Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 354: Một thần không kéo chín hố di chuyển được

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Khiêm
----------------
Trong mật thất.
Lâm Phàm nhắm mắt, tập trung tu luyện.
Vất vả một ngày thì cũng chỉ có 864,000 điểm điểm khổ tu. Phép tính ấy không làm khó được kỳ tài có thiên phú toán học như hắn.
Để tích lũy 10 triệu điểm khổ tu thì cần mười một ngày rưỡi.
Phép tính này cũng không thắng được hắn.
Hắn đột nhiên phát hiện, càng đi về phía sau thì cần thời gian càng dài.
Nếu như không gặp được đan dược Thần giai hoặc là thứ đặc thù có tác dụng tương tự, muốn tăng điểm khổ tu lên thật sự là quá khó khăn. Một vài loại đan dược cấp thấp hoàn toàn chính xác cũng có thể giúp tăng trưởng nhưng mà tác dụng còn không bằng tự mình tu luyện.
Hố.
Nếu như đến cuối cùng, không có gặp được đan dược Thần giai, chẳng lẽ hắn thật sự phải bế quan khổ tu trong thời gian dài hay sao?
Ngồi xuống tu luyện cả trăm năm, nếu làm được thì hắn cũng chịu phục.
Nhưng hiện tại không quản được nhiều như vậy, ít nhất phải tích lũy đủ 10 triệu điểm khổ tu. Nếu như Thất Thần Thiên Pháp đạt đến cảnh giới viên mãn mà đột nhiên không có điểm khổ tu để tăng cao tu vi thì sẽ thật thảm thiết.
Mấy ngày sau!
Nhật Chiếu tông, tổ chức Hắc Băng.
Vô Diện Vương cũng chính là Hàn Bích Không đang trầm tư, các đồng đội ở xung quanh nhìn về phía Hàn Bích Không.
- Tin tức này hoàn toàn chính xác, Cung Bản Tàng một mực ở tại Thiên Tông điện chưa có trở về tông.
Đột nhiên, một nữ tử nói. Nếu như Lâm Phàm nhìn thấy người này, hắn sẽ quen thuộc.
Nữ tử này chính là Tần Mộc Băng, thành viên của tổ chức được hắn cứu từ trong tay Lẫm Đông Tam Quân.
- Hàn đội trưởng, Cung Bản Tàng một mực đợi tại Thiên Tông điện tất nhiên là muốn mời Thiên Tông điện gây phiền phức cho Viêm Hoa tông.
Nàng nói lên suy đoán của mình. Từ sau khi lãnh thổ của Nhật Chiếu tông bị hủy, bảo khố bị cướp, Cung Bản Tàng cũng đã rời tông.
Mặc dù bây giờ, đệ tử Nhật Chiếu tông kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt nhưng mà hành động của các nàng vẫn không có bị bất kỳ trở ngại nào. Đó chính là nhờ người đội trưởng đeo mặt nạ cười màu trắng ở trước mắt này.
Đội trưởng là một cường giả chân chính. Người đã tập hợp đại bộ phận tổ chức ở trên Nhật Chiếu tông hình thành một liên minh khổng lồ, đủ để ứng đối tất cả phiền phức.
- Nhật Chiếu tông là tông môn phụ thuộc Thánh Đường tông mà Thiên Tông điện cũng là tay chân của Thánh Đường tông, Cung Bản Tàng đến bây giờ vẫn chưa về, khẳng định là có chuyện lớn phát sinh.
Ngược lại là Hùng Liệt Bách, người được Lâm Phàm cứu ở cứ điểm Lục Thời có chút lo lắng.
Hàn Bích Không không có mở miệng, ngón tay gõ mặt bàn, suy nghĩ. Hắn cũng không biết Thiên Tông điện sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Hắn biết những chuyện mà sư huynh đã làm, có thể nói là bọn họ đã triệt để đắc tội Nhật Chiếu tông. Hơn nữa đoạn thời gian trước, bốn Phán Quyết của Thiên Tông điện vẫn lạc tại lãnh địa của Viêm Hoa tông, một người trong đó còn là đồ đệ của Thẩm Phán Tuyên Vũ.
Hắn cũng sẽ không cho rằng Thẩm Phán Tuyên Vũ sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy.
- Không xong, có chuyện lớn xảy ra rồi.
Đúng lúc này, một thành viên của tổ chức vội vã chạy tới, trong tay cầm một tờ giấy. Sau đó, hắn đặt tờ giấy lên mặt bàn.
- Năm vị Thẩm Phán của Thiên Tông điện muốn đi Viêm Hoa tông đòi người. Bọn họ muốn ép Viêm Hoa tông giao phong chủ của Vô Địch phong Lâm Phàm ra cho họ luận tội.
- Ngoài ra còn có cả... Đội trưởng nữa.
Nghe hắn nói thế, mọi người đồng loạt nhìn về phía Hàn Bích Không. Nơi này đều là nhân viên chủ chốt của liên minh cho nên bọn họ đều biết thân phận thực sự của đội trưởng chính là Vô Diện Vương đã ẩn nấp trong Nhật Chiếu tông mười lăm năm.
- Ta muốn trở về Viêm Hoa tông một chuyến.
Khi mọi người ở đây không biết nên làm như thế nào cho phải thì Hàn Bích Không đứng lên, nói. Hắn tuyệt không thể để tông môn phải chịu áp lực vì bản thân.
- Đội trưởng, cho dù ngươi trở về cũng vô dụng thôi.
Hùng Liệt Bách vội vàng nói.
- Mặc dù, lời của ta sẽ khiến đội trưởng không thoải mái, nhưng ta cũng muốn nói. Mục đích lần này của những Thẩm Phán kia khẳng định không phải đội trưởng mà là phong chủ của Vô Địch phong Lâm Phàm.
- Nếu không nhẫn chuyện nhỏ thì sẽ hỏng việc lớn.
Các thành viên ở chung quanh bất đắc dĩ lắc đầu, Hùng Liệt Bách nói chuyện quá thẳng. Lời này hơi có chút đả thương người. Giống như là nói đội trưởng thật ra chỉ là sản phẩm kèm theo, mục tiêu chủ yếu của Thiên Tông điện chính là Vô Địch phong Lâm Phàm.
Hàn Bích Không nắm chặt hai tay lại, trong lòng lo lắng. Năm vị Thẩm Phán của Thiên Tông điện hùng hổ tiến đến Viêm Hoa tông. Xem ra, việc này sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.
Đồng thời các đồng đội nói cũng không phải là không có lý. Mình đích thật chỉ là yêu cầu kèm theo của Thiên Tông điện mà thôi, trở về chính là tự chui đầu vào lưới.
Lúc này.
Ở các nơi thành trì của Viêm Hoa tông.
Trong trà lâu.
- Chuyện lớn, chuyện lớn đây. Năm vị Thẩm Phán của Thiên Tông điện muốn đến Viêm Hoa tông chúng ta để bắt giữ phong chủ của Vô Địch phong Lâm Phàm. Đây là tin tức mới nhất.
Nghe thế, những con dân của Viêm Hoa tông đang ngồi trong trà lâu nói chuyện phiếm, lập tức kinh hãi.
- Làm sao có thể.
- Tin tức này hoàn toàn chính xác. Chính các ngươi nhìn xem. Lão cẩu Cung Bản Tàng của Nhật Chiếu tông đến Thiên Tông điện cáo trạng, muốn Lâm phong chủ về Thiên Tông điện thụ thẩm, đây là hắn muốn báo thù hành động của Lâm phong chủ tại Nhật Chiếu tông đoạn thời gian trước.
- Móa nó. Lúc Nhật Chiếu tông xâm lược tông ta thì không thấy đám Thiên Tông điện này ra mặt. Bây giờ, Lâm phong chủ mới hủy một phần lãnh thổ của Nhật Chiếu tông, bọn họ đã lập tức tìm tới cửa đòi thẩm phán rồi.
- Hazz. Đáng tiếc, chúng ta đều là người bình thường, tay không tấc sắt, không thể giúp đỡ Lâm phong chủ.
Một gã đại hán cầm đại đao lập tức đứng lên, giận dữ nói:
- Đám người Hải Thần tông, Âm Dương tông, Tượng Thần tông làm gì vậy? Việc này có quan hệ gì với bọn họ đâu?
- Không sai, chúng ta cũng còn không có tìm bọn họ để gây phiền phức, bọn họ vậy mà đã tìm tới cửa. Hải Thần tông này còn từng tàn nhẫn sát hại đồng bào tông ta, thù này chúng ta còn không quên.
Việc này nhanh chóng truyền ra khắp Viêm Hoa tông. Vô số người oán giận trong lòng nhưng lại bất lực. Bởi vì, bọn họ đều là con dân phổ thông. Đối với mấy cường giả này, thanh âm của bọn họ thật sự là quá nhỏ bé.
Ngược lại, biết được việc này, giáo đồ của Thiên Thần giáo vui sướng như điên. Bởi vì bọn họ nghĩ rằng, sau chuyện này Viêm Hoa tông sẽ đại loạn và cơ hội của bọn họ tới.
Thành Giang Nguyên, bên trong một ngõ nhỏ không tên.
Một đám du côn vây quanh một tên ăn mày, quyền đấm cước đá. Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên.
- Tên ăn mày thối này, tại sao cả ngày rồi mà ngươi cũng chỉ kiếm được chút tiền ấy? Đồ vô dụng, sao ngươi không đi chết đi?
- Móa nó, đớp cứt đi thôi.
Một tờ giấy bị nhét vào trong miệng Huyết Luyện Tôn Giả.Mà lúc vừa mới chuẩn bị nuốt xuống, hắn lại nhìn thấy nội dung trên tờ giấy này.
Lập tức, hắn cười to.
- Ha ha ha ha...
Hắn cảm giác cơ hội tới rồi. Căn cứ hiểu biết của hắn về Lâm Phàm, kẻ này tuyệt đối sẽ không phục tùng. Lần này, năm vị Thẩm Phán của Thiên Tông điện tiến đến Viêm Hoa tông sẽ không thể đòi người, thậm chí sẽ phát sinh một vài chuyện thú vị, ví dụ như là thoát ly Viêm Hoa tông.
Vậy là hắn sẽ có cơ hội, lôi kéo Lâm Phàm đến bên người, cùng mưu đồ chuyện lớn.
Đán du côn kinh hãi. Bọn hắn không ngờ tên ăn mày này đột nhiên cười ngây ngô giống như là bị điên vậy, cho nên tất cả bọn hắn đều tránh ra xa.
- Từ Hàn Minh!
Ngay khi Huyết Luyện Tôn Giả cười to, một chiếc xe ngựa đi ngang qua, Tự Nhu hô hào.
- Nàng ta sao lại đến đây?
Nhìn thấy tình huống này, Huyết Luyện Tôn Giả chau mày, vội vàng thoát đi.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người bọn họ lại hay gặp được như vậy? Giống như từ nơi sâu xa, có một loại nhân quả dính líu nào đó giữa hai người. Mặc kệ ở đâu, bọn họ đều có thể đụng phải nhau, muốn tránh cũng không được.
Mình chính là người thực hiện đại nghiệp, còn là Hộ Giáo Pháp Vương của Thiên Thần giáo, sao có thể để những gia hỏa tự cho rằng đúng này thương hại hắn.
Nếu như không phải rèn luyện cho việc chịu nhục, hắn còn chẳng thèm giết những sâu kiến này.
Viêm Hoa tông, ngọn núi của Thiên Tu.
- Sư huynh, việc này làm sao bây giờ.
Lúc biết được chuyện này, Hỏa Dung lập tức tìm kiếm Thiên Tu để bàn bạc.
Thiên Tu cười, nói:
- Đại thủ bút, thật đúng là đại thủ bút. Năm Thẩm Phán đích thân tới, là vì bắt giữ đồ đệ này của ta hay là đang thăm dò ranh giới cuối cùng của lão phu.
- Sư huynh, đây là chuyện lớn. Chúng ta nên làm như thế nào mới tốt đây? Nếu không, sư huynh bảo hắn ra ngoài tránh một chút?
Hỏa Dung nói.
- Tránh được mồng một cũng không thể tránh được mười lăm. Bây giờ nơi an toàn nhất có lẽ chính là chỗ này. Đám người kia muốn tới thì cứ để bọn họ tới, lão phu cũng không phải là ăn chay.
Thiên Tu cười, nhưng mà trong nụ cười lại có vẻ điên cuồng.
Hỏa Dung lo lắng. Năm Thẩm Phán kia tự nhiên không phải đối thủ của sư huynh, nhưng bọn họ dù sao cũng là người của Thiên Tông điện. Ảnh hưởng của việc này quá lớn, nếu như xử lý không tốt, thật sự là rất dễ dàng xảy ra chuyện.
- Sư đệ, ngươi không cần lo lắng. Việc này trong lòng lão phu hiểu rõ, giao người là chuyện không thể nào xảy ra. Đồ đệ của lão phu há lại là người mà những rác rưởi này muốn bắt liền có thể bắt.
Trong mắt Thiên Tu lấp lóe hung quang tựa như là muốn đại khai sát giới.
- Sư huynh...
trong lòng Hỏa Dung run lên. Ông muốn nói gì đó nhưng lại bị những lời sau của Thiên Tu làm cho kinh hãi đến mức không thể nói gì hơn nữa.
- Mặc dù trên thế gian có rất nhiều tông môn cường đại nhưng tông môn có được cường giả Bán Thần cảnh thì có mấy cái. Cho dù tính cả cường giả Bán Thần cảnh ẩn tàng đếm kỹ thì cũng chỉ có khoảng mười mấy, 20 người mà thôi. Nếu bọn họ ép lão phu bão nổi, coi như cá chết lưới rách, lão phu cũng muốn bọn họ phải trả một cái giá thê thảm.
Thiên Tu vừa nói xong thì khí thế đã bộc phát ra, tóc trắng đột nhiên bay múa. Đã thật lâu rồi Hỏa Dung chưa từng gặp loại khí thế này.
- Sư huynh, người không nên vọng động. Việc này còn chưa tới cấp độ kia.
Hắn thật đúng là sợ hãi sư huynh không nhịn được mà bão nổi, liều lĩnh trấn áp đám người kia. Đến lúc đó mới thật sự là phiền phức.
Đột nhiên!
Tình huống để Hỏa Dung choáng váng phát sinh. Thiên Tu nguyên bản còn rất cuồng bạo, đột nhiên bình tĩnh lại.
- Sư đệ, ngươi yên tâm đi. Vừa rồi ta chỉ là phát tiết lửa giận trong lòng một chút mà thôi. Việc này lão phu đã biết. Năm tên Thẩm Phán mà thôi, cũng không phải là vấn đề lớn. Lão phu không đồng ý, bọn họ cũng không dám mang đồ đệ của lão phu đi.
Thiên Tu cười nói. Tình huống này cùng lúc trước hoàn toàn chính là hai chuyện khác nhau.
- Vậy là tốt rồi. Vừa rồi sư huynh thật sự là dọa ta sợ chết khiếp.
Hỏa Dung nhẹ nhàng thở ra.
- Hazz. Vẫn là do các ngươi không chịu cố gắng. Nếu như toàn bộ mấy người các ngươi đột phá Bán Thần cảnh, Viêm Hoa tông có được mười đại cường giả Bán Thần cảnh thì ngay cả Thánh Đường tông, chúng ta cũng có sức liều mạng. Đáng tiếc! Đáng tiếc! Nhưng sư huynh cũng không trách các ngươi. Các ngươi có thể có tu vi bực này cũng đã vất vả lắm rồi.
Thiên Tu cảm thán. Bản thân mạnh thì như thế nào, đồng đội không được thì cũng không ăn thua, một thần không kéo chín hố di chuyển được.
Khóe miệng của Hỏa Dung giật giật. Không hiểu thấu liền bị sư huynh nhục nhã một trận làm cho hắn rất khó chịu. Nếu như không phải là đánh không lại, hắn đã xông lên đánh với sư huynh một trận rồi.
- Đồ đệ bảo bối kia của ta đã kết thúc bế quan chưa?
Hỏa Dung lắc đầu, nói:
- Tạm thời còn không có. Trước khi đến đây, đệ đã ghé qua Vô Địch phong rồi, biết được hắn vẫn còn đang bế quan cho nên không dám quấy rầy. Sư huynh, đồ đệ bảo bối này của ngươi có thiên phú còn mạnh hơn cả ngươi, vừa đột phá Thiên Cương cảnh tầng sáu lại bế quan, ...
Không lời nào để nói.
Thiên Tu cười, nói:
- Sư đệ, lúc ấy ta muốn thu hắn làm đồ đệ, ngươi ngăn cản, ta nói ngươi không rõ. Hiện tại, ngươi cũng thừa nhận hắn rồi sao?
Hỏa Dung lúng túng cười. Hắn không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, Lâm Phàm hoàn toàn chính là một yêu nghiệt.
Từ sau khi biết được chuyện này, đệ tử bình thường của Viêm Hoa tông liền lo lắng.
Năm Thẩm Phán của Thiên Tông điện muốn tới Viêm Hoa tông bắt Lâm sư huynh về quy án. Đây chính là chuyện lớn bằng trời, giống như là mây đen bao phủ trong lòng mọi người.
Bọn họ không biết chuyện này cuối cùng sẽ kết thúc là như thế nào, chỉ hy vọng Lâm sư huynh sẽ không sao.
Mấy ngày sau.
Một ngày này cuối cùng đã tới.
Một chiến thuyền to lớn xé rách hư không xuất hiện. Thân tàu màu vàng phản xạ ánh sáng chiếu cả Viêm Hoa tông thành màu vàng.
Vô số đệ tử ngẩng đầu, trong lòng hốt hoảng. Người của Thiên Tông điện rốt cuộc đã đến.
Một âm thanh mạnh mẽ vang lên từ bên trên chiến thuyền.
- Thẩm Phán của Thiên Tông điện đến. Tông chủ Viêm Hoa tông mau ra nghênh tiếp...
Mở miệng chính là muốn tông chủ nghênh đón, vô cùng bá đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận