Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 348: Tội nhân Lâm Phàm đi theo chúng ta một chuyến

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyễn Khiêm
-------------------
Xoạt xoạt!
Ở dưới uy lực của Lang Nha bổng, màn sáng xuất hiện vết nứt dày đặc lại còn đang không ngừng kéo dài. Khi vết nứt kéo dài tới dưới đáy thì màn sáng đột nhiên vỡ nát.
Dòng lũ ngập trời đột nhiên đổ ập xuống, tràn vào trong căn cứ.
Đám giáo đồ của Thiên Thần giáo hoảng sợ, la hét.
- Chủ giáo đại nhân cứu mạng.
Tiếng kêu thảm thiết mới ra, trong nháy mắt bị nước sông ngập trời nghiền ép, đám giáo đồ kia chết không kịp ngáp.
Các giáo đồ có tu vi Tôi Thể cảnh cũng không chịu nổi áp lực bực này. Thân thể nhanh chóng bị đè ép nổ tung rồi dung nhập vào trong nước sông.
Lang Nha bổng vẫn còn đang hạ xuống, cuối cùng, chạm đến đáy hố nước.
Thiên Thần giáo chủ giáo vẫy tay, bảo hộ một nhóm giáo đồ.
Đây là có người xâm lấn, dùng một cây gậy sắt đen nhánh bí ẩn đánh xuyên màn sáng bảo hộ bọn hắn, dẫn đến nước sông rót vào khiến cho phân bộ bọn họ bị tử thương nghiêm trọng.
Các giáo đồ có tu vi trên Tôi Thể cảnh kề sát lưng vào vách tường, ngừng thở, hoảng sợ nhìn cái côn sắt đen nhánh kia. Bọn họ không biết thứ này đến cùng là do ai thả xuống. Chẳng lẽ là có cường giả phát hiện ra tung tích của bọn hắn hay sao?
Thật lâu sau, gậy sắt cũng chưa hề di chuyển.
Những giáo đồ của Thiên Thần giáo có tu vi Địa Cương cảnh ấm ức thật lâu, nhưng mà cây gậy sắt thô kệch này một mực dừng lại ở nơi đó khiến cho bọn hắn rất sợ hãi.
Bọn hắn đều đang nghĩ đến một vấn đề, đến cùng phải là bọn hắn đã bị người phát hiện hay không.
Nhưng chuyện này không có khả năng xảy ra. Ở chỗ này, nước từ trên trời giáng xuống sẽ tạo thành sương mù màu trắng dày đặc, người bình thường tuyệt đối sẽ không nhìn thấy tình huống ở bên dưới. Nhưng bây giờ, đột nhiên có một cây gậy sắt này đánh xuyên qua màn sáng, sau đó lại đứng im bất động, chuyện này khiến bọn hắn rất khó chịu.
- Không có thứ gì sao?
Hiện tại, Lâm Phàm rất khó chịu, bởi vì mãi mà không có tiếng nhắc nhở cộng điểm tích lũy của hệ thống. Nói cách khác, phía dưới không có người.
Nhưng chuyện này cũng không nhất định, Lang Nha bổng không đủ to cho nên không thể nào lấp đầy hố nước này. Vậy nên không thể nói chính xác là phía dưới có hay không có giáo đồ Thiên Thần giáo được.
Nghĩ đến đây, hai tay hắn nắm lấy Lang Nha bổng, sau đó bắt đầu khuấy. Về phần có người hay không thì chỉ cần đợi lát nữa là biết.
Đáy nước!
Lang Nha bổng nguyên bản không có đứng im, đột nhiên động đậy.
- Đây là muốn làm gì?
Chủ giáo của Thiên Thần giáo hoảng sợ nói. Hắn không biết đến cùng là ai ở phía trên điều khiển, cuối cùng là muốn làm gì?
Đột nhiên!
Dòng nước dưới đáy hố nước nguyên bản coi như bình ổn, đột nhiên bạo động lên.
Cây gậy sắt kia chuyển động khiến cho dòng nước hình thành vòng xoáy vòi rồng.
- Chủ giáo đại nhân, ta không cố được nữa rồi.
Một tên giáo đồ lưng tựa vào vách đá gầm rú lên. Nhưng khi hắn há miệng thì có nước sông nhanh chóng rót vào khiến cho hắn bị sặc đến sắc mặt đỏ bừng. Hiển nhiên là hắn cũng không kiên trì được lâu nữa.
Nhìn thấy tình huống này, chủ giáo cắn răng, bám chặt vách đá, ngăn cản tác động của vòng xoáy này.
Vòng xoáy càng lúc càng lớn, lực hút càng ngày càng mạnh.
Rốt cục, có giáo đồ không giữ được nữa, thân thể nhanh chóng bị dòng nước kéo ra, lao vào Lang Nha bổng đang xoay tròn và bị khuấy nát.
Điểm tích lũy +200
Không trung, Lâm Phàm đang khuấy rất là sảng khoái thì đột nhiên có tiếng báo hiệu điểm tích lũy vang lên. Hắn thầm nói trong lòng, quả nhiên là có người ở phía dưới. Xem ra lúc này là mình đánh trượt hoặc có lẽ là bị bọn hắn tránh được. Nhưng bây giờ, hắn khuấy dòng nước như thế này thì bọn hắn làm sao trốn được.
- Cái chảo!
Cái chảo xuất hiện. Sau đó, Lâm Phàm khuấy nhanh hơn, hắn muốn bức đám người kia đi ra.
Đáy nước.
- Ta không chịu được nữa rồi.
Có giáo đồ Thiên Thần giáo không chịu đựng được nữa, thân thể hóa thành một vệt sáng, muốn lao lên phía trên.
- Ta muốn đi ra ngoài.
giống như phản ứng dây chuyền, liên tục có giáo đồ không chịu đựng được nữa, theo sau người kia phóng lên trên. Nếu như còn ở dưới này, bọn họ sẽ chỉ bị vóng xoáy kia kéo ra ngoài. Đến lúc đó, bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.
Ùng ục ục!
Lúc này, Lâm Phàm phát hiện mặt nước có bong bóng nổi lên giống như là có cái gì đó muốn đi ra vậy.
- Tới rồi sao?
Trong lòng hắn càng thêm phấn khởi, một tay cầm Lang Nha bổng tiếp tục khuấy mạnh, một tay cầm chắc cái chảo.
Đột nhiên!
Mặt nước nổ tung, một bóng người lao ra, phóng lên tận trời.
- Rốt cục ta cũng đi ra được rồi, đến cùng là...
Lời còn chưa nói hết, trong ánh mắt hoảng sợ của giáo đồ kia, một cái chảo đen kịt xuất hiện ở trên đầu hắn và giáng xuống.
Đoàng.
Một chảo nổ đầu, hắn chết đến không thể chết thêm. Vừa mới đi ra lại rơi xuống, thậm chí ngay cả chết, hắn cũng không biết đến cùng vì cái gì.
Điểm tích lũy +300
- Không ngờ giáo đồ Thiên Thần giáo vậy mà thật sự ẩn nấp ở phía dưới. Thật đúng là thú vị. Hơn nữa, chất lượng của đám người này cũng không tệ lắm.
- Hỗn trướng, đến cùng là ai dám can đảm đến...
Lại có một bóng người xuất hiện. Vừa ngoi đầu lên, kẻ này liền tức giận quát.
Đoàng.
Đối với Lâm Phàm , giờ phút này chính là lúc khảo nghiệm phản ứng của hắn. Tình huống hiện tại giống hệt như là đang chơi trò đánh chuột đất ở kiếp trước, hơn nữa còn là độ khó lớn nhất, chuột đất cũng không phải xuất hiện theo từng cái mà là lập tức đều xuất hiện.
- Không ngờ, trò chơi mà ta thích chơi nhất ở kiếp trước lại còn có thể xuất hiện. Đúng là khiến cho ta có chút hoài niệm.
Mặc dù lĩnh ngộ là Lực Lượng Pháp Tắc, nhưng tốc độ của bản thân cũng không chậm. Cái chảo đã nâng cao, chỉ cần phát hiện mục tiêu là có thể đánh một đòn nổ đầu.
Đoàng.
Đoàng.
Giữa thiên địa không còn âm thanh nào khác ngoại trừ âm thanh cái chảo đánh nổ đầu người.
Đồng thời, còn có từng bộ thi thể không đầu, rơi xuống phía dưới, một lần nữa rơi xuống mặt nước.
Nhìn thấy cảnh tượng vô số bộ thi thể rơi xuốn, những giáo đồ muốn đi ra đều kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
- Làm sao lại hết rồi? Tất cả đều không chịu ra ngoài nữa sao?
Lâm Phàm lơ lửng ở trên không trung, ánh mắt nhìn về phía dưới.
- Tát cả đều đi ra cho ta. ta chờ các ngươi thật lâu rồi.
Giáo đồ Thiên Thần giáo ngẩng đầu, nhìn về phía bóng người trên không trung kia. Dưới đáy cái chảo đen nhánh đã sớm bị nhuộm đỏ bởi máu tươi rồi.
- Ngươi là ai?
Chủ giáo quát to. Hắn đã bị người ở trên không trung kia giết đến sợ rồi. Tất cả giáo đồ đi ra đều bị người này đánh nổ đầu, ngay cả phản ứng đều không có.
Đây là nghiền ép trên thực lực, hai bên căn bản không phải ở cùng một cái cấp độ.
Lâm Phàm nhìn phía dưới, giáo đồ Thiên Thần giáo ấn nấp ở trong nước đã không chịu đi lên nữa rồi. Sau đó, hắn thu hồi cái chảo, hai tay nâng cao cao, ngưng tụ sức mạnh, trên hai nắm tay có quầng sáng rực rỡ sáng chói.
- Tất cả các ngươi hãy cùng vui sướng nhảy dựng lên cho ta, để chúng ta cùng bay lượn trên không trung.
Song quyền giáng xuống.
Sức mạnh khổng lồ xuyên qua không gian, đánh vào trên mặt nước.
Hắn cũng không tin, một chiêu này của mình không đủ cho đám giáo đồ kia sụp đổ.
Ầm ầm!
Mặt nước trong nháy mắt nổ tung. Sức mạnh khổng lồ va chạm với đáy hố nước, sau đó lực trùng kích từ dưới đáy bộc phát ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Chủ giáo kinh hãi. Từ dưới đáy hố nước, một sức mạnh khổng lồ bạo phát ra.
Các giáo đồ của Thiên Thần giáo bị lực trùng kích này hất bay lên khỏi mặt nước, lơ lửng giữa không trung.
- Tiếp theo sẽ là trò ‘Cắt hoa quả’.
Lúc này, Lâm Phàm đã lấy Tam Hoàng Kiếm ra, cầm ở trong tay. Kiếm ý phóng lên tận trời, kiếm quang dày đặc, Hóa Thần Kiếm Trận đã tăng lên tới tầng ba, uy lực tuyệt đối không phải bình thường.
Ủ khí!
Xuất kiếm!
Thiên địa lóe sáng, kiếm ý trảm thiên diệt địa bén nhọn gào thét lao ra, không bỏ lọt chỗ nào cả.
- Đáng giận, giáo ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Phốc phốc!
Thu kiếm.
Đập hai tay vào nhau
Ở dưới kiếm ý bén nhọn này, toàn bộ giáo đồ của Thiên Thần giáo đã bị chém chết. Thi thể rơi xuống hố nước, nhưng ở dưới sự trùng kích của nước sông từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt tiêu tán.
- Những giáo đồ này ẩn nấp ở nơi này, nhất định là có thứ gì đó.
Hắn khẽ nhấc bàn tay. Vô số nhẫn trữ vật trôi nổi bay lên. Đây đều là nhẫn trữ vật của giáo đồ Thiên Thần giáo. Dù có ít thì hắn cũng là không thể buông tha. Sau đó, thân thể hóa thành vệt sáng nhanh chóng lẻn vào đến chỗ sâu nhất của hố nước.
- Nơi này chính là phân bộ của Thiên Thần giáo hay sao?
Hắn cẩn thận quan sát. Một pho tượng bây giờ đã bị nước sông che giấu, nhưng mà nó vẫn tản ra ánh sáng nhạt, tạo thành một cái màn sáng che chở bản thân.
Đi đến trước mặt pho tượng, Lâm Phàm nở nụ cười.
- Giáo Vương, ta biết ngươi có thể cách không truyền sức mạnh pho tượng. Nếu không ngươi thử đi ra chơi một chút, lần trước ta chơi không lại ngươi nhưng lần này thì không chắc đâu nhé.
Giáo Vương có thể truyền sức mạnh tới pho tượng tạo thành phân thân mà hình như vì mình đã tiêu diệt hai cái phân bộ của Thiên Thần giáo.
Nhưng mà cuối cùng pho tượng kia không có nửa điểm phản ứng.
Chỉ có thể là hai loại tình huống, loại thứ nhất là Giáo Vương sợ hãi sư phụ của mình sẽ còn đột nhiên xuất hiện, trấn áp phân thân của hắn.
Loại thứ hai chính là hắn e ngại mình.
- Không ra sao? Vậy quên đi, ta sẽ tịch thu pho tượng này.
Không hề có chút do dự, Lâm Phàm nhanh chóng bỏ pho tượng vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Cái đồ chơi này vẫn còn có chút tác dụng, trở về sửa lại một chút rồi trang trí cho Vô Địch phong cũng là lựa chọn tốt.
Sau khi tìm kiếm một vòng ở bên trong căn cứ, Lâm Phàm chau mày bởi vì hắn không tìm được bất kỳ vật gì, thậm chí ngay cả một chút tài phú đều không có.
- Không thể nào, nơi này làm sao lại không có bất kỳ vật gì, phân bộ không có bất kỳ vật gì cũng không giống với phong cách của Thiên Thần giáo.
Đột nhiên!
Phía trên, một kiếm ý sắc bén bổ ra nước sông, nhanh chóng chém tới chỗ hắn.
Lâm Phàm vươn tay, bóp nát kiếm ý này. Sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trên. Có người đến, chỉ có điều hắn không biết là ai, hơn nữa còn dám ra tay với mình.
- Tội nhân phong chủ của Vô Địch phong Lâm Phàm đi ra.
Tiếng gầm thét hóa thành sóng âm, xuyên qua nước sông, truyền vào trong tai Lâm Phàm. Dù hắn đã chui vào sâu như thế, âm thanh cũng có thể truyền tới rõ ràng, hiển nhiên tu vi của người này cũng không kém.
- Có người chủ động tìm tới cửa rồi sao?
Hắn đúng là không ngờ, mình vừa tiêu diệt một phân bộ của Thiên Thần giáo, định truy tìm manh mối của Thiên Thần giáo thì đã có người đánh tới.
Hơn nữa nhìn tình huống, người này không giống như là người của Thiên Thần giáo. Trong khoảng thời gian này, hình như là mình cũng không có đi gây sự với ai mà. Sao lại có địch nhân không hiểu thấu xuất hiện?
Không trung.
Bốn bóng người lơ lửng giữa không trung, ánh mắt ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào hố nước.
- Các ngươi là ai?
Lâm Phàm chui lên. Khi thấy bốn người này, hắn nhíu mày bởi vì hắn là không nghĩ ra những người này là ai và họ muốn làm gì.
Trong bốn người này có một nữ tử xinh đẹp. Đây là mấu chốt, là trọng điểm. Không ngờ nữ tử lại khiến cho trái tim lắng đọng đã lâu của hắn đột nhiên nhảy lên. Loại cảm giác này đã rất lâu hắn không có.
Bây giờ, hắn rất muốn, rất muốn... Thả pháo hoa.
Nhưng mình cũng không phải là hạng người hiếu sát, bây giờ cứ nhìn xem tình huống đến cùng là như thế nào đã.
- Tội nhân Lâm Phàm...
Một nam tử tóc vàng có sắc mặt lạnh lùng vừa mới mở miệng lại bị Lâm Phàm cắt đứt.
- Chờ một chút! Ngươi nói cái gì? Tội nhân là sao? Hai chữ này ta không thích nghe lắm. Hãy gọi đầy đủ làm phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua. Tu vi của mấy người này cũng rất yếu, chuyện này khiến cho hắn không còn nhiều hứng thú nữa.
- Càn rỡ!
- Ta chính là Kim Vân phán quyết, đệ tử của Thẩm phán Tuyên Vũ Thiên Tông điện. Căn cứ theo cáo trạng của Nhật Chiếu tông, ngươi dẫn hai con yêu thú hủy hoai lãnh thổ của Nhật Chiếu tông. Đây là tội lớn. Bây giờ, ngươi phải đi theo chúng ta một chuyến.
Người nói chuyện cũng chính là nam tử tóc vàng kia. Lúc này, ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Lâm Phàm tràn đầy vẻ cao cao tại thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận