã cực sâu nhưng lúc này song phương nói chuyện với nhau thật giống như rất hòa bình vậy.
sắc mặt của tông chủ Nhật Chiếu tông trở nên âm trầm. Hắn không biết Thiên Tu đến cùng đạt được cơ duyên gì mà có thể để tu vi tăng lên nhanh như thế.
– Bán Thần.
Thiên Tu gật đầu. Trường thương trong tay ông đột nhiên huy động, đặt ở trên yết hầu tông chủ của Nhật Chiếu tông. Ông nói:
– Nếu trong lòng hiểu rõ, ngươi còn dám càn rỡ ở trước mặt lão phu hay sao? Lúc lão phu trở thành Bán Thần, đồng thời còn đã tìm được phương hướng tiến lên cảnh giới cao hơn, mà ngươi thì vẫn còn không trở thành Bán Thần cảnh.
– Nhưng ta cũng có thể lý giải, nơi chật hẹp, nhỏ bé như Nhật Chiếu tông có thể xuất hiện thiên tài như ngươi cũng coi là không sai rồi, chỉ là còn cần chủ nhân che chở.
– Nếu như không phải là cân nhắc quá nhiều, lão phu muốn diệt sạch người của Nhật Chiếu tông các ngươi rồi.
Lời này vừa nói, bầu không khí đột nhiên trở nên áp lực.
Bọn họ thật không ngờ Thiên Tu lại rời tông, đến đây cứu người. Đây quả thực là chuyện không có cách nào tưởng tượng.
– Ha ha ha!
Lúc này, tông chủ của Nhật Chiếu tông cười ha hả.
– Bốn mươi năm trước, bổn tông chủ có lẽ sẽ tin tưởng ngươi sẽ diệt sạch Nhật Chiếu tông ta nhưng mà bây giờ, bổn tông chủ dám nói một câu là ngươi không dám. Lấy đầu của một mình ta đổi lấy đầu người của vô số con dân Viêm Hoa tông ngươi cũng là một khoản buôn bán không tệ.
– Thiên Tu, nhuệ khí của ngươi đã bị Viêm Hoa tông mài mòn rồi. Thiên Tu vô pháp vô thiên trước kia đã sớm chết đi rồi.
Thiên Tu buông trường thương xuống, nói:
– Ngươi nói rất đúng, lão phu của trước kia đã sớm chết đi, mà bây giờ lão phu chính là một con người mới. Chờ đến khi lão phu thành thần thì có thể sẽ lấy đầu của các ngươi để chúc mừng một phen.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông hơi biến sắc. Nhưng thân là người đứng đầu của một tông, hắn sao có thể e ngại Viêm Hoa tông.
– Khi ngươi thành thần, người khác cũng có thể thành thần. Viêm Hoa tông cũng sẽ không bởi vì ngươi mà quật khởi. Đây chỉ là ngươi đang vọng tưởng mà thôi. Huống hồ, Thánh Đường tông sao có thể để ngươi thành thần được.Lúc ngươi thành thần cũng chính là ngày Viêm Hoa tông bị hủy diệt.
– Thật sự là một con chó săn tốt, ba câu không rời Thánh Đường tông. Nếu thật đến lúc đó, cho dù lão phu có bị Thánh Đường tông tiêu diệt thì ta cũng sẽ kéo Nhật Chiếu tông ngươi cùng xuống địa ngục.
Thiên Tu lạnh lùng nói. Ông biết lời của tông chủ Nhật Chiếu tông không phải là lời nói dối, Thánh Đường tông tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn thành thần. Lần trước cũng Thánh Đường tông ở sau lưng duy trì để Nhật Chiếu tông xâm lấn Viêm Hoa tông.
Còn Thánh Đường tông thì hay rồi, một bên duy trì, một bên phản đối, đợi đến lúc cuối cùng mới xuất thủ, để Nhật Chiếu tông bại lui, hiển lộ rõ ràng uy nghiêm của tông môn đệ nhất trên thế gian.
Lúc cuối cùng, nếu không có mấy tên cường giả đột nhiên xuất hiện thì Nhật Chiếu tông đã xong rồi. Mặc dù mấy tên kia tự xưng là ẩn sĩ cao nhân của Nhật Chiếu tông, nhưng ông thừa biết, ngoại trừ Thánh Đường tông, còn có thể là ai.
Lửa giận trong lòng tông chủ của Nhật Chiếu tông bùng cháy lên nhưng bị hắn áp chế. Hết thảy đều là bởi vì thực lực. Thiên Tu bây giờ không dám động thủ với hắn, cũng bởi vì cố kỵ Thánh Đường tông còn có Thiên Tông điện ở sau lưng hắn.
Chuyện dựa vào tông môn khác để tồn tại này khiến cho hắn rất phẫn nộ. Hắn thầm thề nhất định phải làm Nhật Chiếu tông cường đại lên, để không ai dám ngỗ nghịch uy nghiêm của Nhật Chiếu tông nữa.
– Lão sư, ta tới cứu ngươi.
Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Phàm vang lên.
Băng Thiên Ma Long giương cánh che khuất bầu trời.
Còn Huyết Nhãn Ma Viên Vương thì lấy thân thể cường hoành cùng sức mạnh tuyệt đối đánh vỡ hư không, rơi xuống trên mặt đất, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Thiên Tu.
Hô hấp nguyên bản bình tĩnh, cũng dần dần dồn dập lên tựa như là nhìn thấy Thiên Tu khiến cho hắn quá mức kích động vậy.
Thiên Tu ngây người. Khi thấy hai bóng dáng khổng lồ kia, nội tâm của ông đột nhiên run lên. Ông không ngờ là bọn họ sẽ đến.
Lâm Phàm rơi trên mặt đất, đi thẳng đến chỗ lão sư. Nhìn thấy lão sư an toàn, không có việc gì, hắn cũng yên lòng.
– Đồ nhi, ngươi…
Thiên Tu trợn tròn mắt. Khuôn mặt tuấn tú cũng hiện ra một tia kinh hoảng. Vẻ kinh hoảng này cũng không biết là bởi vì đồ đệ chạy tới hay là bởi vì nhìn thấy Băng Thiên Ma Long cùng Huyết Nhãn Ma Viên Vương.
– Lão sư, yên tâm, ta đã mang trợ thủ đến. Chúng ta tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Hiện tại, Lâm Phàm cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhìn tình huống hiện trường, hắn cũng biết tạm thời không có chuyện làm. Sau đó, ánh mắt nhìn về một bên, nam tử bị hủy dung kia chẳng lẽ chính là Vô Diện Vương. Không ngờ người này lại có thể hủy gương mặt thành như vậy, thật đúng là tàn nhẫn.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nói:
– Băng Thiên Ma Long, Huyết Nhãn Ma Viên Vương, sao lại thế…
Hắn biết quan hệ của hai con yêu thú này cùng Thiên Tu là như thế nào. Trước kia, Thiên Tu có thể nghiền ép một đám thiên kiêu, không thể bỏ qua công lao của hai con yêu thú này. Không ngờ đã nhiều năm như vậy, hai con yêu thú này cũng trưởng thành đến mức độ này.
khí tức phát tán ra từ cơ thể chúng mênh mông như biển, khiến cho toàn bộ hư không đều trở nên sền sệt. Rất mạnh, hai con yêu thú này bây giờ rất mạnh.
Băng Thiên Ma Long lạnh lùng nhìn Thiên Tu. Tiếng long ngâm vang lên, chấn động trời đất.
– Thiên Tu, chúng ta tới là muốn nhìn ngươi nghiền ép đối phương như thế nào. Nhưng mà nghĩ lại, ta đã nhìn rất nhiều năm, nhìn đủ rồi.
Lập tức, long uy phô thiên cái địa nghiền ép mà đến. Trong hư không giống như có vô số cự long đang bay múa, sau đó hóa thành băng tinh nhẹ nhàng rớt xuống.
Băng tinh rơi xuống trên mặt đất, trong nháy mắt kết thành mặt tuyết mênh mông. Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, đạt đến điểm giới hạn nhất định.
– Băng Thiên Ma Long, ngươi đừng làm như vậy. Dù sao trước kia chúng ta cũng là đồng bạn tốt mà. Lão phu đối với các ngươi…
– Im ngay. Bây giờ ngươi còn gọi ta bằng tên của yêu thú sao? Xem ra tình cảm của chúng ta cũng đã dần dần phai nhạt rồi. Chuyện này khiến cho ta cảm thấy rất bi thương.
Băng Thiên Ma Long nổi giận gầm lên. Sóng âm quét sạch thiên địa khiến cho quần áo của mọi người ở đây bay phần phật.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông phẫn nộ nói:
– Dừng tay. Nơi này là lãnh địa của Nhật Chiếu tông. Ngươi kết thành băng sương vĩnh hằng bất diệt là muốn hủy diệt lãnh thổ của tông ta hay sao?
Chỉ là, không có người nào để ý tới hắn.
Thiên Tu bất đắc dĩ nói:
– Tiểu Long, ngươi hãy trấn định. Tình cảm giữa hai chúng ta vĩnh viễn không ma diệt. Cho dù chúng ta tách rời đã lâu, nhưng tình hữu nghị khi kề vai chiến đấu vẫn như cũ.
Lâm Phàm đắm chìm ở trong vui sướng, hưng phấn. Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện tình huống có chút không đúng.
Quan hệ giữa Băng Thiên Ma Long này cùng lão sư giống như có chút phức tạp khiến cho hắn có cảm giác bọn họ tùy thời đều có thể khai chiến. Sau đó, hắn lặng lẽ thối lui, không đứng ở bên cạnh lão sư nữa.
Để đề phòng tai bay vạ gió thì hắn nên sớm rút lui là tốt hơn.
– Thiên Tu, ta rất tưởng niệm ngươi đó. Nhưng ngươi lại làm cho ta mất đi tự do.
Huyết Nhãn Ma Viên Vương sừng sững ở trong thiên địa, nhẹ nhàng nói. Cảm xúc ưu thương kia giống như ảnh hưởng tới thiên địa, mây đen bao phủ lên đỉnh đầu lộ vẻ rất ảm đạm, rất trầm thấp.
– Từ khi ngươi một cước đá ta tiến vào bên trong tổ trì của Hoang Cổ Hung Viên, tương lai tốt đẹp kia của ta liền bị ngươi làm hỏng. Nhưng hôm nay nhìn thấy ngươi, ngươi còn vẫn như cũ, khuôn mặt vẫn còn trẻ như vậy, chuyện này khiến cho ta rất thương cảm.
– Chỉ là, ngươi nên gọi ta là cái gì?
Đối mặt Huyết Nhãn Ma Viên Vương hỏi thăm, Thiên Tu lại không tự chủ lui ra phía sau một bước. Mặc dù trước mắt Huyết Nhãn Ma Viên Vương còn rất bình tĩnh, nhưng mà ông biết, bão tố còn ở phía sau.
– Tiểu Viên, lão phu cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi. Bộ tộc Huyết Nhãn Ma Viên của ngươi cần thủ lĩnh, còn cần cả cường giả. Mà ngươi nhất định phải kế thừa Hoang Cổ Hung Viên. Một cước kia của ta cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi.
– Ừm. Tiểu Viên sao? Rất lâu, rất lâu rồi không có người nào gọi ta như vậy. Cho dù có, ngoại trừ ngươi, cũng đều chết rồi, bởi vì bọn họ không có tư cách. Ngươi vẫn chưa rõ sao?
Huyết Nhãn Ma Viên Vương vươn tay, chậm rãi duỗi tới.
Trên trán của Thiên Tu có mồ hôi rơi xuống, ông lúng túng nói:
– Tiểu Viên, không nên vọng động, có chuyện chúng ta từ từ nói.
Bàn tay khổng lồ đặt ở trước mặt Thiên Tu, sau đó dừng lại, Huyết Nhãn Ma Viên Vương nói:
– Đến! Nắm tay của ta! Chúng ta cùng đi qua nguy hiểm giống như là trước kia.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông không biết tình huống đến cùng là như thế nào. Cảnh tượng ở trước mắt này làm cho hắn càng ngày càng nghi hoặc.
Huyết Nhãn Ma Viên Vương cùng Băng Thiên Ma Long từng là đồng bạn đi theo Thiên Tu, chuyện này cũng không phải là bí mật.
Năm đó, mọi người đều biết một đệ tử của Viêm Hoa tông có được hai con yêu thú có huyết mạch cao quý làm bạn. Mặc dù nhiều người rất hâm mộ, nhưng không ai nghĩ đến Thiên Tu sẽ trưởng thành đến mức này.
Mà hai con yêu thú kia cũng trở thành chúa tể một phương.
Băng Thiên Ma Long trấn áp Nam Vực Băng Cốc khiến cho không cường giả nào dám đi. Cho dù là cường giả của Thánh Đường tông cũng không muốn đến chỗ kia chiến đấu cùng Băng Thiên Ma Long.
Còn Huyết Nhãn Ma Viên Vương thì dung hợp tổ huyết của Hoang Cổ Hung Viên, để bộ tộc Huyết Nhãn Ma Viên trở thành đại tộc trong yêu thú.
Lúc này, Lâm Phàm đã lui ra xa. Nhưng nhìn thấy Vô Diện Vương kia còn ngây ngốc đứng ở nơi đó, hắn lập tức ngoắc tay ra hiệu Vô Diện Vương tranh thủ thời gian đi tới.
Vô Diện Vương tựa như là cảm giác được cái gì, tranh thủ thời gian đi đến bên cạnh Lâm Phàm.
– Ta gọi là Lâm Phàm, phong chủ của Vô Địch phong, đệ tử chân truyền của Thiên Tu.
– Ta gọi là Hàn Bích Không, đệ tử nội môn của Viêm Hoa tông, đệ tử ký danh của Thiên Tu trưởng lão.
– Tham kiến Lâm sư huynh.
Hàn Bích Không chắp tay nói, hắn đã không cần lại ẩn giấu đi thân phận thật sự của mình.
Lúc còn trà trộn ở trong Nhật Chiếu tông, nội tâm vẫn luôn cảm thấy áp lực nhưng bây giờ thả ra, hắn lại cảm giác bầu trời đều sáng ngời lên.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
– Bây giờ tình huống không ổn. Đợi lát nữa, sư đệ tùy thời cùng ta rút lui. Ân oán của mấy người kia không liên quan đến chúng ta.
Hàn Bích Không nghi hoặc, nói:
– Sư huynh, tình huống này là sao?
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Mặc dù ta không biết khi đó xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là giống như cái gọi là ‘yêu càng nhiều hận càng sâu’. Mặc dù Băng Thiên Ma Long này cùng Huyết Nhãn Ma Viên Vương rất phẫn nộ nhưng trong ánh mắt của bọn họ vẫn tràn đầy yêu thương.
Đột nhiên!
Khi Thiên Tu đưa tay bắt lấy bàn tay của Huyết Nhãn Ma Viên Vương, thiên địa đều chấn động.
– Thiên Tu, ngươi có biết ta tưởng niệm ngươi đến cỡ nào không? Chúng ta không tách ra nữa có được hay không?
Sau đó, Huyết Nhãn Ma Viên Vương đột nhiên gầm lên, đánh về phía Thiên Tu.
– Giống như là trước kia đi, người nào thắng thì phải nghe người đó. Hiện tại ta sẽ không thua ngươi.
Băng Thiên Ma Long cũng đồng thời há miệng phun băng sương. Băng sương phô thiên cái địa. Những nơi băng sương đi qua, tất cả mọi thứ đều bị đóng băng.
– Thiên Tu, ngươi đã quên tình hữu nghị của chúng ta rồi sao? Vậy để ta tới giúp ngươi nhớ lại đi.
– Các ngươi đừng xúc động, sẽ chết người đấy.
Thiên Tu kinh hãi. Sau đó, nhìn về phía phương xa, chỉ thấy đồ đệ bảo bối của mình mang theo Hàn Bích Không chạy về phương xa, ông không khỏi giận dữ hét.
– Đồ nhi bảo bối của ta, vi sư…
Uỳnh!
Thiên băng địa liệt.
Trời đất triệt để chấn động.
Lâm Phàm quay đầu, nói:
– Lão sư, ân oán của các ngươi thì cứ tự mình giải quyết. Đừng để tông chủ của Nhật Chiếu tông chạy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận