Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 356: Một thần cuối cùng

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Tham kiến, Thương Bán Thần.
Năm Thẩm Phán cung kính nói, không dám có bất kỳ hành động càn rỡ nào.
Đây là cường giả Bán Thần cảnh của Thiên Tông điện. Mặc dù đều là Thẩm Phán, thế nhưng mà khi bọn họ chưa thành Thẩm Phán, Thương Bán Thần cũng đã là Thẩm Phán, địa vị cao thượng, hai bên không thể so sánh với nhau được.
Cung Bản Tàng hưng phấn muốn điên cuồng hét to. Đã có cường giả Bán Thần cảnh đến đây, hắn muốn xem nhìn Thiên Tu còn có thể càn rỡ như thế nào.
- Thương Ngộ Đạo, Thiên Tông điện các ngươi có ý gì?
Nhìn về phía người tới, Thiên Tu nói với vẻ ngưng trọng. Người kia chính là Thương Ngộ Đạo, cường giả Bán Thần cảnh, cũng là chúa tể tối cao của Thiên Tông điện.
- Còn có thể có gì ý nữa? Thiên Tông điện tuân theo đại nghĩa, cần phục chúng, còn cần các tông môn trong liên minh tín nhiệm. Nhật Chiếu tông bị hủy thành như vậy, Thiên Tông điện tự nhiên cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ. Đồ đệ của ngươi hủy diệt tông môn của người khác, đương nhiên cũng phải có cái bàn giao. Nếu không, ta cũng khó có thể bàn giao với các tông môn khác.
Thương Bán Thần cảm thán. Mặc dù trên mặt hắn vẫn một mực nở nụ cười nhưng mà ngụ ý vẫn là đòi người.
- Hừ. Được. Thương Ngộ Đạo, xem ra lần này, Thiên Tông điện các ngươi không bắt được người thì sẽ không bỏ qua.
Thiên Tu tức giận nói. Nhưng cho dù Bán Thần cảnh như Thương Ngộ Đạo giáng lâm, ông cũng sẽ không nhả ra.
Vô luận như thế nào, ông cũng sẽ không để người của Thiên Tông điện mang đồ đệ của mình đi.
- Thiên Tu, ngươi hiểu lầm rồi. Đây không phải bắt người, ta chỉ muốn mời kẻ này đi theo chúng ta một chuyến. Chờ sau khi điều tra rõ ràng, làm sáng tỏ mọi chuyện, chúng ta tự nhiên sẽ thả đồ đệ của ngươi ra.
Thương Bán Thần cười, sau đó nhìn về phía Hỏa Dung đang đứng ở một bên.
- Trưởng lão Hỏa Dung, hãy mời đệ tử kia ra đây.
Hỏa Dung không động. Nguyên bản hắn cho rằng sư huynh có thể xử lý mọi chuyện. Nhưng bây giờ, Thương Bán Thần của Thiên Tông điện giáng lâm, mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
- Không có khả năng, hôm nay ai muốn mang đồ đệ của lão phu đi thì phải bước qua thi thể của lão phu.
Sau đó ông nghiêm túc nói;
- Thương Ngộ Đạo, lão phu không nói đùa đâu.
Nhìn thấy biểu lộ của Thiên Tu nghiêm túc như thế, Thương Bán Thần có chút ngây người.
Hắn nhìn ra, nếu quả thật cưỡng ép mang người đi thì sẽ không tránh được một trận chiến giữa hai Bán Thần cảnh là hắn và Thiên Tu. Chỉ là, Thiên Tông điện nhất định phải mang người về.
- Thiên Tu, lão phu cũng không có nói đùa. Kẻ này nhất định phải trở lại Thiên Tông điện, tiếp nhận thẩm vấn.
Lúc này, dù không muốn nhưng Thương Ngộ Đạo cũng phải cứng rắn.
Lập tức, bốn mắt nhìn nhau. Không khí trở nên ngưng trọng, nghiêm túc. Hư không cũng bắt đầu phân liệt, giống như sắp bộc phát.
- Tốt. Hay là như vậy đi. Hãy gọi đồ đệ của ngươi đi ra. Coi như cả ta và ngươi đều không có mặt ở đây. Cho đồ đệ của ngươi chiến đấu với năm Thẩm Phán , nếu bọn họ chiến thắng thì ngươi phải cho hắn về Thiên Tông điện, nếu như không thắng được, chúng ta sẽ lập tức quay đầu đi.
Lúc này, khí thế của Thương Bán Thần đã yếu đi một bậc. Bởi vì không muốn giao thủ cùng Thiên Tu, hắn phải lui một bước.
- Hừ. Đây là ngươi đang bức lão phu.
Thiên Tu lạnh lùng nói. Khí tức đột nhiên tăng vọt. Mặc dù năm Thẩm Phán này chỉ là Thiên Cương cảnh tầng chín, chỉ như là sâu kiến với ông ta. Thế nhưng mà đồ đệ của ông cũng chỉ vẻn vẹn là Thiên Cương cảnh tầng sáu. Dù cường đại tới đâu, cũng sao có thể là đối thủ của năm Thẩm Phán.
- Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Thiên Tông điện rồi.
Thương Bán Thần nói.
Mà nghe lời nói này, các đệ tử ở phía dưới cũng giận không kềm được.
- Không biết xấu hổ. Thật sự là không biết xấu hổ. Mặc dù Lâm sư huynh rất cường đại nhưng tu vi vẫn còn thấp, sao có thể là đối thủ của năm Thẩm Phán này.
- Đáng giận, Thiên Tông điện như là chó dại vậy, cường giả Bán Thần cảnh kia đúng là không biết xấu hổ, vậy mà khi dễ người như thế.
- Trưởng lão Thiên Tu nhất định phải bảo vệ Lâm sư huynh, không thể để Lâm sư huynh bị người của Thiên Tông điện mang đi.
- Hazz. Trưởng lão Thiên Tu cũng đã tận lực rồi. Nếu quả như thật khai chiến cùng Thiên Tông điện, Viêm Hoa tông sẽ không chịu nổi hậu quả này.
Vân Tiêu phong.
Sắc mặt của Vương Thánh Khang trở nên ngưng trọng, thậm chí lộ vẻ phẫn nộ.
- Thiên Tông điện thật sự là đáng giận đến cực điểm, vậy mà muốn mang họ Lâm kia đi. Sau này Vân Tiêu sư huynh trở về, còn báo thù, huyết tẩy sỉ nhục như thế nào.
Huyền Thanh gật đầu, nói:
- Không sai. Lúc trước, Vân Tiêu sư huynh bị họ Lâm này trấn áp cho nên mới phải đi ra ngoài. Chỉ có rửa sạch nhục nhã bực này, sư huynh mới có thể đi đến cảnh giới càng cao hơn. Nếu như họ Lâm bị Thiên Tông điện mang đi, vậy Vân sư huynh làm sao có thể đánh vỡ chướng ngại này.
Hai người bọn họ không biết Lâm Phàm bây giờ kinh khủng đến cỡ nào. Nhưng mà bởi vì quá sùng bái Vân Tiêu, bọn họ cho rằng khi Vân Tiêu sư huynh trở về, nhất định có thể nghiền ép đối phương.
Vân Tiêu có thể có hai đệ tử trung thành như thế quả là may mắn.
Trong mật thất!
Lâm Phàm đột nhiên mở mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng.
- Cuối cùng, ta cũng thành công rồi. Hao phí hơn mười ngày, ta rốt cục tích lũy đủ 10 triệu điểm khổ tu.
- Thật … thật sự là quá khó khăn.
Bế quan trong khoảng thời gian dài như vậy là chuyện khó khăn cỡ nào. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy quá phục ý chí cường đại của mình. Bế quan hơn mười một ngày, sức chịu đựng bực này kinh khủng thế nào. Hỏi ngươi có phục hay không?
- Sử dụng Thẻ Max Cấp, đối tượng Thất Thần Thiên Pháp.
Hắn đã làm tốt chuẩn bị, Thất Thần Thiên Pháp rốt cục muốn đạt đến cảnh giới viên mãn.
Đây là một môn công pháp cường hãn mà lão sư lấy được trong lúc vô tình. Hơn nữa, lão sư còn lặng lẽ nói với mình, môn công pháp này là công pháp của thần linh. Đương nhiên, ngay từ đầu, hắn còn không tin. Về phần hiện tại, hắn vẫn không tin, bởi vì hắn vẫn chưa có tu luyện môn công pháp này đến cảnh giới viên mãn.
Bởi vậy, để biết đây có phải công pháp của thần linh hay không thì phải nhìn xem hai tầng cuối cùng của nó có khác biệt gì hay không.
- Tăng Thất Thần Thiên Pháp lên
- Tam Quan Tinh Thần
Lập tức, sức mạnh trong cơ thể như là uy thế khi mở mở Hồng Hoang vậy. Khi hắn chưa kịp phản ứng, trong cơ thể lại có sức mạnh càng thêm cuồng bạo bộc phát ra.
Đó là bởi vì cảnh giới của Thất Thần Thiên Pháp còn đang tiếp tục tăng lên.
- Tăng Thất Thần Thiên Pháp lên
- Ngũ Hành Nghịch Thần
- Không tốt, ta muốn nổ tung.
Lâm Phàm kinh hãi muốn chết, sao còn dám do dự, nhanh chóng tiêu hao điểm khổ tu đã tích lũy để tăng cảnh giới lên.
- Tiêu hao 70 triệu điểm khổ tu.
- Tu vi: Thiên Cương cảnh tầng bảy (+)
Sức mạnh liên tục tăng lên. Lọn tóc nguyên bản nhẹ nhàng rủ xuống, đột nhiên dựng thẳng lên như là có Thần Linh muốn đi ra. Nhưng mà bỗng xoạt xoạt, thân thể rạn nứt, sức mạnh quá cường mãn, thân thể không thể nào chèo chống.
May mắn, hắn đã sớm chuẩn bị, nếu không hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi. Hắn biết hai tầng cuối cùng sẽ rất mạnh, thế nhưng mà không ngờ tầng cuối cùng... Ngũ Hành Nghịch Thần vậy mà biến thái như thế.
- Tiêu hao 80 triệu điểm khổ tu
- Tu vi: Thiên Cương cảnh tầng tám (+)
Ầm ầm!
Mật thất chấn động. Khí tức hùng hậu lưu chuyển, tràn ngập khắp nởi trong mật thất.
- Loại cảm giác này.
Lâm Phàm cúi đầu. Sức mạnh trong cơ thể triệt để bộc phát ra. Bảy vị thần đồng thời xuất hiện. Mi tâm, trái tim, … đều có Thần Linh muốn chui ra ngoài.
Bỗng nhiên Lâm Phàm ngẩng đầu gào thét. Từ trong mi tâm, một chùm sáng xông ra, rồi dừng lại ở chỗ cách mi tâm vài tấc và hình thành một vòng xoáy hỗn độn.
Lập tức, ở sau lưng hắn, một vị Thần Linh xuất hiện. Vị Thần Linh này không phải là những Thần Linh lúc trước mà là vừa mới có. Đây chính là Ngũ Hành Nghịch Thần.
Vị Thần Linh này có mái tóc dài rủ xuống, che mặt mũi, chỉ có vệt sáng màu hồng ở hai mắt. Trên thân thể trần truồng có từng chiếc xích sắt đen nhánh, lạc ấn phù văn quấn quanh.
- Khặc khặc!
Thanh âm âm trầm, cuồng bạo, hỗn loạn vang lên.
Sáu vị Thần Linh còn lại vừa xuất hiện đã bị Ngũ Hành Nghịch Thần vung chưởng bắt lấy.
Bị chộp vào trong lòng bàn tay, Trung Trì Nội Thần muốn giãy dụa nhưng trong nháy mắt đã bị Ngũ Hành Nghịch Thần bóp nát thành vô số điểm sáng bay tán loạn trên không trung.
Ngũ Hành Nghịch Thần nhanh chóng há miệng, hấp thu toàn bộ những điểm sáng này.
Sau đó, Ngũ Hành Nghịch Thần lại tiếp tục bắt lấy Thiên Trung Cuồng Thần và hấp thu.
Chí Đạo Hữu Thần, Bách Cốc Địa Thần, Linh Đài Thiên Thần, Tam Quan Tinh Thần cũng không thoát khỏi số phận. Toàn bộ đều bị Ngũ Hành Nghịch Thần hấp thu.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng, thân thể dần dần nổi lên. Hắn cảm giác được sau khi hấp thu sáu vị Thần Linh khác, Ngũ Hành Nghịch Thần đã trở thành một loại tồn tại khác biệt.
Siêu việt hết thảy mọi thứ trong dĩ vãng.
Ở phần bụng trong thân thể trần truồng của Ngũ Hành Nghịch Thần , có sáu điểm sáng lưu chuyển, phân tán đến tứ chi, trái tim, … phác hoạ thành một bộ trận văn mà hắn chưa từng thấy qua.
trận văn này giống như tự nhiên hình thành, trong đó có vô số đường vân lít nha lít nhít khiến cho người ta hoa mắt tản ra khí tức huyền diệu đến cực điểm.
Đột nhiên, một tiếng nói nổ vang trong đầu Lâm Phàm.
- Ngũ Hành Nghịch Thần, hỗn loạn thiên địa
- Thiêu đốt tuổi thọ
Lâm Phàm cảm thấy máu tươi trong cơ thể đang sôi trào. Một cái cây khổng lồ đại biểu cho tuổi thọ của hắn hiện lên ở trong cơ thể, đâm vào trong hư vô. Lúc này, cái cây tựa như một cây nên đang cháy và không ngừng giảm bớt. Nhưng trong chớp mắt, cái cây này lại khôi phục nguyên dạng.
Bất Tử Thân, sinh mệnh vô cùng vô tận.
- Tốc độ thiêu đốt thật sự là đáng sợ, chỉ là... Đáng tiếc, ta là bất tử.
Thần Linh chưa vào trong cơ thể nhưng hắn đã cảm thấy môn công pháp này có lẽ thật như lão sư nói vậy, thật sự là công pháp cho thần linh tu luyện.
Mặc dù pháp môn tu luyện của tầng cuối cùng là Ngũ Hành Nghịch Thần thiếu thốn, nhưng mà ở dưới tác dụng của điểm tích lũy, Thẻ Max Cấp, tất cả đều không phải là vấn đề.
- Ngũ Hành Nghịch Thần vào trong cơ thể ta.
Ông!
Một thần cuối cùng tiêu tán như là cùng Lâm Phàm hợp lại, lạc ấn ở trong cơ thể.
Trong chốc lát, thân thể của Lâm Phàm phát sinh biến hóa cực lớn.
Mái tóc nguyên bản đã dài tới eo lại một lần nữa sinh trưởng và một mực kéo dài đến chỗ gót chân mới dừng lại. Tóc đen càng thêm đen nhánh, tản ra hào quang sáng chói.
Một mái tóc đen nhánh đến cực hạn như là thác nước rủ xuống.
Áo đã sớm nổ tung. Thân thể không có cao lớn hoặc là cường tráng hơn mà một mực duy trì chiều cao nguyên bản. Cơ bắp cũng không có trở nên cuồn cuộn mà là rắn chắc hơn.
Trận văn phiêu phù ở sau lưng giống như áo ngoài vậy. Sau đó có đường vân từ phần lưng dài ra, một mực kéo dài đến lồng ngực, phần bụng.
Lâm Phàm nhắm chặt hai mắt lại, lâm vào một trạng thái huyền diệu. Mặc dù không dùng hai mắt nhưng mà hắn có thể cảm giác được hết thảy mọi thứ ở chung quanh.
- Trang thái này rất cường đại, giống như có sức mạnh vô cùng vô tận muốn bạo phát ra.
Bật hết hỏa lực.
Cuồng Thân!
Bạo Huyết!
Cực Diệt Phá Thể!
Đặc tính của những công pháp này đều không có hiện ra. Ở dưới tác động của Ngũ Hành Nghịch Thần, toàn bộ đặc tính của các loại công pháp đều hóa thành sức mạnh thuần chính nhất.
- Ngũ Hành Nghịch Thần, đây chính là thân thể hoàn mỹ nhất, bất kỳ đặc tính nào của công pháp cao cấp đến đâu cũng không thể cải biến nữa sao?
Lâm Phàm từ từ mở mắt ra. Hắn đã cảm nhận được tình huống chỗ cửa sơn môn
Hắn bước ra một bước, đẩy cửa đá của mật thất ra.
Nhìn thấy cửa đá mở ra, có bóng người từ bên trong đi ra, các đệ tử của Vô Địch phong muốn mở miệng. Nhưng khi thấy bóng người kia, bọn họ choáng váng.
Đây là... Lâm sư huynh hay sao?
Lâm Phàm hít sâu một hơi, nở một nụ cười lạnh rồi nhấc chân bước về phía trước một bước.
Lập tức, ở trong mắt các đệ tử, vô số Lâm sư huynh xuất hiện, một mực kéo dài đến phương xa, hơn nữa còn đang lan ra tiếp.
Bọn họ cũng không biết đây là bản thể của Lâm sư huynh hay chỉ là huyễn ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận