Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 367: Đừng nhiều lời

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
---------------------
Ầm!
Tiếng nổ liên tục vang lên. Lực trùng kích khuếch tán ra khắp nơi.
Chiến đấu giữa cường giả Bán Thần cảnh cũng không phải là thế công đơn giản.
Mỗi một chiêu đều có uy năng lớn lao, khủng bố.
Ầm!
Chế Tài Thẩm Phán đột nhiên xuất hiện sau lưng Lâm Phàm, trong tay không biết khi nào đã xuất hiện một thanh trường thương đen kịt.
Đây là Thương Chế Tài, là binh khí do Chế Tài Bán Thần tự tay luyện chế, dung hợp số lượng lớn bảo bối, còn tốn thời gian quán chú pháp tắc cường hãn.
- Ta muốn chế tài ngươi.
Chế Tài Bán Thần quát to. Thương Chế Tài phá vỡ hư không, phù văn trên trường thương bộc phát quang mang lộng lẫy. Sức mạnh ngưng tụ ở đầu mũi thương hình thành khí lưu sắc bén, đâm về phía sau lưng Lâm Phàm.
- Ha ha ha. Thú vị.
Bây giờ, Lâm Phàm chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh. Chiến đấu cùng cường giả Bán Thần cảnh để hắn có thể cảm nhận được cảm giác sung sướng đã lâu chưa có.
Ầm!
Lâm Phàm đấm ra một quyền, va chạm cùng trường thương. Lập tức, quang mang rực rỡ triệt để bạo phát ra, xuyên thấu hư không, đánh về phía xa xôi trong hư không vô tận kia.
- Thoải mái! Bán Thần cảnh thật đúng là cường đại.
Hiện giờ, trong mắt của Lâm Phàm chỉ có Bán Thần Chế Tài còn có Bán Thần Hỗn Loạn, về phần trận pháp bao phủ ở trên đỉnh đầu, hắn căn bản không có để ở trong lòng.
Nội tình trong cơ thể không ngừng tăng lên. Đây cũng không phải là cảm giác có thể có khi giao thủ cùng kẻ yếu, mà là khi giao thủ cùng cường giả chân chính mới có.
Mặc dù đang điều khiển trận pháp nhưng Giáo Vương vẫn luôn chú ý đến tình huống bên này. Ánh mắt khi nhìn về phía Lâm Phàm cũng vô cùng kinh ngạc.
- Kẻ này rất mạnh. Mặc dù kẻ này không phải là Bán Thần cảnh nhưng lại có thể chiến đấu ngang tay với Bán Thần cảnh. Nếu để hắn tiếp tục trưởng thành, hậu quả khó mà lường được. Nhưng dựa theo tin tức tìm hiểu được, Thiên Thần giáo cũng không có phương pháp hàng phục kẻ này, cho nên chỉ có thể trấn áp.
Trở ngại duy nhất của Thiên Thần giáo trong việc chiếm lấy Viêm Hoa tông chính là Thiên Tu.
Nhưng hôm nay lại có thêm một người là Lâm Phàm, như vậy người này càng không thể lưu.
Trong hư không, Lâm Phàm tránh đi một thương của Bán Thần Chế Tài. Đứng ở chỗ kia, tóc dài như rồng tung bay, hai con ngươi lạnh nhạt mà lộ vẻ điên cuồng.
- Thực lực của hai người các ngươi rất không tệ. Chỉ là các ngươi có thể để ta cảm thấy thêm áp lực hay không? Các ngươi một mực khảo thí thực lực của bản phong chủ là muốn nhìn xem ta có đáng giá được các ngươi động thủ hay không sao?
Bên ngoài thân thể của Lâm Phàm có sấm sét quấn quanh. Đột nhiên, bộp một tiếng, sấm sét biến mất rồi sau đó lại có sấm sét cường thịnh hơn phun ra ngoài.
Lần này mò vào thánh địa của Thiên Thần giáo, Lâm Phàm cũng không ngờ lại gặp được ba vị cường giả Bán Thần cảnh. Hắn đã nhìn ra Giáo Vương kia đích thật là Bán Thần cảnh.
Mà bây giờ, Giáo Vương này còn đang bận bố trí trận pháp, cho nên tạm thời không có ra tay.
Trận pháp sao?
Cái đồ chơi này không có bất kỳ tác dụng nào với hắn cả.
- Lâm Phàm, hôm nay ngươi đã đến nơi này, vậy cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể đi ra.
Bán Thần Chế Tài lạnh lùng nói:
- Ngươi có cảm giác được chuyện đáng sợ gì đã phát sinh trong cơ thể ngươi rồi hay không?
- Chuyện đáng sợ gì chứ? Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.
Lâm Phàm cười. Hiện tại, còn có chuyện gì có thể khiến cho hắn phải sợ hãi nữa, còn có chuyện gì đáng sợ hơn tử vong cơ chứ. Hắn thật sự không muốn nói cái gì với những sinh linh vô tri mà mê mang này.
- Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được cương khí của ngươi đang không ngừng tiêu hao mà không có cách nào bổ sung được hay sao?
Nghe được lời nói này, Lâm Phàm thật đúng là cố ý cảm thụ một chút. Rồi hắn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.
- Thật đúng là như vậy! Không ngờ ở nơi này vậy mà không có cách nào hấp thu thiên địa chi lực.
Đối với tình huống này, hắn ngược lại là không hề cảm thấy khẩn trương. Không phải liền là không có cách nào hấp thu thiên địa chi lực hay sao? Hiện tại, với hắn, chuyện trọng yếu hơn chính là hưởng thụ cảm giác chiến đấu với cường giả.
Nội tình còn phải dựa vào mấy tên này hỗ trợ. Những chuyện khác đều là râu ria, quan tâm đến cũng chỉ là lãng phí thời gian.
- Ha ha ha! Giờ ngươi đã biết...
Ngay khi Bán Thần Chế Tài vừa mở miệng, hắn lại phát hiện hư không chấn động. Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, đánh ra một quyền.
- Ta đã biết cái gì? Đừng nói nhảm nữa! Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng. Đừng chậm chạp.
Nắm tay được quang mang rực rỡ bao phủ đánh thẳng đến Bán Thần Chế Tài.
- Ta muốn thi triển ra thực lực chân chính. Các ngươi đừng quá chủ quan.
Vừa nói cong, khí tức cuồng bạo từ trên người Lâm Phàm bạo phát ra.
Bán Thần Chế Tài nhanh chóng xoay người, trường thương trong tay đột nhiên huyễn hóa ra thành ngàn vạn. Toàn bộ hư không tựa như là đều bị lực phá diệt của một thương này bao phủ.
Trong hai con ngươi của Bán Thần Hỗn Loạn có sấm sét lấp lóe rồi sau lưng hắn lập tức xuất hiện biển sấm sét, trong đó có sấm sét cuồng bạo nhất như là thủy triều vậy, đánh về phía Lâm Phàm.
Giờ khắc này, thiên địa chấn động. Dù nơi này là thánh địa của Thiên Thần giáo nhưng nó cũng khó có thể ngăn cản được uy thế của Bán Thần cảnh.
Ầm ầm!
Hư không nổ tung, tỏa ra hào quang rực rỡ, chỉ có sức mạnh thuần túy nhất đang không ngừng oanh kích. Mà bóng dáng của ba người Lâm Phàm liên tục lấp lóe. Mỗi một lần va chạm đều có thể hình thành lực trùng kích khuếch tán ra bốn phía.
Núi đá nứt vỡ, núi lửa rung chuyển. Ở dưới dư ba của trận chiến giữa ba người Lâm Phàm, mảnh thánh địa này kịch liệt chấn động.
Lực Đế Chi Chủ ngồi xếp bằng, có sức mạnh huyền diệu phóng lên tận trời, ngưng tụ vào đến bên trong trận pháp ở trên không trung. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn lại cực kỳ kinh hãi thậm chí có phần không dám tin tưởng.
- Tại sao có thể như vậy? Kẻ này làm sao có thể tiến bộ nhanh chóng như thế? Mới có bao lâu mà hắn đã cường đại như thế này.
Hắn thật sự không thể tin được. Lần trước giao thủ, đối phương bị hắn hành như chó nhưng giờ mới qua bao lâu, kẻ này đã cường hãn đến mức độ này. Bây giờ, hắn đã không còn là đối thủ của đối phương.
Huyết Luyện Tôn Giả cũng cảm thấy tương tự nhưng mà dù thế, hắn cũng cho rằng đối phương không có khả năng chiến thắng.
Bây giờ, có lẽ Lâm Phàm có thể chiến đấu không phân cao thấp với hai vị cường giả Bán Thần cảnh. Nhưng mà ở chỗ này, không được thánh địa tán thành, không có cách nào hấp thu thiên địa chi lực, lâu dần, chắc chắn cương khí trong cơ thể Lâm Phàm sẽ khô kiệt.
- Đây chính là nửa cái cẩu đầu quân sư của bản Pháp Vương, sao có thể chết ở chỗ này?
Hắn muốn có hoành đồ đại nghiệp nhưng tự biết không có hướng đi chuẩn xác thì không thể thành công. Lâm Phàm cùng lời nói của hắn có đạo lý lớn thậm chí ngay cả phương hướng đều bị đối phương nói chuẩn, đủ để thấy được kẻ này là một nhân tài.
Lập tức, một giọt máu tươi như là có được linh tính vậy, nương theo sức mạnh của hắn nhanh chóng tràn vào đến bên trong trận pháp.
- Chết!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Lâm Phàm rồi đâm xuyên qua cánh tay của Lâm Phàm. Máu tươi đột nhiên phun ra.
- Tiểu tử, ngươi còn quá yếu.
Bán Thần Chế Tài cười to.
- Thực lực của ngươi làm cho ta bội phục, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
- Ngươi đang nói cái gì đấy?
Lâm Phàm không để ý đến vết thương ở trên cánh tay. Năm ngón tay cầm chặt Thương Chế Tài, sau đó gần tiến sát đến Bán Thần Chế Tài.
- Ngươi đã bị ta bắt được. Giờ hãy nếm thử chiêu thức mới nhất mà ta nghiên cứu đi, Loạn Quyền Đánh Chết Lão Bán Thần.
Ầm!
Ở dưới ánh mắt không dám tin tưởng của Bán Thần Chế Tài, Lâm Phàm liên tục đấm ra mấy ngàn quyền. Tốc độ đã đạt đến cực hạn, sức mạnh cuồng bạo vô tận nhanh chóng đánh vào người Bán Thần Chế Tài.
Uỳnh!
Nắm đấm rơi xuống lít nha lít nhít như là hạt mưa, mỗi một quyền đều bộc phát ra sức mạnh cường hãn nhất.
Đồng thời, sức mạnh xuyên qua thân thể của Bán Thần Chế Tài đánh vào mặt đất khiến cho một khu vực rộng lớn bị đánh lún xuống dưới.
Không hề có hào quang sáng chói, cũng không có chiêu thức hoa lệ đoạt tâm thần người mà chỉ có nắm đấm đơn giản nhất, cuồng bạo nhất.
- Băng Diệt!
Khi một quyền cuối cùng đánh lên trên ngực Bán Thần Chế Tài thì thân thể của Bán Thần Chế Tài như là đạn pháo, nhanh chóng bị đập xuống mặt đất.
Tí tách!
Máu tươi thuận theo vết thương không ngừng lăn xuống, cuối cùng tí tách một tiếng, rơi xuống trên mặt đất.
- Sảng khoái! Sảng khoái! So sánh với những Bán Thần cảnh này, Thương Ngộ Đạo hoàn toàn chính là rác rưởi, ngay cả dũng khí động thủ cũng không có, thật đúng là khiến cho người ta cực kỳ thất vọng.
Bây giờ, hắn cảm giác trận chiến này đánh thật sự là quá sung sướng, nội tình không ngừng tăng lên. Giao chiến cùng Bán Thần cảnh thật đúng là để cho người ta vô cùng sảng khoái.
Trước đây, đối với hắn, Bán Thần cảnh là một tồn tại cao cao tại thượng, không thể địch lại. Bây giờ, hắn lại có thể dựa vào nắm đấm trấn áp Bán Thần cảnh.
- Điều này làm sao có thể xảy ra?
Bán Thần Hỗn Loạn mở to mắt. Hắn không ngờ kẻ này lại có thể đánh Bán Thần Chế Tài xuống mặt đất, mà cái đấu pháp này cũng quá mức vô lại, hoàn toàn chính là từ bỏ phòng ngự, vẻn vẹn lấy sức mạnh cường hãn nhất để nghiền ép tất cả.
Nhìn về phía Bán Thần Hỗn Loạn, Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Không có cái gì không có khả năng xảy ra cả, Bán Thần cảnh cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vừa dứt lời.
Lâm Phàm biến mất khỏi chỗ cũ.
Mà khi xuất hiện một lần nữa thì Lâm Phàm cũng đã xuất hiện ở trước mặt Bán Thần Hỗn Loạn.
- Chiến đấu thì nên chú tâm chiến đấu, đừng mẹ nó có biểu lộ như chưa từng va chạm xã hội như vậy. Biểu tình trên mặt ngươi là có ý gì?
Lâm Phàm bàn tay xòe ra, nhanh chóng bắt lấy mặt của Bán Thần Hỗn Loạn.
Nhưng mà Bán Thần Hỗn Loạn chợt quát một tiếng. Sấm sét nhanh chóng bạo phát ra, trong nháy mắt quấn quanh ở trên cánh tay của Lâm Phàm rồi nổ lốp bốp.
Đây là sấm sét ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, Thiên Cương cảnh đụng vào thì đều sẽ nổ tung.
- Thú vị.
Lâm Phàm cười to. Dù trên cánh tay có mạch máu nổ tung, hắn cũng không sợ hãi chút nào, có chỉ là dục vọng chiến đấu cuồng bạo nhất.
Cánh tay nhấn xuống.
Nhanh chóng trấn áp Bán Thần Hỗn Loạn trên mặt đất, sau đó kéo đi.
Đá vụn vỡ nát. Bán Thần Hỗn Loạn chỉ cảm thấy cực kỳ sỉ nhục. Hắn không ngờ mình lại bị một gia hỏa không đột phá Bán Thần cảnh đối đãi như vậy.
Phốc!
Lập tức, một búng máu tươi phun ra từ trong miệng Bán Thần Hỗn Loạn.
Lâm Phàm nhanh chóng đạp xuống một cước. Lực Lượng Pháp Tắc bùng nổ. Mặt đất của mảnh thánh địa này đều vô cùng cứng rắn, nhưng mà ở dưới một cước này cũng phải vỡ nát. Lấy thân thể Bán Thần Hỗn Loạn làm trung tâm, vết rạn triệt để khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Sức mạnh cấp độ Bán Thần cảnh há lại đơn giản như vậy.
- Càn rỡ.
Từ trong hố sâu, Bán Thần Chế Tài lao ra.Thương Chế Tài trong tay khuấy động hư không, giết tới Lâm Phàm.
Hắn đường đường là cường giả Bán Thần cảnh, vậy mà lại bị gia hỏa không phải là Bán Thần cảnh đánh rơi xuống mặt đất, đây là chuyện nhục nhã cỡ nào.
Bán Thần Hỗn Loạn cũng điên cuồng hét to, thi triển sát chiêu cường đại nhất. Sấm sét cuồng bạo đánh tới chỗ Lâm Phàm.
- Dọa chết người, các ngươi mẹ nó hù dọa ai vậy?
Lâm Phàm cuồng bạo. Hai tay hợp lại rồi đấm thẳng đến Bán Thần Hỗn Loạn.
Ầm!
Lực trùng kích khiến cho mặt đất chấn động.
Nhìn thấy tất cả mọi chuyện, trong lòng Giáo Vương giận dữ. Tên ghê tởm, thánh địa lại bị hủy thành như vậy, ta không thể chịu đựng được nữa rồi.
Nhưng mà hắn không biết, Lâm Phàm hiện tại đã sảng khoái đến cực hạn.
Loại cảm giác này thật thật quá sung sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận