Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 365: Mình tới cửa chịu chết

Đứng ở trước cửa đại điện của phủ thành chủ, Lâm Phàm nhắm mắt.
Kim trưởng lão đứng ở một bên, nhẹ nhàng nói:
- Lâm phong chủ, có phải là người cảm giác được cái gì hay không?
- Ngươi ngửi một cái xem, có phải là có mùi rất bẩn thỉu hay không?
Lâm Phàm hít sâu một hơi. Khí tức toàn thành Hổ Vân ngưng tụ đến, thậm chí còn tạo nên một trận gió mạnh.
- Mùi bẩn thỉu là sao?
Kim trưởng lão nghi hoặc. Hắn cũng cố gắng hít hà nhưng mà không có ngửi được mùi gì lạ cả, ngoại trừ mùi máu tươi bên ngoài đại điện thì không có những mùi khác.
- Bắt!
Đột nhiên, Lâm Phàm khẽ quát một tiếng. Thiên địa nguyên khí ở phía trên thành Hổ Vân tựa như là bị khống chế, hóa thành vô số bàn tay lớn, sau đó chộp về phía mấy chỗ ở trong thành.
Các con dân ở trong thành ngẩng đầu. Dị tượng ở trên bầu trời để bọn họ kinh hãi, không biết chuyện gì xảy ra.
Khi cảm nhận được khí tức này, một người trẻ tuổi có sắc mặt trắng bệch nằm trên giường ngủ tựa như là sắp hấp hối, đột nhiên bật dậy, sắc mặt đang trắng bệch dần dần hồng nhuận phơn phớt.
Khi hắn đang chuẩn bị thoát đi thì mái hiên bị đánh nát, một bàn tay lớn nhanh chóng bắt lấy hắn.
Cùng lúc này ở một chỗ hẻo lánh trong thành.
Một nam tử bị một gã đại hán giẫm lên mà ánh mắt của đại hán kia để hắn hoảng sợ, đó là ánh mắt khát máu, kinh khủng. Nhưng lửa giận trong lòng để hắn không sợ.
- Ngươi khi nhục vợ con ta, lão thiên sẽ thu ngươi.
Nam tử giận dữ hét.
Đại hán cười lạnh.
- Lão thiên...
Ầm!
Lời còn chưa nói hết, một cái bàn tay to lớn xuất hiện, nắm đại hán lên như là bắt con gà con vậy.
- Ha ha ha! Ta đã nói là lão thiên sẽ thu ngươi mà.
Nam tử cười to, lộ vẻ điên cuồng. Giờ khắc này, hắn giống như là không cảm nhận được đau đớn từ vết thương ở trên mặt.
Một con chó cái đang bị một con chó đực đặt ở dưới thân, mặc dù chó đực đang điên cuồng chuyển động nhưng chó cái vẫn tỏ vẻ không vui không buồn. Đột nhiên, một bàn tay to lớn chộp tới, bắt chó cái đi.
Chó đực kia ngẩng đầu, gâu gâu gào thét, khóe mắt chảy xuống hai giọt nước mắt.
- Sao có nhiều giáo đồ của Thiên Thần giáo ẩn tàng ở thành Hổ Vân như vậy?
Lâm Phàm cũng không ngờ trong thành Hổ Vân có ẩn tàng nhiều giáo đồ của Thiên Thần giáo như thế.
Phát hiện càng nhiều cũng nói rõ có càng nhiều con dân của Viêm Hoa tông vô duyên vô cớ bị chết ở trong tay Thiên Thần giáo, sau đó bị đám người này bị ký túc.
Trong lòng của hắn phẫn nộ, đến cùng là tên hỗn đản nào sáng tạo ra Hoán Bì Liễm Tức vậy. Nếu gặp được, hắn nhất định phải cho kẻ này đẹp mắt.
Còn giáo đồ của Thiên Thần giáo muốn cải tiến Hoán Bì Liễm Tức thì đã sớm bị hắn trấn áp.
Kim trưởng lão ngẩng đầu, nhìn về phương xa xôi. Khi nhìn thấy những thứ trong lòng bàn tay lớn kia, khuôn mặt phát sinh biến hóa.
- Lâm phong chủ, những thứ kia chẳng lẽ là...
Hắn không dám tin tưởng trong một thành lại có nhiều giáo đồ của Thiên Thần giáo ẩn nấp như thế. Chẳng lẽ thành chủ này cùng đệ tử trấn thủ kia đều bị mù hay sao.
Đột nhiên!
Một bàn tay bằng thiên địa nguyên khí nổ tung, một vệt sáng nhanh chóng bỏ chạy về phương xa.
- Khá lắm. Không ngờ Thiên Thần giáo còn có kẻ có thể phá vỡ chiêu này của ta. Kim trưởng lão, các ngươi trấn thủ thành Hổ Vân.
Vừa nói xong, Lâm Phàm lập tức hóa thành một vệt sáng đuổi theo về phương xa.
Xem ra là lần này hắn đã tóm được cá lớn.
Mà lúc này, những bàn tay to lớn kia đột nhiên bóp mạnh, những giáo đồ của Thiên Thần giáo kia lập tức hóa thành mưa máu, rơi xuống phía dưới.
Nhìn về phía bóng người ở phương xa kia, Lâm Phàm đưa tay kéo một phát, hư không đột nhiên ngưng kết lại, ngăn cản vệt sáng kia. Sau đó, ầm một tiếng, bóng người này đã bị một chưởng bằng cương khí của Lâm Phàm ép phải nằm ở trên mặt đất.
Nói đùa. Nếu có thể dễ dàng đào thoát từ trong tay cường giả có năng lực đối đầu với Bán Thần cảnh như Lâm Phàm thì thật đúng là như thấy quỷ.
- Thả ta ra...
Dưới bàn tay kia, bóng người kia gào thét. Lúc này, trên thân thể của hắn có khí tức mịt mờ lưu chuyển. Sau đó, hắn nhanh chóng đánh vỡ bàn tay bằng cương khí của Lâm Phàm.
Chỉ là, khi vừa định chạy trốn thì một cánh tay chộp tới, nhấc bóng người này lên cao.
- Còn muốn chạy ư? Ngươi đang nằm mơ sao?
Lúc này, Lâm Phàm mới cẩn thận quan sát người ở trước mắt này. Nhìn qua thì người này cũng như là người bình thường, thậm chí còn có chút gầy yếu nhưng mà khí tức mịt mờ trong cơ thể kia lại là không lừa được Lâm Phàm.
Người này có thể hai lần phá vỡ bàn tay bằng cương khí của Lâm Phàm chính là dựa vào khí tức kia.
Mà khí tức này còn khiến Lâm Phàm có cảm giác quen thuộc, giống như gặp được ở chỗ nào đó. Đúng rồi. Khí tức này cực kỳ giống với khí tức của Giáo Vương. Nguyên lai gia hỏa này có khí tức của Giáo Vương hộ thể, xem ra thân phận cũng không đơn giản.
- Ngươi là ai? Thành thật một chút thì ta sẽ không đánh ngươi.
Lâm Phàm mở miệng.
- Khặc khặc!
Người này không trả lời mà nở nụ cười âm trầm rồi đột nhiên, từ trong cơ thể của hắn, một cái gai đen chui ra, nhanh chóng đâm vào lồng ngực của Lâm Phàm.
- Ngươi muốn biết ta là ai sao? Vậy nhìn xem ngươi có thể sống sót hay không đã.
- Vô tận thống khổ, thôn phệ hắn đi.
Sau khi đắc thủ, người này điên cuồng cười lên. Hắn vốn cho rằng đối phương sẽ rất cường đại nhưng bây giờ xem ra thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Ngươi cười cái gì? Nói mau! Ngươi là ai?
Lâm Phàm thản nhiên bắt lấy gai đen, rồi đột nhiên kéo một phát, lôi toàn bộ cái gai này từ trong thân thể của giáo đồ kia ra.
Kể từ sau khi có Bất Tử Chi Thân, Lâm Phàm đã dưỡng thành thói quen từ bỏ phòng ngự.
Chỉ là không quan trọng, tất cả đòn tấn công của kẻ thù đều không đau không ngứa như vậy mà.
Giáo đồ kia của Thiên Thần giáo choáng váng tựa như là không dám tin tưởng vậy. Hắn biết gai đen này có năng lực tăng cường thống khổ, có thể khiến cho một người phải đau đớn đến chết, thuộc về tử vong trên tinh thần.
Nhưng bây giờ, rõ ràng đã bị gai đen đâm vào nhưng người trước mắt này vậy mà không có một chút phản ứng nào, thậm chí còn không nhíu mày nữa.
- Nguyên lai lại là một người đầu trọc.
Giờ phút này, Lâm Phàm đã nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của giáo đồ này. Cái đầu trọc to lớn giống như là bị biến dị vậy.
- Mùi ở trên người ngươi khiến cho ta cảm thấy rất khó chịu, tựa như là khí tức trên người của những trẻ em kia vậy. Có phải ngươi chính là người luyện chế tử sĩ cho Thiên Thần giáo hay không?
Lâm Phàm cười hỏi, chỉ là nụ cười này có chút khủng bố cùng âm trầm.
- Hừ. những đứa trẻ kia giống như là sâu kiến vậy, có thể cống hiến vì Thiên Thần giáo là vinh hạnh của bọn họ. Chúng ...
Ầm!
Lâm Phàm không chịu nổi nữa, hắn nhanh chóng đấm một quyền vào giáo đồ này.
Đầu trọc biến dị nổ tung. Trong nháy mắt, giáo đồ kia đã biến thành thi thể không đầu.
- Đừng giả bộ nữa! Không chết thì nhanh mọc đầu khác ra đi.
Không có điểm tích lũy nhắc nhở túc là tên trọc đầu biến dị này không có chết.
- Sao ngươi lại có thể phát hiện ra?
Thị Đồng phó Pháp Vương kinh hãi, không dám tin tưởng.
Hắn là phó Pháp Vương của Thiên Thần giáo. Mặc dù thực lực không mạnh, nhưng lại có thể biến trẻ em thành tử sĩ, đồng thời bản thân lại có khí tức của Giáo Vương bảo hộ, cường giả Thiên Cương cảnh bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn. Thậm chí dù bị trấn áp thì hắn cũng có thể dựa vào khí tức của Giáo Vương để bỏ chạy.
Nhưng hôm nay, hắn lại gặp cường giả mạnh mẽ đến thế này, cho dù khí tức mà Giáo Vương để lại cũng không có tác dụng.
Lúc này, từ chỗ cổ kia có từng cái xúc tu chui ra, quấn quanh ở cùng một chỗ, trong nháy mắt lại hình thành một cái đầu trọc biến dị.
- Thật sự là buồn nôn. Công pháp của Thiên Thần giáo càng ngày càng biến thái, càng ngày càng buồn nôn, chung quy là đi trên con đường biến mình thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Lâm Phàm lộ ra thần sắc ghét bỏ.
- Càn rỡ. Lý niệm của Thiên Thần giáo ta hùng vĩ cỡ nào, phàm nhân như ngươi sao có khả năng minh bạch. Giáo Vương, xin hãy ban cho ta sức mạnh, để ta có thể trấn áp sâu kiến vô tri ở trước mắt này.
Thị Đồng phó Pháp Vương vừa dứt lời thì trên thân thể của hắn đột nhiên rực sáng, sức mạnh ở trong đó không phải bình thường, ẩn chứa khí tức của Giáo Vương.
Lâm Phàm giơ tay lên, đấm ra một quyền, lần nữa đánh nát đầu của người này, đồng thời còn có khí tức của Giáo Vương.
- Ngươi không nói cũng không quan trọng. Ta thấy thân phận của ngươi không đơn giản, mang ngươi về tông cho lão sư sưu hồn mới tốt, vừa vặn nhìn xem trong đầu của ngươi có tin tức gì hữu dụng hay không.
Giáo đồ này của Thiên Thần giáo không tầm thường, xem ra là thành viên cốt cán của Thiên Thần giáo, trở về để lão sư sưu hồn, nhìn xem trong đầu hắn ẩn tàng bí mật gì.
Sau khi xong xuôi lại một chiêu trấn áp, điểm tích lũy vẫn là của mình.
- Hỗn đản, khí tức của Giáo Vương sao lại thế...
Thị Đồng phó Pháp Vương kinh hãi. Hắn không hiểu khí tức của Giáo Vương không gì làm không được vốn nên triệt để trấn áp người này, thế nhưng làm sao lại xuất hiện tình huống bực này.
- Giáo Vương của ngươi cũng không cứu vớt được ngươi, hắn cũng không phải vô địch.
Lâm Phàm cười. Thời đại đã biến đổi. Hắn đã sớm không phải là bản thân của trước kia, mà là cường giả có được sức mạnh cường hãn nhất.
Ai có thể tiêu trừ sự tự mãn ở trong lòng ta thì ta sẽ thật lòng cảm tạ hắn.
Đột nhiên!
Một khe nứt đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Thị Đồng phó Pháp Vương.
Ở trong khe nứt kia có ánh sáng màu xám lưu chuyển tựa như là liên thông đến một thứ nguyên thần bí nào đó.
Lập tức, từ trong khe nứt, một sức mạnh khổng lồ bạo phát ra.
Như là lần trước, Giáo Vương kia duỗi cánh tay màu xanh ra, muốn trấn áp mình vậy.
Không hề do dự, Lâm Phàm nhanh chóng đi vào trong khe nứt. Hắn cũng không đợi cánh tay kia duỗi ra mà đã nhanh chóng đi vào.
Đây là đường hầm hư không, nhất định có thể liên thông đến chỗ của Giáo Vương.
Hiện giờ, hắn đã có năng lực đối đầu với Bán Thần cảnh. Dù Giáo Vương kia thực sự là Bán Thần cảnh thì hắn cũng không sợ hãi chút nào, bởi vì hắn đủ mạnh.
- Ha ha ha ha. Khá lắm. Rốt cục ta đã đợi được đến thời cơ này. Lần này, bản phong chủ sẽ tận diệt cái gọi là Thiên Thần giáo này của các ngươi.
Nếu là trước kia thì có lẽ hắn sẽ do dự. Nhưng bây giờ, hắn lại không sợ hãi chút nào.
Hắn không biết sau khi đi ra đường hầm hư không thì mình sẽ đến chỗ nào.
Thị Đồng phó Pháp Vương cười lớn.
- Ngu xuẩn. Ngu xuẩn. Tự tìm đường chết.
Mà sau khi Lâm Phàm chui vào trong đường hầm hư không, vết nứt ở chỗ hậu phương kia đã đóng lại. E là dù Giáo Vương cũng không có nghĩ đến, sâu kiến này sẽ tự mình đưa tới cửa.
Không biết đã qua bao lâu.
Chung quanh đường hầm hư không đã tiêu tán.
Thế giới đã sớm phát sinh biến hóa cực lớn. Cảnh sắc chung quanh trở nên âm u, còn chất đầy thi cốt, bên trên mỗi một bộ thi cốt đều có sương mù màu xám quấn quanh.
Mà phương xa có một ngọn núi lửa đang phun trào. Nơi này tựa như là địa ngục trong truyền thuyết vậy.
- Đây là nơi nào?
Hắn nhìn quanh một vòng. Trong ấn tượng của hắn thì Viêm Hoa tông giống như không có nơi này.
Chỉ hít sâu một hơi mà, xoang mũi đều không chịu được nữa rồi. Tất cả đều là khí tức ô uế của đám người Thiên Thần giáo kia, hơn nữa còn có mùi hư thối của tử khí.
- Ngươi nhất định phải chết. Ngươi chết chắc rồi. Không ngờ ngươi lại dám mò tới đây. Ha ha ha ha...
Thị Đồng phó Pháp Vương điên cuồng cười. Hắn thật sự không ngờ sâu kiến này vậy mà lại tới đây. Nơi này chính là tổng bộ của Thiên Thần giáo, dù kẻ này có mạnh cỡ nào thì cũng vô dụng mà thôi.
Ngay khi Lâm Phàm đang suy nghĩ, một tiếng nói vang lên.
- Hoan nghênh. Viêm Hoa tông Vô Địch phong Lâm phong chủ giáng lâm thánh địa của giáo ta. Ngươi là đệ tử đầu tiên của Viêm Hoa tông dám đến nơi đây. Chúng ta ở chỗ này chờ ngươi. Ngươi cứ tới đi.
Thanh âm truyền đến từ một nơi rất xa, giống như là đang nói, có gan đi vào trong địa bàn của ta thì nên ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi.
- Thật sao? Nếu ta là người đầu tiên vậy ta cũng sẽ là người cuối cùng.
Hiện tại, Lâm Phàm ngược lại là có chút kích động, cảm giác phía trước có bảo tàng lớn đang đợi hắn.
Thiên Thần giáo sao?
Hôm nay không đánh ngươi ỉa ra quần thì Lâm Phàm ta uổng là cường giả.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng của hắn luôn luôn có chút hoang mang rối loạn giống như là phía trước lại có nguy hiểm.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, vứt bỏ cảm giác bất an này qua một bên.
Dù sao, đây chính là chuyện không thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận