Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 341: Tràn đầy cảm giác tự hào

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Vô Địch phong!
- Tham kiến sư huynh.
Nhìn thấy Lâm Phàm, Những đệ tử đi ngang qua cũng đều cung kính ân cần thăm hỏi. Mà nhìn thấy người đeo mặt nạ cười màu trắng đi bên cạnh Lâm Phàm thì có chút hiếu kỳ, bởi vì bọn họ không biết người này là ai, trong tông môn giống như không có cao tầng nào như người này đi.
- Ừm.
Lâm Phàm gật đầu, mang Hàn Bích Không đến Vô Địch phong.
Gương mặt giấu ở dưới mặt nạ kia có nước mắt chảy ra, nhưng bởi vì mặt nạ che lấp nên không người nào nhìn thấy.
Hắn rời tông đã quá lâu, rất lâu rồi, thậm chí đoạn thời gian tại Nhật Chiếu tông kia, hắn đều sắp thật cho rằng mình là trưởng lão của Nhật Chiếu tông rồi. Nếu như không phải là trong lòng một mực tồn tại chấp niệm, có lẽ hắn thật sẽ trầm luân.
- Sư huynh, thềm đá kia không tầm thường, các sư đệ cũng rất cố gắng.
Hàn Bích Không hiếu kỳ, nói. Năm đó lúc hắn rời tông thì Viêm Hoa tông cũng không có những thứ này.
Lâm Phàm cười nói:
- Đó là thứ mà ta lấy được từ trong hiểm địa, lúc đó ta cũng không nghĩ là nó còn có chút tác dụng.
Theo Hàn Bích Không, thềm đá này há lại chỉ có chút tác dụng, mà là có tác dụng rất lớn. Hắn có thể cảm nhận được, cương khí trong cơ thể của đệ tử đang leo lên bậc thang kia đang không ngừng ngưng thực, đây là mượn áp lực vô hình để tu luyện.
Hắn nhớ kỹ, trước kia lúc hắn còn ở tông môn, bởi vì khi đó Viêm Hoa tông quá nghèo, cho nên dù một viên đan dược Nhân giai cũng có thể khiến cho đồng môn tranh đấu đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Bởi vậy đệ tử có thiên phú chỉ có thể tự lập, xuất tông lịch luyện, khó mà dựa vào tông môn để lớn mạnh được.
Nhưng dù là thế cũng không có bao nhiêu người nguyện ý phản bội tông môn.
Về phần những kẻ phản bội tông môn kia, giờ cũng không biết làm chó ở nơi nào rồi.
- Sư huynh, đó là?
Hàn Bích Không dừng bước lại. Hắn nhìn thấy ở phương xa có ao nước, có đệ tử Tôi Thể cảnh xếp bằng ở trong ao, tu luyện.
Hắn vẫn nhớ kỹ, lúc ấy bọn họ muốn tôi thể đều là dựa vào ngoại lực, mỗi lần đều làm cho máu thịt be bét. Về phần những sư muội kia thì chỉ có thể từ từ tu luyện, rèn luyện nhục thân, nhưng hiệu quả lại không bằng ngoại lực.
- Đó là bảo bối ta lấy được từ Hải Thần tông, bảo bối này có thể tạo ra Tôi Thể trì cho đệ tử ngoại môn tu luyện.
Lâm Phàm kiên nhẫn giảng giải.
Hàn Bích Không gật đầu. Mười lăm năm chưa về tông, ngoại trừ một vài nơi cá biệt là hắn còn quen thuộc, còn lại thì hắn đều xa lạ.
Lúc này, hai đệ tử từ phía trước đi tới, gương mặt hạnh phúc, đồng thời trong tay còn vuốt ve đan dược. Khi thấy Lâm Phàm, bọn họ cũng tiến lên.
- Lâm sư huynh.
Lâm Phàm gật đầu. Hắn nhìn một chút là nhận ra đan dược trong tay hai người.
- Cương Tâm Hoàn, hai vị sư đệ muốn thử đột phá Địa Cương cảnh rồi?
Một đệ tử cao cao gầy teo trả lời:
- Vâng. Chúng đệ mới lĩnh từ chỗ Lữ sư huynh, chuẩn bị thử đột phá.
- Đây là đan dược Nhân giai thượng phẩm.
Hàn Bích Không kinh ngạc, nói. Hắn kinh ngạc không phải là bởi vì chưa từng thấy đan dược Nhân giai thượng phẩm, mà là không ngờ đệ tử của tông môn lại có thể dùng đan dược này để đột phá. Trước kia, đệ tử bình thường sao có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy được.
Quả nhiên, hai đệ tử kia liếc mắt nhìn qua Hàn Bích Không, cảm giác người đeo mặt nạ này có chút quái dị, thậm chí có chút ngạc nhiên.
- Các ngươi đi tu luyện đi.
Lâm Phàm cười.
- Vâng.
Hai đệ tử kề vai sát cánh, vui sướng đi đột phá.
Ở dưới không khí tốt đẹp của Vô Địch phong, các đệ tử rốt cuộc không cần bởi vì đan dược mà phiền não, hoặc là vì đan dược mà tranh đấu đến mặt đỏ tới mang tai.
Mặc dù, Lâm Phàm còn không thể cam đoan trên dưới tông môn đều là như vậy, nhưng mà có Vô Địch phong làm tiền lệ, chí ít cũng có thể cam đoan đại đa số.
- Ha ha ha. Xem ra là ta cô lậu quả văn để hai vị sư đệ cười.
Hàn Bích Không cười nói.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
- Sư đệ đã mười lăm năm chưa về tông rồi, không quen cũng bình thường. Hiện tại, Viêm Hoa tông đã dần dần thay đổi tốt hơn, đan dược tạm thời đầy đủ cho các đệ tử tu luyện, Hàn sư đệ đi theo ta, ta dẫn ngươi đi nhìn một thứ tốt.
Hàn Bích Không hiếu kỳ. Bước vào Vô Địch phong, hắn đã thấy được tình huống trước kia muốn nhìn, lại không thấy được.
Bởi vì đây chỉ là cảnh tượng mà cường tông mới có thể có.
Cho dù là tại Nhật Chiếu tông, hắn cũng chưa từng nhìn thấy. Thứ hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là hung ác. Cho dù là đồng môn với nhau nhưng chỉ việc cản đường cũng có thể đánh nhau chết sống. Đương nhiên, hắn cũng rất tình nguyện nhìn thấy cảnh tượng đó, thậm chí có đôi khi sẽ còn trợ giúp.
Cũng không lâu lắm, tiếng mắng chửi truyền đến.
- Đồ đần, các ngươi được bản Oa sư dạy dỗ lâu như vậy mà còn đần như thế này. Thật sự là khiến cho bản Oa sư mất thể diện Mau cởi quần để bản Oa sư cẩn thận giáo dục các ngươi.
Phương xa, một con ếch màu xanh lá cầm một cái thước to, chân sau giật giật, sau đó giơ cao thước, quất vào trên mông một Luyện Đan đại sư của tông môn.
Những Luyện Đan đại sư ở chung quanh run lẩy bẩy, sau đó xì xào bàn tán.
- Oa sư lại tức giận.
- Đây là bọn họ tự tìm đánh thôi. Oa sư đã dạy đan vân ngưng hình pháp lâu như vậy mà họ còn không học được. Bị đánh là đáng đời.
- Ừm. Ngươi nói có lý. Từ sau khi đi theo Oa sư học tập, năng lực luyện đan của ta đã tiến bộ vượt bậc.
Ếch xanh đánh tới mức sảng khoái. Từ sau khi trở thành Oa sư, địa vị của hắn đã không giống với lúc trước. Khi nhìn thấy hắn, những đệ tử kia cũng phải khách khí. Bởi vì nếu như không đủ tôn trọng, những học sinh này của mình sẽ dạy đối phương biết cách làm người.
- Đan hương thật nồng đậm. Hơn nữa thủ pháp luyện đan này thật cao siêu. Dù là ở Nhật Chiếu tông, ta cũng chưa từng nhìn thấy, thậm chí những Luyện Đan đại sư kia của Thánh Đường tông cũng chưa từng biểu diễn thủ pháp luyện đan cao siêu như thế.
Hàn Bích Không kinh hãi nói.
Trong mắt hắn, năng lực luyện đan của những Luyện Đan đại sư kia thật cao cường. Các loại thủ pháp liên tục xuất hiện khiến cho hắn hoa mắt. Từ trong lò luyện đan kia, đan hương nồng đậm phiêu đãng bay ra.
Mà con ếch xanh kia lại càng khiến hắn thấy ngạc nhiên, không ngờ một con ếch xanh lại có bản lãnh này.
Lâm Phàm cười nói:
- Năng lực luyện đan của con ếch xanh kia rất lớn, để nó tới dạy bảo Luyện Đan đại sư của tông môn cũng là một lựa chọn không tệ.
- Hiện tại, số lượng đan dược mà tông môn cung ứng cũng dần dần đuổi theo kịp nhu cầu, phẩm chất của đan dược cũng cao hơn không ít.
Hàn Bích Không gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Sư huynh, ta cảm giác được. Chỉ cần ngửi qua đan hương là có thể biết được đan dược có phẩm chất cực cao.
- Ếch xanh!
Nghe được thanh âm này, đang đánh rất thoải mái, ếch xanh lập tức biến sắc. Bởi vì nó biết kẻ liều mạng kinh khủng kia lại trở về.
Đưa lưng về phía đối phương, sau đó mặt ếch nghiêm túc trong nháy mắt biến thành biểu lộ nịnh nọt, hai mắt đẫm lệ, hai chân nhảy một cái.
- Oa. Chủ nhân, người trở lại rồi. Oa Oa nhớ người muốn chết.
Lạch cạch!
Lâm Phàm nắm ếch xanh lên, cẩn thận quan sát, gật đầu nói:
- Ừm. Ngươi rất không tệ, xem ra hoàn toàn chính xác là ngươi rất tưởng niệm ta.
- Đương nhiên, chủ nhân 6666...
Ếch xanh lập tức ném thước đi, duỗi chân trước ra, điên cuồng đánh 6.
Hàn Bích Không sửng sốt. Hắn không hiểu hành động này của ếch xanh này là có ý gì. Sau đó, hắn cười khổ, không ngờ Lâm sư huynh lại còn có thể có yêu sủng dạng này, đúng là kỳ lạ.
- Đi thôi, đi thôi.
Lâm Phàm khoát tay, để ếch xanh tự mình đi chơi. Nhìn qua là hắn biết rõ, ếch xanh này đã tưởng tượng những Luyện Đan đại sư này là mình, để khi dễ cho thoải mái.
Nhìn Lâm Phàm rời đi, ếch xanh cảm giác khủng bố.
- Thật sự là quá khủng khiếp. không ngờ kẻ này đã đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng năm, có thể lĩnh ngộ pháp tắc rồi, mà khí tức phát ra từ cơ thể hắn lại vướt xa Thiên Cương cảnh tầng năm bình thường, thật là một kẻ biến thái. Hi vọng thoát ly khổ hải của ta ngày càng xa vời.
Nhưng lúc này, ếch xanh cầm lại thước, quát to.
- Các ngươi nhìn cái gì? Ai bảo các ngươi dừng lại? Tất cả đều giữ vững tinh thần cho bản Oa sư, nếu không ta sẽ quất các ngươi.
Đan Dược đường.
Lữ Khải Minh còn đang ghi chép, mà một đám đệ tử xếp hàng ở phía trước, đăng ký, chờ nhận lấy đan dược.
Lâm Phàm vừa đến đã khiến cho các đệ tử chú ý.
- Sư huynh.
- Sư huynh.
Lâm Phàm mang Hàn Bích Không, đi vào bên trong Đan Dược đường. Số lượng đan dược khổng lồ chồng chất ở phía sau khiến Hàn Bích Không trợn tròn mắt.
- Đây chính là nội tình của Vô Địch phong ta. Sư đệ, ngươi cảm thấy như thế nào?
Hiện tại hắn cũng rất tự hào, rất có cảm giác thành tựu. từ lúc không có chút đan dược nào, đến bây giờ tích lũy nhiều đan dược như thế, loại cảm giác này thật sự là vô cùng thoải mái.
Hàn Bích Không cũng không dám tin tưởng, không ngờ lại có nhiều đan dược như thế. Số lượng thật sự là quá kinh người.
Đối với Lâm Phàm, số lượng này còn rất bình thường, còn chưa bằng được một phần nghìn trong bảo tàng của Vạn Quật lão tổ.
Bây giờ lại thêm đan dược trong nhẫn trữ vật, đó càng là nhiều đến dọa người.
Lúc này, Hàn Bích Không rất muốn hỏi một câu xem Lâm Phàm kiếm được ở đâu mà nhiều đan dược như vậy.
Lâm Phàm mang Hàn Bích Không rời đi nơi này, tiếp tục tiến lên.
Đông đông đông!
Tiếng oanh minh truyền đến.
Hàn Bích Không dừng bước lại. Thanh âm này là từ phương xa truyền đến. Mặc dù ở rất xa nhưng hắn cũng có thể nghe được.
Hắn đưa mắt nhìn thì chỉ thấy ở phương xa, một pho tượng hình người rất lớn được dựng đứng lên ở nơi đó, chung quanh còn có không ít pho tượng nhỏ hơn.
- Sư huynh, đó là cái gì?
Lâm Phàm nhìn lại, cũng sững sờ. Chỉ mới có một đoạn thời gian không có về tông mà không ngờ đám Địa Linh kia lại đã có thể làm ra những đồ chơi này.
- Đó là Địa Linh, am hiểu rèn đúc, nghiên cứu phát minh các thứ mới lạ.
- Địa Linh là chủng tộc gì?
Hàn Bích Không nghi hoặc nói bởi vì hắn chưa từng nghe qua có chủng loại này tồn tại.
Trên đỉnh núi của Vô Địch phong.
Hai người đứng ở nơi đó, từng cơn gió nhẹ thổi qua.
- Không ngờ Viêm Hoa tông lại thay đổi to lớn như thế.
Trầm mặc một hồi lâu rồi Hàn Bích Không cảm thán nói.
Lâm Phàm cười nói:
- Sư đệ nhiều năm như vậy chưa có trở về tông, thay đổi tự nhiên là hơi bị lớn.
Hàn Bích Không nhìn quanh một vòng, ghi tạc hết thảy cảnh tượng của tông môn vào trong đầu. Bây giờ, tông môn với hắn hoàn toàn chính xác là cảnh còn người mất, có quen thuộc, có lạ lẫm.
Đi lâu như thế mà hắn cũng không có gặp được mấy người quen cũ.
Có lẽ là không thấy được hoặc chính là bọn họ không có ở đây.
Mười lăm năm đã qua, chuyện này cũng rất bình thường.
- Sư huynh, sư đệ liền đi trước. những thứ nên nhìn ta đều nhìn, trong lòng cũng thỏa mãn, còn có rất nhiều chuyện chờ ta đi làm.
Hàn Bích Không đột nhiên nói.
Lâm Phàm sững sờ, nói:
- Sư đệ không muốn ở lại tông môn chờ một đoạn thời gian nữa sao?
Hàn Bích Không lắc đầu, nói:
- Không cần đâu sư huynh.
- Ngươi không đi từ biệt các trưởng lão hay sao?
Hàn Bích Không vẫn như cũ lắc đầu.
- Không cần. Sau này cũng không phải là không trở lại, đệ chỉ là xuất tông lịch luyện mà thôi. Lần sau trở về, đệ sẽ nói chuyện thoải mái hơn.
Lâm Phàm gật đầu cười. Mặc dù hắn gặp người sư đệ này không lâu, nhưng phát hiện, người sư đệ này đáng giá kính trọng.
Một trận gió thổi qua.
Nguyên bản trên đỉnh núi có hai người, giờ chỉ còn lại có một người.
Lâm Phàm nhìn về phía hư không, có một vệt ánh sáng càng ngày càng đi xa, cuối cùng biến mất không còn tung tích.
- Tốt. ta cũng nên giữ vững tinh thần, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Con đường này còn rất dài, ta cần tranh thủ thời gian tăng thực lực lên.
Lần này, nhìn thấy cường giả Bán Thần cảnh phát uy, hắn cảm giác chút thực lực của bản thân còn không đáng đệ tự mãn.
Đan Dược đường.
- Lâm sư huynh.
Lữ Khải Minh phát hiện nguyên bản hai người đi nhưng chỉ có một mình Lâm sư huynh trở về, nghĩ đến người kia khả năng rời đi.
Lâm Phàm ngoắc tay, nói:
- Sư đệ, ngươi triệu tập đệ tử, đến đại điện chờ ta.
- Vâng.
Lữ Khải Minh lập tức đi làm việc. Hắn không biết sư huynh lần này lại phải có chuyện gì.
Nhận được thông báo, các đệ tử nguyên bản đang tu luyện cũng đều đình chỉ, vội vã chạy đến.
Lâm sư huynh triệu tập bọn họ nhất định là có chuyện hoặc là muốn dạy bảo. Chuyện này khiến bọn họ rất kích động, cũng có chút chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận