Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 347: Khiến cho người ta sợ hãi

Dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
- Đúng, đúng.
Hộ vệ lui ra phía sau. Tiểu thư trời sinh có tính thiện lương, vậy mà không hiểu sao đôi mắt của nàng lại không nhìn thấy được.
Dù tộc trưởng đại nhân đã mang tiểu thư đi tông môn, thỉnh cầu Khô Mộc trưởng lão ra tay, cũng không có chữa trị được.
- Ngươi không cần phải sợ.
Tự Nhu nhẹ giọng an ủi. Thanh âm của nàng giống như là có được ma lực khiến cho Huyết Luyện Tôn Giả có cảm giác bên trong trái tim giống như là có dòng nước róc rách, chậm rãi chảy xuôi.
Chỉ trong giây phút thất thần ngắn ngủi.
Huyết Luyện Tôn Giả đột nhiên giật mình. Sau đó, hắn đẩy Tự Nhu ra rồi mang theo bộ mặt cứng ngắc, thần sắc hoảng sợ, bối rối chạy trốn về phương xa.
Tự Nhu bị hắn đẩy ra, ngã ngồi ở trên mặt đất. Mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng nàng lại có thể cảm giác được đối phương bối rối.
- Ngươi không cần phải sợ...
Thị nữ vội vàng chạy đến, đỡ tiểu thư dậy, mà hộ vệ đứng ở một bên thì tức giận nói:
- Tên ăn mày này thật sự là quá càn rỡ. Tiểu thư, ta sẽ đi bắt hắn lại và hảo hảo giáo huấn một lần.
- Đừng đi...
Được thị nữ đỡ, Tự Nhu đứng lên, bình tĩnh nói:
- Ta không có chuyện gì. Về sau, ngươi cũng không cần trừng phạt hắn. Thực ra hắn rất đáng thương.
- Vâng, tiểu thư.
Hộ vệ đáp lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phương xa. Lúc này, hắn cảm thấy rất tức giận. Theo hắn, tên ăn mày kia thật sự là không biết tốt xấu, tiểu thư bọn hắn tốt như thế mà kẻ này lại còn không lĩnh tình.
Huyết Luyện Tôn Giả hoảng hốt đi tới chỗ không có người ở. Lúc này, trên mặt hắn, mồ hôi lăn xuống như mưa.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao ta lại có cảm giác như vậy?
Huyết Luyện Tôn Giả vừa thở vừa nghĩ. Cảm giác hốt hoảng vừa rồi tuyệt không có khả năng xảy ra với một người như hắn.
- Bản tôn giả đến đây là để tôi luyện cho việc chịu nhục, không phải đến cảm thụ loại cảm giác này.
- Ta là Huyết Luyện Tôn Giả, Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo, là người lãnh huyết vô tình, giết người như giết sâu kiến, hai tay nhiễm đầy máu tươi.
Càng thầm nhủ, hắn càng giống như là không tự tin.
- Ngươi không cần phải sợ!
Đột nhiên, trong đầu hắn xuất hiện câu nói kia, muốn quên đi mà không được.
- Ha ha ha ha!
Đột nhiên, Huyết Luyện Tôn Giả điên cuồng cười. Hai con ngươi bình thường không có gì lạ lóe ra ánh sáng màu máu.
- Ta chính là Huyết Luyện Tôn Giả, Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo, là người sẽ có được bá nghiệp. Vậy mà nàng ta dám nói ta không cần phải sợ. Sâu kiến, sâu kiến sao có thể xem thường ta như vậy. Ta...
Đang nói, tự dưng Huyết Luyện Tôn Giả im bặt.
Huyết Luyện Tôn Giả thở hổn hển. Trạng thái chỉ xuất hiện ở người bình thường sao có thể xuất hiện trên người một cường giả Thiên Cương cảnh tầng chín đỉnh phong như hắn được.
Đột nhiên, Huyết Luyện Tôn Giả quát to.
- Đi ra.
Đúng lúc này, một bóng đen di chuyển ở trên mặt đất, nhanh chóng bị Huyết Luyện Tôn Giả tóm lấy.
Loại thân pháp hòa làm một thể cùng mặt đất này chỉ có người của Thiên Thần giáo mới làm được, mà bóng đen này chính là người dò xét.
- Ngươi là ai?
Lúc bị Huyết Luyện Tôn Giả tóm lấy, trên mặt bóng đen lộ vẻ hoảng sợ. Hắn không ngờ mình lại bị người phát hiện. Lúc trước, hắn chỉ cho rằng Huyết Luyện Tôn Giả là một tên tên ăn mày bình thường, đi ngang qua cũng sẽ không bị phát hiện, nhưng không ngờ lại bị tóm dễ dàng như vậy.
- Ngươi đến thành Giang Nguyên làm gì?
Đôi mắt màu máu của Huyết Luyện Tôn Giả nhìn chằm chằm vào bóng đen. Một loại sức mạnh huyền diệu xuất hiện, truyền vào trong đầu bóng đen.
Khuôn mặt của bóng đen nguyên bản dữ tợn, đột nhiên cứng lại. Hắn nói.
- Ta là người của phân bộ điều tra thứ tư của Thiên Thần giáo. Tự gia của thành Giang Nguyên làm hỏng đại sự của phân bộ ta, cho nên cấp trên phái ta đến đây dò xét. Đêm nay, chúng ta chuẩn bị ra tay với đại tiểu thư của Tự gia.
Đầu óc của bóng đen tựa như là bị khống chế vậy, hắn nói hết tất cả.
- Là người mù lòa kia sao?
- Vâng.
- ngươi trở về đi.
- Vâng.
Bóng đen mơ mơ màng màng, dán sát mặt đất, nhanh chóng biến mất vô ẩn vô tung.
Huyết Luyện Tôn Giả đứng ở nơi đó, nở nụ cười điên cuồng.
- Chặn đường ta, làm loạn tâm thần ta. Mặc dù ta không thể giết ngươi nhưng người của phân bộ thứ tư có thể giết. Chỉ có người chết mới có thể làm cho ta cảm thấy an tâm.
- Ta chính là Huyết Luyện Tôn Giả, là người sẽ có được hoành đồ đại nghiệp, sao có thể để người làm loạn tâm thần ta tồn tại.
Ban đêm!
Im ắng.
Huyết Luyện Tôn Giả ở cùng một đám ăn mày trong miếu hoang ngoài thành. Lúc này, trên mặt hắn vẫn còn lưu dấu chân. Lúc trước, khi đến nơi này, đinh ngủ qua đêm, hắn gặp được mấy tên ăn mày khác, bị chúng làm khó dễ rồi lại bị giẫm ở dưới chân một lần nữa.
Nhưng hắn nhịn. Ngay cả những sâu kiến này đều có thể nhục hắn, sau này còn có cái gì là hắn không thể nhịn.
Đột nhiên!
Hắn mở mắt ra bởi vì hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc từ phương xa mà đến, đi về phía Tự phủ. Sau đó, hắn nhắm mắt, thờ ơ.
Nhưng mà sau khi nhắm mắt lại, trong đầu của hắn một mực xuất hiện hình ảnh lúc ban ngày, nàng kia ôm hắn vào trong ngực, không e ngại hắn là tên ăn mày bẩn thỉu, còn cố gắng bảo ta đừng sợ.
- Hỗn đản, vì sao ta lại muốn tới đây rèn luyện.
Hắn thầm hét lên ở trong lòng. Mặc dù không muốn đi, nhưng trong chốc lát, bóng người biến mất khỏi chỗ cũ, dung nhập vào trong màn đêm.
Dù trong nội tâm nói không muốn đi nhưng thân thể lại rất trung thực.
Tự phủ.
Lúc này, trong sân không có một bóng người, bởi vì hai mắt không nhìn được cho nên Tự Nhu được an bài tại chỗ vắng vẻ mà an tĩnh này.
Một bóng người di chuyển sát mặt đất, trên mặt lộ ra nụ cười có vẻ khủng bố. Rồi đột nhiên, bóng người này lao lên, đánh về phía căn phòng đang lóe lên ánh sáng nhạt kia.
Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện ở cửa ra vào có một tên tên ăn mày ngăn cản đường đi. Không suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng lấy ra một thanh chủy thủ, lặng yên không một tiếng động bổ tới.
Phốc phốc!
Bóng đen phát hiện tên ăn mày ở trước mắt này vậy mà có thể dùng tay không bắt lấy chủy thủ của hắn, trên tay lại có máu tươi chảy xuống.
- Ngươi...
Đột nhiên, một khe hở xuất hiện ở phía sau lưng bóng đen. Từ trong khe hở, , một cái xúc tu màu máu nhanh như thiểm điện vươn ra, nhanh chóng quấn quanh và kéo hắn vào trong hư không.
Cùng lúc đó, những bóng đen đang ẩn nấp ở chung quanh cũng đều bị xúc tu màu máu lặng yên không tiếng động kéo vào trong khe hở, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
- Sao lại thế.
Huyết Luyện Tôn Giả ngây ngốc nhìn vết thương trên bàn tay của mình. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao lại muốn tới cứu nữ nhân như sâu kiến này. Chuyện này căn bản không phải là phong cách của hắn.
Kẽo kẹt!
Cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra.
Huyết Luyện Tôn Giả muốn nhanh chóng rời khỏi, nhưng mà trong nháy mắt, hắn dừng lại.
- Ngươi là người ăn mày mà ta gặp lúc sáng.
- Thật xin lỗi. Ta không nên xưng ngươi là ăn mày. Ngươi có tên, Từ Hàn Minh.
Tự Nhu đứng ở cửa ra vào, hai tay vịn cửa. Mặc dù nhìn không thấy nhưng mà nàng lại có thể ngửi được hoặc là cảm ứng được.
Đột nhiên, nàng vươn tay ra, sờ về phía Huyết Luyện Tôn Giả.
Nhìn đôi tay này dò tới, Huyết Luyện Tôn Giả lui về sau một bước, bộ mặt run rẩy, con ngươi trợn to.
- Ngươi bị thương rồi.
Tự Nhu đụng phải bàn tay của Huyết Luyện Tôn Giả, nhẹ giọng lo âu nói. Sau đó, nàng lấy ra một tấm khăn lụa, nhẹ nhàng băng bó.
Huyết Luyện Tôn Giả cúi đầu nhìn động tác này, thân thể đột nhiên run lên.
- Thật xin lỗi, ta làm ngươi đau.
Tự Nhu không biết phải làm sao.
- Không có... Không có.
Cổ họng của hắn giống như bị thứ gì đó ngăn chặn vậy, đứt quãng nói. Cánh tay bị Tự Nhu bắt lại hơi run rẩy.
Rất nhanh, cánh tay của hắn đã được Tự Nhu băng bó kỹ.
Tự Nhu giống như biết mình băng bó không tốt cho nên cúi đầu, có chút ngượng ngùng, nói:
- Ta chỉ có thể băng bó thành dạng này.
Một cái nơ con bướm đáng yêu.
Huyết Luyện Tôn Giả nhanh chóng lùi về phía sau, mồ hôi đầy trán, lòng có chút bối rối. Đây không phải là cảnh hắn muốn nhìn đến, cũng không phải là cảnh hắn muốn gặp được.
- Ngươi...
Tự Nhu vừa muốn nói chuyện, Huyết Luyện Tôn Giả lại nhanh chóng rời khỏi. Hắn không muốn đợi ở chỗ này.
- Đã rời khỏi sao?
Trong hư không.
Nhìn thấy nơ con bướm quấn quanh trên bàn tay, Huyết Luyện Tôn Giả hơi biến sắc. Hắn muốn đưa tay xé rách cái nơ này nhưng mà bàn tay đặt ở phía trên, đột nhiên bất động. hắn nhìn chằm chằm cái này nơ con bướm, nhìn cực kỳ lâu, cũng không biết bao lâu, cuối cùng từ từ cởi ra. Cầm cái khăn lụa này trong tay, hắn trầm mặc hồi lâu.
- Ta...
Sông Thiên Thủy ầm ầm rung động, có nước sông cuồn cuộn từ trên trời chảy xuống. Hơi nước mù mịt khiến cho chung quanh đều có chút ẩm ướt.
- Nơi quái quỷ gì thế này?
Sau khi đạt thành hiệp nghị với Huyết Luyện Tôn Giả, hắn liền chạy đến nơi này.
Mặc Kinh Trập này mặc dù có chút ngốc nhưng hẳn là sẽ không nói dối. Nếu hắn đã nói nơi này có tung tích của Thiên Thần giáo, khẳng định là đã có người của Thiên Thần giáo đi ngang qua hoặc là phân bộ của Thiên Thần giáo ẩn tàng ở nơi đây.
Nhưng bây giờ, hắn ngược lại không gấp.
Lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, Thanh Uyên Địa Hỏa ở phía dưới thiêu đốt lên, sau đó, hắn ngồi vào trong Thiên Hà Vương Đỉnh, đắc ý ngâm mình trong bồn tắm.
Bảo bối mà hắn đoạt được từ trong tay đệ tử Hải Thần tông này cũng thực không tồi, có rất nhiều công năng, có thể giết địch, có thể làm cơm, có thể làm bồn tắm để ngâm mình lại còn có thể cọ rửa hiện trường, hoàn toàn chính là một bảo bối toàn năng.
Bảo bối này ở trong tay của đệ tử Hải Thần tông thì chỉ có thể là công cụ giết địch, căn bản không có khai phát hết toàn bộ công hiệu của Thiên Hà Vương Đỉnh, đó vẫn là bởi vì tầm mắt của những người kia không đủ cao.
Híp mắt, nằm ở trong đỉnh, hắn vừa hưởng thụ, vừa tu luyện.
Bây giờ điểm khổ tu hoàn toàn chính xác là rất nhiều, nhưng thật muốn sử dụng thì vẫn còn chưa đủ nhìn.
Sáng sớm, ánh mặt trời xua tan màn đêm. Đồng thời, ánh nắng xuyên thấu nước sông đang liên tục không ngừng chảy tạo thành rất nhiều cảnh sắc đặc biệt, thậm chí tạo thành cầu vồng.
- Nhìn xem nơi này đến cùng có cái quỷ gì.
đi ra từ Thiên Hà Vương Đỉnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Bởi vì nước sông không ngừng trùng kích cho nên ở trên bờ cũng có mấy cái hố to, bên trong hố to đều là nước sông từ trên trời giáng xuống.
Nhưng nước sông từ trên trời giáng xuống nhiều như thế vậy mà trong nước trong cái hồ này lại không hề tăng lên một chút xíu nào.
Chuyện này khiến cho người ta cảm thấy có chút quái dị.
Lâm Phàm một mực bay lên, bởi vì hắn muốn biết nước này đến cùng là từ đâu chảy xuống, bất kể như thế nào, chí ít cũng phải có vết nứt hoặc khe hở nào đó chứ.
Nhưng khi đến chỗ đầu nguồn, hắn xem như phục.
Chỗ đầu nguồn này thật đúng là không có bất kỳ cái khe hở gì, nước tựa như là ở trong hư không chảy xuống tới.
- Đừng quái dị như vậy chứ, sẽ dọa người đó.
Năm ngón tay nắm lại thành quyền, đột nhiên đánh nát hư không. CHỉ có thăm dò đến tận cùng mới là căn bản nhất, nếu chỗ này thần kỳ như vậy thì hắn phải nhìn xem đến cùng là thần kỳ như thế nào.
Nhưng rất nhanh, hắn không có bất kỳ ý nghĩ gì nữa. Bởi vì dù là hư không bị đánh nát, nước này vẫn như cũ chảy từ trong chỗ hư không vỡ nát kia xuống.
Vô Căn Chi Thủy không có đầu nguồn, chính là trống rỗng xuất hiện.
- Chuyện này rất thần kỳ và cũng rất quỷ dị, khiến cho người ta sợ hãi.
Lâm Phàm thầm nói một mình nhưng bây giờ điều quan trọng mà hắn muốn biết là giáo đồ Thiên Thần giáo đi đâu rồi. Hắn tới đây cũng không phải đến ngắm cảnh mà là muốn tới tìm Thiên Thần giáo.
Lâm Phàm hạ xuống đất, đi đến trước hố nước, nhìn xuống phía dưới. Nước hồ thanh tịnh nhưng không thấy đáy, giống như rất sâu vậy.
Hắn nhanh chóng lấy Lang Nha bổng ra.
- Lớn! Lớn! Lớn!
Lang Nha bổng dài trăm trượng xuất hiện. Hắn thản nhiên nhấc Lang Nha bổng lên rồi đột nhiên đập xuống hố nước.
Hắn ngược lại muốn xem xem, Lang Nha bổng dài trăm trượng này có thể chạm đến đáy hố nước này hay không.
Dưới đáy nước có một tòa căn cứ, phía trên căn cứ có màn sáng bao phủ.
Ở phía dưới màn sáng này có không ít giáo đồ Thiên Thần giáo đang bận rộn làm việc.
Đột nhiên!
Có giáo đồ hoảng sợ hét lên.
- Có cái gì đang rơi xuống đây.
- Đây là cái gì? Làm sao lại lớn như thế.
Ở trong ánh mắt hoảng sợ của những giáo đồ, một cây côn sắt to lớn từ bên trên chậm rãi trầm xuống. Bọn hắn hoảng sợ, hoảng sợ vì không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Giáo chủ đại nhân, hẳn là chúng ta bị phát hiện.
Một tên giáo đồ Thiên Thần giáo khoác áo bào màu đen sợ hãi nói.
- Tất cả mọi người bình tĩnh, không nên hoảng hốt.
Ầm!
Khi Lang Nha bổng đen nhánh chạm đến màn sáng thì nó bị ngăn cản.
Trên bờ, Lâm Phàm cảm nhận được trở ngại.
- Đã chạm phải đáy hố rồi sao?
Sau đó, hắn nhấc Lang Nha bổng lên. Đột nhiên, trên mặt hắn hiện lên vẻ không phục rồi nhanh chóng nhấn xuống
- Ta không tin đâu, khẳng định là tảng đá.
Oanh!
Sóng nước ngập trời, Lang Nha bổng chìm xuống.
- Ta đã nói rồi, khẳng định là tảng đá, vừa rồi khẳng định là ta đã đánh nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận