Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 364: Ta là người được tông môn khâm điểm

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Ngay sau đó, hết con nhộng này đến con nhộng khác vỡ tan, thi thể trần truồng rơi xuống đều dính chất lỏng sềnh sệch.
Lâm Phàm đột nhiên nhớ tới công pháp mà lão sư đã từng nói tới, cũng chính là pháp môn để Thiên Thần giáo bồi dưỡng những tử sĩ quái dị kia.
- Lâm phong chủ, với hành vi người người oán trách bực này, chúng ta nhất định phải diệt trừ Thiên Thần giáo.
Kim trưởng lão phẫn nộ nói.
Lạch cạch!
âm thanh xương cốt di động vang lên. Những thi thể trên mặt đất bắt đầu chuyển động. Tất cả đều làm những tư thế mà người bình thường không có khả năng làm được.
Để ý kỹ, Lâm Phàm nhìn thấy trong miệng không răng chứa đầy chất lỏng sền sệt, tanh hôi, nhất là từng đôi mắt vô thần.
Nhưng vào lúc này, phương xa có ánh sáng sáng lấp lóe. Lâm Phàm đưa mắt nhìn lại thì phát hiện ra là một pho tượng sừng sững ở đó.
Khi những thi thể này phá vỡ con nhộng rơi xuống, trên pho tượng truyền đến một loại sức mạnh âm u nào đó.
- Giáo Vương!
Lâm Phàm trầm giọng rồi vừa sải bước ra, đi thẳng tới trước mặt pho tượng. Sức mạnh mà pho tượng tản mát ra cũng nhanh chóng hình thành vòng bảo hộ. Thế nhưng mà khi chạm đến Lâm Phàm, vòng bảo hộ trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành vô số điểm ánh sáng xám.
Lâm Phàm vươn tay, chộp vào mặt của pho tượng.
- Cuối cùng cũng có một ngày, lão tử sẽ đánh gãy năm chi của các ngươi.
Xoạt xoạt!
Vừa nói xong, Lâm Phàm dùng sức, pho tượng xuất hiện vô số vết nứt, sau đó vỡ vụn.
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền đến. Không có nhận được sức mạnh của Giáo Vương gia trì, thân thể của những đứa trẻ phá kén chui ra kia khô nứt, tựa như là mất đi chất dinh dưỡng vậy. Toàn bộ ngã trên mặt đất, không hề động đậy nữa.
- Kim trưởng lão sắp xếp người an táng những đứa trẻ này, còn ngươi theo ta đi ra.
- Vâng.
Vừa rồi, trong chốc lát, khí tức phát tán ra từ trên người của Lâm phong chủ để bọn họ sợ hãi. Mà chỉ khí tức đã có thể làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, vậy thì thực lực...
Khi Lâm Phàm đại chiến với Bán Thần cảnh thì bọn họ cũng không ở tông môn mà vẫn một mực ở bên ngoài tìm kiếm tung tích của Thiên Thần giáo, còn không biết chuyện thế này xảy ra.
- Các ngươi làm thế nào phát hiện nơi này?
Hiện tại, Lâm Phàm chỉ muốn hiểu rõ chuyện ở đây. Thiên Thần giáo ẩn tàng quá sâu, sâu đến mức đáng sợ. Dù hắn có ở bên ngoài tìm kiếm trong thời gian dài cũng khó có thể tìm kiếm được tung tích của Thiên Thần giáo. Trừ phi vận khí bạo rạp, nếu không thì hắn cũng chịu.
- Lâm phong chủ, ngày đó, ta cùng các sư huynh đệ chuẩn bị đi đến thành Hổ Vân để kiểm tra một phen. Khi vào trong thành, chúng ta phát hiện có không ít người của thành Hổ Vân đang tìm kiếm hài tử của nhà mình. Lúc ấy chúng ta liền biết mình đã tới chậm một bước, bởi vậy không muốn nghỉ ngơi mà chuẩn bị tiếp tục ra khỏi thành tìm kiếm.
- Khi đó, Chân Hạc sư đệ lại nói với chúng ta, bà lão vừa mới ra khỏi thành có vấn đề. Cho nên, chúng ta bí mật đi theo, cuối cùng đến nơi này.
Kim trưởng lão nói hết những gì mình biết.
Lúc đó, khi thấy tình huống ở nơi này, lửa giận trong lòng bọn họ cũng triệt để bạo phát ra.
- Thành chủ cùng đệ tử trấn thủ thành Hổ Vân đều là ăn cơm khô hay sao?( ý chỉ kẻ vô dụng) Chuyện thế này xảy ra mà bọn họ lại còn không truy tra?
Lâm Phàm hỏi.
Kim trưởng lão cúi đầu, nói:
- Lâm phong chủ, ta cho rằng bọn họ thất trách. Lúc ấy ta cùng các sư huynh vào thành thì không người trông coi cửa thành, trong thành cũng không có thị vệ tuần tra, hoàn toàn thuộc về thành trì không phòng ngự. Nếu Thiên Thần giáo muốn xâm lấn thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.
- Thật là khiến cho người ta khó chịu.
Lâm Phàm rất nhức đầu. Càng tiếp xúc, hắn càng cảm thấy bên trong Viêm Hoa tông không chỉ có Thiên Thần giáo làm loạn mà ngay cả thành chủ cùng đệ tử trấn thủ thành trì đều coi thường con dân. Tất cả những kẻ như này thật sự là nên giết.
Lúc này, mấy vị trưởng lão đi tới.
- Lâm phong chủ, tất cả đều đã an táng tốt.
- Đi! Tất cả cùng ta đi đến thành Hổ Vân.
Lâm Phàm nói. Hiện tại hắn muốn xem xem tình huống đến cùng là như thế nào.
Thành Hổ Vân.
Trong đại điện thành chủ.
Mấy người có thân phận tôn quý ngồi ở quanh bàn.
Nơi này có hai đại gia tộc của thành Hổ Vân là Phong gia cùng Trương gia.
Trong đó tộc trưởng Phong gia cầm tràng hạt, nói:
- Gần đây trong thành có không ít trẻ em mất tích, ai có thể ra mặt đi thăm dò việc này một chút hay không. Gần đây, nhân thủ của Phong gia ta không đủ, khó mà giúp một tay.
Tộc trưởng Trương gia lắc đầu, nói:
- Ta thấy chuyện này chỉ có thể xin mời thành chủ cùng Quan đại nhân ra mặt. Bây giờ lòng người trong thành đều vô cùng bàng hoàng, bọn họ đều đang thỉnh cầu thành chủ cùng đại nhân ra mặt, tìm những đứa trẻ kia về.
Mà ở phía trên, hai chỗ chủ vị phân biệt ngồi hai người.
Một người chính là thành chủ Thành Hổ Vân, một người khác thì là đệ tử Viêm Hoa tông trấn thủ thành Hổ Vân, Quan Nguyệt Sơn.
Nhưng lúc này, hai người liếc nhìn nhau.
- Việc này còn phải giao cho thành chủ mới được, ta chỉ phụ trách trấn thủ thành Hổ Vân an toàn, chuyện còn lại không liên quan đến ta.
Quan Nguyệt Sơn nói.
Thành chủ vuốt nhẹ chòm râu hình chữ bát, tỏ vẻ khó xử, nói:
- Gần đây giống như không có trẻ em mất tích đi, hiển nhiên đối phương đã rời khỏi. Chúng ta muốn đi tìm kiếm, không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển, khó càng thêm khó.
Lúc Lâm Phàm dẫn theo trưởng lão vào thành, hắn liền phát hiện có con dân của Viêm Hoa tông đứng ở cửa thành, cầm tờ giấy tìm người dán lên tường thành.
- Lão huynh, xin hỏi khi trẻ em mất tích, thành chủ có phái người thay các ngươi tìm kiếm hay không?
Nghe được có người nói chuyện, nam tử đang dán giấy kia ngẩng đầu nhìn đối phương, lắc đầu, nói:
- Không có...
- Ha ha!
Lâm Phàm cười lạnh. Hắn không ngờ thành chủ còn không phái người tìm kiếm, thật sự là đáng chết. Sau đó, hắn dẫn theo các trưởng lão, đi về phía trước.
- Lâm phong chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?
Kim trưởng lão dò hỏi.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Nếu đã tới, vậy dĩ nhiên không thể không hỏi, chúng ta đi phủ thành chủ.
Lúc này, thành chủ, đệ tử trấn thủ, tộc trưởng hai đại gia tộc đều đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Đột nhiên, một tên tôi tớ vội vã tiến đến.
- Thành chủ đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến.
Thành chủ bây giờ rất nhức đầu cho nên hắn nhanh chóng khoát tay, nói:
- Không thấy. Không thấy. Ngươi cho người đuổi bọn họ đi.
Lúc trước, thành Hổ Vân không có bất kỳ chuyện gì thì hắn rất thích có người đến thăm. Nhưng bây giờ chuyện nhức đầu tới, xuất hiện trẻ em mất tích phá vỡ khoảng thời gian bình yên trước kia của hắn.
Ầm!
Cửa phủ bị đẩy ra, Lâm Phàm dẫn theo các trưởng lão tiến đến.
- Cái giá của thành chủ thật là lớn. Thân là thành chủ của Thành Hổ Vân, trong thành có trẻ em mất tích vậy mà không tìm kiếm, còn có lòng dạ thanh thản ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm. Thật đúng là thành chủ tốt của Viêm Hoa tông.
Ngày đó, khi hắn đi Nhật Chiếu tông giết địch, hắn cũng đã gặp được một thành chủ tham lam, tàn bạo. Lúc đó, hắn rất vui vẻ cho nên đã tha chết cho đối phương. Bởi vì chỉ cần có dạng thành chủ này, Nhật Chiếu tông muốn cường thịnh không thể nghi ngờ là nằm mơ.
Nhưng hắn tuyệt sẽ không để loại thành chủ này tồn tại ở Viêm Hoa tông.
- Các ngươi là …
Thành chủ đứng lên, tức giận nói. Nhưng lời còn chưa nói xong, hắn liền nhìn thấy lệnh bài ở bên hông những người kia.
Đó là lệnh bài mà chỉ đệ tử Viêm Hoa tông mới có. Hơn nữa khí tức của mấy người vừa tới rất bất phàm, hiển nhiên cũng không phải là đệ tử bình thường.
Đệ tử trấn thủ vừa đưa mắt nhìn qua thì lập tức kinh hãi, vội vã chạy tới.
- Đệ tử Quan Nguyệt Sơn tham kiến các vị trưởng lão.
Hắn là đệ tử Viêm Hoa tông, tự nhiên nhận ra lệnh bài của mấy người Lâm Phàm, đây là lệnh bài mà trưởng lão mới có thể mang theo, là tượng trưng cho việc đã thoát ly nội môn, bắt đầu quản lý chuyện lớn trong tông môn.
Dù hắn là đệ tử trấn thủ thành Hổ Vân nhưng gặp được những người này, hắn cũng phải cung kính.
- Hừ!
Lúc đi ngang qua người này, Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng tới trong đại điện.
Mà tiếng hừ lạnh này lại làm cho Quan Nguyệt Sơn chảy đầy mồ hôi. Hắn sao có thể còn không nhìn rõ, mấy vị trưởng lão đều đi theo sau lưng người trẻ tuổi này, vậy thân phận của người này... Không đúng, đây là...
Lập tức, Quan Nguyệt Sơn bị hù đến sắc mặt trắng bệch bởi vì hắn đã nhận ra người này là ai.
- Đệ tử tham kiến Lâm phong chủ.
Bình thường thì tu vi của những vị phong chủ trong tông môn là không cao nhưng bởi vì thiên tư quá tốt nên rất được tông môn coi trọng. Nhưng gần đây tông môn lại có một quái thai, thân là phong chủ của tông môn không chỉ có thiên tư yêu nghiệt mà tu vi cũng cao đến dọa người.
Tộc trưởng Phong gia, tộc trưởng Trương gia và kể cả thành chủ đều đột nhiên đứng lên, không dám ngồi. Bọn họ sao có thể nghĩ đến sẽ có tông môn đại lão đến đây.
- Ta hỏi các ngươi, khi trẻ em trong thành mất tích, ai đã phái người tra xét.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, thản nhiên mở miệng.
Thành chủ lạnh mình đi đến trước mặt Lâm Phàm, run rẩy nói:
- Phong chủ đại nhân, ta phái người tra xét...
Đùng!
Thành chủ đột nhiên bay về phía cây cột giữa nhà. Lực va đập mạnh đến nỗi cây cột không chịu nổi, đã xuất hiện vô số vết nứt.
- Lâm phong chủ hỏi cái gì thì các ngươi phải trả lời thành thật, nếu không đừng nghĩ đến chuyện toàn mạng.
Đôi mắt của trưởng lão Chân Hạc lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo. Lúc này, lửa giận ở trong lòng của hắn đang bốc lên ngút trời. Những người bị mất tích đều là trẻ em, tuổi nhỏ, còn không có trưởng thành.
Dù sau này lớn lên, vì tông môn thịnh thế mà chết đi, đó cũng là chết một cách có ý nghĩa, chết một cách quang vinh, khiến cho hậu nhân kính ngưỡng.
Nhưng hôm nay, lại bị Thiên Thần giáo luyện thành tử sĩ, trở thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Phát sinh chuyện thế này, bọn họ không thể trách ai.
Nếu như thành Hổ Vân phái người tìm kiếm mà không có tìm kiếm được thì cũng không tính là thất trách nhưng ngay cả một điểm động tĩnh cũng đều không có.
- Không có... Không có.
Thành chủ gian nan đứng lên, cúi đầu run rẩy nói.
Sau đó, hắn cố gắng nói.
- Lâm phong chủ, việc này không thể trách chúng ta. Những đứa trẻ kia mất tích quá bí ẩn, chúng ta căn bản không biết tìm kiếm ở đâu.
Thành chủ cũng không ngờ việc này vậy mà dẫn trưởng lão cùng phong chủ tới đaay.
Đột nhiên!
Một vệt sáng lấp lóe.
Thành chủ giơ tay bịt cổ, máu tươi xuyên thấu năm ngón tay lăn xuống.
- Ngươi sao có thể... giết ta.
Thành chủ mở to mắt, không dám tin tưởng. Hắn chính là thành chủ do tông môn khâm điểm. Cho dù phong chủ cũng không thể ra tay với hắn. Đây là hành động tạo phản.
- Ngươi xuống dưới nói xin lỗi cùng những đứa trẻ kia đi.
Thủ đoạn sát phạt này của Lâm Phàm khiến ba người còn lại không dám thở mạnh một tiếng. Từ trên trán, mồ hôi tí tách lăn xuống.
- Ngươi thân là đệ tử trấn thủ thành Hổ Vân, để chuyện thế này xảy ra mà lại vẫn còn ngồi đây được. Thật đúng là đệ tử giỏi của tông môn.
Phù phù!
Quan Nguyệt Sơn quỳ xuống đất, bối rối, nói;
- Lâm phong chủ tha mạng, ta... Ta.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
- Nếu không để con dân của tông môn ở trong lòng, vậy một thân tu vi này cũng không cần tồn tại.
- Lâm phong chủ, không ...
Ầm!
Quan Nguyệt Sơn chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn khó nhịn được. Địa Cương chi lực trong cơ thể trong nháy mắt tiêu tán. Khi thử ngưng tụ Địa Cương, hắn lại phát hiện đan điền trống trơn, không còn cái gì tồn tại.
Hắn biết mình đã bị phế hết tu vi.
- Ngươi thân là phong chủ của tông môn, sao có thể làm như vậy với ta, ta là người được tông môn khâm điểm...
Quan Nguyệt Sơn điên rồi. Tu vi mà hắn tân tân khổ khổ cô đọng chỉ trong nháy mắt đã tiêu tán, hắn làm sao tiếp nhận được chuyện này.
Hai tộc trưởng mồ hôi đầm đìa, quỳ rạp xuống đất.
- Phong chủ đại nhân tha mạng, chúng ta lập tức phái người đi tìm.
Tại thành Hổ Vân, hai tộc trưởng có địa vị cao thượng, nhưng ở trước mặt Lâm Phàm, bọn họ cũng không khác gì người bình thường.
- Không cần.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều. Hiện tại, hắn đang suy nghĩ một chuyện cực kỳ trọng yếu. Mà trước khi làm chuyện này, hắn nhất định phải làm một việc.
Bên trong thành Hổ Vân còn không yên ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận