Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 355: Ngươi sao có thể mắng chửi người

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyễn Khiêm
-----------------
Chiến thuyền toàn thân màu vàng phiêu phù ở ngoài sơn môn. Thanh âm to lớn truyền vào trong tai đệ tử của Viêm Hoa tông.
Nhưng... cả Viêm Hoa tông đều an tĩnh, cực kỳ an tĩnh.
Không có bất kỳ người nào trả lời giống như là không có nghe được vậy.
Các đệ tử nhìn nhau.
Thẩm Phán của Thiên Tông điện đến, tông môn không ai thèm ra nghênh tiếp, hiển nhiên đây chính là câu trả lời cảu Viêm Hoa tông. Các ngươi đến muốn đòi người của chúng ta mà còn muốn chúng ta nghênh tiếp sao? Đừng hòng! Tông môn không muốn nể tình, bọn họ thân là đệ tử, tự nhiên cũng không có nói thêm cái gì. Sau đó, bọn họ đều thản nhiên, tiếp tục làm chuyện của mình.
Tông chủ, các trưởng lão đều không coi trọng, bọn họ thân là đệ tử còn xem trọng cái rắm, cứ để mặc cho đối phương gọi đi thôi.
Phía trên Chiến thuyền.
Năm Thẩm Phán đều có sắc mặt âm trầm, cực kỳ không vui.
Trong ánh mắt Thẩm Phán Thái Nhật của Âm Dương tông có lửa giận thiêu đốt, sau lưng đột nhiên xuất hiện vô số dao găm chỉ có lớn chừng ngón cái nổi lơ lửng, có pháp tắc phù văn lấp lóe, trông cực kỳ phi phàm.
- Viêm Hoa tông thật sự là càn rỡ. Chúng ta chính là đại diện của Thiên tông điện đến đây, vậy mà không người nghênh đón.
- Viêm Hoa tông chỉ là tông môn có thực lực nhỏ yếu, nhưng ỷ vào cường giả Bán Thần cảnh là Thiên Tu liền có thể không để ý chúng Thiên Tông điện ta hay sao? Bản Thẩm Phán cũng muốn nhìn xem, chúng có thể càn rỡ đến khi nào.
Sắc mặt của Thẩm Phán Ni Ma cũng cực kỳ âm trầm, toàn thân biến thành màu xám, có hình xăm ở đầy trên thân thể, trên vành tai còn treo vòng tai hình tròn rất lớn.
Nhất là khi nhìn thấy đệ tử của Viêm Hoa tông không coi bọn họ đến là chuyện đáng kể, bọn họ càng khó chịu đựng lửa giận trong lòng, có loại phẫn nộ không nói được thành lời.
Bọn họ là Thẩm Phán của Thiên Tông điện, là đại diện cho tổ chức giữ gìn hòa bình giữa các tông môn trên thế gian.
Mặc kệ đến tông môn nào, bọn họ đều sẽ trở thành thượng khách, được ân cần tiếp đãi.
Bây giờ đến Viêm Hoa tông, lại bị phơi ở ngoài sơn môn, bọn họ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
- Sư huynh, cứ để mặc bọn họ phơi ngoài nắng như vậy được không?
Nhìn về phía sư huynh đang khí định thần nhàn, Hỏa Dung hơi nghi hoặc. Hắn luôn cảm giác việc này có chút không tốt, dù sao đối phương cũng là Thẩm Phán của Thiên Tông điện.
Thiên Tu lắc đầu, nói:
- Sư đệ, có đôi khi sư huynh cũng muốn nói với ngươi, ngươi một lòng muốn cho Viêm Hoa tông gia nhập Thiên Tông điện, để tông môn có thêm cơ hội phát triển. Nhưng ngươi cũng không thử nghĩ một chút, Thiên Tông điện liệu có hoan nghênh Viêm Hoa tông gia nhập hay không? Có đôi khi chèn phá đầu, kết quả cũng chỉ là tự tìm sỉ nhục.
Hỏa Dung bất đắc dĩ. Bởi vì muốn tông môn phát triển, hắn tự nhiên là một lòng muốn tông môn gia nhập Thiên Tông điện. Mặc dù Viêm Hoa tông có cường giả Bán Thần cảnh tọa trấn, nhưng mà tông môn phát triển lại không vừa ý người.
Trước đây, bất kể là trình độ luyện đan, luyện khí, kinh tế, cách khai thác tài nguyên hi hữu hoặc là công pháp cho đệ tử tu luyện, Viêm Hoa tông đều bị lạc hậu rất nhiều.
Chỉ có gia nhập Thiên Tông điện mới có thể tìm kiếm phương hướng phát triển, tăng cường thực lực tổng thể của tông môn. Đến lúc đó, Viêm Hoa tông mới có tư cách trở thành tông môn cường đại.
Lúc này.
- Thẩm Phán của Thiên Tông điện đến, các vị đạo hữu của Viêm Hoa tông hãy ra gặp mặt.
Thanh âm truyền đến. Thẩm Phán của Thiên Tông điện đã hạ thấp yêu cầu xuống.
Thiên Tu cười, nói:
- Đây mới là lời nói của con người. Chỉ là nếu chúng ta đi nghênh đón thì khác gì cho bọn hắn thể diện. Nhưng thôi, dù kẻ đến không thiện, lão phu cũng phải đi gặp bọn họ một lần. Sư đệ, lần này ngươi có thể đi cùng nhưng cũng đừng nói lung tung làm yếu đi khí thế của bên ta.
Hỏa Dung sửng sốt. Sao lại trách ta? Ta còn không nói đâu, làm sao lại yếu đi khí thế.
- Tông chủ sư huynh, các ngươi cũng không cần ra mặt. Việc này cứ để một mình lão phu xử lý.
Thiên Tu cười rồi hóa thành một vệt sáng, bay về phía sơn môn.
Bên ngoài, năm Thẩm Phán gấp gáp, thậm chí đã có lửa giận đè nén ở trong lòng. Mặc dù thực lực của bọn họ không bằng Thiên Tu nhưng mà lực ảnh hưởng của Thiên Tông điện lại vô cùng to lớn khiến cho trên thế gian, ngoại trừ mấy tông môn cường đại thì không có bất kỳ tông môn nào có thể coi thường bọn họ.
- Lão phu tưởng là ai, nguyên lai là năm vị Thẩm Phán của Thiên Tông điện đến. Chúng ta không có tiếp đón từ xa, đúng là hơi thất lễ.
Thiên Tu đứng thẳng hư không, nhìn về phía Chiến thuyền kai.
- Thẩm Phán Tuyên Vũ của Thánh Đường tông, Thẩm Phán Ni Ma của Hải Thần tông, Thẩm Phán Thái Nhật của Âm Dương tông, Thẩm Phán Thấp Bà của Tượng Thần tông, Thẩm Phán Sâm Mông Nhật Chiếu tông.
- Không sai! Không sai! Năm vị Thẩm Phán cùng đích thân tới Viêm Hoa tông, đội hình lớn đến mức làm ta hơi sợ hãi đó. À, không ngờ trưởng lão Cung Bản Tàng của Nhật Chiếu tông cũng ở đây. Dạo này, trưởng lão thế nào? Hai cánh tay này trông không được cân đối cho lắm.
Thiên Tu cười giống như là không để mấy người ở trong mắt.
Ông thừa biết Cung Bản Tàng kia đi Thiên Tông điện cáo trạng nhưng đúng là không ngờ hắn lại còn thật gọi tới năm vị Thẩm Phán.
- Thẩm Phán Tuyên Vũ tại sao lại đi cùng vậy. Lão phu không phải đã nói qua, bốn vị Phán Quyết anh dũng hi sinh ở Viêm Hoa tông rồi sao. À, hay là Thẩm Phán tới đây tuyên dương.
- Thiên Tu giao đồ đệ của ngươi ra. Đừng tưởng rằng ngươi là cường giả Bán Thần cảnh thì có thể vô pháp vô thiên. Ngươi nên biết thế gian cũng không phải là chỉ có một mình ngươi là Bán Thần cảnh.
Cung Bản Tàng tức đến đỏ mắt, cánh tay cầm kiếm cũng bắt đầu run rẩy. Đây không phải là e ngại mà là giận không kềm chế được.
- Vô pháp vô thiên sao? Lão phu chưa bao giờ vô pháp vô thiên, cũng chưa từng nói qua thế gian chỉ có một mình lão phu là Bán Thần cảnh. Nhưng Cung Bản Tàng ngươi có tư cách nói những lời này hay sao. Dù sao, chỉ có cường giả Bán Thần cảnh mới có thể trò chuyện ngang hàng với lão phu.
Thiên Tu lạnh nhạt, vuốt râu, nói:
- Để lão phu giao đồ đệ của mình là chuyện không có khả năng xảy ra, chí ít với lý do hiện tại của các ngươi thì còn chưa đủ.
- Ngươi là muốn bao che… muốn ở trước mặt các vị Thẩm Phán bao che tội nhân hay sao?
Cung Bản Tàng giận dữ hét, hận không thể vung một kiếm chém Thiên Tu thành hai khúc.
- Ha ha. Ta muốn bao che sao? Khẩu khí của Cung Bản Tàng ngươi thật lớn. Lão phu cũng muốn nghe một chút, đồ đệ của ta phạm tội gì?
Thiên Tu cười hỏi.
- Kẻ này dẫn yêu thú tới hủy diệt lãnh thổ của Nhật Chiếu tông ta. Đây là tội lớn. Bây giờ tông ta nhận đại nạn đều là do hành vi của đồ đệ ngươi. Thiên Tông điện chịu trách nhiệm giữ gìn hòa bình giữa các tông môn trên thế gian, đương nhiên là muốn đứng ra thẩm phán.
Cung Bản Tàng oán giận nói. Sau đó, hắn nhìn về phía năm vị Thẩm Phán, ôm quyền nói:
- Xin các vị Thẩm Phán làm chủ cho tông ta .
- Trưởng lão Cung Bản Tàng không cần quá mức kích động, việc này Thiên Tông điện tất nhiên sẽ xử lý theo lẽ công bằng.
Trong mắt Thẩm Phán Tuyên Vũ lấp lóe sự tức giận. Đồ đệ của hắn chết thảm tại Viêm Hoa tông, đến cùng là ai giết chết đã không cần suy nghĩ.
Thiên Tu lạnh lùng nói:
- Hừ. Cung Bản Tàng, ngươi cũng đừng ngậm máu phun người. Đồ đệ của lão phu rõ ràng không hề hủy diệt lãnh thổ của Nhật Chiếu tông ngươi, đó là hành động của hai con yêu thú kia. Ngươi muốn kiện thì phải đi tìm hai con yêu thú kia chứ. Chẳng lẽ ngươi biết hai con yêu thú kia là Bán Thần cảnh cho nên không dám trêu chọc mà đến chỗ lão phu giương oai, lấy lại thể diện hay sao?
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng lão phu thân là trưởng lão của Viêm Hoa tông thì không dám giết chết ngươi hay sao? Ngươi cũng đừng quên, lão phu chính là cường giả Bán Thần cảnh. Hạng người năm chi quái dị như ngươi sao có khả năng càn rỡ với ta.
Lập tức, một uy áp khổng lồ đánh tới làm Cung Bản Tàng chảy đầy mồ hôi ra trán.
- Sư huynh, bớt giận, bớt giận.
Hỏa Dung ở một bên giả vờ khuyên giải.
- Ngươi...
Cung Bản Tàng cảm thấy mình bị nhục nhã nhưng cũng không dám phản kháng. Lửa giận trong lòng bùng cháy. Thực lực, tất cả đều là bởi vì thực lực. Nếu như hắn có thực lực mạnh mẽ, sao Thiên Tu có thể nhục nhã hắn.
- Thiên Tu trưởng lão, hãy giao đồ đệ kia của ngươi ra. Lần này, chúng ta không chỉ đại biểu cho cá nhân mà là tất cả Thẩm Phán của Thiên Tông điện. Ngươi đừng nói là Viêm Hoa tông muốn đối nghịch với Thiên Tông điện. Ngươi cần phải biết hậu quả của chuyện đó, chớ vì một người đệ tử mà gây họa cho cả Viêm Hoa tông, khiến cho tông môn các ngươi bị Thiên Tông điện chế tài, từ đây bị các tông môn cường đại phong tỏa.
Thẩm Phán Tuyên Vũ lạnh lùng nói giống như là bắt được điểm yếu của Thiên Tu.
Thiên Tu đích thật là cường giả Bán Thần cảnh nhưng mà phía sau lại có vô số con dân của Viêm Hoa tông. Chỉ cần Thiên Tu ra tay thì kết cục cũng không phải một mình ông ta có khả năng gánh chịu.
- Vậy các ngươi có thể đi về.
Thiên Tu khoát tay.
Thẩm Phán Tuyên Vũ ngây người, nói:
- Thiên Tu, ngươi có ý tứ gì?
- Hả! Ta có ý gì ư? Từ trước đến nay, Viêm Hoa tông ta luôn muốn gia nhập Thiên Tông điện nhưng một mực bị Thiên Tông điện ngăn tại ngoài cửa. Bây giờ chúng ta không muốn gia nhập nữa. Về phần bị các tông môn cường đại phong tỏa kinh tế thì cũng không có gì khác với hiện tại cả.
- Về phần muốn lão phu giao đồ đệ của mình ra, đó là chuyện tuyệt không có khả năng xảy ra. Huống hồ đồ đệ của ta cũng không ở tông môn, các ngươi muốn bắt thì tự mình ra ngoài bắt đi.
Thiên Tu khoát tay, nói với thần sắc ghét bỏ.
Thiên Tông điện một mực ngăn Viêm Hoa tông ở ngoài cửa, chẳng lẽ ông còn có thể không biết nguyên nhân thực sự sao? Không phải bởi vì mấy tông môn cường đại trong đó sợ Viêm Hoa tông cường thịnh, ảnh hưởng đến địa vị của bọn họ hay sao?
Nhưng chỉ cần có cường giả Bán Thần cảnh là hắn tọa trấn, Viêm Hoa tông tất nhiên sẽ mạnh lên, vấn đề cũng chỉ là thời gian mà thôi.
Năm Thẩm Phán tự nhiên không tin nhưng bọn họ cũng không dám càn rỡ với Thiên Tu. Bán Thần cảnh giận dữ lên thì không ai trong bọn họ có thể ngăn cản.
- Thiên Tu, Thiên Tông điện do các tông môn cường đại tổ kiến, hình thành liên minh, chính là vì giữ gìn hòa bình giữa các tông môn trên thế gian. Bây giờ Viêm Hoa tông ngươi ngang nhiên kháng cự phán quyết của chúng ta. Đây là đối nghịch cùng Thiên Tông điện, cũng là đối nghịch với các tông môn cường đại.
Thẩm Phán Tuyên Vũ lập tức đề cao tính nghiêm trọng của sự việc.
Hắn không sợ Viêm Hoa tông không giao người ra.
- Thiên Tu, hãy cẩn thận suy nghĩ một chút, trên thế gian cũng không chỉ một mình ngươi là Bán Thần cảnh. Ngày khác Bán Thần cảnh của Thiên Tông điện giáng lâm, vậy thì chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Mặc dù Thẩm Phán Tuyên Vũ không dám động thủ nhưng vẫn có thể uy hiếp bằng lời nói.
Thiên Tu hít sâu một hơi, râu dài chấn động, sắc mặt như là một ngọn núi lửa sắp bạo phát ra vậy.
Hỏa Dung cảm thấy tình huống không ổn, muốn đi lên trước, lại phát hiện một bàn tay nhanh chóng đẩy hắn ra.
Chỉ thấy, Thiên Tu tiến lên một bước, duỗi ngón tay ra, chỉ thẳng vào năm vị Thẩm Phán, quát to
- Lão phu thảo nê mã...
Lời này vừa nói ra, hiện trường một mảnh kinh hãi.
Đệ tử của Viêm Hoa tông đều choáng váng. Đây là lần đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy Thiên Tu trưởng lão mắng chửi người. Hình ảnh này không giống với thần tượng bao phủ quang huy trong suy nghĩ của bọn họ.
- Thiên Tu, sao ngươi có thể mắng chửi người như vậy.
Năm vị Thẩm Phán kinh hãi, không ngờ Thiên Tu vậy mà chửi thô tục như vậy.
- Chửi mắng các ngươi thì đã làm sao. Các ngươi là một đám con cháu họ nhà rùa, bản thân chỉ có tu vi Thiên Cương cảnh tầng chín, ỷ vào uy thế của Thiên Tông điện cáo mượn oai hùm. Tu vi rác rưởi như vậy còn tự cho rằng đúng. Nếu không phải những năm gần đây lão phu tu thân dưỡng tính, không muốn đại khai sát giới thì lão phu đã vung tay diệt sạch con cháu họ nhà rùa các ngươi rồi.
- Ngươi mà nói thêm một câu nữa là lão phu sẽ lập tức đánh gãy tứ chi của ngươi đó, tin hay không.
Thẩm Phán Tuyên Vũ vừa muốn mở miệng, lại bị uy thế của Thiên Tu hù sợ đến sắc mặt hơi tái.
- Hừ. Lão phu nói chuyện nhẹ nhàng cùng các ngươi đó là vì ta không muốn chấp nhặt với các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng lão phu dễ khi dễ hay sao? Bán Thần cảnh của Thiên Tông điện thì sao? Cho dù ngươi gọi hắn đến trước mặt lão phu, lão phu cũng có thể chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng.
- Thương Ngộ Đạo, ngươi muốn nhìn tới khi nào.
Sau đó, Thiên Tu nhìn về phía hư không, lạnh lùng nói.
Nghe ông nói thế, năm vị Thẩm Phán lập tức kinh hãi, sau đó lộ vẻ vui mừng.
Thương Bán Thần cũng ở đây sao?
Đây chính là cường giả Bán Thần cảnh của Thiên Tông điện, cũng là người mạnh nhất trong số các Thẩm Phán.
Đột nhiên!
Hư không chấn động, hình thành gợn sóng tản ra xung quanh.
Một bóng người có thân hình được bao phủ trong ánh sáng năm màu đi ra từ hư không, cười nói.
- Thiên Tu, nhiều năm không thấy, ta vốn tưởng rằng tính nết của ngươi đã thay đổi, không ngờ cho đến nay, ngươi cũng không có gì khác cả. Dù sao ngươi cũng là Bán Thần cảnh, chấp nhặt cùng bọn tiểu bối này làm gì.
Năm Thẩm Phán hưng phấn. Bọn họ không ngờ Thương Bán Thần lại tới đây. Cũng may là thế, chứ nếu không lần này bọn họ cũng sẽ bị Thiên Tu mắng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Nhưng hiện tại thì tốt rồi, bọn họ chỉ cần đứng bên cạnh nhìn Thương Bán Thần giải quyết việc này như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận