Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 357: Ta mạnh như vậy sao

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
---------------
Cửa sơn môn.
Thương Bán Thần đã quyết định nhượng bộ nhưng cùng là Bán Thần cảnh, hắn cũng có uy nghiêm bản thân.
Nguyên bản hắn sẽ không nhượng bộ bất luận kẻ nào nhưng Thiên Tu thì khác, không chỉ là cường giả Bán Thần cảnh, lại còn là một người vô pháp vô thiên. Cho nên không còn cách nào khác, hắn chỉ đành lui nhường một bước.
- Chúng ta tự nhiên nghe theo Thương Bán Thần. Chỉ cần kẻ này có thể đào thoát từ trong tay của chúng ta thì chúng ta sẽ không truy cứu việc này nữa.
Thẩm Phán Tuyên Vũ cười, nói. Năm người bọn họ đều có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng chín, thậm chí, hắn đã đạt đến tầng chín đỉnh phong.
Kẻ này làm sao có thể đào thoát từ trong tay hắn được.
- Không sai. Nếu là đề nghị của Thương Bán Thần, chúng ta tự nhiên muốn nghe theo.
Thẩm Phán Thái Nhật cũng nở một nụ cười lạnh. Đề nghị này thật đúng là tốt.
Năm Thẩm Phán đồng thời ra tay, kẻ này còn có thể có bản lĩnh để lật trời hay sao?
- Chúng ta chỉ là hắn bắt về Thiên Tông điện thẩm vấn thôi, tuyệt đối sẽ không đả thương hắn, Trưởng lão Thiên Tu có thể yên tâm.
Đối với Lâm Phàm, Thẩm Phán Sâm Mông có thể nói là hận thấu xương, hận không thể ăn thịt uống máu.
Thậm chí, ngay cả Cung Bản Tàng cũng có vẻ không kịp chờ đợi muốn ra tay. Nhưng mà hắn không phải là Thẩm Phán, cho nên chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
Nếu được phép ra tay, hắn tuyệt đối sẽ dùng một kiếm mạnh nhất chém kẻ này thành hai khúc.
Nghe những lời này, trong lòng của các đệ tử Viêm Hoa tông đều cực kỳ phẫn nộ. Bọn họ không ngờ những Thẩm Phán này lại vô liêm sỉ như thế, vậy mà muốn đồng thời ra tay, bắt Lâm sư huynh.
Mặc dù Lâm sư huynh rất cường đại nhưng bởi vì tuổi còn trẻ nên vẫn chưa có khả năng chiến thắng thế hệ trước. Nếu như lại cho sư huynh một chút thời gian, su huynh nhất định sẽ trở thành cường giả tuyệt đỉnh.
Bây giờ, lại bị người uy hiếp tới cửa, nếu sư huynh đi Thiên Tông điện thì còn có cơ hội sống sót hay sao?
Chỗ sâu trong tông môn.
Tông chủ ngưng trọng.
- Các sư đệ, tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Cát Luyện kinh hãi, nói:
- Tông chủ sư huynh, ngươi muốn làm gì?
- Chúng ta nhất định phải bảo trụ đệ tử này. Đây là đệ tử chân truyền duy nhất của Thiên Tu, cũng là thiên tài có khả năng trở thành Bán Thần cảnh của tông ta. Chúng ta không thể để hắn đi Thiên Tông điện, nếu không hắn chỉ có một con đường chết.
Tông chủ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ra lệnh.
- Sư huynh, nếu như chúng ta bảo trụ đệ tử này, vậy thì Thiên Tông điện kia tuyệt đối sẽ không buông tha Viêm Hoa tông chúng ta. Đến lúc đó, bọn họ điên cuồng chèn ép, chúng ta...
Lời còn chưa nói hết, Cát Luyện cũng đã không dám tưởng tượng. Chuyện đó có thể nói là sẽ khiến cho sinh linh đồ thán, vô số tông môn con dân phải chịu cực khổ.
- Khô Mộc sư đệ, đệ truyền âm cho Thương Bán Thần, nói Viêm Hoa tông ta sẽ đưa đầu nguyên tinh khoáng mạch kia cho Thiên Tông điện, coi như...
- Bồi tội.
Tông chủ hơi dừng lại, cuối cùng nhấn mạnh hai chữ ‘Bồi tội’.
Hắn thân là tông chủ của Viêm Hoa tông, cho nên hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng, thậm chí không thể để uy danh của Viêm Hoa tông bị hao tổn.
Bây giờ, hắn mở miệng, quyết định đưa một đầu nguyên tinh khoáng mạch hi hữu để chuộc Lâm Phàm.
Cát Luyện vốn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu thở dài. Hắn hiểu được lý do mà tông chủ làm như vậy, cho nên cũng không thể quở trách nhiều.
Mặc dù bình thường Thiên Tu sư huynh nói chuyện có chút đả thương người, nhưng mà thành tựu đời này cơ bản xem như bị hủy vì Viêm Hoa tông. Bây giờ, su huynh cũng chỉ có một đệ tử chân truyền làm Lâm Phàm, hơn nữa tình cảm còn cực kỳ sâu nặng. Nếu Lâm Phàm quả thật bị Thiên Tông điện mang đi, hắn cũng không tưởng tượng được hậu quả sẽ là như thế nào.
Kẻ này đi Thiên Tông điện thì chỉ có một con đường chết, mà việc này đối với Thiên Tu cũng là một loại đả kích.
Khô Mộc gật đầu, nói:
- Vâng, sư huynh.
Đầu nguyên tinh khoáng mạch này cũng chính là vừa phát hiện, hoàn toàn mới tinh. Bây giờ, hoàn chỉnh đưa ra ngoài cũng là lễ nặng.
Ngoài sơn môn.
Cung Bản Tàng hưng phấn đứng ra, hướng về phía Viêm Hoa tông mà hô hào
- Lâm Phàm, mau đi ra...
Hiện tại, hắn đã không kịp chờ đợi, rất muốn nhìn cảnh tượng Lâm Phàm bị trấn áp muốn nhìn xem Thiên Tu có thể vì đệ tử này mà trở mặt cùng Thiên Tông điện hay không.
Ầm!
Đột nhiên, cảnh tượng khiến cho người ta hoảng sợ phát sinh.
Cung Bản Tàng nguyên bản còn đang kêu gào thì đầu của hắn đột nhiên nổ tung. Máu tươi phun trào, nhuộm đỏ thiên địa.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Là ai làm?
Sắc mặt của Thẩm Phán Sâm Mông đột nhiên biến đổi. Hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Tại sao đầu của Cung Bản Tàng lại đột nhiên nổ tung.
Đột nhiên!
Một bóng người xuất hiện ở phía dưới. Mái tóc dài không nhúc nhích tí nào, trên thân thể có phù văn quấn quanh, nhìn qua giống như đã đứng ở đây từ rất lâu. Nhưng những bóng người vãn kéo dài từ phương xa đến đây cho bọn họ biết người này vừa mới chạy đến.
Sau đó, những bóng người xuất hiện tại sau lưng người này nhanh chóng tiêu tán, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
Đây là cảnh tượng khi tốc độ đã đạt đến cực hạn tạo thành.
Các đệ tử ở xung quanh kinh hãi. Vừa rồi Cung Bản Tàng còn đang kêu gào rất kiêu ngạo nhưng mà trong nháy mắt đầu đã bị đánh nổ. Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Lão sư.
Lâm Phàm từ từ nhắm hai mắt lại và nói:
- Bọn họ muốn mang ta đi Thiên Tông điện hay sao?
Thiên Tu ngây người, nói:
- Đồ nhi, ngươi đây là...
- Đây là tạo hình mới nhất của con đó. Lão sư thấy con có đẹp trai hay không?
Lúc này, Lâm Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể tràn đầy sức mạnh, rất muốn pát tiết một phen, để đám gia hỏa này hảo hảo cảm thụ một chút, mình bây giờ cường hãn cỡ nào.
Về phần Cung Bản Tàng đang kêu gào kia, hắn rất nguyện ý đánh nổ đầu của đối phương.
- Ừm. Đồ nhi, tạo hình mới này của ngươi thật là không tệ.
Thiên Tu tán dương. Đến lúc này, hai ngươi lại còn có tâm tư nói những thứ này, cũng khiến cho không ít người sợ hãi thán phục.
- Ngươi chính là Lâm Phàm hay sao?
Ánh mắt của Thương Bán Thần lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Từ phương xa ta đã nghe được, năm Thẩm Phán muốn thử so tài cùng ta một trận. Bây giờ ta tới rồi, vậy thì chúng ta bắt đầu đi.
Lâm Phàm đã không để những người này ở trong mắt. Nếu muốn chiến, vậy thì bắt đầu đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
- Hỗn trướng, ngươi dám giết trưởng lão của tông ta.
Thẩm Phán Sâm Mông hô hấp dồn dập, lửa giận hừng hực sôi trào, năm ngón tay bóp chặt vang tiếng kẽo kẹt.
- Giết thì cũng đã giết rồi mà ngươi còn hỏi ta có dám hay không là sao? Con mắt của ngươi bị mù hay là đầu óc có vấn đề?
Lâm Phàm vặn vẹo cổ, chuẩn bị chiến đấu một trận.
- Càn rỡ.
Trong chốc lát, Thẩm Phán Sâm Mông ra tay. Một chưởng ngưng tụ pháp tắc nhanh chóng chụp xuống. Uy thế cường hãn bạo phát ra, ép hư không chấn động. Uy thế cường đại khiến cho các đệ tử phía dưới cảm nhận được một loại áp lực không có gì sánh kịp.
- Tự tìm đường chết.
Lâm Phàm nhảy lên, đấm ra một quyền. Bàn tay phát ra quang mang lộng lẫy đánh tới. Tóc đen thật dài bay múa trên không trung như là gợn sóng vậy.
Mà khi hai bàn tay va chạm, một sức mạnh từ trên người Lâm Phàm bạo phát ra, nhanh chóng nghiền ép một chưởng của Sâm Mông thành nguyên khí tan vào thiên địa.
Lập tức, thân hình Lâm Phàm khẽ động, xuất hiện ở trước mặt Sâm Mông. Sau đó, hắn giơ tay lên, ngón tay chỉ thẳng chỗ mi tâm của Sâm Mông. Một sức mạnh cường hãn đột nhiên bộc phát.
Con ngươi của Thẩm Phán Sâm Mông đột nhiên co vào. Hắn cảm giác thân thể của mình giống như nhận lấy áp chế, vậy mà không thể động đậy.
Ầm!
Cũng giống như Cung Bản Tàng, đầu của Sâm Mông trong nháy mắt nổ tung.
Máu tươi phun trào, thi thể không đầu chậm rãi rơi xuống mặt đất.
- Ai muốn mang bản phong chủ về Thiên Tông điện thì phải lấy ra đủ thực lực mới được. Tiếp theo là ai, bản phong chủ cung kính bồi tiếp.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng. Sau đó, hắn quay về phía lão sư gật đầu, ra hiệu việc này giao cho hắn là được, ông không cần ra tay.
Thiên Tu sửng sốt. Đây là đồ đệ của mình hay sao?
Chỉ là khi nào mà trở thành cường hãn như vậy. Thẩm Phán Sâm Mông chính là Thiên Cương cảnh tầng chín mà. Sao Lâm Phàm có thể dùng một chỉ nghiền ép, coi như cắn thuốc, cũng không thể biến thái như vậy chứ.
Đoạn thời gian trước, không phải đồ đệ của mình vừa đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng sáu hay sao? Tại sao bây giờ lại biến thành Thiên Cương cảnh tầng tám.
Các đệ tử há to miệng, ngây ngốc đứng im tại chỗ.
Nguyên lai tưởng rằng, Lâm sư huynh sẽ gặp đại nạn, sao có thể nghĩ đến, sau khi Lâm sư huynh bế quan đi ra, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã giết chết hai vị cường giả của Nhật Chiếu tông, một người trong đó còn là Thẩm Phán của Thiên Tông điện nữa.
Bọn họ cảm nhận được khí thế mênh mông bạo phát ra từ trên người Lâm Phàm.
- Lâm sư huynh vô địch ...
Các đệ tử triệt để sôi trào. Đây chính là cảnh tượng mà bọn họ chưa từng dám tưởng tượng.
Ếch xanh đã sớm trợn tròn mắt tựa như là thấy quỷ. Lúc này mới qua bao lâu, tu vi của kẻ liều mạng đã tăng lên tới mức độ này. Làm sao có thể, chuyện này sao có thể xảy ra.
Cho dù là những tuyệt thế thiên kiêu, những người có thể xưng tu luyện cực kỳ nhanh chóng ở thế giới kia của nó cũng mẹ nó không có quá phận như thế.
Xong đời, thực tình xong đời ếch rồi.
Dựa theo tốc độ tu luyện của kẻ liều mạng này, chỉ sợ chuyện kinh khủng nhất sẽ phát sinh.
Đến lúc đó, nó muốn tự do thật sự là rất khó khăn.
- Thương Ngộ Đạo, ngươi thấy như thế nào? Còn có bốn Thẩm Phán, phải chăng để bọn họ cùng nhau ra tay. Bán Thần cảnh đã nói thì nên làm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến uy danh của ngươi đó.
Thiên Tu hỏi. Ông cũng kinh ngạc vì thực lực của Lâm Phàm. Bởi vì chính ông cũng không biết rốt cuộc là Lâm Phàm tu luyện như thế nào, vậy mà tăng lên tới tình trạng như thế. Chẳng lẽ trước kia đồ đệ của mình một mực giả heo ăn thịt hổ với mình hay sao?
Nếu là như thế, kẻ làm lão sư như ông cũng rất mất mặt.
- Được rôi. Các ngươi không ra tay thì ta tới.
Bây giờ, Lâm Phàm cũng muốn thử thực lực cực hạn của bản thân một lần. Bởi vì sau khi đột phá, hắn vẫn chưa hiểu rõ được thực lực của bản thân.
- Lâm Phàm, sao ngươi dám giết Thẩm Phán của Thiên Tông điện ta. Tội của ngươi không thể tha thứ được. Hãy mau đền tội đi.
Uỳnh!
Thẩm Phán Ni Ma tức giận quát. Ba loại pháp tắc từ hư không rơi xuống, đan vào một chỗ, hình thành một bàn tay khổng lồ có uy thế kinh khủng, nhanh chóng đánh về phía Lâm Phàm.
Hiển nhiên Thẩm Phán Ni Ma chính là cường giả lĩnh ngộ ba loại Pháp Tắc.
Chỉ là... ba loại hơi có vẻ không đủ.
Năm ngón tay nắm lại thành quyền, hào quang óng ánh bao phủ nắm tay. Sau đó, hắn đấm ra một quyền, Lực Lượng Pháp Tắc điên cuồng gào thét mà ra.
- Vỡ nát!
Ầm!
Quyền kình cường hãn đột nhiên khuếch tán, hình thành uy thế khủng bố đến mức Lâm Phàm cũng không ngờ.
- Làm sao có thể.
Thẩm Phán Ni Ma trợn to mắt. Ba loại Pháp Tắc xen lẫn cùng nhau vậy mà bị một quyền chỉ có Lực Lượng Pháp Tắc này đánh nát .
Phốc phốc!
Sau khi phá tan bàn tay do Thẩm Phán Ni Ma ngưng tụ, quyền kình vẫn còn dư lực và hóa thành cột sáng, nhanh chóng xuyên qua thân thể của hắn. Thẩm Phán Ni Ma khom người, phun ra một búng máu tươi lớn. Lúc cúi đầu nhìn xuống, hắn chỉ thấy chỗ lồng ngực của mình xuất hiện một lỗ máu, xuyên thấu thân thể.
Trong cơ thể còn có một loại sức mạnh phá hủy hết thảy.
Cuối cùng, khí tức đứt gãy, thân thể mềm yếu rơi xuống.
- Không thể nào, ta lại mạnh như vậy hay sao?
Lâm Phàm cảm thán. Đúng là chiêu này có chút ngoài ý muốn của hắn.
Chỉ là như vậy để hắn rất đau đầu. Trước khi đột phá, hắn đã tự mãn đến mức nhất định, sau khi đột phá lại càng tự mãn hơn. Bây giờ, hắn rất muốn tìm người có thể giáo huấn hắn một trận, dù cho chỉ là một, hai chiêu cũng được.
Thẩm Phán Tuyên Vũ, Thẩm Phán Thái Nhật, Thẩm Phán Thấp Bà đều biến sắc. Bọn họ không ngờ chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, hai Thẩm Phán đã bị đối phương đánh chết.
- Không đánh...
Thẩm Phán Thái Nhật lui ra phía sau, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Thực lực của hắn, còn không bằng Thẩm Phán Ni Ma. Thế nhưng mà ngay cả Thẩm Phán Ni Ma đều đã chết, hắn sao còn dám đánh với Lâm Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận