Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 338: Kỳ thật vẫn là rất dễ dàng

Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Dịch: Nguyễn Khiêm.

Lúc này, trong bảo khố của Nhật Chiếu tông.
– Phát tài rồi.
Ánh sáng màu vàng lóng lánh, đan hương nồng đậm, bảo quang của thiên tài địa bảo chói mắt. Bảo vật lít nha lít nhít, phân loại chỉnh tề bày ra ở nơi đó.
– Tất cả đều là của ta.
Hiện giờ, hai mắt của Lâm Phàm cũng đã biến thành hình tiền, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất, đó là thu sạch, ngay cả đất cũng không lưu lại cho Nhật Chiếu tông.
Hắn không lo lắng bên Bình Nguyên Hoang Huyết kia xảy ra chuyện. Bởi vì hắn tin tưởng lão sư tuyệt đối có thể lưu tông chủ của Nhật Chiếu tông cùng hai vị trưởng lão đỉnh tiêm lại.
Về phần Hàn Bích Không thì hắn không dám nói chắc. Cũng may, Hàn Bích Không chỉ cần quấn lấy mấy trưởng lão đỉnh tiêm, tranh thủ cho hắn một chút thời gian.
Lâm Phàm lật bàn tay một cái, tất cả những thứ mà hắn nhìn thấy đều bị thu vào trong nhẫn trữ vật.
Lần này đến Nhật Chiếu tông, có lão sư chống đỡ, chính là một cơ hội khó có được. Lần sau còn muốn, coi như là nằm mơ thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tài phú biến mất, chỉ có còn sót lại đan hương phiêu tán trên không trung.
– Tài phú của một tông tuyệt đối không có khả năng chỉ có một chút như thế. Mặc dù tài phú mà mình vừa mới thu hoạch rất khổng lồ nhưng nếu như là so với tài phú của một tông thì vẫn chưa là gì cả.
Sau khi hưng phấn đến cực hạn, lúc bình tĩnh lại, hắn liền phát hiện có vấn đề.
– Chín cái cửa đá này.
Trong tầm mắt, chín cái cửa đá khảm ở trên vách tường, mặt ngoài của mỗi một cái cửa đá đều điêu khắc một bức tranh.
– A. Mình giống như là đã nhìn qua hình ảnh phía trên này ở nơi nào đó.
Hắn dừng lại ở trước một cửa đá, nhìn qua một con yêu thú hình rắn có tám đầu tám đuôi đang hoành hành trong hải dương.
Mặc kệ, bây giờ, hắn cũng không có thời gian hao tổn, nhìn xem trong này đến cùng là có bảo bối gì hay không.
Mặc dù không biết trong này đến cùng sẽ có cái gì, nhưng nếu là thứ này được cất giấu cẩn thận trong bảo khố của Nhật Chiếu tông thì khẳng định là phi phàm. Bởi vì không biết cách mở cửa ra cho nên hắn chỉ có thể dùng bạo lực để phá hư.
Năm ngón tay nắm lại thành quyền rồi đánh ra. Sức mạnh cuồng bạo nhanh chóng va chạm với cửa đá.
Cửa đá chấn động, bụi đất run run. Lực phản chấn nhanh chóng đánh bay những bệ đá đã bị Lâm Phàm vơ vét không còn ở chung quanh ra xa.
Đăng đăng!
Ngay cả Lâm Phàm cũng bị lực phản chấn ép cho phải lui lại.
– Thứ này thật cổ quái, lại còn có thể khiến ta lui lại. Chuyện này khiến cho ta cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Phàm thì thầm. Hắn dám chắc chắn đằng sau cửa đá này nhất định chính là siêu cấp đại bảo tàng.
Cứ vậy rời đi, hắn sẽ không cam lòng.
Đột nhiên!
Từ trong hư không, một cánh tay duỗi ra, khoác lên vai Lâm Phàm.
– Đồ đệ đi thôi, còn ở lại sẽ bị người phát hiện.
Thiên Tu vừa đi tới, nhìn thấy đồ đệ đã mở cửa đá mà còn dám lưu lại, cũng bất đắc dĩ. Phải biết bị người trông thấy cùng không có bị người trông thấy là hai chuyện khác nhau.
Mặc dù chiến lực đỉnh tiêm của Nhật Chiếu tông không bằng hắn, nhưng nếu việc trắng trợn xông tới cướp đoạt này đến tay Thiên Tông điện thì cũng không dễ giải quyết.
Nếu như ông có thể đột phá Bán Thần cảnh đạt tới cảnh giới cao hơn, trở thành thiên hạ vô địch thì cũng có thể để đồ đệ tùy ý chơi đùa, nhưng bây giờ còn không được.
Lâm Phàm vừa định biện pháp mở ra cửa đá, nhưng nghe lời này của lão sư, không cam lòng nói.
– Lão sư, chúng ta không thể đi, bảo bối đã ở ngay phía trước rồi. Nếu cứ vậy rời đi, tất nhiên sẽ hối hận cả một đời. Từ trước đến nay, Nhật Chiếu tông vẫn luôn phách lối với Viêm Hoa tông ta, thậm chí còn lấy đệ tử của tông ta làm vật thí nghiệm. Nếu như không cho bọn họ một bài học, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng Viêm Hoa tông ta dễ ức hiếp. Hôm nay, chúng ta sẽ đánh vỡ chín cái cửa đá này, cướp đoạt tất cả tài phú của bọn họ rồi rời đi.
Những lời này được Lâm Phàm nói hiên ngang lẫm liệt nhưng mà theo Thiên Tu, đồ đệ bảo bối này của mình là muốn tiền không muốn mạng.
– Có lý, bảo bối do vi sư tạm thời chưởng quản.
Thiên Tu gật đầu giống như là có chút động lòng.
– Lão sư, ta nhìn thôi được rồi. Phía sau chín cái cửa đá này khẳng định là bảo tàng cuối cùng của Nhật Chiếu tông. Bây giờ, chúng ta đã khiến cho Nhật Chiếu tông gà bay chó chạy, làm cho bọn họ sắp sửa phát điên rồi. Nếu như lại đánh xuyên qua chín cái cửa đá này, cướp đoạt bảo tàng ở bên trong, Nhật Chiếu tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó, chỉ sợ chuyện gì bọn họ cũng đều làm được.
– Mặc dù chúng ta không cần sợ hãi nhưng cũng phải suy nghĩ cho vô số con dân của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Thiên Tu gật đầu, nói:
– Ừm. Nếu đã như vậy thì quên đi. Vi sư cũng chỉ là tùy ý nói một chút mà thôi. Ta sao có thể lấy bảo bối của đồ đệ mình được.
– Lão sư, lúc trước Hàn sư đệ kém chút bị Nhật Chiếu tông giết chết, nếu chúng ta cứ như vậy rời đi thì Nhật Chiếu tông sẽ cho là Viêm Hoa tông ta dễ bắt nạt. Hay là chúng ta đánh vỡ một cái cửa đá, cầm thứ bên trong, xem như cho Nhật Chiếu tông bọn họ một bài học.
– Lão sư, người động thủ đi.
Lâm Phàm nghiêm túc nói tựa như là việc này không còn là việc của cá nhân mà là đại biểu cho toàn bộ Viêm Hoa tông.
Thiên Tu vươn tay, đập vào trên một cửa đá. Một chưởng của Bán Thần cảnh có uy năng vô song. Dù là con yêu thú trong bức tranh bên trên cửa đá này giống như là muốn sống lại vậy, nhưng mà ở dưới một chưởng của lão sư, bức tranh cũng như cái cửa đá này trong nháy mắt nổ tung, phía trước xuất hiện một cái động lớn.
Trong chốc lát, Lâm Phàm hóa thành vệt sáng, vọt thẳng vào bên trong. Mặc kệ bên trong có thứ gì, hắn vung tay lên, thu sạch tất cả mọi thứ bên trong vào nhẫn trữ vật.
Về phần cuối cùng có thứ gì, hắn định trở lại tông môn mới kiểm tra cẩn thận một phen.
– Đồ đệ, chúng ta đi thôi. Cường giả của Thánh Đường tông đến rồi.
Trong khi đang chờ đợi, Thiên Tu đột nhiên cảm giác từ nơi xa xôi đến cực điểm có một khí tức truyền đến. Đây là khí tức của Bán Thần cảnh Thánh Đường tông. Công pháp của Thánh Đường tông ẩn chứa ý cảnh quang minh đến cực hạn, có thể bao phủ, che đậy thiên địa. Thánh Đường tông tự xưng đây là pháp môn thuần chính nhất trên thế gian.
Mặc dù người còn chưa đến nhưng khí tức cũng đã truyền tới.
– Đi.
Lâm Phàm đập hai tay vào nhau, sau đó nhanh chóng đi theo lão sư, thuận lợi rời đi.
Lúc này, Hàn Bích Không vẫn đang cuốn lấy trưởng lão đỉnh tiêm của Nhật Chiếu tông. Lần này, hắn xem như sử dụng toàn bộ khí lực, tất cả các loại thủ đoạn ép đáy rương đều được thi triển đi ra. Các loại đại trận ầm ầm rơi xuống, quầng sáng bao phủ, chiếu rọi thiên địa.
– Vô Diện Vương, ngươi dừng tay cho lão phu. Có bản lĩnh thì đừng dùng trận pháp nữa, công bằng đánh một trận với ta.
Một trưởng lão đỉnh tiêm của Nhật Chiếu tông giận dữ hét. Cùng chung sống ở Nhật Chiếu tông nhiều năm như vậy, Vô Diện Vương rất quen thuộc với năng lực của bọn họ, biết tương đối rõ điểm yếu của bọn họ. Còn những trận pháp mà Vô Diện Vương ném ra, bọn họ lại chưa từng thấy qua.
Tựa như là Vô Diện Vương đã tích lũy rất lâu rồi, lần này là ném toàn bộ ra ngoài.
Vô Diện Vương vừa muốn nói gì thì hư không sau lưng hắn vỡ ra, một bàn tay lôi hắn vào trong khe nứt. Sau đó, vết nứt nhanh chóng khép kín. Lúc này, ngoại trừ tiếng rống giận dữ những trưởng lão đỉnh tiêm kia của Nhật Chiếu tông thì không còn có bất kỳ thanh âm gì.
Ba bóng người từ phương xabay tới rồi nhanh chóng đi vào bảo khố của Nhật Chiếu tông.
Nhìn thấy cửa đá trong bảo khố đã bị người đánh nổ, vốn là kém chút nữa là biến thành người điên, tông chủ của Nhật Chiếu tông lại thầm hô không ổn. Hắn nhanh chóng tiến vào bên trong.
– A!
Tiếng gầm thét từ trong bảo khố truyền ra.
Cung Bản Tàng cùng Cơ Uyên biến sắc. Khi tiến vào bảo khố, nhìn thấy rõ tình huống chung quanh, trong lòng bọn họ cũng rỉ máu, giận muốn rách cả mí mắt.
– Hỗn trướng. Đồ hỗn trướng. Bảo khố của tông ta…
Từ khi Nhật Chiếu tông thành lập tới nay, chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra. Bọn họ lại để người ngoài tiến vào trong tông, ở ngay dưới mắt bọn họ, thu sạch mọi thứ trong bảo khố.
– Không tốt, chín cái cửa đá…
Cơ Uyên kịp phản ứng. Bảo khố ở phía sau chín cái cửa đá mới là căn bản của tông môn, không thể có chuyện. Nhưng khi thấy một cái cửa đá bị đánh nát, bước chân lui lại, thân thể bất ổn tựa như là lúc nào cũng đều có thể té ngã.
Ầm ầm!
Tông chủ của Nhật Chiếu tông đột nhiên quỳ xuống đất, ngẩng đầu, há miệng, phun máu tươi. Máu tươi bay lên cao sau đó rơi xuống, nhuộm đỏ cả gương mặt lẫn thân thể của hắn.
– Tông chủ…
Cung Bản Tàng nhào tới, đỡ lấy tông chủ. Rõ ràng là người sau không thể nào tiếp thu được kết quả như vậy.
– Tích súc bảo nhiêu năm của tông ta… tích súc bảo nhiêu năm của tông ta….
Tông chủ của Nhật Chiếu tông mở miệng, bi thương gào thét. Nước mắt chảy xuống đều là màu đỏ. Hắn không thể tiếp nhận mọi chuyện đều là sự thực.
Hư không.
Lâm Phàm vừa cẩn thận kiểm tra những thứ ở trong nhẫn trữ vật vừa cười ngoác miệng. Lần này, thu hoạch quá lớn. Nguyên bản hắn còn lo lắng lão sư sẽ gặp nạn, nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn chính là xung phong cho mình phát tài.
Có lão sư như vậy thật tốt.
Đan dược, thiên tài địa bảo, bảo bối,… toàn bộ đều được hắn phân loại tốt.
– Đồ đệ, ngươi như thế nào?
Trái tim của Thiên Tu hồi lâu vẫn còn chưa đập chậm lại. Lần này quả thật là quá kích thích, cho dù là trước đây hắn cũng không có làm qua chuyện thế này.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
– Nhật Chiếu tông đúng là không được, bảo khố như vậy mà không có thứ gì tốt cả.
Sắc mặt của Hàn Bích Không vẫn còn ửng hồng. Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn không có bình tĩnh trở lại. Quá kích thích. Thật sự là cực kỳ kích thích. Chỉ sợ cả đời này hắn cũng không có ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
– Thánh Quang Diệu Thế!
Đột nhiên!
Hư không nguyên bản bình tĩnh, đột nhiên bị cả chục nghìn tia sáng trắng xuyên thấu. Mỗi một tia sáng trắng này đều ẩn chứa sức mạnh kinh khủng. Ở dưới sự bao phủ của những tia sáng trắng này, cho dù là hư không cũng đều biến mất không còn tung tích, thậm chí bị đồng hóa, trở thành thánh quang, nhanh chóng ngăn trở con đường phía trước của hai người Thiên Tu.
Thiên Tu lật tay, đánh ra một chưởng khiến cho những tia sáng trắng kia tán loạn.
– Chích Diệu Quân Chủ.
Lúc này, hư không xuất hiện ba động. Một bóng người đi ra từ trong hư không, phía sau bóng người kia có quầng sáng trắng bao phủ. Quầng sáng này cao đến cả chục nghìn trượng, xuyên thấu thiên địa, thần thánh, trang nghiêm, như là mặt trời chiếu rọi tứ phương, khiến cho không người nào dám có ý niệm vi phạm.
Sau đó, quầng sáng nhanh chóng trở lại trong cơ thể bóng người kia, dị tượng tiêu tán, bóng người kia liền như là một người bình thường không có gì lạ.
– Thiên Tu, các ngươi thật đúng là thật can đảm, dám đến Nhật Chiếu tông phá hoại, chẳng lẽ các ngươi muốn rời đi đơn giản như vậy hay sao?
Thanh âm cuồn cuộn của Chích Diệu Quân Chủ truyền đến, hình thành gợn sóng ở trong hư không, khuếch tán ra đến.
– Chích Diệu Quân Chủ, ngươi hãy chú ý lời nói của mình, nếu không lão phu sẽ không để ý mà đánh một trận với ngươi.
Thiên Tu hừ lạnh. Ông cũng không ngờ Chích Diệu Quân Chủ lại đến nhanh như thế, lại có thể kịp ngăn cản bọn họ.
– Sư huynh, đây là cường giả Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông. Tại Thánh Đường tông, người này cũng thuộc về chiến lực đỉnh tiêm.
Hàn Bích Không nhỏ giọng tại Lâm Phàm bên tai nói.
Lâm Phàm gật đầu. Hắn không ngờ chiến lực đỉnh tiêm của Thánh Đường tông cũng Bán Thần cảnh, xem ra tông môn đệ nhất trên thế gian hoàn toàn chính xác là không thể coi thường, Viêm Hoa tông muốn vượt qua thì còn cần phải cố gắng mới được.
Nhưng cũng có một cách rất dễ dàng để vượt qua.
Chỉ cần mình trở thành người mạnh nhất, giết chết toàn bộ cường giả Bán Thần cảnh trên thế gian, chỉ lưu Viêm Hoa tông là được rồi.
Cẩn thận suy nghĩ một phen, Lâm Phàm cảm thấy cách này đích thật là rất dễ dàng.
Ngắn ngủi trong chốc lát, hắn đã nghĩ kỹ con đường sau này mà hắn muốn đi.
– Ha ha ha. Thiên Tu, lần này bổn quân chủ đến đây cũng không phải là đến cùng ngươi chiến đấu, mà là nói cho ngươi biết bổn quân chủ đã tận mắt nhìn thấy tất cả hành vi của các ngươi. Lần này, Thiên Tông điện sẽ không tha cho ngươi, Thánh Đường tông cũng sẽ không tha cho ngươi, Viêm Hoa tông chờ bị chế tài đi.
Chích Diệu Quân Chủ chắp tay sau lưng. Mặc dù mái tóc trắng nhưng tinh thần cũng rất tốt, đồng thời trên thân thể, còn có mấy Tiểu Thiên Sứ quấn quanh bay múa, có Thiên Sứ vung hoa, có Thiên Sứ cầm loa nhỏ thổi.
Xem ra cường giả Bán Thần cảnh này rất để ý đến hình tượng của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận