Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 350: Ta sẽ ở đỉnh phong chờ ngươi

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyễn Khiêm
---------------------
- Rất mạnh!
Căn bản không phải là người mà bọn họ có khả năng đối kháng.
Chỉ là chuyện này làm sao có thể xảy ra. Đối phương rõ ràng chỉ là Thiên Cương cảnh tầng năm, làm sao lại khiến cho bọn họ có cảm giác áp lực lớn như vậy.
Không chỉ máu tươi ngưng kết mà ngay cả thiên địa chi lực cũng đều khó vận chuyển, bởi vì trong hư không, Lực Lượng Pháp Tắc đã lan tràn, áp chế những pháp tắc khác.
- Ngươi muốn giết chúng ta?
Kim Vân không dám tin tưởng, tức giận quát.
- Ngươi nói đùa cái gì vậy? Ta làm sao lại giết các ngươi, dù sao các ngươi cũng là người của Thiên Tông điện mà.
Đột nhiên!
Hắc Đế Chân Nguyệt rút đao chém mạnh. Đây là đao thứ nhất, cũng là một đao hoàn mỹ nhất. Tia sáng màu đen xé rách hư không, đánh tới Lâm Phàm.
- Sao lại thế này?
Kim Vân cảm giác thân thể của mình tựa như là bị khóa chặt ở vậy. Hắn cảm giác pháp tắc giống như là bị tia sáng màu đen này áp chế vậy. Đây là hiện tượng xảy ra khi hai bên có sự chênh lệch về thực lực, cả về cảnh giới lĩnh ngộ pháp tắc.
- Cứu ta!
Rất không dễ dàng, Kim Vân đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm, quát lên:
- Ta là Phán quyết của Thiên Tông điện, đệ tử của Thẩm phán Tuyên Vũ. Nếu như ta chết, ngươi cũng không thể nào bàn giao.
- Tốt. Ta cứu ngươi. Nhưng người này rất mạnh, ngươi đi trước.
Lâm Phàm nở nụ cười. Năm ngón tay nắm lại thành quyền rồi đánh tới khuôn mặt của Kim Vân.
Uỳnh!
Uy lực của một quyền này bình thường không có gì lạ nhưng lại có thể đánh bay Kim Vân về phương xa. Hắn nhanh chóng đụng vào một ngọn núi và đục một lỗ thủng hình người.
- Hỗn đản, ngươi...
Kim Vân gầm thét. Nhưng đột nhiên, trong cơ thể có một sức mạnh vô danh đột nhiên bùng nổ.
Ầm!
Kim Vân đột nhiên nổ tung, máu tươi bắn đầy hố sâu. Đến tận lúc chết, Kim Vân cũng không biết là vì cái gì.
Điểm tích lũy + 5000.
- Mặc dù chiến lực rất yếu nhưng điểm tích lũy mà tên nà mag lại vẫn rất không tệ.
Lâm Phàm đưa tay, ấn xuống, đánh vỡ tia sáng màu đen. Sau đó, hắn rất tùy ý đi tới gần ba người còn lại.
Sau khi đao thứ nhất chém ra, đao ý của Hắc Đế Chân Nguyệt trở nên cường thịnh hơn. Một tia sáng màu đen lại lấp lóe trên thanh đao màu đen.
- Hắc Thần Cửu Trọng Trảm!
Lập tức, tia sáng màu đen, đen đến cực hạn bay lên không trung. Chín đao điệp gia với nhau khiến cho hư không không thể chịu được mà vỡ ra.
- Thú vị.
Lâm Phàm cười. Mặc dù hắn không có để uy thế này ở trong mắt nhưng diễn vẫn là phải diễn.
- Chân Nguyệt, đao ý của ngươi thật mạnh, vậy mà khiến cho ta không thể nào ngăn cản.
Phán quyết Lai Ân gian nan giơ tay lên, muốn nắm lấy hai thanh loan đao ở phía sau lưng, thế nhưng mà ở dưới đao ý kinh khủng bực này, hắn không thể làm được.
- Phán quyết Lai Ân, trận chiến đấu này không liên quan tới ngươi. Ngươi hãy nắm chặt kiếm khí của ta mà rời đi trước.
Lâm Phàm nhẹ nhàng nhấc ngón tay. Một tia kiếm khí xuất hiện, trôi nổi ở trước mặt Lai Ân.
- Tốt, đa tạ.
Hắn biết trận chiến đấu này căn bản không phải là thứ mà hắn có khả năng nhúng tay vào, chỉ có thể nắm lấy kiếm khí rời đi. Trong nháy mắt, hắn được kiếm khí đưa tới phương xa, mà đích đến chính là cái hố do Kim Vân tạo thành.
Đến trong động, Lai Ân lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hắn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế. Chuyện này thật sự làm cho người ta hoảng sợ. Đến bây giờ, hai tay của hắn vẫn còn đang run rẩy lấy.
Đột nhiên.
Kiếm khí trôi nổi ở trước mặt hắn không có tiêu tán mà là dần dần phân liệt.
- Làm cái gì vậy?
Phán quyết Lai Ân kinh ngạc rồi con ngươi của hắn đột nhiên trợn to, lộ ra vẻ không dám tin tưởng. Khi hắn vừa muốn gào thét thì một thanh kiếm khí nhanh chóng đâm vào miệng của hắn.
Sau đó, những kiếm khí phân liệt ra kia trong nháy mắt đâm Phán quyết Lai Ân thành con nhím.
Điểm tích lũy + 5000.
- Lại xong một cái.
Lâm Phàm mừng thầm. Hắc Đế Chân Nguyệt quả là người tốt, tới rất đúng lúc. Về phần giết chết bốn Phán quyết này sẽ có hậu quả gì, Lâm Phàm không quan tâm. Bởi vì chuyện này đâu có gì liên quan tới hắn.
Rõ ràng hắn đang chiến đấu với cường địch, có thể đưa bọn họ rời khỏi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Về phần sau đó bốn người tại sao lại chết thì sao hắn biết được.
Sắc mặt của hai người Hàn Thải Phi cùng Ưng Thứu trắng bệch. Ở dưới đao ý cường hoành này, bọn họ không thể động đậy. Thực lực của người sử dụng thanh đao màu đen này quá cường đại.
Kẻ này căn bản không phải là người mà bọn họ có khả năng chống lại.
- Lâm phong chủ, cứu ta.
Ưng Thứu run rẩy hô lên. Lúc này, xưng hô với Lâm Phàm đã phát sinh cải biến, biến thành tôn kính hơn.
- Tốt. Hãy nắm lấy Lang Nha bổng của ta! Nó sẽ dẫn ngươi đi đến chỗ mà ngươi nên đi.
Lâm Phàm đấm ra một quyền, ngăn trở đao mang, sau đó ném Lang Nha bổng bay ra.
Ưng Thứu nhanh chóng bắt lấy. Ở dưới tác động của Lang Nha bổng, hắn nhanh chóng cưỡng ép phá vỡ đao ý phong tỏa bản thân, bay về phương xa.
- Quá kinh khủng! Từ lâu đã nghe nói, bởi vì có Thiên Thần giáo cho nên nội loạn ở Viêm Hoa tông một mực tồn tại. Nhưng không nghĩ rằng, nơi này sẽ loạn như thế.
Trước lúc đến Viêm Hoa tông thì hắn cứ nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng hôm nay xem ra, hắn nghĩ quá đơn giản rồi. Nơi này thật sự là quá nguy hiểm. Người ở đây cũng thật sự là rất nguy hiểm.
- Đây là muốn đi nơi nào?
Bay được một lúc, Ưng Thứu vẫn không rõ Lang Nha bổng này rốt cuộc muốn dẫn hắn đi đâu. Đột nhiên phía trước xuất hiện một cái hố, có lẽ là nó muốn dẫn hắn đến đó để tránh né.
Sau đó, hắn nhanh chóng nhảy vào trong động. Đột nhiên, hắn nhìn thấy bên trong có dư quang lóe lên. Mặc dù không biết là cái gì nhưng hắn vẫn hiếu kỳ đi vào bên trong.
Đột nhiên!
Cửa hang bị phong bế, không gian bên trong trở nên đen kịt.
- Chuyện gì vậy?
Ưng Thứu kinh hãi. Sau đó, hắn khẽ nhấc bàn tay, lòng bàn tay rực sáng. Nhưng khi thấy rõ tình huống chung quanh, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi.
Vách của hang động bị vô số kiếm khí đâm xuyên. Từng chuôi kiếm khí toát raánh sáng lạnh lẽo.
- Chuyện này là như thế nào?
Hắn lập tức cảm thấy không tốt, muốn mau chóng rời khỏi. Nhưng mà ở chỗ cửa hang, Lang Nha bổng mang hắn tới đột nhiên biến lớn, nhanh chóng chặn kín cửa vào hang động, nhốt hắn ở bên trong.
- Không!
Ưng Thứu gào thét, muốn phá núi để rời khỏi. Nhưng đột nhiên, Lang Nha bổng đâm xuyên vào trong hang động, nghiền Ưng Thứu thành thịt nát.
Điểm tích lũy + 5000.
Lâm Phàm vung tay, ngăn cản đao mang của Hắc Đế Chân Nguyệt. Lại đưa tiễn một tên nữa rồi, cảm giác không sai. Bây giờ còn chỉ còn lại có người cuối cùng, hơn nữa còn là một nữ nhân.
Nhìn xem, nữ nhân này trắng cỡ nào, trắng giống như một trang giấy vậy.
Hàn Thải Phi đứng ở không trung, không dám động đậy bởi vì trong hư không có đao ý tung hoành, cản trở tất cả đường đi. Mà đao ý mênh mông kia càng tản ra áp lực khiến cho nàng sợ hãi.
Đây là hiện tượng khi một người tu luyện đao pháp đến cực hạn, đồng thời lĩnh ngộ đao ý được cực hạn.
Đột nhiên!
Hàn Thải Phi cúi đầu. Chỉ thấy phía dưới, một tia sáng màu đen như là một con rắn to màu đen mở miệng, lao tới, cắn xé nàng.
Nếu như bị đánh trúng, nàng sẽ bị một đao này chia làm hai nửa.
Đúng lúc này, một cánh tay khoác lên trên vai của nàng. Một thanh âm ôn nhu vang lên.
- Đừng sợ! Ta sẽ bảo hộ ngươi. Có chuyện gì, sau này hãy nói.
Uỳnh!
Hàn Thải Phi đột nhiên bị quăng lên không trung, càng ngày càng bay cao.
- Hắc Đế Chân Nguyệt, tới...
Giờ phút này, hai loại sức mạnh nhanh chóng va chạm. Chỗ va chạm bộc phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng không ngờ mình sẽ được Lâm Phàm cứu như thế này. Nhưng mà dù đã thoát ly phạm vi chiế đấu, trong lòng của nàng vẫn như cũ cảm nhận được hai loại sức mạnh kinh khủng chấn động ở bên người.
Đột nhiên!
Sắc mặt của nàng biến đổi. Một sức mạnh khổng lồ đánh vỡ hư không, nhanh chóng xuyên qua thân thể của nàng.
- Thân thể của ta...
Nàng cảm giác thân thể phồng lên tựa như là muốn nổ tung.
Hắc Đế Chân Nguyệt chợt quát một tiếng. Mọi loại đao ý cô đọng vào thanh đao màu đen trong tay hắn. Sau đó, hắn nâng đao, chém xuống. Đao mang hóa thành vệt sáng đánh tới Lâm Phàm.
Ầm!
Đùng!
Hai loại thanh âm truyền đến.
Con ngươi của Chân Nguyệt co vào bởi vì đao của hắn bị lâm Phàm dùng tay không chặn lại. Đồng thời, bên tai truyền đến một lời nói làm cho hắn không ngờ.
- Đừng làm rộn! Xem thật kỹ đi! Pháo hoa thật mỹ lệ.
Lâm Phàm đưa tay, nắm chặt thanh đao màu đen, ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đỏ hồng do Hàn Thải Phi vừa mới nổ tung.
Pháo hoa này không phải tùy tiện một quyền là có thể tạo thành, mà là cần coi trọng kỹ xảo, trải qua hơn chục lần thí nghiệm, hắn đã tìm ra được biện pháp tốt nhất.
Sức mạnh tập trung lại môt chỗ sau đó bộc phát ra từ trái tim. Khi đó, pháo hoa mỹ lệ này sẽ giống như đóa hoa nở rộ vậy, tạo thành một cái hình tròn, sau đó rơi xuống, khô héo.
- Lâu lắm rồi ta mới được nhìn thấy pháo hoa mỹ lệ như vậy.
Lâm Phàm cảm thán. Sau đó, hắn búng ngón tay một cái, đánh văng cả thanh đao màu đen lẫn Hắc Đế Chân Nguyệt ra xa.
- Được rồi, không đánh nữa, ngươi không phải là đối thủ của ta.
- Ngươi nói cái gì?
Nghe hắn nói vậy, khí thế của Hắc Đế Chân Nguyệt hơi ngưng lại sau đó đột nhiên tăng vọt đến đỉnh phong.
- Ngươi đừng quá chủ quan.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, lắc đầu nói:
- Chủ quan hay không chủ quan thì kết quả đều thế. Bây giờ, ngươi không phải là đối thủ của ta. Nếu như ngươi có một chiêu mạnh nhất thì hãy thi triển ra đi.
Hắc Đế Chân Nguyệt nhìn chằm chằm vào thanh đao màu đen trong tay. Trên đó xuất hiện phù văn, một sức mạnh chưa bao giờ có bạo phát ra.
- Tốt. Vậy thì ngươi hãy xem một đao mạnh nhất cua ta, cũng là chiêu thức cực hạn mà hiện tại ta có thể lĩnh ngộ được.
Lập tức, thanh đao màu đen chấn động. Hư không chung quanh nhanh chóng bị thanh đao màu đen thôn phệ, hình thành vòng xoáy.
- Thú vị.
Lâm Phàm mỉm cười. Hắn quả thật không có nhìn lầm. Hắc Đế Chân Nguyệt này là một thiên tài, chỉ mới qua bao lâu mà thực lực của kẻ này đã phóng đại tới mức này.
- Nhất!
Tên của chiêu thức này không hề bá khí, thậm chí ngay cả đao ý cũng đều tiêu tán nhưng Lâm Phàm biết, đây chính là đao ý đạt tới đỉnh phong, cảnh giới phản phác quy chân.
Chỉ hơi thất thần, một thanh đao màu đen cũng đã bổ tới. Đây là một đao hóa mục nát thành thần kỳ, không hề lộng lẫy, cũng không hề kinh thiên động địa mà chỉ là một đao thật đơn giản.
Nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó lại không thể coi nhẹ.
Khi thanh đao màu đen sắp đến đỉnh đầu của Lâm Phàm, nó giống như nhận lấy trở ngại. Ánh lửa bắn ra bốn phía, quang mang lộng lẫy, sáng chói bộc phát ra.
- Một đao này rất không tệ. Chân Nguyệt, thực lực của ngươi mạnh lên nhưng mà còn chưa đủ.
Lâm Phàm giơ tay lên, ngón tay đụng vào lưỡi đao. Sức mạnh khổng lồ bộc phát ra, nhanh chóng đẩy Chân Nguyệt lui về phía sau.
Chân Nguyệt chấn kinh, tựa như là không ngờ một đao mạnh nhất lại bị Lâm Phàm chặn lại một cách đơn giản như thế. Mồ hôi từ trên trán lăn xuống.
Hắn đã từng nghĩ mình có lẽ sẽ bại, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ sẽ bị đánh bại dễ dàng như thế.
Trước đây, hắn với Lâm Phàm còn có thể chiến đến lưỡng bại câu thương thế nhưng mà bây giờ chênh lệch của hai bên vậy mà to lớn như thế. Chuyện này sao có thể xảy ra được.
Nhưng Lâm Phàm không hè ngạc nhiên. Hắn có được hệ thống ngón tay vàng cường đại như thế, nếu như còn không thể kéo dài chênh lệch vậy thật sự là quá thất bại.
- Chân Nguyệt, ta sẽ ở đỉnh phong chờ ngươi. Bây giờ, ngươi còn không phải là đối thủ của ta.
Vừa dứt lời.
Lâm Phàm xé rách hư không, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng trước khi đi, hắn vẫn không có quên thu thập nhẫn trữ vật, ngoại trừ nhẫn trữ vật của pháo hoa kia bị đánh nổ thì vẫn còn lại ba cái hoàn hảo.
Chân Nguyệt đứng tại chỗ. Cánh tay cầm đao hơi run rẩy.
- Sư phụ, ngươi thế nào? Người chiến thắng sao?
Chân Nhất vội vã chạy tới, nhìn sư phụ của mình với vẻ mong đợi.
Chân Nguyệt lắc đầu, cảm thán:
- Không. Ta bại!
- Sư phụ, ngươi ngồi xuống đây.
Thanh âm non nớt truyền vào trong tai Hắc Đế Chân Nguyệt.
Chân Nguyệt ngồi xuống. Chân Nhất duỗi cánh tay nhỏ ra lau mồ hôi trên trán Chân Nguyệt.
- Sư phụ, ngươi không nên buồn. Người chỉ cần cố gắng tu luyện, về sau nhất định sẽ chiến thắng. Nếu như sư phụ một mực không thắng được, Chân Nhất nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tương lai thay thế sư phụ đánh bại hắn.
Giờ phút này, Chân Nguyệt cười to rồi ném thanh đao màu đen cho đồ đệ và đứng lên, đi về phương xa.
Chân Nhất ôm thanh đao màu đen, hấp tấp theo ở phía sau.
- Sư phụ chờ ta một chút. Người không nên đi nhanh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận