Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 337: Kém chút nữa là trở thành kẻ điên

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

– Uy thế khi lão sư chiến đấu cùng Băng Thiên Ma Long và Huyết Nhãn Ma Viên Vương thật kinh khủng, dù là khoảng cách xa xôi như thế, hắn đều có thể cảm nhận được.
Hắn nhìn thoáng qua phương xa. Nơi đó bụi bay mù mịt, thậm chí còn có ánh sáng hủy diệt lấp lóe.
– Đây mới chính là người một nhà, yêu nhau lắm thì cắn nhau đau.
Mặc dù uy thế khi ba người giao chiến không phải là bình thường, nhưng tuyệt đối không phải là tử chiến, lão sư cùng hai con yêu thú này đã từng quen biết, thậm chí có lẽ là đã từng quá yêu nhau, cho nên bây giờ chỉ có thể đánh nhau để tích lũy tình cảm.
Quá khứ của lão sư hoàn toàn chính xác rất phong phú.
Đồng thời chuyện này cũng nghiệm chứng một suy nghĩ trong lòng hắn, cuộc sống của cường giả đều rất phong phú.
Ngoài ra, việc này cũng nhắc nhở hắn, con đường nhân thú không thể đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng hiện tại hắn muốn đi cướp đoạt tài phú, dù là ai thì cũng không cách nào ngăn cản.
Dù là sau đó có hồng thủy ngập trời cũng không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ cần trước mắt.
– Dừng lại!
Hắn vừa đáp xuống đất thì đã có mấy khí tức xuất hiện. Đây là đệ tử trông coi bảo khố, khí tức cả bọn họ cũng không yếu, nhưng cũng không mạnh, vẻn vẹn chỉ là Thiên Cương cảnh tầng sáu mà thôi.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Lâm Phàm lập tức đánh ra ba quyền. Quyền quang lấp lóe, nhanh chóng đánh ba tên đệ tử Nhật Chiếu tông thành bánh thịt. Mọi việc diễn ra cực kỳ nhanh chóng, lặng yên không động, không có khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Đây là hắn đang đi cướp chứ không phải là ngắm cảnh. Mặc dù không cần ẩn tàng, nhưng vì tôn trọng đối với ngành nghề này, hắn nhất định phải giả bộ như cẩn thận từng li từng tí.
Nếu như quang minh chính đại, chẳng phải là khiêu khích uy nghiêm của người ta hay sao, có thể không phát ra động tĩnh thì cũng đừng phát ra động tĩnh.
Đoạt cùng trộm chính là hai chuyện khác nhau, đại biểu hào hứng khác biệt.
Một cái cửa đá ngăn trở đường đi phía trước, cửa đá đóng chặt, phía trên có dính khí tức của cường giả, xem ra chỉ cần đụng vào là cường giả kia sẽ có cảm ứng.
– Đây là đang làm khó ta.
Lâm Phàm đứng ở trước cửa đá, năm ngón tay nắm lại thành quyền rồi hắn gầm nhẹ.
– Băng Diệt!
Tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, vọng khắp toàn bộ Nhật Chiếu tông.
– Thanh âm hơi lớn.
Lâm Phàm cảm thấy rất bất đắc dĩ, rõ ràng là hắn muốn cẩn thận một chút, thật không nghĩ đến đấm ra một quyền lại tạo thành tình huống bực này.
Đệ tử Nhật Chiếu tông đều tụ tập ở trước chỗ vừa bị Hàn Bích Không đập. Mấy vị trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn đã đuổi theo hung thủ. Nhưng bây giờ, chỗ bảo khố lại truyền đến nổ vang.
– Không tốt. Có người xâm nhập bảo khố của tông ta.
Bọn họ kinh hãi. Nơi đó có cất giữ gần như toàn bộ tài nguyên của tông môn. Nếu như bị người xâm nhập, cướp đoạt tài phú ở bên trong thì hậu quả khó mà lường được, thậm chí toàn bộ tông môn đều sẽ chịu ảnh hưởng.
Hàn Bích Không cũng đã dẫn trưởng lão đỉnh tiêm của Nhật Chiếu tông đi xa. Hắn cũng không giao thủ với bọn họ mà chỉ dẫn bọn họ chạy quanh.
– Vô Diện Vương, không ngờ ngươi lại có thể không chết, bây giờ lại còn dám can đảm hủy kiến trúc của tông ta. Tội đáng chết vạn lần.
Một tên trưởng lão đỉnh tiêm giận dữ hét, trong mắt hung quang lấp lóe tựa như là hận không thể chém Hàn Bích Không thành muôn mảnh.
Đột nhiên!
– Không tốt. Chúng ta bị lừa rồi, mau trở về thôi, có tặc nhân xâm nhập bảo khố.
Các trưởng lão kinh hãi. Bọn họ không quan tâm tới Hàn Bích Không nữa mà nhanh chóng chạy thẳng đến chỗ bảo khố của tông môn. Bọn họ cũng không ngờ mình lại trúng kế điệu hổ ly sơn.
– Ai cũng đừng hòng đi.
Khóe miệng của Hàn Bích Không khẽ giật giật. Lâm sư huynh làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là sư huynh đã đập nát cửa đá kia hay sao?
– Phong Hỏa Minh Vương Trận
Đại trận vừa xuất hiện, Thiên Phong, Địa Hỏa phun ra ngoài, một vị Minh Vương xòe bàn tay ra, đánh về phía mấy trưởng lão của Nhật Chiếu tông.
Đại trận này không thể giết chết những trưởng lão này, chỉ có thể tạm thời vây khốn một lúc thôi.
Bình Nguyên Hoang Huyết.
Lúc này, Cơ Uyên đầu tóc đầy bụi, lăn trên mặt đất, quần áo rách rưới, trên người còn có vết máu. Mấy người bọn họ bị Thiên Tu vây ở chỗ này, không ra được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng dư ba từ trận chiến của ba vị Bán Thần cảnh.
Thiên Tu thỉnh thoảng cũng chia sẻ một chút áp lực cho bọn họ, nếu không ngoại trừ tông chủ, Cơ Uyên cùng Cung Bản Tàng cũng đã bị dư âm chiến đấu oanh thành mảnh vỡ.
Đột nhiên!
Tông chủ của Nhật Chiếu tông kinh hãi, sắc mặt dữ tợn, hét:
– Không tốt, có người đột nhập bảo khố của tông ta, chúng ta phải mau trở về.
Thiên Tu vừa hóa giải một chiêu cường hãn, nghe được lời này, trong lòng cũng kẽo kẹt, chẳng lẽ là đồ đệ bảo bối kia của mình đi đoạt bảo khố.
Khó trách đồ đệ muốn ông lưu mấy người tông chủ của Nhật Chiếu tông lại, nguyên lai là vì chuyện này.
Không được, nếu như việc này thành công, lúc trở về, ông nhất định phải lấy chút chỗ tốt. Lần này, ông thế nhưng mà bị đồ đệ bảo bối này lừa thảm rồi.
Mặc dù bây giờ Băng Thiên Ma Long và Huyết Nhãn Ma Viên Vương này không phải là tử chiến cùng mình, nhưng cũng muốn đánh mình một trận tơi bời. Người thắng được quyền nói chuyện, đây là ước định từ xưa của ba người bọn họ rồi. Nhưng thân là cường giả chưa bao giờ bại một lần, ông sao có thể nhận thua.
– Bảo khố bị người xâm lấn sa? Không có khả năng, trong tông môn còn có mấy vị sư đệ, bọn họ không có khả năng để cho việc này xảy ra.
Cơ Uyên hô to. Mặc dù tu vi của hắn không phải là mạnh nhất, nhưng năng lực thôi diễn lại rất cường hãn, cho nên hắn có thể ổn thỏa đứng ở vị trí thứ hai trong tông môn.
Bây giờ tông môn bảo khố bị người xâm lấn, chẳng phải là nói sẽ bị người cướp đoạt không còn hay sao? Lúc đó, tổn thất của tông môn sẽ vô cùng khổng lồ.
– A! Đáng giận! Ta đến bổ nơi này ra.
Cung Bản Tàng cũng không chịu nổi. Bị Thiên Tu bị hù đến chưa tỉnh hồn, lại nghe nói bảo khố bị xâm lấn, hắn sao có thể trấn định.
– Cực kiếm ý, Vô Tận Hủy diệt.
Lập tức.
Kiếm ý mênh mông bạo phát ra. Thiên Tùng Kiếm đã đầy vết rạn, bây giờ còn bị hắn dùng để thi triển kiếm chiêu mạnh nhất, cho nên khó có thể chịu đựng, vết rạn càng nhiều tựa như là sắp vỡ nát rồi.
Kếm ý cực hạn xuyên qua không gian, cưỡng ép xé mở một vết rách trên kết giới Băng Sương, đây đã là chiến lực cao nhất mà Cung Bản Tàng có khả năng thi triển ra.
– Đi!
Thiên Tu đánh mắt cho Băng Thiên Ma Long một cái.
Một tiếng long ngâm vang vọng, khí lạnh bao phủ ở bên ngoài kết giới Băng Sương càng thêm ngưng thực, vết nứt vừa mới bị Cung Bản Tàng bổ ra, trong nháy mắt đã khép kín.
– A! Đáng giận. Thiên Tu, ngươi mau phá vỡ kết giới. Người đột nhập bảo khố của tông ta nhất định là đệ tử của ngươi.
Hai con ngươi của tông chủ Nhật Chiếu tông trở nên đỏ bừng. Hiện giờ, hắn đang giận muốn rách cả mí mắt. Đây là đại sự. Nếu như bảo khố thật bị người cướp đoạt sạch thì thể diện của hắn cũng không còn nữa rồi.
– Đánh rắm. Ngươi chớ có nói hươu nói vượn. Đồ đệ của ta là người chính nghĩa thiện lương, trong lòng còn có đại nghĩa, làm sao có thể làm ra chuyện thế này. Bây giờ, lão phu còn đang giúp các ngươi chống cự hai vị Bán Thần cảnh. Nếu như các ngươi còn vu hãm, lão phu cũng sẽ không thèm quan tâm nữa, chính các ngươi tự đi mà ngăn cản. Nhưng các ngươi nên biết, cho dù là Thánh Đường tông chỉ sợ cũng không muốn chọc hai vị Yêu Vương Bán Thần cảnh đâu.
Thiên Tu tức giận răn dạy.
– Ngươi…
Nếu quả thật tin lời Thiên Tu, Nhật Chiếu tông bọn họ đã sớm diệt vong rồi. Hai con yêu thú này là từ đâu tới, chẳng lẽ bọn họ không biết hay sao?
– Mở cho ta.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông nổi giận gầm lên rồi đột nhiên đưa tay chụp vào kết giới Băng Sương. Sức mạnh mênh mông bạo phát ra, không ngờ có thể rung chuyển kết giới do cường giả Bán Thần cảnh tạo ra.
Nhưng mà sương lạnh dày đặc khiến cho hai tay của hắn trong nháy mắt đóng băng.
– Đáng giận, vì sao tông ta không có cường giả Bán Thần cảnh?
Tông chủ của Nhật Chiếu tông nổi giận, hét lên ở trong lòng. Bất kể là về thực lực kinh tế, tu vi của đệ tử, ngoại tông nhân mạch,… Nhật Chiếu tông đều mạnh hơn Viêm Hoa tông nhưng chỉ không có cường giả Bán Thần cảnh.
Nếu có Bán Thần cảnh tọa trấn, hắn sao có thể sợ Thiên Tu.
Phốc phốc!
Đột nhiên, hắn phun ra một búng máu tươi, bên trong mỗi một giọt máu tươi đều ẩn chứa một miếng phù văn.
Hắn là cường giả nửa bước Bán Thần cảnh, thực lực cũng không kém. Hiện giờ, dù là thi triển tuyệt chiêu tự tổn mình, hắn cũng muốn phá vỡ kết giới.
Thiên Tu nở nụ cười. Rất tốt. Lần này, tông chủ của Nhật Chiếu tông cũng đã bỏ một cái giá lớn. Bởi vì một búng máu này, về sau hắn muốn nhập Bán Thần cảnh cũng sẽ rất khó khăn. Ông đã đạt được mục đích.
Kết giới vỡ ra một cái khe. tông chủ của Nhật Chiếu tông không kịp chờ đợi muốn đi xuyên qua nhưng đột nhiên, một khí thế kinh khủng truyền đến từ phía sau.
Hắn lập tức quay người để ngăn cản.
Thế nhưng mà khi thấy rõ người đến là ai, hắn biến sắc.
Huyết Nhãn Ma Viên Vương đánh ra một quyền. Cương khí đánh vỡ hư không, đánh thẳng lên người hắn.
Phốc phốc!
Đối mặt với Yêu Vương Bán Thần cảnh, tông chủ của Nhật Chiếu tông sao có thể chống đỡ được. Hắn tiếp tục phun ra một búng máu tươi, xương cốt cả người đều như là vỡ ra vậy.
Tiếng kêu thê thảm vang lên. Thân thể lung lay như sắp đổ, tựa như là sắp ngã xuống vậy.
– Tông chủ.
Cơ Uyên kinh hãi. Hắn nghìn tính vạn tính, cũng không có tính tới tình huống hôm nay sẽ trở thành như vậy. Lần này, tổn thất của Nhật Chiếu tông thật sự là quá thảm trọng, để bọn họ khó mà tiếp nhận.
– Giết hắn thì sẽ có chuyện, chỉ có thể hố.
Thiên Tu tâm tư khẽ động rồi bất chợt quát to, hào quang bắn ra bốn phía.
– Tiểu Viên, Tiểu Long, các ngươi quá càn rỡ. Dù là đã qua mấy thập niên, các ngươi cũng không thể càn rỡ như vậy. Năm đó, lão phu đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên ra tay với kẻ yếu. Bởi vì, dù có chiến thắng, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không có cảm giác thành công.
Phốc!
Nghe được lời này của Thiên Tu, tông chủ của Nhật Chiếu tông nhịn không được nữa, tiếp tục phun ra một búng máu tươi.
– Thiên Tu, nếu như bảo khố của tông ta bị người cướp đoạt, ta cùng ngươi không chết không ngớt.
– Hừ. Đúng là không biết tốt xấu. Khi các ngươi muốn giết đệ tử của lão phu thì chúng ta đã không chết không thôi rồi. Bây giờ có Yêu Vương Bán Thần cảnh đánh tới, lão phu lẽ ra không nên quản, nhưng bởi vì lão phu có lòng nhân từ, không muốn nhìn Nhật Chiếu tông các ngươi bị hủy diệt. Bây giờ xem ra, là lão phu quả thật là vẽ vời cho thêm chuyện ra. Thôi. Thôi.
Thiên Tu hét lên bi phẫn tựa như một trái tim nhân từ đau khổ khi bị người vu hãm như vậy. Ông vung tay áo một cái, nhanh chóng cưỡng ép xé mở kết giới rồi rời đi.
– Lão phu mặc kệ, chính các ngươi tự xử lý đi.
Thiên Tu đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, cũng không có chút do dự nào.
Băng Thiên Ma Long cùng Huyết Nhãn Ma Viên Vương tức giận gào thét, đuổi theo Thiên Tu.
– Đừng chạy.
Huyết Nhãn Ma Viên Vương nhảy lên, thân thể khổng lồ che đậy thiên địa. Nó đưa tay ra. Bàn tay bị quầng sáng bao phủ tựa như là một vầng mặt trời. Sau đó, nó đột nhiên đánh xuống.
Quầng sáng lộng lẫy bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Mặt đất vỡ nát. Lấy nắm đấm làm trung tâm, mấy vết rạn sâu không thấy đáy lan tràn về bốn phương tám hướng.
Một quyền của Yêu Vương Bán Thần cảnh đã tạo thành phá hoại lớn như vậy.
Bỗng nhiên, một tiếng long ngâm vang vọng.
Băng Thiên Ma Long bay trên trời, mở miệng phun băng sương. Một cột sáng màu trắng nhanh chóng phóng ra. Những nơi cột sáng đi qua đều bị kết thành băng. Thậm chí cả một ngọn núi lửa đang hoạt động cũng bị nhanh chóng đóng băng.
Đây là băng sương, thứ được gọi là vĩnh viễn không hòa tan.
Nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống. Khí lạnh thổi đến, hình thành một thế giới băng tuyết.
Phốc!
Tông chủ của Nhật Chiếu tông liên tục phun máu, trong lòng bi phẫn. Hắn không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này. Lãnh thổ của Nhật Chiếu tông vốn nhỏ, bây giờ lại bị hai con Yêu Vương Bán Thần cảnh phá hư thành như vậy khiến cho lãnh thổ sinh hoạt của Nhật Chiếu tông bọn họ càng thêm nhỏ.
Ngoài ra còn có không biết bao nhiêu tài nguyên bị hủy ở trong tay hai con Yêu Vương Bán Thần cảnh này.
Cơ Uyên giận muốn rách cả mí mắt, tâm huyết xông não, mặt đỏ tới mang tai.
Cung Bản Tàng quỳ một chân trên đất, ánh mắt tuyệt vọng. Bọn họ làm sao có thể ngăn cản hai con Yêu Vương Bán Thần cảnh cơ chứ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương hủy diệt gia viên của bọn họ.
– Thiên Tu, lão phu cùng ngươi không chết không ngớt…
Tông chủ của Nhật Chiếu tông ngửa mặt lên trời thét dài. Mái tóc đen dần chuyển thành màu trắng. Lửa giận công tâm, lại ép một vị cường giả nửa bước Bán Thần cảnh kém chút nữa là trở thành kẻ điên.
Hắn biết, đây là hành động do Thiên Tu cố ý làm ra. Nếu như chính Thiên Tu giết chết bọn họ, Thiên Tông điện sẽ không bỏ qua, Thánh Đường tông sẽ không bỏ qua. Nhưng hôm nay, Thiên Tu chỉ để Yêu thú xuất thủ. Nếu muốn tìm công đạo thì bọn họ biết đi tìm ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận