Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 370: Ta có tư cách để ngang ngược

Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Vũ Huy Quang
Nguồn: TruyệnYY
---------------------
Tại sơn môn của Viêm Hoa tông.
Có hai tên đệ tử canh gác ở cổng, Viêm Hoa tông bây giờ đang bộc phát phong trào tu luyện, nên có rất nhiều đệ tử đều mê đắm trong tu luyện.
Cứ nhìn Vô Địch phong mà xem, nơi đó có không ít thánh địa tu luyện, thậm chí, nghe đồn có đồng môn đứng ở trên Vô Địch phong hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy cảnh giới có dấu hiệu sắp đột phá.
Đối với một số đệ tử mà nói, đây có lẽ chỉ là một lời nói khoác, nhưng sau khi leo lên Vô Địch phong, bọn họ lập tức thay đổi ý kiến, đây không phải là khoác lác, mà là sự thật.
Vô Địch phong bây giờ, có mùi thơm của đan dược tràn ngập, bao phủ cả ngọn núi.
Đệ tử tu vi thấp, hít một hơi thật sâu, đều có thể cảm nhận được có dược lực truyền vào trong cơ thể, làm cho một số đệ tử hết hồn không dám hít sâu, bọn họ cảm thấy nếu tiếp tục hít tiếp nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Thiên Tu sơn phong.
- Đồ nhi, sao lại về nhanh vậy?
Thiên Tu dò hỏi, y cảm thấy hơi kinh ngạc, thằng nhóc này mới ra ngoài chưa được bào lâu vậy mà đã lập tức vội vã trở về, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi sao.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, người này là đệ tử trấn thủ Hổ Vân thành, do hắn bỏ bê nhiệm vụ, nên dẫn tới chuyện rất nhiều trẻ em ở Hổ Vân thành bị mất tích, cuối cùng chúng bị Thiên Thần giáo giết hại. Đồ nhi tự tiện làm việc, phế tu vi của người này.
- Trưởng lão hãy giải oan cho tôi, đệ tử. . .
Người đệ tử trấn thủ này hô to, nhưng lời còn chưa nói hết, thì Thiên Tu cũng đã vung ống tay áo, trực tiếp vứt tên đệ tử trấn thủ này vào đại lao của tông môn.
- Lão sư, lần này đồ nhi đã chém giết rất nhiều giáo đồ của Thiên Thần giáo, đồng thời cũng vì một số nguyên nhân đặc thù, nên đồ nhi đã thành công tiến vào thánh địa của Thiên Thần giáo. Nơi đó là không nằm trong lãnh thổ của tông môn, mà là một chỗ gần giống với Thứ nguyên.
- Hơn nữa đồ nhi còn nhìn thấy cường giả Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông ở thánh địa Thiên Thần giáo. Thiên Thần giáo có thể lớn mạnh như ngày hôm nay, chính là nhờ có Thánh Đường tông đứng sau lưng duy trì.
Lâm Phàm kể hết tất cả mọi chuyện mà hắn biết cho Thiên Tu nghe.
- Thì ra là như vậy, thảo nào vi sư tìm kiếm tổng bộ của Thiên Thần giáo suốt bao nhiêu năm qua mà lại chẳng thể nào tìm ra được, thì ra là nằm bên trong không gian Thứ nguyên.
Thiên Tu trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó dường như nghĩ tới chuyện gì.
- Đồ nhi, có lẽ thánh địa mà con vừa nói, chính là do Giáo vương đầu tiên của Thiên Thần giáo mở ra, không thể tin được là nó vẫn còn tồn tại sau từng ấy năm, chỉ là đã ẩn dấu khó tìm hơn.
- Vi sư vẫn luôn nghi ngờ Thánh Đường tông có liên quan tới Thiên Thần giáo, nhưng vẫn chưa tìm được bằng chứng, không nghĩ tới lại đúng là thật. Thánh Đường tông đúng là đáng chết.
Bây giờ, mặc dù đã biết, nhưng lại không thể làm gì được.
Thánh Đường tông quá mạnh, không phải là tồn tại mà Viêm Hoa tông bây giờ có thể chống lại được. Cho dù Thiên Tu hắn có thể một mình đánh với mấy vị cường giả Bán Thần cảnh, nhưng ai sẽ tới ngăn cản những cường giả Bán Thần cảnh còn lại đây.
Huống hồ, thực lực của đệ tử Thánh Đường tông mạnh hơn đệ tử của Viêm Hoa tông rất nhiều. Hành vi gây ra một trận đại chiến với Thánh Đường tông bây giờ tuyệt không phải là một cử chỉ sáng suốt.
Nếu Viêm Hoa Tông mà chủ động khai chiến với Thánh Đường tông, đến lúc đó, những tông môn phụ thuộc vào Thánh Đường tông cũng sẽ ra mặt, cùng nhau trấn áp Viêm Hoa tông. Như vậy thì Viêm Hoa tông sẽ không còn tồn tại nữa.
Lâm Phàm thấy sư phụ đang suy nghĩ, thì cũng đoán được nhất định là đang nghĩ tới chuyện của Thiên Thần giáo và Thánh Đường tông, chẳng qua, bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn cần phải bẩm báo.
Hắn đã nhận thấy tính thực dụng của việc sắp xếp đệ tử trấn thủ ở các nơi là quá kém, bây giờ cần phải thay thế bằng biện pháp tốt hơn.
- Lão sư, đồ nhi vẫn luôn cho rằng sắp xếp đệ tử trấn thủ ở mỗi tòa thành, không phải là ý hay, hy vọng có thể cải cách một phen.
Lâm Phàm mở miệng nói.
Đám người Kim trưởng lão nãy giờ vẫn đứng ở kế bên, nghe thấy hắn nói lời này, thì đều ngẩn người ra. Dù sao thì quy định này do chính tay Viêm Hoa Đại Đế lập ra, nên suốt bao năm qua, chẳng có ai thay đổi nó cả.
- A, đồ nhi, con nghĩ nên cải cách như thế nào?
Thiên Tu cũng không lên tiếng răn dạy, mà chỉ hỏi.
Lâm Phàm nghĩ tới những cải cách ở kiếp trước, thì cảm thấy rất hay có thế áp dụng được.
- Lão sư, đồ nhi cho rằng tông môn nên thành lập một Chấp Pháp đường, rồi phân bổ tới mỗi tòa thành, rồi chọn ra một số đệ tử trong tông môn đi tới các thành rèn luyện đồng thời giữ gìn trị an.
- Ngoài ra, đồ nhi còn phát hiện một chuyện, đó là các gia tộc lớn ở các thành rất kiêu ngạo, bọn họ hoàn toàn nắm giữ quyền lực trong thành, lại còn xem các thành trấn của Viêm Hoa tông thành vườn hoa nhà bọn họ nữa. Rất nhiều người dân bình thường bị áp bức, bóc lột nhưng không thể phản kháng, minh oan. Nhưng nếu như có thể thành lập một Chấp Pháp đường mới, như vậy thì mặc kệ là người dân bình thường, hay là con cháu của các gia tộc, chỉ cần phạm tội, thì đều bị đối xử như nhau. Phương pháp này có thể làm cho Viêm Hoa tông trở nên an toàn hơn, mà lực kêu gọi cũng được nâng cao thêm.
- Thậm chí, nó còn có thể ngăn cản người của Thiên Thần giáo lẻn vào trong thành.
Mấy lời này của Lâm Phàm, quả thật đã làm cho đám người Kim trưởng lão hoàn toàn chấn động.
Đồng thời, những lời này, cũng không khác gì một đòn giáng thật mạnh vào các gia tộc trong thành. Dù sao thì những gia tộc này cũng đã tồn tại từ rất lâu rồi, lúc trước cũng nhờ có sự giúp đỡ của những gia tộc này mà Viêm Hoa Đại Đế mới có thể lật đổ sự thống trị của Bạo Quân. Sau này, do công lao giúp đỡ, nên những gia tộc này mới nhận được nhiều quyền lợi như thế này.
Nếu như thật sự làm theo lời của Lâm Phong chủ, vậy thì nhất định sẽ xuất hiện một cơn chấn động cực lớn.
Thiên Tu im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu rồi nói:
- Đồ nhi, kỳ thật những điều con vừa nói trước đây ta cũng từng nghĩ đến, haizz, không hổ danh là đồ đệ ngoan của ta, ngay cả suy nghĩ của hai ta cũng giống hệt nhau.
Lâm Phàm ngẩng đầu, híp mắt nhìn lão sư, ngài có thể đừng vô sỉ tới như vậy được không. Đây chính là ý tưởng ta lấy trộm từ kiếp trước đó, vừa mới nghĩ ra, sao ngài có thể ăn cắp ý tưởng của người ta như vậy chứ.
Nhưng thôi, được rồi, thầy trò là người một nhà, không cần phải phân chia rõ ràng làm gì.
- Đồ nhi, ý tưởng của con rất hay, nhưng lại có một trở ngại, đó là e rằng gia tộc trong các thành sẽ không đồng ý. Chuyện thành lập Chấp Pháp đường không khác gì đang làm giảm quyền lợi của những gia tộc này đi. Con đi theo ta, chúng ta đi thương lượng với bọn họ một chút.
Thiên Tu lên tiếng, tỏ ý việc này có thể thực hiện được, nhưng trước tiên cần phải thương lượng với Tông chủ sư huynh cái đã.
- Được.
Hai bóng người biến mất ở trên ngọn núi.
Đám người Kim trưởng lão bắt đầu xôn xao bàn tán.
- Ý tưởng này của Lâm phong chủ sẽ mang tới lợi ích rất lớn cho con dân của Viêm Hoa tông, nhưng nó lại sẽ giáng một đòn cực mạnh vào quyền lợi của những gia tộc kia, nên chỉ sợ khó mà áp dụng.
Kim trưởng lão lên tiếng:
- Ta cho rằng việc này có thể thực hiện, số lượng gia tộc hoành hành lợi dụng quyền lực không phải là ít. Ngày nay, khi co dân Viêm Hoa tông chúng ta gặp chuyện , thông thường đều sẽ tìm kiếm trưởng bối hòa giải, chuyện bất công xảy ra cũng không phải là ít. Nên nếu như có thể để cho tông môn tham dự vào, người người bình đẳng, có lẽ lại là một chuyện tốt.
- Nếu như thật sự làm như vậy, Lâm phong chủ nhất định sẽ bị những gia tộc kia oán hận cho coi.
Kim trưởng lão lập tức cười, rồi nói:
- Hận? E rằng cũng chỉ dám hận trong lòng mà thôi. Một năm, hai năm, bọn hắn còn hận, nhưng năm năm, mười năm sau thì sao, sau khi chế độ này được thành lập, đồng thời hủy diệt hoàn toàn thế lực của những gia tộc này, ngươi xem bọn hắn có còn dám hận nữa không. Chỉ có một chuyện duy nhất cần phải quan tâm là sở dĩ có tồn tại những gia tộc này là bởi năm đó bọn hắn từng hỗ trợ, có công với Viêm Hoa Đại Đế, nên nếu như thi hành chế độ mới, e rằng sẽ làm xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều, có điều một trăm năm đã trôi qua, cũng xem như là trả hết.
- Ngoài ra, có một Chấp Pháp đường như thế này, chúng ta có thể ngăn cản Thiên Thần giáo trà trộn vào trong thành , bảo đảm sự an toàn của con dân Viêm Hoa tông. Ta tán thành với ý kiến này.
Kim trưởng lão hiểu rõ ý của Lâm phong chủ, về phần những sư huynh đệ khác, sở dĩ bọn họ lo lắng cũng chỉ là vì tính chất của những gia tộc này.
Ở chỗ sâu trong tông môn.
Cát Luyện trưởng lão đầu rồi nói:
- Chuyện này không thể làm được. Gia tộc tồn tại đã lâu, sao có thể sẽ cho phép xuất hiện chuyện như thế này chứ. Hơn nữa, chúng ta phải phân chia ra các cấp bậc cao thấp, lấy cấp cao quản lý cấp giữa, cấp giữa quản lý cấp thấp, như vậy mới có thể đảm bảo được sự phồn vinh và phát triển lâu dài của Viêm Hoa tông.
- Cát trưởng lão, quan điểm của ngươi không đúng, sao lại phải phân chia thành các cấp bậc cao thấp làm gì ?
Lâm Phàm cảm thấy không vui bèn nói.
Cát Luyện cười nói:
- Suy nghĩ của ngươi rất hay, người người bình đẳng, người người như rồng, nhưng nó cũng chỉ tồn tại ở trong tưởng tượng mà thôi. Nếu như bản trưởng lão phạm tội, tàn sát người vô tội, vậy chảng lẽ cũng sẽ bị trừng phạt?
Khô Mộc trưởng lão cười không nói, y không ngờ Cát Luyện lại cùng cách này để chặn họng đối phương.
- Ừm, nên bị phạt.
Lâm Phàm gật đầu, dù sao thì hắn cũng đã mạnh hơn trước, lời nói cũng sẽ có trọng lượng hơn.
- Ngươi. . .
Cát Luyện vốn đang cười nói vui vẻ, hắn cảm thấy tên này đúng là khác người, nhưng khi nghe thấy lời nảy của Lâm Phàm, thì hắn không khỏi biến sắc. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới Lâm Phàm lại dám nói ra những lời như thế này.
- Thiên Tu sư huynh, đây chính là đồ đệ tốt của huynh đấy ư.
Thiên Tu chỉ cười không nói, vuốt râu, mặc kệ để cho đồ đệ đấu khẩu với Cát Luyện.
- Lão phu cho rằng ý tưởng của Lâm phong chủ có thể thực hiện được.
Hỏa Dung nãy giờ không nói gì cả đột nhiên lên tiếng:
- Chuyện thành lập Chấp Pháp đường sẽ giúp cho tông môn trở nên yên bình hơn, mà các con dân cũng sẽ cảm nhận được sự an toàn.
- Một trăm năm đã trôi qua, nhưng những gia tộc này có làm được cái gì chưa? Mặc dù bọn hắn không gây ra sự cố nào nghiêm trọng, nhưng chuyện con cháu trong gia tộc giết hại con dân cũng không phải là ít, chúng ta cũng nên bắt đầu thay đổi đi là vừa.
Hỏa Dung cho rằng cách này có thể thực hiện được.
Có một người trưởng lão không hề quen biết Lâm Phong lên tiếng nói:
- Lão phu cho rằng chuyện này, còn cần phải bàn bạc thật kỹ một phen, không nên kết luận sớm. Đã hơn một trăm năm trôi qua, nhưng Viêm Hoa tông cũng không có xảy ra chuyện, điều này cũng nói rõ, sự tồn tại của gia tộc, vẫn còn mang tới chỗ tốt.
Người trưởng lão này cũng là một trong những trưởng lão đứng đầu của tông môn, y tu luyện kiếm đạo.
Cát Luyện trưởng lão nói:
- Không sai, thời gian có thể nói rõ tất cả, sự tồn tại của gia tộc, mang tới cho tông môn nhiều chỗ tốt hơn chỗ xấu, nên chúng ta không cần phải thay đổi.
- Lão phu giữ vững ý kiến trung lập, không tham dự vào việc này.
Khô Mộc trưởng lão vẫy tay, không muốn nói thêm gì nữa.
Còn mấy vị trưởng lão còn lại thì gật đầu đồng ý với Cát Luyện trưởng lão, phản đối ý kiến của Lâm Phàm.
Mà đúng lúc này, Lâm Phàm cũng không thể nhịn được nữa.
- Có phải các người suốt ngày bế quan trong tông môn, bế quan tới mức ngu người, nên chẳng bao giờ đi tới các thành nhìn một chút phải không? Con cháu trong các gia tộc áp bức con dân bình thường hệt như nghiền nát một con kiến vậy, mà con dân thì không thể nào khiếu nại được. Đây chính là chỗ tốt lớn hơn chỗ xấu mà các người muốn nói phải không?
- Đúng, năm đó khi Viêm Hoa Đại Đế lật đổ Bạo Quân, các gia tộc quyền thế đã góp tiền của, nhưng những con dân bình thường kia cũng liều mạng xông lên phía trước. Nói, những trưởng lão phản đối nói cho ta biết, có phải các người có quan hệ với những gia tộc quyền thế kia không.
Cát Luyện nghe Lâm Phàm nói vậy thì nét mặt không khỏi thay đổ.
- Sao ngươi có thể ngông cuồng như vậy được cơ chứ, chúng ta đều là trưởng lão của tông môn.
Lâm Phàm không sợ hãi chút nào, phản bác ngay:
- Ngông cuồng thì đã sao? Ta có tư cách để ngông cuồng. Ta có thể giao chiến với cường giả Bán Thần cảnh, tương lai sau khi trở thành Bán Thần, thì có thể nghiền nát Bán Thần trong nháy mắt, các người nói xem, ta có tư cách ngông cuồng hay không.
- Không phục thì ra ngoài đánh một trận, ngoại trừ sư phụ của ta ra, ta dùng một tay cũng đánh được hết các người.
- Ngươi. . . Ngươi. . .
Cát Luyện trưởng lão và những người cùng phe nghe thấy hắn nói vậy thì sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng bọn họ nhìn về phía Thiên Tu:
- Sư huynh, đây chính là đồ đệ ngoan của huynh đấy hả?
- Ừm, hắn chính là đồ đệ ngoan của ta đó.
Thiên Tu lạnh nhạt, hỏi ngược lại, cho là bọn họ không biết.
- Đồ nhi, bọn họ là sư đệ của ta, con cần phải tôn trọng một chút, dù sao thì bọn họ cũng là trưởng bối của con.
Đám người Cát Luyện nghe vậy thì tức muốn phun máu. Bọn họ hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi, làm sao mà tu vi của hắn lại tăng nhanh tới như vậy cơ chứ, vậy mà đã vượt qua bọn họ rồi.
Nếu như đâm đầu vào tường mà chết được, vậy thì bọn họ nhất định sẽ đâm đầu ngay.
- Tông chủ sư huynh, huynh nói đi, chuyện này sao có thể làm ẩu như thế này được.
Đám người Cát Luyện nhìn về phía Tông chủ, muốn để cho Tông chủ quyết định.
Tông chủ cám thấy rất bất đắc dĩ a, vị trí này đúng là không dễ ngồi chút nào, ngồi vào rồi mới biết nó khó khăn ra sao, cũng là do lúc trước mình quá ham muốn quyền lực. Về sau hiểu được, thì thấy mình đúng là nhàn quá, không có việc gì nên tự ôm việc vào người.
Nếu như không phải có Thiên Tu sư đệ giúp đỡ, thì e rằng mình cũng đã bị gánh nặng ép cho phát điên mất rồi.
- Ừm, vậy thì cứ tạm thời chọn một tòa thành làm nơi thí nghiệm thử phương án này đi. Nếu như được, vậy thì thành lập Chấp Pháp đường, còn nếu như không được, thì xem như không có chuyện này, mọi người thấy sao?
- Tông chủ đúng là người hiểu lý lẽ.
Lâm Phàm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận