Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 374: Hay là không nể mặt

Nhóm dịch: TTTV
Dịch giả: Vũ Huy Quang
Nguồn: TruyenYY
Ngay tại lúc các đệ tử còn đang kinh ngạc vì vòng xoáy hư không do lời thề tạo ra thì.
Lữ Khải Minh lại cảm thấy rung động tới mức toàn thân run rẩy, nhìn về phía Lâm Phàm bằng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.
- Sư huynh lại nói ra những lời tràn đầy chân lí nữa, lần này lại là một đoạn lớn nữa chứ, không được, ta sắp không chịu nổi rồi.
Trong chốc lát, hai mắt của Lữ Khải Minh sáng tực lên, miệng thì cười như điên, tay thì múa bút như rồng bay phượng múa, y đã sớm nhịn tới mức không thể chịu nổi nữa rồi.
Mỗi một lần lắng nghe lời nói của Lâm sư huynhthì hắn đều cảm thấy mình như đang nghe thấy thiên địa chí lý vậy.
Ghi chép xong, đọc thuộc lòng mấy lần, sau đó cất cuốn sổ nhỏ vào trong ngực.
Đối với hắn mà nói, cuốn sổ nhỏ trong ngực đã quan trọng hơn cả tính mạng, cho dù có phải mất mạng, cũng không thể nào đánh mất cuốn sổ này.
- Rất tốt, sư huynh chân thành cảm tạ các vị sư đệ, hi vọng sau này các vị sư đệ có thể khắc ghi lời thề này. Sau này gặp lại, hi vọng có thể vẫn nhìn thấy tất cả mọi người.
Lâm Phàm khoanh tay hành lễ nói, lời thề như thế này chính là một sự trói buộc.
- Quyết không để sư huynh thất vọng.
Các đệ tử vừa mới thề đồng thanh nói bằng giọng kiên định.
Lữ Khải Minh hỏi:
- Sư huynh, huynh đã chọn được tòa thành nào chưa?
Lâm Phàm cười nói:
- Tối hôm qua ta đã nghĩ kỹ rồi, chính là Vạn Hà thành.
Vạn Hà thành thuộc vào nhóm thành nằm cách xa Viêm Hoa tông, hơn nữa còn là một tòa thành lớn, xung quanh thành còn có sông ngòi chảy quanh, buôn bán tấp nập. Phần lớn việc làm ăn buôn bán của các tòa thành trực thuộc Viêm Hoa tông đều bắt nguồn từ đây.
Buôn bán giữa Viêm Hoa tông và Thái Thản tông cũng phải thông qua chỗ này.
Số lượng nhân khẩu trong thành rất lớn, trong đó có bốn gia tộc lớn khống chế Vạn Hà thành.
Hẵn đã phải suy nghĩ rất lâu, liên tục quan sát những khu vực địa lý nằm trong sự quản lý của Viêm Hoa tông thì mới đưa ra được quyết định này.
Không khó thì hắn không muốn làm, nên nếu đã làm vậy thì phải làm từ nơi khó khăn nhất.
Lữ Khải Minh vừa nghe xong, thì sắc mặt hơi đổi, đương nhiên là hắn biết được sự đặc biệt của Vạn Hà thành.
Tuy Viêm Hoa tông nghèo khó, nhưng có mấy toà thành, lại rất giàu có, Vạn Hà thành này chính là một ví dụ điển hình, nơi này nhờ vào địa hình đặc biệt nên việc buôn bán cực kỳ phát đạt. Nên lượng tiền tài sinh ra ở đây cực kỳ khổng lồ.
- Sư huynh, vậy khi nào chúng ta xuất phát?
Lữ Khải Minh dò hỏi.
- Xuất phát ngay bây giờ luôn, chẳng qua trước khi xuất phát, đệ hãy đi đan phòng lấy một số đan dược rồi chia cho các sư đệ, bảo đảm đủ số lượng để cho các sư đệ tu hành ba tháng. Sau này, mỗi tháng ta sẽ phái người đưa đan dược tu hành tới.
Lâm Phàm nói.
- Vâng.
Lữ Khải Minh gật đầu, sau đó vội vàng đi đan phòng.
Sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện, thì trong tay mỗi một người đệ tử đều có đan dược đủ để tu hành ba tháng.
Lâm Phàm gật đầu với bọn họ:
- Công việc lần này ta giao cho mọi người rất khó, nên ta chỉ hi vọng mọi người có thể nỗ lực hết mình.
Tất cả đệ tử gật đầu:
- Vâng.
- Đi thôi!
Giờ phút này, Lâm Phàm trực tiếp xé rách hư không, trực tiếp mang theo mọi người xuyên thẳng qua hư không, dùng cách tiết kiệm thời gian nhất đi tới Vạn Hà thành.
Bây giờ tu vi của hắn có thể đánh ngang trự tiếp với Bán Thần, chuyện như mở ra đường hầm trong hư không để đi tới Vạn Hà thành cũng chỉ tốn thời gian nửa ngày thôi.
Thiên Tu sơn phong.
- Sư huynh, không ngờ đồ đệ của huynh lại lựa chọn Vạn Hà thành làm nơi thử nghiệm đầu tiên, độ khó khi thử nghiệm ở đây sẽ rất lớn đấy.
Hỏa Dung rất quan tâm tới chuyện này, nên khi biết được địa điểm mà Lâm Phàm lựa chọn là Vạn Hà thành thì không khỏi than thở vì lựa chọn này sẽ làm nhiệm vụ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Thiên Tu cười nói:
- Khó khăn sao? Sư đệ, ta nghĩ sư đệ nghĩ sai rồi. Một khi đồ đệ của ta tự mình bắt tay vào làm thì làm gì có thứ gì có thể làm khó nó được chứ. Chẳng qua nếu như nó muốn xây dựng cái thứ tên Tổng Hợp Quản Lý Đường kia, thì đương nhiên là nó không thể nào tự mình làm hết mọi chuyện được, mà phải để cho đám đệ tử kia tự thân vận động. Đồi với bọn chúng mà nói, đây cũng là một chuyện tốt.
- Nếu như lần thử nghiệm này thành công, vậy thì cứ giao đệ tử mới cho nó dạy dỗ.
Hỏa Dung nói:
- Haizz, bao nhiêu năm qua cả tông ta chả ai nghĩ tới chuyện này, vậy mà không ngờ hắn lại chú ý tới.
- Ha ha ha, đây chính là chỗ xuất sắc của những người thông minh đấy sư đệ, về điểm này thì nó giống hệt ta.
Thiên Tu cười nói, thấy được cơ hội là lập tức khoe khoang một phen ngay.
Hỏa Dung nhìn Thiên Tu, cũng không muốn nói cái gì, không có điểm nghiêm chỉnh, chẳng qua hắn cũng đồng ý với cách nói của Thiên Tu sư huynh. Nếu như đã có thể đánh ngang với cường giả Bán Thần thì có lẽ đối với Lâm Phàm, giải quyết những chuyện như vậy cũng không thể xem là khó khăn gì cả.
Đường sông ở khu vực Vạn Hà thành rất phát triển, có không ít thuyền hàng đỗ lại ở bến tàu, đồng thời từ phương xa, cũng có rất nhiều thuyền hàng đang chạy tới, trên thuyền cũng chất đống không ít hàng hóa.
Bây giờ, thế lực còn đồng ý tiến hành giao dịch với Viêm Hoa tông cũng chỉ còn Thái Thản tông mà thôi.
Mà Thái Thản tông thì còn nghèo hơn Viêm Hoa tông nhiều, nên thật ra những chuyến kinh doanh hàng hóa này cũng khó lòng mà giải quyết được vấn đề gì, nhưng công việc làm trung gian khi vận chuyển hàng hóa lại giúp cho một số người kiếm bộn.
Trong thành, tại nơi ở của đệ tử trấn thủ, tộc trưởng của bốn gia tộc lớn đang tranh cãi rất kịch liệt.
- Trần gia các người thật quá đáng, bến tàu đã được chia làm bốn phần rồi, vậy mà Trần gia các người lại còn đậu thuyền ở chỗ chúng ta, các người định đỗ tới khi nào mới đi hả?
Một người đàn ông đang nói bằng giọng cực kỳ tức giận, hắn là tộc trưởng của Chu gia, bây giờ hắn đang tranh cãi với tộc trưởng của Trần gia vì chuyện ở bến tàu.
- Tộc trưởng Chu, cần gì phải tức giận tới như vậy, chỉ là một chỗ nhỏ xíu thôi mà, hơn nữa, cũng có phải là tôi lấy luôn không trả đâu?
Tộc trưởng của Trần gia bưng chén trà, khẽ uống một ngụm, rồi thản nhiên nói.
- Ngươi. . . Ngươi.
Tộc trưởng của Chu gia nghe vậy thì giận tới mức mặt đỏ tới mang tai, sau đó khoanh tay hành lễ:
- Đại nhân, xin ngài hãy phân xử, ngài hãy xem xem Trần gia bọn họ làm vậy là đúng hay là sai.
Vạn Hà thành rất đặc biêt, nó không có chức thành chủ, trước đây đã từng có, nhưng sau này thì không.
Người đệ tử trấn thủ nghe vậy thì liếc nhìn tộc trưởng của Trần gia một cái rồi khẽ nói:
- Đừng nên vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà làm tổn thương tới tình cảm. Nếu Trần gia đã nói chỉ tạm đỗ lại một đoạn thời gian rồi sẽ đi ngay, vậy thì cứ để bọn họ đỗ lại đi, đất đai của Chu gia các người rất giàu có, giúp đỡ bọn họ một chút cũng có sao đâu.
Hai vị tộc trưởng của hai nhà còn lại cũng không nói gì cả, chuyện này bọn họ cũng biết, hẳn là trấn thủ đại nhân đã âm thầm thỏa thuận với Trần gia từ trước.
Hơn nữa chuyện này cũng không có liên quan gì tới bọn họ cả, nên cứ ngồi xem thôi là được, không cần phải tham gia vào làm gì cho phiền.
Đột nhiên!
Trấn thủ đệ tử ngẩng đầu lên, rồi vội vàng đi ra ngoài nhìn về phía bầu trời đằng xa.
Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, cũng đều ra đi ra bên ngoài.
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trấn thủ đệ tử nói:
- Ta cảm nhận được có người sắp tới Vạn Hà thành, nhưng không biết là ai.
Các con dân của Vạn Hà thành, đều dừng lại công việc đang làm, ngẩng đầu lên nhìn trời, không biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy trên không trung, đột nhiên có một vết nứt xuất hiện, sau đó lại có ánh sáng chiếu ra từ trong vết nứt.
- Đây là. . .
Nét mặt của đệ tử Trấn thủ hơi thay đổi, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc này, có mấy chục bóng người bay ra khỏi vết nứt. Trong đó, xung quanh thân thể người dẫn đầu liê tục xuất hiện lực lượng pháp tắc đan xen với nhau, nó tạo thành một tấm lưới lớn bao phủ khắp thiên địa, đồng thời cũng bao bọc toàn bộ Vạn Hà thành lại.
Nhạc Hồi Thiên bước ra một bước, giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi:
- Lâm sư huynh của Vô Địch phong thuộc Viêm Hoa tông giáng lâm, đệ tử trấn thủ của Vạn Hà thành mau ra bái kiến.
Xuất hiện như vậy thật ra cũng là chủ ý của Lâm Phàm, mục đích chính là muốn để cho người của Vạn Hà thành biết, bọn họ rất mạnh, đừng có làm càn.
Đệ tử trấn thủ đứng dưới đất nghe thấy vậy, thì nét mặt lập tức thay đổi ngay, vội vội vàng vàng chạy tới khoanh tay hành lễ:
- Đệ tử trấn thủ Ngô Địa Dụng tham kiến Lâm Phong chủ.
Bây giờ, trong số những đệ tử trấn thủ của Viêm Hoa tông, có rất ít người không biết Lâm Phàm.
Đây chính là người đã đối đầu trực tiếp với Bán Thần.
Thậm chí còn có rất nhiều người đang đồn, e rằng chức Tông chủ của tông môn sau này cũng sẽ được truyền cho hắn.
- Đi xuống đi.
Lâm Phàm nhìn về phía phương xa một lúc, rồi trực tiếp dẫn các đệ tử đi về phía trước.
Đối với các con dân trong thành mà nói, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng biết một điều, đó là có một vị đại nhân vừa tới.
- Ngô Địa Dụng tham kiến Lâm Phong chủ.
Ngô Địa Dụng đi tới, không dám làm càn chút nào.
Chưa nói tới việc địa vị của đối phương cao hơn hắn rất nhiều, chỉ bằng thực lực bậc này thôi cũng đủ làm cho hắn sợ tới mức run bần bật rồi.
Đây chính là người có thể đánh ngang với Bán Thần.
Trong tông môn, cũng chỉ có một mình trưởng lão Thiên Tu là cường giả Bán Thần cảnh, mà vị Lâm Phong chủ này lại chính là đệ tử của trưởng lão Thiên Tu. Bất kể là thân phận hay địa vị, vị Lâm Phong chủ này đều cao tới mức hãi người.
- Ngô sư đệ, đệ chính là đệ tử trấn thủ tại Vạn Hà thành?
Lâm Phàm cười, vị đệ tử trước mặt này, nhìn qua thì rất chững chạc đàng hoàng, nhưng tình huống cụ thể ra sao thì hơi khó nói.
- Vâng.
Ngô Địa Dụng vội vàng nói.
- Vậy mấy vị này là?
Lâm Phàm cười hỏi.
Ngô Địa Dụng ngây người, sau đó tranh thủ thời gian nhìn về phía tộc trưởng của bốn gia tộc lớn:
- Còn không mau đi tới tham kiến Lâm Phong chủ, vị này không chỉ là Phong chủ của Vô Địch phong thuộc Viêm Hoa tông, mà còn là đệ tử của một vị trưởng lão hàng đầu trong tông môn. Hơn nữa, thực lực mạnh mẽ tới mức có thể đánh ngang với cường giả Bán Thần cảnh.
Đối với tộc trưởng của bốn gia tộc lớn mà nói, bọn họ chỉ nghe hiểu vài câu đầu mà thôi, về phần một câu cuối cùng thì bọn họ hoàn toàn không hiểu. Bán Thần cảnh là cái gì, chẳng qua không cần nghĩ, cũng có thể biết được, người đang đứng trước mặt họ rất mạnh, mạnh tới mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Cứ nhìn Ngô đại nhân là biết ngay, ngay cả Ngô đại nhân mà cũng phải e ngại, vậy thì sao có thể là một tồn tại bình thường được?
- Tại hạ là tộc trưởng của Chu gia, tham kiến Lâm Phong chủ.
- Tại hạ. . . .
Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn lần lượt tiến lên chào hỏi, không ai dám do dự một chút nào.
- Ừm.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó nhìn ngắm xung quanh, cũng không thể không cảm thán, tòa thành này đúng là có nhiều điểm khác biệt khi so sánh với những tòa thành khác.
- Lâm Phong chủ, không biết ngài tới đây là. . .
Hắn không dám phỏng đoán, chỉ có thể dò hỏi.
Lâm Phàm cười:
- À, không có việc gì, chỉ là ta đang chuẩn bị thành lập một phân đường ở trong tòa thành này. Nhưng mọi người cũng không cần phải lo lắng đâu, phân đường này được thành lập là để nhằm vào Thiên Thần giáo, gây đây bọn chúng hoạt động rất mạnh, lại còn công khai nữa, nên cần phải cẩn thận ngăn chặn dần.
- À, chờ một chút, tòa thành này hình như có vấn đề, có người của Thiên Thần giáo ở trong thành.
Ngô Địa Dụng kinh hãi:
- Cái gì, có người của Thiên Thần giáo ở trong thành sao, xin Lâm Phong chủ hay ra lệnh, tôi nhất định sẽ bắt hết tất cả người của Thiên Thần giáo lại.
Lâm Phàm bình tĩnh vung tay:
- Không cần, chỉ là Thiên Thần giáo mà thôi, không đáng nhắc đến, cứ để bản Phong chủ tự mình ra tay.
Lập tức, một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng xuất hiện.
Lực lượng pháp tắc bao trùm trên không Vạn Hà thành, dần dần xảy ra thay đổi, tạo thành bàn tay pháp tắc, đập thẳng xuống dưới mặt đất.
Vô số bàn tay pháp tắc xuất hiện, ầm ầm đập xuống khắp các nơi trong thành, bắt gọn hết tất cả giáo đồ của Thiên thần giáo.
Khi Ngô Địa Dụng nhìn thấy cảnh này, thì nét mặt không khỏi thay đổi, cảm thấy quá mức kinh khủng, khả năng khống chế pháp tắc nhuần nhuyễn tới mức này, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, những giáo đồ của Thiên Thần giáo kia nổ tung, hóa thành từng giọt máu loãng, bắn tung tóe khắp nơi.
Đối với tộc trưởng của bốn gia tộc lớn mà nói, tuy trong gia tộc của bọn họ cũng có bồi dưỡng một số đệ tử, nhưng nếu như mang những đệ tử này ra so sánh với người đang đứng trước mặt bọn họ thì đúng là chênh lệch lớn tới mức không tưởng.
- Tốt, ta đã tiêu diệt hết tất cả giáo đồ Thiên Thần giáo rồi, Ngô sư đệ đúng là bất cẩn mà, vậy mà lại để cho nhiều giáo đồ của Thiên Thần giáo lẩn trốn vào trong thành đến thế.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Xin Lâm Phong chủ hãy tha thứ, là sư đệ sơ sót.
Ngô Địa Dụng vội la lên.
Đúng lúc này, Ngô Địa Dụng phát hiện một trang giấy xuất hiện tại trước mặt mình, hắn thấy khó hiểu, bèn hỏi:
- Lâm Phong chủ, đây là?
Lâm Phàm cười nói:
- Không có gì, đây là lời tuyên ngôn mà gần đây đệ tử trong tông môn phải thề, Ngô sư đệ cứ thử xem.
Ngô Địa Dụng cầm trang giấy, vừa cẩn thận nhìn thoáng qua, thì nét mặt của hắn thay đổi ngay, đây chính là lời thề với trời mà.
- Vừa vặn bây giờ sư đệ cũng ở đây, hay là sư đệ cũng thề luôn đi, rất đơn giản, hơn nữa lời thề này còn do chính tay ta viết, ta đã bỏ ra rất nhiều công sức lắm đấy, đang cần gấp nhiều người tới công nhận đây.
Lâm Phàm nói.
- Lâm Phong chủ, cái này. . .
Ngô Địa Dụng nào dám, nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt khó xử.
Lâm Phàm híp mắt:
- Sao vậy? Sư đệ định không nể mặt huynh à?
- Chắc là sư đệ vẫn nể mặt huynh chứ nhỉ?
Khi giọng nói của Lâm Phàm truyền vào trong tai, thì nét mặt của Ngô Địa Dụng lại càng trắng bệch hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận