Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 363: Về sau chuyện đều giao cho con đi

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
------------------------
Trong điện Thẩm Phán, ba Thẩm Phán chán chường ngồi trên ghế. Vất vả nửa ngày, cuối cùng lại có được kết quả như này?
Thẩm Phán Thái Nhật run rẩy, quá mức phẫn nộ, thần sắc biến dữ tợn.
- Hắn cứ rời khỏi điện Thẩm Phán không chút kiêng kỵ như vậy hay sao?
Hắn không thể tiếp nhận kết quả như vậy. Nơi này chính là Thiên Tông điện, là nơi giữ gìn hòa bình giữa các tông môn trên thế gian. Kẻ này không chỉ phá hoại lãnh thổ của Nhật Chiếu tông, sau khi đi vào Thiên Tông điện lại còn ra tay đả thương người.
Cuối cùng ngay cả cái rắm đều không có.
- Đúng vậy, hắn chính là rời khỏi không chút kiêng kỵ như vậy đó. Kỳ thật... vừa rồi ngươi có thể phán hắn có tội. Chỉ là ngươi không có.
Thẩm Phán Thấp Bà nhìn về phía Thẩm Phán Thái Nhật nhẹ giọng nói.
Thẩm Phán Thái Nhật xấu hổ cười, khóe mắt run rẩy.
Phán Lâm Phàm có tội sao?
E rằng chỉ có cường giả chân chính mới dám nói thế với đối phương thôi.
Chí ít hắn không có can đảm này, chỉ có thể ở sau đó phàn nàn một phen.
- Ha ha ha. Đồ nhi, vi sư không có cách nào giúp ngươi báo thù rồi.
Thẩm Phán Tuyên Vũ tự giễu một tiếng, ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà lạc ấn trận văn đen kịt.
Thẩm Phán Thấp Bà cùng Thẩm Phán Thái Nhật liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm gì, chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, lần này bọn họ xem như gặp nhân vật lợi hại.
Chắc hẳn Bán Thần cảnh đại nhân ở trong Thiên Tông điện cũng đã thấy rõ tình huống bây giờ. Nhưng mà đại nhân cũng không muốn hiện thân chặn đường Lâm Phàm.
Địa vị của Viêm Hoa tông đã lặng yên xuất hiện biến hóa.
Mặc dù kẻ này không phải Bán Thần cảnh, nhưng mà có năng lực đối đầu với Bán Thần cảnh, tính ra Viêm Hoa tông đã có được hai vị cường giả có năng lực đối đầu với Bán Thần cảnh tọa trấn, đã có biến hóa long trời lở đất với trước kia.
Bên ngoài!
Nhìn thấy Lâm Phàm thản nhiên đi ra, Chấp Pháp cùng Phán Quyết của Thiên Tông điện cũng không dám đi lên ngăn cản, cũng không có người dám nói thêm cái gì.
Người hung ác! Kẻ này tuyệt đối là một người hung ác, sát phạt quả đoán, gan to bằng trời. Ở Thiên Tông điện giết một Phán Quyết cùng Thẩm Phán, hoàn toàn có thể nói là gan to bằng trời, tùy ý làm bậy.
- Hazz. Lần này tới đây có chút không đáng.
Lâm Phàm cảm thán. Đến Thiên Tông điện làm thịt một Phán Quyết cùng Thẩm Phán cũng chỉ kiếm lời được hơn một vạn điểm tích lũy, còn lột hai cái nhẫn trữ vật.
Trong bảo khố của Thiên Tông điện khẳng định có rất nhiều tài phú. Nhưng không có cách nào cả, hắn không thể ra tay bởi vì cũng không biết Thiên Tông điện có mấy vị Bán Thần cảnh. Nếu như đến cuối cùng là hắn bị một đám Bán Thần vây đánh thì việc vui sẽ lớn lắm.
Đứng ở chỗ cửa sơn môn của Thiên Tông điện, Lâm Phàm quay đầu, nhìn một cái, lưu lại một nụ cười quỷ dị sau đó phóng lên trời, đi vào hư không, chạy về Viêm Hoa tông.
- Nụ cười sau cùng của hắn là có ý gì?
Chấp Pháp cùng Phán Quyết của Thiên Tông điện kinh hãi. Bởi vì sợ hãi Lâm Phàm, nhìn thấy nụ cười quỷ dị kia, bọn họ chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Viêm Hoa tông.
Thiên Tu nhắm mắt dưỡng thần, mà ở đối diện, sắc mặt của Thương Ngộ Đạo có chút phiền muộn. Sớm biết mọi chuyện sẽ diễn ra như hiện tại, lúc trước hắn sẽ không tới.
Chỉ là, tất cả đều đã chậm.
Bỗng nhiên.
Hư không bị xé rách, một bóng người bước ra.
- Lão sư, con đã trở về.
Lâm Phàm đi vào ngon núi của Thiên Tu, trên mặt vẫn nở nụ cười. Khi thấy Thương Ngộ Đạo lúc, hắn nói với vẻ chờ mong.
- Thương Ngộ Đạo, ngươi có muốn tìm chốn không người để thoải mái đánh một trận với ta hay không?
Thương Ngộ Đạo nhìn người trẻ tuổi ở trước mắt mà không nói gì. Hình dáng bây giờ của Lâm Phàm rất khác với lúc trước. Tóc dài không còn tung bay lộn xộn, đôi mắt cũng khôi phục bình thường.
Sau đó, hắn lắc đầu, biểu thị không đánh nữa.
Ở trên đường trở về, Lâm Phàm cũng đã ngừng thi triển công phá, Ngũ Hành Nghịch Thần cường đại là điều không cần hoài nghi.
Chênh lệch giữa Thiên Cương cảnh cùng Bán Thần cảnh là cực kỳ xa xôi nhưng sau khi thi triển Ngũ Hành Nghịch Thần, hắn lại có thể cưỡng ép san bằng chênh lệch, thậm chí lấy sức mạnh đánh nát tất cả, không thể không nói là cực kỳ kinh khủng .
Nhưng mà di chứng cũng rất dọa người. Ngay khi hắn vừa ngừng thi triển công pháp, không tiếp tục thiêu đốt thọ nguyên, toàn thân lập tức có cảm giác mất hết sức lực. Nếu không phải là hắn nhanh chóng chém mình một kiếm thì kết cục thật là có chút dọa người.
Nhưng hắn cũng đã nhận ra công pháp có di chứng hoàn toàn chính là chế tạo riêng ra cho hắn.
- Thế thì thật là đáng tiếc.
Lâm Phàm rất muốn nói, Thương Ngộ Đạo, ngươi sao có thể nhát gan như vậy. Nhưng tính toán một chút, hôm nay mình sát phạt quá nặng, cũng cần tu thân dưỡng tính một chút, vậy thì cho đối phương một chút tình mọn đi.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn còn không có thử nghiệm được cực hạn của bản thân đến cùng là ở mức nào.
Muốn tìm người đánh mình một trận cũng không thể làm được.
- Thiên Tu, nếu đồ đệ của ngươi đã trở về, vậy lão phu liền đi trước.
Thương Ngộ Đạo không muốn dừng lại, thậm chí không muốn nói thêm nhiều lời.
Thiên Tu gật đầu, nói:
- Vậy cũng tốt. Sau khi trở về, ngươi cứ hảo hảo suy nghĩ một chút. Lấy trí tuệ của ngươi, hẳn là có thể nghĩ rõ ràng nhân quả ở bên trong.
Thân thể Thương Ngộ Đạo khẽ run lên. Sau đó, hắn nhanh chóng đi vào hư không và rời khỏi.
hắn chưa bao giờ thấy qua hạng người vô liêm sỉ như Thiên Tu vậy. Nói giao dịch vậy mà điều kiện lại là để đồ đệ của hắn về sau không đánh chết mình. Nếu như không phải là sau khi đột phá Bán Thần cảnh, tâm tính khác biệt, hắn nhất định để Thiên Tu biết đồ đệ của ngươi này không làm gì được lão phu.
- Lão sư, Thương Ngộ Đạo này chẳng ra sao cả. Liệu ta có nên bịt mặt chặn đường hắn hay không?
Nhìn về phía Thương Ngộ Đạo đã đi xa, Lâm Phàm ngược lại là có chút tiếc nuối. hắn rất muốn đánh với đối phương một chầu, tốt nhất chính là hung hăng trấn áp đối phương trên mặt đất.
- Đồ nhi, ngươi thật là để vi sư không biết nên nói cái gì cho phải.Mà tình huống bên phía Thiên Tông điện là như thế nào?
Thiên Tu hỏi.
- Còn có thể là như thế nào được nữa. Bọn họ tự nhiên là phán con trong sạch. Con là đồ đệ của ngài mà, ngài còn có thể không hiểu rõ con sao?. Con sao có thể làm ra chuyện thế này. Nhưng tại Thiên Tông điện, con đã làm thịt một Thẩm Phán của La Sát tông.
Lúc nói những lời này, Lâm Phàm rất bình tĩnh, không hề có vẻ là để việc này ở trong mắt.
Chỉ là, lúc này Lâm Phàm phát hiện biểu lộ của lão sư có chút mất tự nhiên.
- Lão sư, có phải là có chuyện gì hay không?
Thiên Tu lắc đầu, nói:
- Đồ nhi, tình huống của ngươi thì chính ngươi hiểu rõ nhất. Nhưng vi sư vẫn muốn nói một câu, ngươi phải chú ý. Bây giờ tu vi của ngươi mới là Thiên Cương cảnh tầng tám nhưng ngươi đã có năng lực đối đầu với Bán Thần cảnh. Vi sư sợ ngươi sẽ khó đột phá Bán Thần cảnh, thậm chí khó mà tích lũy đủ nội tình để đột phá Bán Thần cảnh.
- Ha ha. Nguyên lai là vấn đề này sao? Lão sư không cần lo lắng. Chuyện này đồ đệ đã tính trước rồi. Bây giờ Viêm Hoa tông ta có một vị cường giả Bán Thần cảnh là lão sư, lại còn có một tồn tại đủ sức đối đầu với Bán Thần cảnh là ta, sau này nhìn xem ai còn dám đến tông ta để càn rỡ. Đến lúc đó, không cần lão sư ra sân, để ta tới trấn áp là được.
Hiện tại, hắn đang rất tự mãn, rất muốn rất muốn, tìm một vị cường giả đến đập cho hắn một trận. Đáng tiếc lúc trước, khi Bán Thần cảnh củaThiên Tông điện biết được thực lực của bản thân thì lập tức co vòi, làm thế nào cũng không chịu đánh với mình. Thật là không thú vị.
Bây giờ, tình cảnh của hắn có chút lúng túng, điểm tích lũy không còn thừa nhiều, cũng chỉ có mấy chục nghìn mà thôi, điểm khổ tu thì cũng đã hết sạch. Xem ra, hắn nhất định phải đi ra ngoài một chuyến.
- Tốt. Tốt. Không uổng công vi sư ân cần dạy bảo. Bây giờ ngươi xem như xuất sư, sau này Viêm Hoa tông có ngươi bảo hộ, vi sư cũng có thể buông lỏng một hơi.
Thiên Tu cười. Mặc kệ cái khác, ông quy toàn bộ công lao của việc bồi dưỡng Lâm Phàm đến trên người mình.
Nghĩ đến mấy vị sư đệ khác, ông đúng là không kịp chờ đợi muốn đi khoe khoang một chút.
- Lâm phong chủ...
Nhưng vào lúc này, từ phương xa có một bóng người lao tới.
- Kim trưởng lão, xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm nhìn lại, chỉ thấy Kim trưởng lão có sắc mặt ngưng trọng. Chẳng lẽ là bọn họ phát hiện cái gì.
- Tham kiến trưởng lão.
Kim trưởng lão bái kiến Thiên Tu, sau đó vội la lên:
- Lâm phong chủ, Trưởng lão, ta dẫn theo mấy sư huynh đệ đến các thành trì lớn tìm kiếm, rốt cục phát hiện tung tích của Thiên Thần giáo. Sau một thời gian đuổi theo, cuối cùng chúng ta tìm được một chỗ, chỉ là... nơi đó còn cần Lâm phong chủ định đoạt.
Khi nói đến đây, sắc mặt của Kim trưởng lão cực kỳ khó coi, thậm chí ẩn chứa lửa giận.
- Đi. Mang ta đi nhìn xem. Lão sư, sau này, ngài cứ giao những việc như thế này cho ta.
Hiện tại, Lâm Phàm quyết định bao tất cả mọi chuyện ở trên người mình. Toàn bộ địch nhân phía ngoài đều là điểm tích lũy, toàn bộ đều là động lực không thể thiếu trên con đường truy tìm sức mạnh của mình.
Nếu lão sư ra tay vậy thì còn có phần của hắn hay sao.
Nếu là trước đây, Thiên Tu có lẽ sẽ còn lo lắng an nguy của đồ đệ. Nhưng bây giờ, ông lại không hề có chút lo lắng nào. Đồ đệ của ông đã có năng lực đối đầu với Bán Thần cảnh, cho nên trừ phi Bán Thần cảnh ra tay, nếu không còn ai có thể đả thương tính mệnh của đồ đệ.
- Đi đi, cố gắng chú ý an toàn.
Thiên Tu khoát tay, nói. Nhìn đồ đệ rời khỏi, ông cũng bất đắc dĩ thở dài, thầm nói một mình, La Sát tông lại chọc tới đồ đệ của mình, thật sự là không thể nhẫn nhịn.
Hai bóng người đi vào hư không.
- Kim trưởng lão, tốc độ của ngươi quá chậm. Ngươi chỉ đường là được.
Lâm Phàm vươn tay, bắt lấy Kim trưởng lão, nhanh chóng tăng tốc.
Kim trưởng lão kinh hãi. Hắn sao có thể nghĩ đến tốc độ của Lâm phong chủ lại nhanh đến cỡ này, nhưng cũng biết chuyện này không thể chậm trễ.
- Lâm phong chủ, chúng ta đi thành Hổ Vân ở bên ngoài một ngàn dặm.
Khi nói đến chỗ kia, trong mắt Kim trưởng lão có chút bối rối, thậm chí còn có chút hoảng sợ.
Ở bên trong một ngọn núi lớn, mấy trưởng lão khác của Viêm Hoa tông đang chờ ở xung quanh một cửa động. Kim trưởng lão trở về thông báo để tông môn định đoạt mà bọn họ thì là canh giữ ở bên ngoài, không có tiến vào.
Không phải là bọn họ không dám tiến vào, chỉ là không biết sau khi tiến vào thì nên làm cái gì.
- Mấy tên khốn kiếp này.
Một trưởng lão hốc mắt ửng đỏ, oán giận đánh một quyền vào trên cây, không dùng cương khí, cũng không có bảo hộ thân thể, vẻn vẹn chỉ là lấy máu thịt phổ thông đụng vào vỏ cây thô ráp kia.
Máu tươi nhỏ xuống nhưng người này không quan tâm. Bọn họ một mực tại tông môn tu luyện, rất ít khi để ý những chuyện này. Nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy tất cả, lửa giận trong lòng cũng triệt để bùng cháy.
- Tình huống bên trong là như thế nào?
Lúc này, Lâm Phàm đến.
- Lâm phong chủ.
Đám người tham kiến.
Kim trưởng lão mở miệng:
- Lâm phong chủ, việc này còn cần chúng ta vào kiểm tra.
Lâm Phàm hít một hơi. Sau khi đột phá cảnh giới, hắn lại càng thêm nhạy cảm đối với mấy mùi vị này.
Chỉ cần khẽ ngửi là có một loại tanh hôi, vị chua tràn vào trong mũi, mùi vị kia là từ trong sơn động truyền đến.
Mà chung quanh thì có chất đầy thi thể của Thiên Thần giáo, trong đó có một bà lão bị một cước đạp vỡ lồng ngực.
Kim trưởng lão nói:
- Lâm phong chủ, bà lão này cực kỳ ác độc. Chính bà ta lừa gạt trẻ em, mang ra thành, đưa đến nơi này, đánh nát tứ chi của những đứa trẻ kia. Các sư huynh không nhịn được, cho nên trực tiếp giẫm chết bà ta.
- Ừm. Giết tốt.
Lâm Phàm gật đầu,. Sau đó không hề do dự, hắn đi thẳng vào trong hang động. Hắn không biết tình huống bên trong đến cùng là như thế nào nhưng để mấy vị trưởng lão có sắc mặt trầm thấp cùng phẫn nộ như vậy, hiển nhiên không phải chuyện bình thường.
Trong hang động có ánh sáng nhạt chiếu sáng chung quanh.
Tí tách! Có giọt nước rơi xuống mặt đất truyền đến thanh âm thanh thúy mà trầm muộn.
- Đây là...
Lâm Phàm dừng lại. Trước mắt hắn, từ trên đỉnh hang, từng cái ống sền sệt màu trắng buông xuống, phía dưới nối với từng cái bao lớn như là con nhộng. Mặt ngoài những con nhộng này có chất lỏng màu trắng nhỏ xuống đất. Mà ở bên trong con nhộng tựa như là đang dựng dục đồ vật gì đó.
Phốc phốc!
Thanh âm vỡ tan vang lên. Một con nhộng vỡ ra. Một lượng lớn nước bẩn từ bên trong tràn ra ngoài, đồng thời theo đó còn có một bóng người nhỏ gầy chui ra.
Đây là những đứa trẻ kia.
Chỉ là... Những đứa trẻ này đã không còn là người nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận