Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 369: Ngọa tào! Ta không muốn đi

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Lâm Phàm lại chết một lần nữa!
Nhưng lần này Bán Thần Chế Tài cùng Bán Thần Hỗn Loạn đều không dám chủ quan, có lần đầu tiên để bọn họ biết Lâm Phàm chỉ sợ còn chưa chết.
- Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra? Cho dù là tiểu tử này có Khôi Lỗi Chết Thay thì cũng không thể chết thay nhiều lần như vậy được. Đây chính là bảo bối từ Thượng Cổ lưu truyền xuống, nắm giữ một cái cũng đã là khí vận nghịch thiên rồi.
Ánh mắt của Bán Thần Hỗn Loạn giống như là chim ưng, một mực tập trung vào tình huống ở hiện trường.
Hắn thật sự bị kẻ này đánh đến sợ. Tên điên này một mực quấn lấy hắn, căn bản lờ đi Bán Thần Chế Tài, để hắn đường đường là cường giả Bán Thần cảnh lại bị động bị đánh. Thật đúng là quá phận.
Lực Lượng Pháp Tắc tuy mạnh lại không phải là vô địch nhưng mà sức mạnh của tiểu tử này lại có chút kinh người, kể cả cường giả mới đột phá Bán Thần cảnh cũng không nhất định có sức mạnh lớn như kẻ này.
- Hừ. Không cần phải để ý đến những thứ này, ở chỗ này, hắn không có cách nào rời khỏi. Nếu hắn có mười cái Khôi Lỗi Chết Thay thì chúng ta liền giết hắn mười lần, có 100 cái thì giết một trăm lần.
Ánh mắt của Bán Thần Chế Tài lạnh đến đáng sợ, trong lòng hắn thầm thề nhất định phải giết chết kẻ này.
Mười giây sau.
Lâm Phàm hoàn mỹ xuất hiện, cảm thụ nội tình trong cơ thể mà trong lòng sung sướng. Thật sự là rất không tệ.
Chiến đấu cùng hai vị cường giả Bán Thần cảnh khiến cho nội tình tăng lên rất nhanh.
Đồng thời, hắn cũng đã hơi hiểu rõ về thực lực của bản thân.
Nếu như đơn đả độc đấu, hắn có bốn mươi phần trăm chắc chắn rằng triệt để trấn áp Bán Thần Hỗn Loạn này, không, phải nói là tự tin 100%, dù sao nam nhân không thể nói là mình không được.
Một Bán Thần cảnh mà thôi, chẳng lẽ còn có thể là đối thủ của mình hay sao?
Mài cũng có thể mài chết gia hỏa này.
Đột nhiên!
Trận pháp trên đỉnh đầu bạo phát ra quang mang rực rỡ, tựa như là có sức mạnh kinh khủng đang nổi lên.
- Lui!
Bán Thần Chế Tài cùng Bán Thần Hỗn Loạn liếc nhìn nhau rồi thân thể hơi lay động. Trong nháy mắt, hai người đã biến mất khỏi chỗ cũ.
- Hai vị đại nhân cứ yên tâm đi. Thánh Pháp Diệt Thần Trận này là thần trận của giáo ta. Tuy người này có chiến lực Bán Thần cảnh nhưng dù sao vẫn không chân chính đột phá Bán Thần cảnh, ở dưới trận này cũng sẽ gặp đại nạn.
Giáo Vương rất tự tin. Trận pháp này không chỉ có Bán Thần cảnh là hắn tọa trấn, còn có không ít Hộ Giáo Pháp Vương gia trì. Uy lực tuyệt đối sẽ phải khiến kẻ này đẹp mặt.
- Diệt sát!
Trận pháp chuyển động, tỏa ra hào quang sáng chói. Một cột sáng nhanh chóng đáp xuống, bao phủ Lâm Phàm.
- Loại sức mạnh này tựa như là muốn phong tỏa đường đi của ta, còn giống như khóa chặt ta.
Lâm Phàm ngẩng đầu, suy tư một chút. Sau đó, hắn nhấc chân, muốn đi ra khỏi trận pháp này.
- Ha ha ha. Lâm Phàm, ngươi chớ phản kháng. Trận này vừa ra, cho dù Bán Thần cảnh cũng phải phí chút thủ đoạn, mà ngươi còn muốn đi ra từ bên trong này không thể nghi ngờ là...
Lạch cạch!
- Thứ gì vậy?
Lâm Phàm bước ra một bước. Màn sáng trước mặt căn bản không ngăn cản được hắn, nhanh chóng sụp đổ.
Giấu ở dưới trường bào, cảm xúc trong lòng Giáo Vương đột nhiên dậy sóng, tựa như là gặp quỷ vậy.
Gia hỏa này làm sao có thể đi ra từ trong trận pháp. Điều đó không có khả năng xảy ra.
Có được BUFF không nhìn phong ấn, những trận pháp này căn bản không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn.
Nhưng rời khỏi phạm vi trận pháp này, trận pháp trên đỉnh đầu giống như là có được linh tính vậy, một mực di chuyển theo.
- Khá lắm. Thú vị.
Lâm Phàm nở nụ cười. Đúng là hắn cũng không ngờ trận pháp này lại có thể thú vị như thế.
- Sao lại thế này?
Giáo Vương đứng lên, trong ánh mắt có vẻ kinh hãi. Đây chính là Thánh Pháp Diệt Thần Trận, thần trận của Thiên Thần giáo, do Giáo Vương đời thứ nhất lấy được từ một di tích thần bí.
Theo lời vị Giáo Vương kia, trận pháp này có được công năng hủy thiên diệt địa.
- Đến đây nào! Đừng nhìn nữa! Đừng để ý đến trận pháp vô dụng này nữa, để chúng ta thoải mái chiến đấu một phen đi.
Lâm Phàm siết nắm đấm. Sức mạnh trong cơ thể còn không có tiêu hao, một mực ở vào tình trạng cường hãn nhất.
Bán Thần Chế Tài cùng Bán Thần Hỗn Loạn không có tiến lên mà là lui về phía sau. Bọn họ vẫn có hiểu biết về Thánh Pháp Diệt Thần Trận này. Trận pháp này tương đối khủng bố, mặc dù sẽ không tạo thành đả kích mang tính trí mạng đối với bọn họ, nhưng cuối cùng cũng có chút khó giải quyết.
Lúc này, trận pháp chấn động lên.
Giáo Vương nhìn thấy tình huống này, sắc mặt biến đổi.
- Chuyện gì xảy ra, trận pháp này làm sao đột nhiên chấn động.
Từ trên trận pháp, một sức mạnh kinh khủng khuếch tán ra bốn phía, khiến cho không gian phía trên tựa như là một tấm màn đen với vô số vết rạn vậy.
Lâm Phàm ngẩng đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc. Hắn cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ầm ầm!
Uy năng kinh khủng bao phủ đến, chỉ là Lâm Phàm lại không nóng không vội, cũng không để ý chút nào, cùng lắm thì nó sẽ đánh chết mình thôi. Dù sao tử vong với hắn cũng không phải là chuyện quá đáng sợ.
Ầm!
Nhưng để hắn bất ngờ chính là nguồn sức mạnh này cũng không có đánh trúng hắn mà là đánh xuống bên cạnh hắn, không có hào quang sáng chói, cũng không có uy thế kinh thiên động địa, chỉ là mở ra một vết nứt hư không.
Vết nứt hư không này càng lúc càng lớn, nhanh chóng nuốt lấy Lâm Phàm.
- Ngọa tào! Ta không muốn đi.
Đến lúc này, Lâm Phàm mới kịp phản ứng. Chẳng lẽ vết nứt hư không này định chuyển hắn ra ngoài hay sao?
Trong nháy mắt, vết nứt hư không đóng chặt mà bóng dáng của Lâm Phàm cũng biến mất.
An tĩnh. Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Không người nào biết đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Giáo Vương giơ tay lên, muốn nói gì đó, nhưng trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên nói cái gì.
- Đi! Làm sao kẻ này lại đi...
Hắn không thể tin được. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Làm sao đang yên đang lành, trận pháp này lại bùng nổ sức mạnh, mà nguồn sức mạnh này không có đánh chết Lâm Phàm, còn mở một vết nứt hư không cho hắn, truyền tống hắn từ thánh địa ra ngoài.
Phải biết rằn bình thường không có hắn cho phép thì không người nào có thể rời khỏi từ nơi này.
- Giáo Vương, ngươi đang làm gì vậy? Tại sao người lại thả hắn rời khỏi?
Bán Thần Chế Tài nhìn chằm chằm Giáo Vương, giận dữ nói.
- Ngươi có biết là ngươi đã làm gì hay không?
Thánh Đường tông duy trì Thiên Thần giáo, đây là sự thật.
Mặc dù Viêm Hoa tông một mực suy đoán là Thánh Đường tông làm nhưng mà không có bất kỳ chứng cớ nào cho nên cũng không dám làm to chuyện.
Đồng thời, Lâm Phàm cũng là một yêu nghiệt, mặc dù không phải Bán Thần cảnh nhưng lại có chiến lực có thể sánh vai với Bán Thần cảnh. Lần này, không có giết chết hắn mà là thả hắn rời khỏi. Về sau, kẻ này chờ trở thành Bán Thần cảnh chân chính vậy thì thực lực của Viêm Hoa tông sẽ cường thịnh đến trình độ nào.
- Bản Giáo Vương làm sao có thể thả hắn rời khỏi.
Giáo Vương cố gắng nói.
Lập tức, ánh mắt của hắn nhìn về phía Hộ Giáo Pháp Vương ở chung quanh.
- Nói! Đến cùng là ai làm.
Hiện tại, trong lòng Giáo Vương chỉ có một ý nghĩ, đó chính là bên trong nhóm Pháp Vương nhất định có người phản bội Thiên Thần giáo.
Nếu không, Thánh Pháp Diệt Thần Trận tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
Sắc mặt của Huyết Luyện Tôn Giả cực kỳ bình tĩnh, không coi vào đâu nhưng trong lòng thầm hô may mắn, rốt cục đã đưa được Lâm Phàm ra ngoài.
Chỉ là bây giờ Giáo Vương đã cảm thấy dị dạng.
Nhưng tất cả những điều hắn làm đều rất bí mật, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.
Giáo Vương nhìn quanh bốn phía. Tất cả Pháp Vương đều ngừng thở, không biết đến cùng là ai xảy ra vấn đề.
Đồng thời, sắc mặt của Bán Thần Chế Tài cùng Bán Thần Hỗn Loạn cũng cực kỳ khó coi.
Bọn họ đi vào thánh địa của Thiên Thần giáo, có thể tùy ý bộc phát ra sức mạnh, nhưng nếu muốn đi ra ngoài, hoành hành tại lãnh địa của Viêm Hoa tông, cũng không hiện thực, dù sao Thiên Tu cũng không phải là kẻ ăn chay.
- Giáo Vương, ta hi vọng ngươi có thể điều tra rõ ràng việc này.
Giáo Vương gật đầu, nói:
- Chế Tài đại nhân yên tâm, bản Giáo Vương nhất định sẽ điều tra rõ ràng việc này.
Trên không trung.
- Tình huống rốt cuộc là như thế nào?
Một bóng người xuất hiện, cúi đầu suy nghĩ. Lâm Phàm có chút thương cảm. Ở trong thánh địa rõ ràng chiến đấu vui sướng như vậy, thật không ngờ lại bị người đưa ra một cách khó hiểu. Thật đúng là đủ đả thương người.
Hai vị Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông còn có Giáo Vương kia vậy mà cũng là Bán Thần cảnh. Nhưng tình huống của Giáo Vương làm cho người ta kinh ngạc.
Giáo Vương là do hai người lùn tạo thành, vậy rốt cuộc hắn được tính là hai Bán Thần cảnh hay là nói hai người lùn hợp thể mới có thể xem như là một Bán Thần cảnh.
Lâm Phàm nghĩ mãi mà không rõ.
- Đáng tiếc...
Sau khi cảm thán một tiếng, Lâm Phàm rời khỏi nơi này, bay về phía thành Hổ Vân.
Lần này, mặc dù không có đạt tới mong muốn trong lòng nhưng cũng được biết không ít tin tức hữu dụng. Thiên Thần giáo, Thánh Đường tông, thánh địa,.. tất cả đều là tin tức hữu dụng.
Mà thánh địa của Thiên Thần giáo hiển nhiên không phải là ở Viêm Hoa tông hoặc có thể nói là một loại dị thứ nguyên ẩn tàng nào đó.
Thành Hổ Vân.
Thành chủ bị giết chết, đệ tử trấn thủ bị phế tu vi, phong chủ của Viêm Hoa tông lại biến mất, hai đại gia tộc tộc trưởng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Khi nghe được những chuyện này, các thành dân trong thành tựa như là đang nghe thiên thư vậy, cảm giác là không thực tế như vậy.
Kim trưởng lão trấn thủ ở đây, cảnh giác chú ý tình huống trong thành. Mặc dù giáo đồ ở trong thành đều đã bị Lâm phong chủ thanh lý, nhưng không thể buông lỏng.
Hư không vỡ ra, một bóng người xuất hiện.
- Lâm phong chủ.
Kim trưởng lão lập tức tiến lên. Nhưng khi nhìn thấy quần áo cùng bộ dáng biến ảo lúc trước của Lâm phong chủ, hắn cũng rất hiếu kỳ, không biết chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ Lâm phong chủ còn rảnh rỗi đến mức đổi quần áo hay sao?
- Kim trưởng lão, lưu một vị trưởng lão tạm thời trấn thủ thành Hổ Vân, còn lại đi theo ta về tông môn.
Hiện tại, hắn phải nhanh chóng về tông môn, thông báo chuyện này cho lão sư.
Đồng thời đối với chuyện quản lý thành trì của Viêm Hoa tông, hắn có chút ý kiến, cảm giác an trí đệ tử trấn thủ cũng có chút không quá thích hợp.
Có đệ tử trấn thủ sẽ cẩn trọng, nhưng rất có thể có đệ tử trấn thủ ăn chơi huognwr lạc mà bỏ rơi nhiệm vụ.
- Lâm phong chủ, ta ở lại đây đi.
Trưởng lão Chân Hạc chủ động mở miệng. Mặc dù tình huống bên trong thành Hổ Vân đã giải quyết, nhưng còn có càng nhiều chuyện hơn không có giải quyết.
Ví dụ như bọn họ rất khó cùng những gia đình mất trẻ kia bàn giao.
Nếu để những người này biết, những đứa trẻ trong nhà mình đều đã bị Thiên Thần giáo giết hại, chỉ sợ rất khó tiếp nhận.
- Ừm, Chân trưởng lão, việc này liền giao cho ngươi phụ trách.
Lâm Phàm gật đầu. Sau đó, nhìn về phía đệ tử trấn thủ mặt như màu đất kia, hắn khoát tay, nói:
- Mang kẻ này về, giao cho tông môn xử lý.
- Vâng.
Kim trưởng lão gật đầu, xách đệ tử này trong tay như là xách con gà con vậy.
Đối với đệ tử bỏ rơi nhiệm vụ như kẻ này, hắn cũng không muốn nhẹ tay. Bây giờ, thành Hổ Vân phát sinh chuyện lớn bực này, cho dù có xử tử hình kẻ này thì cũng khó có thể tạ tội.
Về phần hai tộc trưởng kia, lúc này cảm nhận được không khí hiện trường, bọn họ đều run như cầy sấy.
Bọn họ có gia tộc của mình, đệ tử trong tộc cũng có thực lực không kém lắm. Nhưng ở trong mắt cường giả chân chính, những người này tính là cái gì.
- Các ngươi tự lo cho tốt đi.
- Vâng. Vâng.
Hai tộc trưởng khúm núm, sao dám nói không phải.
- Phong chủ đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xem cố gắng bảo vệ thành Hổ Vân.
Lâm Phàm hừ một tiếng, không hề để lời nói của bọn họ ở trong lòng. Dựa vào bọn họ trông coi thành Hổ Vân có khác nào người ngốc nói mơ.
Xé mở hư không, hắn đi thẳng về phái tông môn.
một trận chiến lần này cũng giúp hắn thu hoạch không ít thứ. Mặc dù hắn còn đang bất mãn, vì còn không minh bạch, làm sao mình lại bị truyền tống ra một cách khó hiểu như thế.
Chuyện này thật sự là khiến cho người ta không nghĩ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận