Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 340: Thảm! Thảm!

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
------------------
- Thảm!
Chích Diệu Quân Chủ lắc đầu cảm thán. Bảo khố bị người cướp đoạt há lại là việc nhỏ, chỉ sợ lần này Nhật Chiếu tông đã cũng thương cân động cốt. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn rất vui vẻ.
Nếu như bảo khố của Nhật Chiếu tông không bị mấy người Lâm Phàm cướp đoạt, thì một phần tư này cũng đã không có phần của hắn.
- Quân chủ đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho tông ta. Thiên Tu của Viêm Hoa tông dẫn theo tên đệ tử vạn ác bất xá của hắn, đến cướp đoạt bảo khố của tông ta, hủy diệt tâm huyết suốt trăm năm qua của tông ta.
Cơ Uyên vừa khóc vừa nói. Mắt thấy tông môn có biến cố, dù trong lòng bi phẫn nhưng hắn lại bất lực.
Nhìn về phía bên cạnh, Chích Diệu Quân Chủ thấy tông chủ của Nhật Chiếu tông tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tụy, nếp nhăn xuất hiện, hiển nhiên là bởi vì khó có thể chịu đựng biến cố này mà khí huyết công tâm, sợ rằng cả đời cũng khó mà đột phá Bán Thần.
Mặc dù đồng tình nhưng hắn cũng sẽ không có bày tỏ bất kỳ điều gì. Nếu không có chuyện như vậy xảy ra thì hắn làm sao kiếm được khoản tài phú này.
- Việc này bổn quân chủ đã biết được, tông môn bảo khố không phải là Thiên Tu cùng đệ tử của hắn cướp đoạt mà là một người hoàn toàn khác.
Chích Diệu Quân Chủ đã sớm bàn bạc với Lâm Phàm nên giải thích việc này như thế nào.
- Không có khả năng.
Cung Bản Tàng hét lên. Cánh tay phải ngắn nhỏ kia treo lủng lẳng trên vai trông cực kỳ quái dị.
- Ừm?
Một uy áp đột nhiên ép tới.
Chích Diệu Quân Chủ lộ vẻ không vui, hắn nói:
- Làm sao? Các ngươi đang hoài nghi lời nói của bổn quân chủ hay sao? Thánh Đường tông ta giữ gìn an toàn cho các tông môn trên thế gian, Viêm Hoa tông tuy có sai lầm, nhưng chuyện bảo khố lần này không phải là hành động của Viêm Hoa tông. Ta thừa biết Nhật Chiếu tông các ngươi có thù oán với Viêm Hoa tông, nhưng cũng đừng lợi dụng cơ hội này để vu hãm họ.
Ở dưới uy áp bực này, sắc mặt của Cung Bản Tàng trở nên trắng nhợt, hắn vẫn cố cắn răng nói:
- Quân chủ đại nhân, trưởng lão của tông ta tận mắt nhìn thấy Vô Diện Vương kia đến đây hủy diệt kiến trúc của tông ta, chính là kế sách điệu hổ ly sơn để người khác cướp đoạt bảo khố của bản tông.
- Ta hỏi lại một lần nữa. Ngươi đang hoài nghi bổn quân chủ hay sao?
Chích Diệu Quân Chủ lạnh lùng nói. Lúc này, Tiểu Thiên Sứ bay múa quanh ở trên người hắn dần dần biến thành màu đen, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, cũng không vung hoa cùng thổi loa nhỏ nữa mà là mài đao xoèn xoẹt tựa như là chuẩn bị mổ heo.
Mấy người Cung Bản Tàng sao có khả năng chịu đựng khí thế của cường giả Bán Thần cảnh được.
- Vãn bối không dám.
Giờ phút này, Cung Bản Tàng mới lấy lại tinh thần, hắn nhanh chóng cúi đầu nói.
- Hừ. Không dám là tốt nhất. bổn quân chủ nhận được cầu cứu của các ngươi, lập tức chạy từ chỗ xa trăm triệu dặm xa đến đây cứu viện. Vậy mà ngươi lại nhiều lần hoài nghi bổn quân chủ, tội lỗi có thể chém. Nhưng lần này nể tình Nhật Chiếu tông vừa bị thương nặng, ta cũng liền không chấp nhặt với các ngươi.
Chích Diệu Quân Chủ bá đạo nói, không chút nào nể tình. Bởi vì đối với Thánh Đường tông, Nhật Chiếu tông chỉ là một con chó mà thôi. Cường giả Bán Thần cảnh chịu hạ mình giải thích với những sâu kiến này chỉ là do nể tình mà thôi. Nếu kẻ này còn dám hoài nghi, đơn giản là muốn chết.
Mấy người Cung Bản Tàng không dám tức giận, nhưng hai tay nắm chặt, gân xanh nhô lên. Đây cũng là do thực lực nghiền ép, Thánh Đường tông mạnh hơn Nhật Chiếu tông quá nhiều, quá nhiều.
Ở trước mặt cường giả bực này, bọn họ không hề có quyền nói chuyện, thậm chí ngay cả ý nghĩ ngỗ nghịch cũng không thể tồn tại.
Chích Diệu Quân Chủ đã không kịp chờ đợi nữa, muốn trở về, kiểm tra tài phú, nhưng Nhật Chiếu tông còn có chỗ hữu dụng đối với Thánh Đường tông cho nên hắn vẫn phải cố gắng an ủi vài câu cho thích hợp.
- Tốt, việc này ta sẽ bẩm báo về tông môn, Thánh Đường tông nhất định sẽ cho các ngươi một câu trả lời hài lòng. Nhưng những thứ đã bị cướp đoạt, cũng tự nhiên không trở về được. Sau này, các ngươi nên cẩn thận một chút, có Thánh Đường tông ta phù hộ các ngươi, bảo đảm Nhật Chiếu tông ngươi vô sự.
- Đa tạ Thánh Đường tông nhân từ.
Cung Bản Tàng cúi đầu nói. Hắn không tin những lời mà Chích Diệu Quân Chủ nói. Hắn chỉ tin tưởng bảo khố nhất định là đệ tử kia của Viêm Hoa tông cướp đoạt.
Chích Diệu Quân Chủ gật đầu, nói:
- Nhưng Viêm Hoa tông điều động đệ tử tiềm phục tại Nhật Chiếu tông nhiều năm như vậy, Thiên Tu còn cưỡng ép bắt đi, các ngươi có thể đi Thiên Tông điện báo cáo việc này, để Viêm Hoa tông đến giải thích.
- Vâng.
Cung Bản Tàng gật đầu. Bây giờ, chỉ có hắn có thể trả lời.
Đột nhiên!
Cơ Uyên đứng lên, ánh mắt đỏ bừng giống như là đã bị điên vậy, hắn nói:
- Quân chủ đại nhân, ta muốn thôi diễn, ta muốn thôi diễn cảnh tượng lúc trước ra, chứng minh bảo khố của tông ta là bị Viêm Hoa tông cướp đoạt.
Giờ phút này, từ trên đầu hắn, Thiên Cực Luân Hồi Thạch trôi nổi đi ra, phù văn in ở phía trên lóe ra quang huy.
Phốc!
Cơ Uyên phun tinh huyết lên trên cái cối xay này. Mặc dù khí tức dần dần uể oải nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, hắn muốn thôi diễn mọi chuyện ra.
- Vô Cực Vô, ngược dòng Thiên Mệnh tìm hiểu quá khứ.
Oanh!
Thiên Cực Luân Hồi Thạch chuyển động, khí tức vận mệnh bộc phát.
- Ta không tin, ta không tin ...
Cơ Uyên cưỡng ép thôi diễn, hắn thầm thề phải thôi diễn tất cả quá trình ra. Lúc này, sức mạnh trong cơ thể tuôn ra, hoàn toàn chính là đang liều mạng.
Hắn muốn chứng minh hết thảy mọi chuyện.
Trên bầu trời, mây đen quay cuồng, thiên địa giống như là đang tức giận. Người nhìn trộm thiên cơ sẽ bị trừng phạt.
Cơ Uyên lại tiếp tục phun một búng máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nhưng hắn còn không có dừng lại mà khí tức trên cối xay càng thêm cường thịnh.
Lần này tông môn gặp phải biến cố quá nghiêm trọng. Hắn không thể thừa nhận, bảo khố kia chính là nội tình của Nhật Chiếu tông. Bây giờ, bảo khố lại bị người khoắng sạch, Nhật Chiếu tông đã thương gân động cốt rồi. Mà Chích Diệu Quân Chủ lại nói không phải là đệ tử của Viêm Hoa tông làm. Hắn không tin, cũng sẽ không lựa chọn tin tưởng.
Hắn phải dùng Thiên Cực Luân Hồi Thạch thôi diễn ra, chứng minh Chích Diệu Quân Chủ nói láo.
Đột nhiên, nhiệt độ chung quanh nhanh chóng giảm xuống.
Thần sắc của Chích Diệu Quân Chủ càng ngày càng âm trầm. Lần này, mọi việc đã không liên quan đến hiệp ước của hắn với Lâm Phàm mà là vẫn đề mặt mũi. Hắn không ngờ sâu kiến này của Nhật Chiếu tông cũng dám làm trái ý mình, không tin lời nói của mình.
Đây là vũ nhục đối với hắn, vũ nhục đối với một vị cường giả Bán Thần cảnh.
- Cơ Uyên, ngươi thật sự là rất dũng cảm, lại dám can đảm làm trái ý bổn quân chủ, dám can đảm hoài nghi bổn quân chủ, tội này nên giết.
Từng chữ của Chích Diệu Quân Chủ tựa như gió xoáy, cắt đứt hư không, đánh tới Cơ Uyên.
- Cái gì?
Cơ Uyên biến sắc nhưng mà hết thảy đều đã trễ.
- Quân chủ đại nhân...
Cung Bản Tàng thấy cảnh này, khàn giọng quát.
Sức mạnh kinh khủng cuốn tới, ép lên trên Thiên Cực Luân Hồi Thạch.
Phốc!
Cơ Uyên bị thương nặng, miệng đầy máu tươi, thân thể ầm ầm ngã xuống đất, không ngừng co quắp.
Xoạt xoạt!
Bị sức mạnh của cường giả Bán Thần cảnh nghiền ép, Thiên Cực Luân Hồi Thạch nhanh chóng nứt ra, sau đó vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ.
- Hừ. ần này, ta tha cho ngươi một mạng. Nhưng nhớ kỹ, lần sau còn dám ngỗ nghịch bổn quân chủ, chính là chết.
Chích Diệu Quân Chủ lạnh nhìn đối phương một chút rồi nhanh chóng đi vào hư không, rời khỏi Nhật Chiếu tông.
Cơ Uyên ngã trên mặt đất, không ngừng lẩm bẩm.
- Ta không tin... Ta không tin ...
Thánh Đường tông chính là cái đùi to mà Nhật Chiếu tông ôm. Nhưng mà ở trong mắt cường giả Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông, Nhật Chiếu tông lại chỉ như là heo chó, vi phạm một chút thì kết cục sẽ cực kỳ thê thảm, đau đớn.
Tông môn yếu kém là vô tội, nhưng nếu như muốn dựa vào tông môn cường thịnh khác, vậy thì phải chuẩn bị làm nô tài cho tốt. Chủ nhân muốn giết thì còn phải đem đầu đưa qua đến, để hắn chặt.
Tông chủ của Nhật Chiếu tông bạc cả tóc. Hắn không nghĩ ra, đến cùng là vì cái gì, tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức độ này.
- Đáng giận, đáng giận ...
Lửa giận ở trong lòng Cung Bản Tàng đang bùng cháy. Gương mặt của hắn dần dần trở nên dữ tợn.
- Lão sư, ngươi rời khỏi tông môn lâu như vậy không có chuyện gì chứ?
Lâm Phàm hỏi.
Hắn biết Thiên Tu trấn thủ tông môn, mục đích chủ yếu nhất vẫn là chống cự Thiên Thần giáo. Bây giờ, lão sư rời khỏi tông môn, nếu như Thiên Thần giáo nhanh chóng tiến công, sẽ không một ai chịu nổi hậu quả này.
Thiên Tu cười, không hề nói một câu.
Lâm Phàm không tiếp tục hỏi, hắn đã biết đáp án của lão sư.
Hàn Bích Không cảm động, hắn biết lão sư đi ra cứu mình là chịu đựng phong hiểm lớn đến mức nào.
Lúc này, trong lòng Thiên Tu cũng không bình ổn. Chuyện lần này thật sự là dọa ông sợ hết hồn. Lúc đầu, ông tưởng rằng lần này đi Nhật Chiếu tông sẽ nguy cơ trùng trùng, một trận đại chiến cũng đang chờ đợi hắn. Nhưng mà đến nơi đó thì ông mới biết được, nguyên lai Nhật Chiếu tông căn bản là không có ngờ ông sẽ đến.
Viêm Hoa tông.
Tinh thần củ Hỏa Dung vẫn đang căng cứng. Sư huynh chạy ra ngoài khiến cho tông môn thiếu đi Bán Thần cảnh trấn thủ
Đột nhiên, từ phương xa, mấy khí tức lao tới.
- Trở về.
Hắn biết khí tức này là ai, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu như Thiên Tu còn chưa trở lại, e rằng thật có thể là phát sinh đại sự.
Đệ tử trong tông môn ngẩng đầu, nhìn về phía mấy bóng người xẹt qua trên không trung.
Trên ngọn núi của Thiên Tu.
Hỏa Dung vội vã đi đến, nói:
- Sư huynh, mọi người an toàn cả chứ?
Thiên Tu gật đầu, nói:
- Ừm. Mọi người đều an toàn, chỉ là có một chuyện nhỏ xảy ra.
Nói xong, ông còn đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm. Kỳ thật lần này đi sẽ không có việc gì, nhưng mà Lâm Phàm dẫn Băng Thiên Ma Long cùng Huyết Nhãn Ma Viên Vương đến mới khiến cho chuyện này trở nên phức tạp.
Nhưng may mắn, uy nghiêm của trước đây vẫn còn đủ để uy hiếp hai kẻ kia.
Lâm Phàm cười, tâm tình thế nhưng mà rất tốt. Lần này, đi Nhật Chiếu tông một chuyến, thu hoạch của hắn thế nhưng mà cực kỳ phong phú. Về phần ánh mắt kia của lão sư, hắn coi như không nhìn thẳng.
Chỉ là, nhìn qua khuôn mặt của Hàn Bích Không, hắn cũng không biết nên nói thế nào.
Đột nhiên!
Hàn Bích Không lấy ra một cái mặt nạ cười màu trắng và đeo lên.
- Đệ tử tham kiến Hỏa Dung trưởng lão.
Hỏa Dung cảm thán, vỗ vai Hàn Bích Không, nói;
- Những năm này khổ cực cho ngươi rồi, là tông môn có lỗi với ngươi.
- Vì tông môn hiệu lực là vinh hạnh cả đời của Bích Không, dù ta có bỏ mình ở nơi đất khách cũng không oán không hối.
Hàn Bích Không nói.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
- Lão sư, Hàn sư đệ hi sinh vì tông môn nhiều như vậy. Bây giờ, người cũng đã trở về, chúng ta lại cũng không cần ẩn tàng nữa. Ta đề nghị có thể đề bạt Hàn sư đệ làm vị trưởng lão đỉnh tiêm thứ mười của tông ta. Dù sao, Hàn sư đệ tiềm phục ở Nhật Chiếu tông lâu như vậy, chỉ sợ không ai quen thuộc Nhật Chiếu tông hơn Hàn sư đệ.
Thiên Tu gật đầu, nói:
- Ừm. Lời đề nghị này không sai, Bích Không cũng hơn 40 tuổi rồi. Năm đó, con rời tông lúc mới 28 tuổi, chui vào Nhật Chiếu tông cũng đã mười lăm năm. Mười lăm năm này cũng không dễ dàng, để Bích Không trở thành trưởng lão của tông môn cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Hỏa Dung cũng đồng ý. Hàn Bích Không có tu vi Thiên Cương cảnh tầng chín, trở thành trưởng lão đỉnh tiêm cũng đã đầy đủ.
- Lão sư, trưởng lão, sư huynh, Bích Không chỉ sợ không thể lưu tại tông môn, ta còn phải về Nhật Chiếu tông.
Hàn Bích Không nói.
Lâm Phàm kinh ngạc. Câu trả lời của Hàn Bích Không khác hẳn với mạch suy nghĩ trong đầu hắn. Nếu như Hàn Bích Không tại tông môn, hắn có thể dẫn người này ra ngoài tản bộ, gặp được cường giả thì để Hàn sư đệ đi lên trước, hắn ở phía sau thu hoạch cũng nhẹ nhõm.
- Bích Không, ngươi đây là...
Hàn Bích Không nói:
- Trong mười lăm năm ở Nhật Chiếu tông, ta cũng có liên hệ với mấy tổ chức lớn tiềm phục tại Nhật Chiếu tông. Bây giờ, ta muốn trở lại trong những tổ chức kia, bảo vệ bọn họ. Lấy thực lực của bọn họ, nếu gặp phải cường giả của Nhật Chiếu tông thì tuyệt không có khả năng sống sót. Xin lão sư, trưởng lão thành toàn.
Theo Lâm Phàm, lựa chọn của Hàn Bích Không quá kỳ lạ, vừa mới suýt bị giết ở Nhật Chiếu tông, này lại muốn trở về. Bội phục, thật sự là bội phục.
Thiên Tu cùng Hỏa Dung liếc nhau, cuối cùng đồng ý.
Hàn Bích Không cười nói:
- Có thể lần nữa trở lại tông môn, ta đã rất vui vẻ. Lần này, chờ tông ta cường thịnh, Bích Không lại về tông.
- Thôi được, đây là lựa chọn của ngươi, nhưng ma qua đó phải cẩn thận.
Thiên Tu nói.
- Vâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận