Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 349: Các ngươi rất không may

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyễn Khiêm
---------------------
- Thẩm phán Tuyên Vũ ư?
Lâm Phàm cũng biết, ở trong Thiên Tông điện, Thẩm phán là chức vụ lớn nhất. Nhưng mà Thiên Tông điện cũng có rất nhiều Thẩm phán, lại đều là người các tông môn thành viên. Thẩm phán mạnh cỡ nào, chưa thấy qua, cho nên không được biết.
Bây giờ, Phán quyết Kim Vân ở trước mắt này lại là đệ tử của Thẩm phán, xem ra người này cũng không đơn giản.
Nhưng nghe tới chức vụ Phán quyết, Lâm Phàm lại nhớ tới Phán quyết Thiên Dương , gia hỏa bị mình đá trúng đũng quần, phải xám xịt rời khỏi kia.
Chỉ là Phán quyết bị mình đánh tơi bời như vậy mà Thiên Tông điện mãi vẫn không có phái người tới bắt giữ mình. Xem ra Phán quyết Thiên Dương kia cũng là sợ mất mặt, cho nên mới giấu tình huống lúc đó, không cho ai biết.
Giờ phút này, Lâm Phàm cười. Ánh mắt khi nhìn chằm chằm vào nữ tử kia có tính xâm lược, nhìn đến mức nữ tử kia nổi giận.
- Tội nhân, ánh mắt này của ngươi khiến bản Phán quyết chán ghét. Hãy mau thu hồi ánh mắt hèn mọn đó của ngươi.
Lâm Phàm cười cười, nói;
- Tốt. Tốt. Nhìn xem mà cũng không cho. Đến, các ngươi tự giới thiệu mình đi, nếu không ta sợ sẽ quên các ngươi.
Tu vi của bốn người này cũng tương đối bình thường. Bọn họ đều là Thiên Cương cảnh tầng năm, lĩnh ngộ pháp tắc. Nếu như một tháng trước, mình khẳng định không địch lại, nhưng bây giờ, bóp chết những người mới lĩnh ngộ pháp tắc như này không khác gì bóp chết một con kiến cả.
Dù bốn người này lĩnh ngộ pháp tắc mạnh hơn, chẳng lẽ còn có thể cường hãn vượt qua Lực Lượng Chi Tâm hay sao?
Một quyền đánh không nát, vậy thì hai quyền.
- Lai Ân, Phán quyết của Thiên Tông điện.
Nam tử có mái tóc đen dài, bộ mặt ngũ quan nghiêm nghị, lưng cõng hai thanh loan đao, khí thế bất phàm nói.
- Hàn Thải Phi, Phán quyết của Thiên Tông điện.
Hàn Thải Phi cũng chính là nữ tử duy nhất trong bốn Phán quyết. Nhưng ánh mắt của nàng khi nhìn về phía Lâm Phàm lại tràn đầy miệt thị thậm chí còn có cảm xúc phẫn nộ.
Lâm Phàm cũng không hiểu được tại sao đối phương phải tức giận như thế.
- Ngươi có nhớ Kim Hoa Nguyệt Kim trưởng lão của Âm Dương tông?
Hàn Thải Phi hừ lạnh nói.
- Kim trưởng lão là ai? Ta không nhớ được. Người như ta có trí nhớ không tốt lắm. Nếu như là sâu kiến thì đầu óc của ta đều sẽ tự động loại bỏ.
Lâm Phàm cười nói. Hắn thực sự nghĩ không ra, Kim trưởng lão này là ai.
Hàn Thải Phi thầm cười lạnh trong lòng. Mặc dù nàng là Phán quyết của Thiên Tông điện, nhưng trong lòng một mực nhớ tông môn, mà Kim Hoa Nguyệt kia chính là đồng môn sư tỷ của nàng. Chỉ là lần trước trở về, lúc nhìn thấy khuôn mặt của sư tỷ, nàng lập tức kinh hãi. Thậm chí có thể nói là khuôn mặt của sư tỷ đã hoàn toàn biến dạng, cuối cùng tông môn phải trả một các giá cực lớn để thi triển bí thuật chữa trị, khuôn mặt của sư tỷ mới khó khăn lắm khôi phục lại, nhưng không thể nguyên vẹn như lúc đầu.
Đây là chuyện khiến sư tỷ tức giận, càng làm nàng đau lòng.
Bởi vậy biết được lần này muốn tới Viêm Hoa tông bắt người, nàng xung phong nhận việc, cũng là bởi vì muốn bắt người này mang về Thiên Tông điện, cẩn thận thu thập một phen.
Mặc dù người này là đồ đệ của Thiên Tu, nhưng chuyện hắn vi phạm có chứng cứ vô cùng xác thực. Nhật Chiếu tông bị hủy diệt rất nghiêm trọng, khí lạnh ở chỗ khu vực bị băng tuyết phủ kia quá kinh khủng. Dù Thẩm phán đại nhân ra tay cũng khó có thể tiêu trừ.
Chuyện này tạo thành tổn hại không thể chữa trị đối với tông môn có lãnh thổ nhỏ bé như Nhật Chiếu tông.
Mà lúc này, người cuối cùng cũng mở miệng. Người này tám chòm râu, bộ mặt gầy gò, hai con ngươi dài nhỏ lộ vẻ âm trầm.
- Ưng Thứu, Phán quyết của Thiên Tông điện.
Vừa dứt lời, hắn nâng hai bàn tay lên. Đó là một đôi trảo sắt, phía trên lạc ấn lít nha lít nhít phù văn, tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
- À. Vừa rồi các ngươi nói cái gì?
Lâm Phàm cười, mở miệng hỏi thăm.
Hắn cũng không ngờ, bốn tên Phán quyết của Thiên Tông điện vậy mà có thể nhanh chóng tới Viêm Hoa tông, muốn bắt hắn. Hơn nữa hắn còn rất nghi hoặc, mình rõ ràng đã du đãng ở bên ngoài vậy mà bốn người này còn có thể tìm tới, thật đúng là rất thần kỳ.
Kim Vân lạnh lùng nói:
- Ngươi dẫn yêu thú vào Nhật Chiếu tông, khiến cho Nhật Chiếu tông phải chịu tổn thất cực lớn. Hiện tại, chúng ta muốn bắt ngươi trở về Thiên Tông điện, chịu án.
- Tội nhân, tốt nhất là ngươi nên thức thời một chút. Buông tay, thúc thủ chịu trói, đừng để chúng ta ra tay. Nếu không đến lúc đó, ngươi có tổn thương gì, đừng trách chúng ta không có nhắc nhở ngươi trước.
Trong mắt Phán quyết Ưng Thứu lấp lóe hung quang.
Hắn vốn chính là người của Nhật Chiếu tông gia nhập vào Thiên Tông điện. Khi biết được tông môn gặp đại họa như thế, trong lòng của hắn cũng cực kỳ giận dữ, hận không thể chém hung thủ thành muôn mảnh.
Chỉ là, Thiên Tu quá mạnh, dù hắn có mười cái mạng thì hắn cũng không dám ra tay với ông ta.
Về phần Lâm Phàm này thì khác, hắn không hề để kẻ này vào mắt. Lần này, hắn đi theo đám người đến đây truy nã Lâm Phàm, mục đích chính là để khi mang Lâm Phàm về Thiên Tông điện, hắn có thể thoải mái hành hạ kẻ này. Hắn nhất định phải khiến Lâm Phàm hối hận vì những việc mà kẻ này đã làm với Nhật Chiếu tông.
- Hazz. Chẳng lẽ Thiên Tông điện chỉ phái bốn người các ngươi tới bắt ta hay sao?
Lâm Phàm cảm thán.
- Chẳng lẽ bọn họ không sợ, ta quy bốn người các ngươi thành giáo đồ của Thiên Thần giáo rồi làm thịt sao?
- Ngươi dám sao? Chúng ta chính là Phán quyết của Thiên Tông điện. Dù cho ngươi mười cái lá gan, ngươi cũng không dám.
Kim Vân phẫn nộ quát.
Hắn không ngờ đã đến lúc này, tên tội nhân này còn dám uy hiếp bọn họ. Hoàn toàn chính là chuyện buồn cười đến cực điểm.
Thiên Tông điện được hình thành do thành viên của rất nhiều tông môn gia nhập, đây là một tổ chức to lớn. Nếu như bọn họ chết ở chỗ này, Viêm Hoa tông sẽ gặp phải trừng phạt khó có thể chịu đựng.
Hơn nữa, người ở trước mắt này chỉ có tu vi Thiên Cương cảnh tầng năm mà thôi. Chẳng lẽ hắn còn có thể chiến thắng bọn họ hay sao?
Chuyện này không khác gì là người ngốc nói mơ, vọng tưởng.
Lâm Phàm híp mắt. Bốn gia hỏa này dám can đảm xuất hiện ở trước mặt mình, hoặc là cho rằng tu vi của mình chỉ là Thiên Cương cảnh tầng năm, không đủ sức chiến đấu với bọ họ hoặc là ỷ vào uy thế của Thiên Tông điện.
Nhưng càng nhiều chỉ sợ cũng chính là Thiên Tông điện.
Thật là một tồn tại khiến cho người ta khó chịu.
- Các ngươi xác định chứ?
Lâm Phàm vẫn còn đang tự hỏi đến cùng là nên giải quyết bốn người này như thế nào. Có lẽ nên giết chết rồi vứt sông hủy thi diệt tích đi, dù sao cũng không ai biết, biện pháp này cũng không tệ.
Hàn Thải Phi cực kỳ phẫn nộ, nói:
- Tội nhân, ngươi muốn xác định cái gì, bây giờ còn không mau tranh thủ thời gian thúc thủ chịu trói. Thiên Tông điện muốn bắt ngươi hỏi tội, ngươi chạy không thoát.
Lúc này, một cám giác sắc bén làm cho người ta sợ hãi từ phương xa đánh tới.
Khi cảm nhận được khí tức này, sắc mặt của bốn người Kim Vân đột nhiên khẽ biến. Loại khí tức này khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực.
Bốn người lập tức đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy từ phương xa, hai bóng người một cao một thấp chậm chạp đi tới. Nhưng mà khí tức kinh khủng kia lại phát ra từ trên người nam tử khoác áo choàng màu đen.
Hắc Đế, một nam tử xem đao như sinh mệnh, cũng là nam tử cùng Lâm Phàm đại chiến một trận, cuối cùng hơi thua một bậc. Lần trước bị thua, bây giờ hắn lại tìm đến.
Hắn không biết vị trí của Lâm Phàm nhưng mà trong cõi U Minh, hắn có thể cảm giác được đối thủ của mình ở phương nào.
Sau đó, hắn cúi đầu xuống, nhìn về phía đứa trẻ thấp thấp, có khuôn mặt đỏ bừng ở bên cạnh mình.
- Chân Nhất, đợi lát nữa, con tránh xa một chút, không nên tới gần.
- Vâng, sư phụ.
Chân Nhất liên tục gật đầu. Lúc này, trong ngực hắn ôm một thanh đao màu đen, mà phía sau thân thể nho nhỏ của hắn cũng cõng thanh đao nhỏ màu đen. Nhưng dù thanh đao này nhỏ hơn thanh hắn đang ôm thì cũng đã cao hơn hắn rồi.
Chỉ là, giờ phút này, Chân Nhất nhìn về phương xa, nói:
- Sư phụ, đó chính là đối thủ của ngài sao?
- Ừm.
Chân Nhất mở to con mắt tròn trịa, cố gắng nhìn về phương xa, nói:
- Sư phụ, ngài nhất định sẽ thắng.
Hắc Đế không có trả lời. Hắn vẫn đang một mực ngưng tụ khí thế của bản thân, từ không tới có, từ có đến đỉnh phong.
Chân Nhất nhìn sư phụ với vẻ sùng bái. Hắn mới bái sư không bao lâu. Lúc đó, hắn đang ở bờ sông đùa nghịch đao, thì nhìn thấy Hắc Đế cả người là thương nên đưa về chăm sóc. Cuối cùng, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ một câu mà sư phụ nói với hắn.
- Nếu ngươi ưa thích đao thì hãy theo ta học tập.
Từ đó về sau, hắn đi theo sư phụ du tẩu các nơi. Đao gỗ mà hắn đã từng dùng cũng thay đổi thành đao nhỏ màu đen do sư phụ đưa cho hắn. Hắn biết điều này đại biểu rằng sau này mình là truyền nhân của sư phụ.
Lúc này, Hắc Đế vươn tay.
- Dạ, sư phụ.
Chân Nhất vội vàng đưa thanh đao màu đen từ trong ngực tới trong tay Hắc Đế, sau đó chổng mông lên vội vã chạy về phương xa. Nhưng mà bởi vì thanh đao màu đen mà hắn vác ở phía sau lưng kia còn cao hơn hắn một chút khiến cho hắn bị trượt chân một lần, ăn đầy một miệng bụi. Lúc đứng lên, hắn phát hiện sư phụ nhìn về hướng hắn, tựa như là đang quan tâm.
Xoa xoa khuôn mặt nhỏ rồi hắn nở nụ cười xán lạn.
- Sư phụ cố lên, người nhất định sẽ thắng.
Hắn biết người mà sư phụ phải đối mặt rất cường đại, sư phụ cũng không có nắm chắc sẽ chiến thắng. Bởi vậy khi chiến đấu sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn. Để không ảnh hưởng đến sư phụ, hắn chỉ có thể chạy đi xa.
Hắn tin tưởng, chỉ cần mình hảo hảo tu luyện cùng sư phụ, sau này nhất định sẽ trở thành cường giả như sư phụ vậy.
- Chân Nguyệt, ta không ngờ ngươi sẽ đến.
Còn không thấy rõ khuôn mặt người đến, Lâm Phàm cũng đã biết là ai tới, bởi vì chỉ có một người có dạng đao ý này.
Đó chính là Chân Nguyệt, người đã chiến đấu với hắn một trận và chỉ thua nửa bậc. Mặc dù người này là giáo đồ của Thiên Thần giáo nhưng hắn cũng không có giết mà là thả một ngựa. Bởi vì, hắn cảm giác được người này là một võ si đáng kính trọng, người này chỉ đang truy tìm cảnh giới đao ý cao hơn.
- Đúng vậy, ta tới. Lần này ta muốn tiếp tục so tài với ngươi.
Ánh mắt Hắc Đế Chân Nguyệt khi nhìn về phía Lâm Phàm chỉ có chiến ý.
- Đứa bé kia là đồ đệ của ngươi hay sao?
Lâm Phàm hỏi. Đồng thời hắn đang suy nghĩ, nếu như chờ lúc nữa đánh một trận cùng Chân Nguyệt mà hắn không cẩn thận giết chết bốn gia hỏa kia thì đó không phải là hoàn mỹ sao.
Kế hoạch này rất không tệ.
- Ừm.
Lúc này, trên khuôn mặt lạnh nhạt của Hắc Đế Chân Nguyệt xuất hiện nụ cười, tựa như là hắn rất hài lòng đối với đồ đệ nàyvậy.
Lúc này, Chân Nhất trốn phía sau một tảng đá lớn ở rất xa chỗ hai người Lâm Phàm, hai mắt thật to một mực nhìn qua bên này, bàn tay nhỏ nắm chặt, trong lòng hò hét.
- Sư phụ cố lên.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
- Tốt. Nếu ngươi đã tìm tới vậy thì đánh một trận có làm sao. Nhưng nếu như thực lực của ngươi không có tiến bộ thì ta sẽ rất thất vọng đó.
Vừa dứt lời.
Từ trên người Hắc Đế Chân Nguyệt, đao ý mênh mông nhanh chóng bạo phát ra. Đao ý này phóng thẳng lên trời, cắt đứt tầng mây. So với lúc trước, đao ý của Hắc Đế Chân Nguyệt đã càng thêm cường đại, càng thêm sắc bén.
Xem ra Hắc Đế Chân Nguyệt đã tiến bộ, hơn nữa tiến bộ còn rất lớn.
- Càn rỡ. Lâm Phàm, ngươi dám không để ý đến chúng ta sao?
Kim Vân không ngờ, tên tội nhân này lại dám không để ý đến bọn họ mà là nói chuyện phiếm cùng một nam tử khác.
Nhưng khi cảm nhận được đao ý sắc bén này, bốn người bọn họ nhanh chóng lui lại phía sau, sắc mặt hoảng sợ. Mặc dù không có giao thủ nhưng đao ý này khiến cho bọn họ có cảm giác sợ hãi.
Cuồng Thân!
Lâm Phàm nhanh chóng biến thân. Thân thể đột nhiên hóa thành khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên.
Bạo Huyết.
Mấy con rồng máu xuất hiện quấn quanh thân thể, đường vân màu đỏ nhanh chóng kéo dài từ đuôi mắt đến tận chân.
Thất Thần Thiên Pháp.
Tóc đen dần dần chuyển đỏ.
Thân thể cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn đứng ở giữa thiên địa, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào bốn người Kim Vân, khóe miệng nở nụ cười tươi.
- Các ngươi rất không may.
- Cái gì?
Kim Vân kinh hãi, nói. Đột nhiên, một khí tức cường hãn bộc phát ra từ phía Lâm Phàm, đán thẳng đến chỗ bọn họ khiến cho bọn họ có cảm giác máu tươi trong cơ thể mình giống như là đọng lại vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận