Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 375: Hơi thở này có hơi quen nha

Nhóm dịch: TTTV
Dịch giả: Vũ Huy Quang
Nguồn: TruyenYY
Thề?
Ngô Địa Dụng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, chuyện này nguy hiểm lắm chứ không đùa được đâu.
Quan hệ giữa hắn và bốn gia tộc lớn như thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ bản thân hắn còn không biết nữa sao?
Nếu như mà thề thật, hắn dám cam đoan, sẽ gây ra hậu quả mà hắn không thể nào gánh nổi.
- Ngô sư đệ, đệ đúng là không nể mặt huynh mà, nhưng mà huynh cũng không giận đâu, nhưng nếu huynh mà giận thật, vậy thì không phải chuyện đùa đâu.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, tuy mặt không lộ ra vẻ gì cả, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ngô Địa Dụng lại lộ ra thần thái đang suy ngẫm.
- Lâm Phong chủ, sư đệ thề sau có được không? Bây giờ đột nhiên có nhiều người của Thiên Thần giáo trà trộn vào trong thành như vậy, nhất định là có phương diện nào đó xảy ra vấn đề.
Ngô Địa Dụng đổi chủ đề, quay sang nhìn về phía bốn vị tộc trưởng của bốn gia tộc lớn:
- Các người làm ăn kiểu gì mà giáo đồ của Thiên Thần giáo trà trộn vào trong thành nhiều vậy mà các người lại chẳng hề hay biết gì cả, các người có biết mình có tội gì không?
Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn vốn còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng khi bọn họ nghe thấy Ngô Địa Dụng nói.
Thì bọn họ hoàn toàn ngạc nhiên, tức muốn chết, trong lòng thì thầm chửi. Chuyện này nào có liên quan gì tới bọn ta chứ, ngươi thân là đệ tử trấn thủ, ngươi không chịu trách nhiệm thì thôi, giờ lại muốn chúng ta gánh tội thay cho ngươi, trò bắt người gánh tội thay này cũng quá trơ trẽn đi.
- Lâm Phong chủ, đệ tử nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Nếu như có chỗ nào xảy ra vấn đề, bất kể là ai, đệ tử đều sẽ không nhân nhượng.
Ngô Địa Dụng nói rất nghiêm túc.
Nhưng, ngay khi hắn vừa dứt lời, thì một tiếng bạt tai vang lên.
Lâm Phàm không nói hai lời, trực tiếp tát cho hắn một phát, cái tát này Lâm Phàm cũng không dùng sức. Nếu không e rằng giờ này Ngô Địa Dụng đã đầu mình hai nơi rồi không, chắc là nguyên cái đầu nổ tung luôn ấy chứ.
- Đừng nói nhảm, tông môn phái ngươi đến trấn thủ, vậy mà ngươi lại còn dám trách tội người khác. Ta thấy tộc trưởng của bốn gia tộc lớn cũng rất khá, có thể duy trì, vận hành chuyện làm ăn trong Vạn Hà thành, còn ngươi thì làm được cái gì?
Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn thấy cảnh này, không khỏi sửng sốt, cả đám chẳng biết nên nói gì nữa, chỉ cảm thấy thế giới này sao đáng sợ thế.
Trấn thủ đại nhân, lại bị tát, hơn nữa còn không dám phản kháng gì cả.
Chẳng qua, khi nghe thấy lời khen của Lâm Phong chủ này dành cho bốn người bọn họ. Cả bốn vị tộc trưởng đều cảm thấy rất vui vẻ, giống như cuối cùng cũng gặp được người có thể hiểu được bọn họ, nên cả bốn không khỏi ngẩng đầu, bày ra vẻ mặt, đúng rồi đấy, chúng tôi cực kỳ nỗ lực, cố gắng.
- Đệ. . .
Ngô Địa Dụng bị tát tới ngu người luôn, nhất thời, bản thân hắn cũng không biết mình nên nói gì nữa.
Lâm Phàm nói:
- Đừng lề mề nữa, thề đi, cũng chỉ có mấy câu thôi, có mất bao nhiêu thời gian đâu. Huống hồ sư đệ vất vả ở Vạn Hà thành nhiều năm như vậy, không có công lao, thì cũng có khổ lao, sao ta có thể ức hiếp đệ được chứ, đệ thấy ta nói có đúng không?
- Đúng, đúng.
Tới lúc này, Ngô Địa Dụng không nói cái này, thì còn có thể nói cái gì nữa.
Nhưng khi cầm lấy tờ giấy ghi lời thề, hắn không khỏi run lên.
- Ta thề: Ta nguyện vọng. . . Thành thành. . .
Ngô Địa Dụng nói lắp ba lắp bắp, rõ ràng chỉ có vài câu đơn giản, nhưng lại đọc đứt quãng, có mỗi câu mở đầu, mà đọc đi đọc lại nhiều lần, vẫn không đọc xong.
- Sư đệ, đừng có làm trò trước mặt ta, sư huynh sẽ giận đấy, nghe lời, không có việc gì đâu, sư huynh tuyệt đối sẽ không làm gì đệ cả.
Lâm Phàm cũng chỉ muốn xem cuộc thử nghiệm này sẽ có kết quả như thế nào, chờ sau khi thử nghiệm thành công, hắn cũng sẽ rời đi ngay, ra ngoài kiếm điểm tích lũy. Nếu như may mắn, có thể tăng điểm khổ tu lên, vậy thì không còn gì bằng.
Ngô Địa Dụng nhìn Lâm Phàm, hắn muốn phản kháng, nhưng lại không dám. Hắn biết rõ lai lịch của đối phương, trong lòng hắn biết rõ, trừ khi muốn chết, nếu không tuyệt đối không thể nào phản kháng được.
Nhưng nếu như thề giống như nội dung trong tờ giấy này, vậy thì hậu quả nhất định sẽ vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Hắn cắn chặt răng.
Liều mạng thôi.
- Ta thề, ta đồng ý trở thành Viêm Hoa tông. . .
Giọng của hắn trôi chảy và rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều.
Ngay khi vừa đọc xong một chữ cuối cùng, đột nhiên Ngô Địa Dụng ngẩng đầu, khi phát hiện không có gì khác thường xảy ra cả, thì không khỏi nhở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì xảy ra sao?
- Sư huynh, đệ. . .
Hắn còn chưa nói xong thì trên bầu trời xảy ra một loạt thay đổi lớn kinh người. Bầu trời vốn cả vạn dặm không có một đám mây, đột nhiên bị mây đen bao phủ, hơn nữa lại còn xuất hiện cả một vòng xoáy, trong vòng xoáy còn có cả sấm sét nữa. Một luồng uy thế cực kỳ kinh khủng bao phủ cả Vạn Hà thành.
- Đây là?
Đương nhiên Lâm Phàm biết đây là cái gì, hắn có rất nhiều người quen cũ bị thứ này đánh chết. Đây tuyệt đối không phải là thứ mà người thường có thể ngăn cản được.
Đột nhiên!
Ngô Địa Dụng quỳ xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ:
- Sư huynh, cứu đệ, đệ biết sai rồi.
- Đã chậm.
Lâm Phàm lắc đầu, ngay lập tức túm lấy Ngô Địa Dụng, rồi ném thẳng lên trên bầu trời.
- A! Không. . .
Một tiếng kêu tràn ngập cảm xúc sợ hãi vang lên.
- Các sư đệ mau nhìn, thiên địa sắp nổi bão.
Lâm Phàm hô.
Lập tức cả nhóm Nhạc Hồi Thiên đều ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Thiên Khiển. Mặc dù Thiên Khiển vẫn còn chưa đánh xuống, nhưng thiên uy huy hoàng trên bầu trời, lại giống như có tầng tầng núi lớn, đang đè ầm ầm xuống.
Ầm ầm!
Sấm xét lóe sáng ngang dọc trong vòng xoáy, vô cùng dày đặc, cuối cùng tập trung thành một luồng cực lớn, kéo theo một luồng ánh sáng cực kỳ lộng lẫy, giáng thẳng từ trên trời xuống.
Ầm!
Sấm sét như rồng, Thiên Khiển phi phàm, vừa chạm vào lập tức sẽ bị hủy diệt, hóa thành tro tàn.
- Mặc dù lúc ban đầu thì hoành tráng hơn pháo hoa của mình, nhưng quá trình và kết quả thì lại chẳng có tính nghệ thuật chút nào.
Lâm Phàm lắc đầu, không còn một chút bụi bặm nào cả, tất cả đều đã hòa thành hư vô.
Nhạc Hồi Thiên và các đệ tử nhìn thấy một màn này, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi chút nào. Giờ bọn họ đã biết lời thề này đại diện cho điều gì, nhưng bọn họ cũng không hối hận, bởi vì, bọn họ tin tưởng, bọn họ chắc chắn sẽ không quên đi ước nguyện lúc ban đầu, cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.
Mà Ngô Địa Dụng thì, có thể vào thời khắc cuối cùng, khi hắn đọc lên lời thề này, cũng có thể là lúc hắn biến mất, hắn đã tìm lại được ý nguyện lúc ban đầu.
Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn đứng ở phía sau run lẩy bà lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu, không dám nói tiếng nào cả.
Lâm Phàm nói:
- Nhạc sư đệ, sau này các đệ hãy ở lại chỗ của Ngô sư đệ đi. Vì lời thề mà Ngô sư đệ bị Thiên Khiển tiêu diệt, mọi người phải nhớ kỹ chuyện này, sau này có cơ hội, thì tìm thiên địa hỏi cho rõ, vì sao lại đánh Thiên Khiển xuống, giết chết đệ tử của tông ta.
- Vâng thưa sư huynh.
Nhạc Hồi Thiên gật đầu.
- Mọi người cứ yên tâm ở lại đây đi, một thời gian nữa, đích thân Kim trưởng lão sẽ đến. Đến lúc đó, sẽ có người trấn thủ ở đây.
Tuy Vạn Hà thành có rất nhiều vấn đề cần xử lý, nhưng hắn cũng không có thời gian để đi làm. Chỉ có thể giao việc cho các sư đệ, sau này sẽ ra sao, thì đành xem khả năng của bọn họ.
- Lâm Phong chủ, các vị đại nhân, chúng ta tuyệt đối sẽ không hai lòng.
Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn mở miệng bày tỏ sự trung thành, bọn họ đã bị dọa cho sợ rồi, người này sao mà đáng sợ thế, còn cái Thiên Khiển này cũng quá hung ác đi.
- Các vị tộc trưởng nói gì đó, bản Phong chủ nói mọi người hai lòng khi nào. Chẳng qua, sau này mấy người sư đệ này của bản Phong chủ sẽ ở lại Vạn Hà thành, hi vọng bốn vị sẽ quan tâm, chăm sóc cho bọn họ. Lần sau, khi bản Phong chủ tới, ta không hi vọng sẽ thấy ít đi một người nào, nếu như chuyện này mà xảy ra, vậy thì ta sẽ nhuộm tòa thành này bằng máu của mấy nhà các ngươi.
Lâm Phàm nhìn về phía bốn vị tộc trưởng, trực tiếp buông lời uy hiếp, ai dám ra tay làm bậy, vậy thì kẻ đó phải chết.
- Đương nhiên, đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ các vụ đại nhân.
Bốn vị tộc trưởng vội vàng mở miệng nói.
Bọn họ nào dám nói gì nữa, vị Lâm Phong chủ đang đứng trước mặt bọn họ này, hoàn toàn chính là một kẻ cực kỳ hung ác a.
Trông bề ngoài thì người náy có vẻ rất ôn hòa, nhưng bọn họ tin tưởng, một khi người này mà ra tay vậy thì tuyệt đối sẽ không nương tay một chút nào.
- Các sư đệ, chuyện ở đây còn phải làm phiền mọi người rồi, sư huynh có chuyện phải đi trước đây.
Lâm Phàm nói xong, bây giờ hắn cũng không thể nào chờ được nữa, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đi kiếm điểm tích lũy với điểm khổ tu thôi.
Tu luyện là chuyện không thể nào, có lẽ đời này mình khó có thể nào ngồi yên tại chỗ tu luyện, nhất định phải tìm ra cách mới được.
- Vâng, cung tiễn sư huynh.
Tất cả các đệ tử đều khoanh tay hành lễ.
Lâm Phàm không nói thêm gì nữa, trực tiếp phá toái hư không rời đi Vạn Hà thành. Có một màn giết gà dọa khỉ ban nãy nên hắn cũng không lo chuyện bốn gia tộc lớn sẽ nhân lúc hắn không có mặt ở đây mà ra tay với các sư đệ.
Có lẽ, lần sau hắn tới, tình cảnh nơi đây sẽ thay đổi rất nhiều.
Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn nhìn thấy vị Lâm Phong chủ này rời đi, cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ cực kỳ sợ, lỡ người này nhìn bọn họ cảm thấy ngứa mắt lập tức không nói tiếng nào giết sạch cả bốn thì khốn.
Đến lúc đó, quả thật là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, cho dù thế lực gia tộc có lớn, thì cũng có ích gì cơ chứ.
Chẳng qua, bọn họ là tộc trưởng của bốn gia tộc lớn trong Vạn Hà thành, nên chắc người này cũng không dám làm gì đâu. Dù sao thì Viêm Hoa tông cũng có nghĩa vụ phải che chở cho bọn họ. Tổ tiên của bọn họ đã từng lập nên công lớn, sao có thể nói diệt liền diệt cơ chứ.
Giờ phút này, tộc trưởng của bốn gia tộc lớn cực kỳ nhiệt tình tiếp đãi nhóm người Nhạc Hồi Thiên. Đối với bọn họ mà nói, những đệ tử trú đóng ở đây sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn tới nơi đây. Nếu như có thể dụ dỗ bọn họ thành đồng minh của mình, vậy thì xem như dàn xếp ổn.
Trong hư không.
- Nhức đầu thật đấy, rốt cục thì mình nên đi đâu đây?
Lâm Phàm đang vừa xuyên qua hư không vừa suy nghĩ, khu vực xung quanh Viêm Hoa tông thì không thể đi được rồi.
Dựa theo tình hình của hắn bây giờ, những nơi hắn đi qua, tuyệt đối sẽ chẳng còn cành cây ngọn cỏ nào có thể sống, bất kể như thế nào, ít nhất cũng phải chừa đường sống cho các đệ tử trong tông môn.
Nhật Chiếu tông, Hải Thần tông, Thánh Đường tông cùng với cả đống tông môn còn đang chờ mình đây này.
- Lão sư nói Thánh Đường tông quá nguy hiểm, không thể đi. Chẳng qua, đối với mình mà nói, mấy thứ này còn có thể là vấn đề sao? Nghe nói Thánh Đường tông có 1,999 Thánh Tử, bấm ngón tay tính toán, nếu như tất cả đều là Thiên Cương cảnh tầng một, vậy thì giết một người thì được 1000, vậy nếu như mình giết hết 2000 người, ôi, cmn, nhiều quá, không tính nổi rồi.
- Cứ chọn đại Thánh Đường tông đi, nơi có thể làm cho bản Phong chủ sợ hãi còn chưa xuất hiện đâu.
Nếu như đã quyết định rồi, vậy thì không suy nghĩ nữa.
Chẳng qua trước khi tới Thánh Đường tông, hắn cũng muốn đi Vạn Quật Hiểm Địa một chuyến, để xem có thể tìm thấy loại yêu thú như Thâm Uyên Chi Trùng không. Ngày trước khi hắn nuốt phải thứ gì bên trong cơ thể Thâm Uyên Chi Trùng, điểm khổ tu lập tức tăng vọt lên 900 vạn.
Nếu như có thể tìm được mấy trăm con, rồi giết sạch, vậy thì chẳng phải lo tới chuyện điểm khổ tu nữa.
Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy cực kỳ kích động rồi.
- Đi, lập tức đi Vạn Quật Hiểm Địa.
Hư không dần dần lùi về phía sau, giờ đây đã không có thứ gì có thể ngăn cản được hắn nữa, tất cả đều phải nhường đường.
Một lúc sau.
- A, sao cái mùi này nghe quen quá.
Lâm Phàm dừng lại, hít một hơi thật sâu, có một luồng hơi thở mang tới cho hắn cảm giác cực kỳ quen thuộc truyền tới.
- Khu vực này hình như là Giang Nguyên thành.
- Cái mùi này, hình như là hơi thở của Huyết Luyện Tôn Giả, sao tên này lại có mặt ở đây nhỉ?
Lần trước, khi hắn chạm trán Huyết Luyện Tôn Giả, cả hai đã đánh một trận với nhau, cuối cùng còn trao đổi một chút, mà Huyết Luyện Tôn Giả cũng lập xuống lời thề, sẽ không tàn sát con dân của Viêm Hoa tông nữa.
Đối với loại người có tham vọng hoành đồ bá nghiệp này. Hắn cũng cảm thấy rất hiếu kỳ, cũng không biết cái tên này có thành công hay không.
Chuyện này cũng có thể xem như là một thí nghiệm, nếu như thật sự thành công, vậy thì cũng coi như có chút thú vị đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận