Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 360: Viêm Hoa tông ta tuyệt đối không có hạng người lắm mồm

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Gặp quỷ.
Ếch xanh đứng thẳng bằng hai chân sau, ngóng nhìn về phương xa. Trên mặt ếch màu xanh lá có một giọt mồ hôi trong suốt treo lơ lửng. Dù nó có kiến thức rộng rãi nhưng cũng chưa từng gặp qua chuyện gì như thế này.
Thiên Cương cảnh có thể chiến đấu ngang tay với Bán Thần cảnh, chuyện đùa gì vậy.
Cho dù là trong tinh không ở kiếp trước của nó cũng không có Thiên Cương cảnh nào yêu nghiệt như thế.
Phải biết chênh lệch giữa Thiên Cương cảnh cùng Bán Thần cảnh đã không phải là chênh lệch trên sức mạnh mà là chênh lệch đối với việc điều động thiên địa pháp tắc. Hai bên không thể nào so sánh được với nhau.
- Xanh mơn mởn!
Ở sau lưng Ếch xanh, Tần Sơn ngã trên mặt đất, thân thể co quắp, còn lẩm bẩm cái tên Xanh mơn mởn do hắn đặt cho Ếch xanh.
Lúc nãy nó suýt nữa thì bị kẻ ngu đần này bóp nổ phổi, cho nên chỉ có thể ra tay đánh ngất kẻ này.
Nguyên bản lão Hắc chỉ quấn quanh Vô Địch phong, một mực không để ý tình hình chiến đấu của Lâm Phàm và Thương Ngộ Đạo. Là cường giả từ thời thượng cổ, hắn căn bản không có để cường giả Bán Thần cảnh vào trong mắt. Chỉ là hắn cũng chưa từng thấy qua, hoặc nghe qua về chuyện Thiên Cương cảnh có thể chiến đấu ngang hàng với Bán Thần cảnh. Nếu như là nói Thiên Cương cảnh tầng chín đỉnh phong có thể chiến đấu ngang tay với Bán Thần cảnh có lẽ còn có chút sức thuyết phục.
Nhưng Lâm Phàm chỉ vẻn vẹn là Thiên Cương cảnh tầng tám mà đã có thể chiến đấu không phân cao thấp cùng Bán Thần cảnh. Chuyện này thực sự quá khủng bố.
Dù vị cường giả Bán Thần cảnh này không giỏi về cận chiến nhưng cũng tuyệt không phải là tồn tại mà Thiên Cương cảnh có khả năng đối mặt.
- Nếu như hắn thành tựu Bán Thần cảnh, vậy thì...
Ếch xanh đã không dám tưởng tượng tiếp nữa rồi. Nếu như Lâm Phàm thành tựu Bán Thần cảnh, thọ nguyên tăng vọt thì đến khi nào nó mới có thể tự do đây.
- Thương Bán Thần làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi còn thích cảm giác nằm ngủ trong hố sâu như vậy hay sao? Đứng lên đi! Để ta nhìn xem, ngươi còn có thể chống được bao lâu.
Lâm Phàm lơ lửng trên không, lạnh nhạt nói. Đột nhiên, hai mắt đột nhiên sáng lên. Khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra ý cười.
Có thanh âm đá vụn lăn xuống, cũng có người từ trong hố sâu đứng lên.
- Càn rỡ!
Thanh âm ầm ầm vang lên từ hố sâu hình thành sóng âm, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm thản nhiên đứng ở trong hư không, cho nên hắn nhanh chóng bị sóng âm bao phủ. Nhưng ngoại trừ việc quần áo hơi chấn động, tóc dài lộn xộn thì không có ảnh hưởng gì cả.
Thương Ngộ Đạo chậm rãi đi lên từ hố sâu hiện lên. Lúc này nhìn trạng thái của hắn không phải là rất tốt, thoáng có chút chật vật, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù.
Lâm Phàm biết lấy thực lực bây giờ của hắn mà muốn đánh chết Bán Thần cảnh thì vẫn còn có chút miễn cưỡng.
Mà hắn cũng đã nhìn ra Thương Ngộ Đạo này không giỏi vật lộn gần ngươi. Đây cũng là chuyện khiến cho hắn cảm thấy có chút đáng tiếc. Con người bây giờ chẳng lẽ cũng không biết vật lộn là việc cực kỳ sảng khoái hay sao. Thịt cùng thịt va chạm, mồ hôi giao hòa cùng với máu mới là nghệ thuật đẹp nhất.
- Ngươi đã triệt để chọc giận ta.
Lập tức, Thương Ngộ Đạo giơ tay lên. Bàn tay được hào quang óng ánh bao phủ. Sau đó, một lỗ đen đột nhiên xuất hiện ở giữa lòng bàn tay hắn.
- Hắc Uyên Vô Hạn!
Thương Ngộ Đạo hét to làm Lâm Phàm giật mình, đây là muốn thi triển đại chiêu hay sao.
Lỗ đen chuyển động, hư không bị hấp thu, ngay cả pháp tắc cũng khó có thể tránh thoát, toàn bộ bị dung nạp trong đó. Bầu trời đột nhiên đen lại, hư không bị hấp thu dẫn đến hư không dòng lũ triệt để bạo ngược.
- Đúng là muốn thi triển đại chiêu.
Lâm Phàm cười, giơ tay lên. Hư không dòng lũ sao? Hắn cũng có thể khống chế thứ này mà.
Cổ Giới Kim Cương Pháp Thân tăng lên tới tầng thứ sáu thì đã có thủ đoạn ngưng kết hư không, về phần cái đồ chơi Nộ Phật Kim Cương kia hoàn toàn không cách nào xứng đôi với mình cả.
Nếu không phải là hắn cảm thấy môn công pháp này có thể tăng cường thân thể thì cũng lười lĩnh ngộ.
- Ngưng!
Hắn vừa hét lên một tiếng, hư không dòng lũ nguyên bản đang bạo ngược, lập tức ngưng đọng giống như tùy ý bị hắn nắm giữ ở trong lòng bàn tay vậy. Sau đó, Lâm Phàm khẽ động, hư không dòng lũ hình thành nắm đấm to lớn màu đen.
- Thương Ngộ Đạo nếm thử một quyền của ta.
Trong chốc lát, nắm đấm to lớn màu đen đã xông tới trước mặt Thương Ngộ Đạo.
Ầm ầm!
Mặt đất chấn động, một quyền này bộc phát ra quang mang lộng lẫy, hư không dòng lũ nhanh chóng bao trùm Thương Ngộ Đạo.
Chỉ là một quyền này không có một chút tác dụng nào đối với cường giả Bán Thần cảnh cả, khi hư không dòng lũ chạm đến Thương Ngộ Đạo thì nó cũng bị lỗ đen trong bàn tay kia hấp thu.
- Thú vị. Đây là công kích từ xa. Chẳng lẽ cường giả Bán Thần cảnh chỉ biết dạng công kích này hay sao?
Lâm Phàm có chút hiếu kỳ, dù sao hắn cũng chưa thấy qua được mấy Bán Thần cảnh.
Nhưng nếu như Thương Ngộ Đạo không biểu hiện cường thế một chút thì hắn có thể kết luận Thương Ngộ Đạo chính là Bán Thần cảnh yếu nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Đột nhiên, từ trên người Thương Ngộ Đạo, một khí tức kinh khủng bạo phát ra. Sau đó, Thương Ngộ Đạo lật bàn tay một cái, lỗ đen chuyển động càng nhanh hơn, lực hút cường đại đến mức khiến cho Lâm Phàm có cảm giác đứng không vững.
Lỗ đen này tựa như là được tạo dựng từ pháp tắc cùng thần lực, muốn thôn phệ tất cả.
Lâm Phàm nhìn lại, trên người Thương Ngộ Đạo có Thôn Phệ Pháp Tắc quấn quanh. Mà Thôn Phệ Pháp Tắc này cường hãn hơn pháp tắc bình thường rất nhiều. Đây chính là biến hóa xảy ra sau khi bước đột phá Bán Thần cảnh hay sao.
Thôn Phệ Pháp Tắc này thật thú vị.
Nhưng dù vậy, hắn cũng không sợ hãi chút nào. Chẳng phải chỉ là một Bán Thần cảnh nho nhỏ thôi sao? Hiện tại, ta đang vô cùng tự mãn, rất muốn có người đánh chết ta. Với ta, thua không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là thua không được.
Mà ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị ra tay trấn áp thì lại không nghĩ rằng, lỗ đen kia đột nhiên tiêu tán.
Chẳng biết từ lúc nào, Thiên Tu đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm. Ông chỉ duỗi tay ra, không hề có chút ba động nào nhưng lỗ đen kia cũng từ từ nhỏ dần, hư không trong đó giống như được phóng thích, một lần nữa trở về thiên địa.
- Tốt rồi. Cả hai đừng đánh nữa.
Thiên Tu lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm.
- Đồ nhi, cảm giác như thế nào?
- Con chỉ cảm thấy Thương Ngộ Đạo này hơi yếu, đánh không sướng tay.
Lâm Phàm lắc đầu. Hắn cũng không hài lòng với lần chiến đấu này.
Thiên Tu cười, nói:
- Đồ nhi, thực lực của ngươi rất không tệ. Vi sư rất hài lòng.
- Thiên Tu, chuyện giữa ta cùng đồ đệ của ngươi còn không có kết thúc.
Thương Ngộ Đạo giận giữ nói. Hắn vừa mới chuẩn bị trấn áp kẻ này thì lại không nghĩ rằng bị Thiên Tu chặn đường khiến trong lòng của hắn bi phẫn. Nhất là nghe được Lâm Phàm nói mình yếu, hắn làm sao có thể nhịn được.
- Thương Ngộ Đạo, đồ đệ của ta mặc dù trấn áp ngươi hai lần, đánh ngươi đâm xuống mặt đất hai lần nhưng cũng chỉ là Thiên Cương cảnh tầng tám mà thôi. Ta biết trong lòng ngươi không phục, bởi vì ngươi còn có rất nhiều chiêu thức cường đại không có thi triển ra. Nhưng đã không cần thiết, hôm nay, ngươi yếu một bậc, chờ ngày sau, đồ đệ của ta đột phá Bán Thần cảnh, hai người các ngươi lại công bằng chiến một trận đi.
Thiên Tu cố chịu đựng xúc động muốn cười ở trong lòng .
- Đồ nhi, ngươi cho rằng như thế nào?
- Lão sư, con không có vấn đề. Chỉ là đồ đệ sợ tương lai khi con đột phá Bán Thần cảnh, nếu không chú ý liền đập chết Thương Ngộ Đạo này. Đến lúc đó, chẳng phải là ta sẽ trở thành người lấn già, sẽ khiến cho người ta phỉ nhổ sao?
Lâm Phàm lắc đầu, nói. Hắn cảm giác hành vi như thế không phải quá tốt.
- Im ngay.
Lửa giận ở trong lòng Thương Ngộ Đạo bùng lên. Hắn không cam lòng, nói:
- Lão phu còn không có nghiêm túc chiến đấu. Lâm Phàm đến đây, chúng ta tiếp tục so tài.
- Đủ rồi. Thương Ngộ Đạo, lão phu biết trong lòng ngươi không muốn thừa nhận rằng mình không địch lại đồ đệ của ta. Nhưng ngươi cứ yên tâm từ trên xuống dưới, Viêm Hoa tông ta đều không có hạng người lắm mồm, tuyệt đối sẽ không tuyên truyền việc này ra ngoài và tất nhiên sẽ không ảnh hưởng tới danh dự của ngươi. Ngươi có thể yên tâm, không cần liều mạng chứng minh, lão phu vẫn tin tưởng thực lực ngươi.
Thiên Tu chững chạc đàng hoàng an ủi.
Đột nhiên!
Bên trong Viêm Hoa tông lập tức vang lên tiếng hoan hô.
- Lâm sư huynh vô địch, thậm chí ngay cả Bán Thần cảnh đều bị Lâm sư huynh trấn áp. Việc này nếu được truyền ra thì sẽ khiến cho thế nhân chấn kinh đó.
- Không sai. Chúng ta nhất định phải kể việc này cho người khác biết, tuyên truyền uy danh của Lâm sư huynh.
Đệ tử Viêm Hoa tông thật quá mức hưng phấn. Bọn họ không ngờ Lâm sư huynh lại có thể cường hãn như thế.
Chỉ vẻn vẹn lấy tu vi Thiên Cương cảnh tầng tám lại có thể chiến thắng cường giả Bán Thần cảnh, hơn nữa còn hai lần trấn áp cường giả Bán Thần cảnh. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng chuyện này.
- Các ngươi...
Thương Ngộ Đạo tức muốn phun máu, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn được.
Đây là khí tiết tuổi già khó giữ được. Hắn không ngờ bản thân sẽ bị đồ đệ của Thiên Tu trấn áp hai lần. Xem tình huống, việc này tuyệt đối không giấu được.
Hắn thừa nhận sức mạnh của kẻ này lớn đến kinh người, mặc dù không có thần vận của Bán Thần cảnh, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh cũng có thể làm cho hắn có cảm giác thúc thủ vô sách.
Nhưng hắn chính là Bán Thần cảnh mà, sao có thể thừa nhận chuyện này được. Cho nên chỉ có thể lựa chọn tiếp tục đánh để chứng minh thực lực của bản thân.
- Tốt. Bây giờ, chúng ta nên nói chính sự rồi. Các ngươi muốn bắt bản phong chủ về Thiên Tông điện thẩm vấn?
Lâm Phàm bước lên trước một bước, đưa mắt nhìn về phía ba đại Thẩm Phán rồi cuối cùng dừng lại ở chỗ Thương Ngộ Đạo.
Ba đại Thẩm Phán mặt vàng như màu đất. Mặc dù Thương Ngộ Đạo không có chuyện gì, nhưng theo bọn họ nghĩ, hắn đích thật là đã bại.
Dù sao đối phương cũng chỉ là Thiên Cương cảnh tầng tám mà thôi. Đây chẳng phải là nói, nếu như kẻ này đột phá đến Bán Thần cảnh, thế gian sẽ không ai có thể ngăn cản hắn rồi?
Nếu là lúc trước nghe đối phương hỏi thế, bọn hắn tự nhiên sẽ gật đầu khẳng định, không sai, nhất định phải cùng chúng ta về Thiên Tông điện. Chỉ là hiện tại, ba đại Thẩm Phán lại không dám mở miệng.
Hai Thẩm Phán chết đi để trái tim của bọn họ cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng Thương Ngộ Đạo bị trấn áp lại để bọn họ hoảng sợ.
Bây giờ, bọn họ đâu còn dám càn rỡ nói lung tung cái gì.
Lâm Phàm cảm giác còn chưa đủ. Bởi vì không muốn một mực bảo trì trạng thái tự mãn nầy, cho nên hắn nhất định phải tìm được một người hung hăng trấn áp hắn.
Bởi vì chưa từng đi qua Thiên Tông điện, cho nên hắn muốn đi xem.
Hắn muốn nhìn một chút hành vi của Thiên Tông điện đến cùng là cường hãn bực nào, bá đạo bực nào.
Thương Ngộ Đạo nhìn chằm chằm Lâm Phàm với ánh mắt phẫn nộ.
- Làm sao mà cả mấy người các ngươi đều không nói gì vậy? Viêm Hoa tông ta đỉnh thiên lập địa, từ trước tới giờ không trốn tránh bất cứ chuyện gì. Nếu Thiên Tông điện các ngươi đã mời bản phong chủ đi đến nơi đó tiếp nhận thẩm vấn, vậy thì ta sẽ đi cùng các ngươi một chuyến.
- Nhưng các ngươi cần phải nhớ kỹ. Đây là bản phong chủ không muốn khi dễ các ngươi nên mới đi. Còn không lấy thực lực của mấy người các ngươi còn muốn mời ta đi, không thể nghi ngờ là nằm mơ.
Lâm Phàm đứng giữa hư không, thản nhiên nói. Lời nói ẩn chứa khí tức chững chạc, đàng hoàng thẳng vào mây xanh, giống như là có ý mặc dù Viêm Hoa tông tạm thời còn yếu, nhưng khí thế lại không yếu.
- Đồ nhi, ngươi đã muốn đi chứng minh sự trong sạch của mình, vậy vi sư sẽ không ngăn cản ngươi. Thương Ngộ Đạo, ngươi và ta cũng đã mấy chục năm rồi không trò chuyện. Vừa vặn ngươi đang ở đây, vậy thì hãy đến ngọn núi của lão phu sơn trò chuyện chút.
Thiên Tu mở miệng. Mặc dù là lời mời nhưng lại không thể nghi ngờ là không cho cự tuyệt.
Thương Ngộ Đạo cảm giác được khí cơ của Thiên Tu vẫn một mực tập trung vào hắn, trong lòng tức giận, chẳng lẽ là Thiên Tu muốn biến hắn thành con tin hay sao.
Lại còn chết không biết xấu hổ nói là trò chuyện một chút. Quỷ mới muốn đi trò chuyện với ngươi.
Lâm Phàm đi đến trước mặt ba Thẩm Phán, trên mặt lộ ra ý cười.
- Ba vị đi thôi.
- A!
Giờ phút này, ba Thẩm Phán cũng không biết nên nói như thế nào cho phải. Sắc mặt trở nên trắng bệch. Bọn họ hào hứng đến đây là muốn bắt giữ kẻ này và giải về Thiên Tông điện. Nhưng bọn họ thật không nghĩ đến thực lực của kẻ này lại kinh người như thế.
Mặc dù hắn không phải Bán Thần cảnh nhưng lại như Bán Thần cảnh.
Viêm Hoa tông sẽ có hai vị Bán Thần cảnh hay sao?
Tin tức này không thể coi thường được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận