Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 377: Đồ rác rưởi, trang cái gì mà trang

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
--------------------
- Lớn! Lớn! Lớn!
Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng ra, nhanh chóng chặn một cái cửa hang lại, sau đó đi đến trước một cái cửa hang khác, thò đầu vào bên trong rồi hô to.
- Ngu B, đi ra cho ta.
Lập tức, từ phía dưới, một khí tức hung tàn truyền lại. Một đôi mắt sắc lạnh làm cho người ta kinh hãi xuất hiện.
Đột nhiên!
Một cái bóng đen kịt nhanh chóng từ dưới hang động vọt lên.
- Giả trang cái gì? Đứng nghiêm cho ta.
Lâm Phàm nhanh chóng đấm ra một quyền, đánh bay thứ vừa xuất hiện lên trên vách tường. Thân thể khổng lồ đụng vào vách tường, phát ra tiếng ầm ầm.
Thâm Uyên Chi Trùng đen kịt bị đính tại nơi đó.
- Lần này, ta muốn nhìn ngươi còn chơi trốn tìm kiểu gì.
Nhẹ nhõm giải quyết, điểm tích lũy tới tay.
Căn cứ vị trí lần trước, Lâm Phàm nhanh chóng đánh ra một quyền, đục một lỗ ở trên thân thể của Thâm Uyên Chi Trùng. Sau đó, hắn bò vào, tìm được đồ chơi màu hồng phấn kia và nhanh chóng nuốt vào.
- Quả nhiên, tất cả Thâm Uyên Chi Trùng đều có cái đồ chơi này, mà con Thâm Uyên Chi Trùng này còn cường đại hơn con lần trước một chút.
10 triệu điểm khổ tu tới tay.
Mặc dù không nhiều nhưng ít ra có cái để hi vọng.
Sau đó, Lâm Phàm tiếp tục cảm ứng nhưng không có cảm nhận được Thâm Uyên Chi Trùng tồn tại. Đây cũng là chuyện khiến cho người ta có chút tiếc nuối, hiển nhiên Thâm Uyên Chi Trùng cũng tương đối hiếm thấy.
- Nơi này là hiểm địa của Viêm Hoa tông, nếu như vét sạch nơi này thì sẽ đoạn tuyệt đường làm giàu của hậu nhân. Xem ra mình vẫn là nên đi Thánh Đường tông mới tốt. Nơi đó có nhiều Thánh Tử như thế, chắc cũng sẽ có nhiều tài nguyên. Thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy rất mong đợi.
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm xé mở hư không, nhanh chóng rời khỏi Vực sâu Vạn Quật, đi về hướng Thánh Đường tông.
Thánh Đường tông cách Viêm Hoa tông rất xa xôi. Nhưng mà đối với cường giả có thể đối đầu Bán Thần cảnh như hắn, đây cũng không phải là vấn đề quá lớn. Nhiều nhất là một hai ngày, hắn khẳng định có thể đến nơi.
Một ngày sau, Lâm Phàm đã rời khỏi lãnh địa của Viêm Hoa tông và giáng lâm đến một mảnh Hắc Hải.
Nơi này là Ma Uyên Hắc Hải, hiểm địa trong hiểm địa. Nhưng mà muốn đến Thánh Đường tông thì hắn nhất định phải đi qua nơi này.
Theo lời đồn, đã từng có Bán Thần cảnh vẫn lạc ở nơi này.
Nhưng theo Lâm Phàm, chuyện này có lẽ cũng chỉ là khoác lác mà thôi. Thánh Tử của Thánh Đường tông có thể cưỡi Chiến thuyền đến đây mà vẫn bình yên vô sự thì Bán Thần cảnh sao có thể vẫn lạc ở nơi này.
Nghĩ tới đây, Lâm Phàm liếc nhìn lại, mặt biển bình tĩnh, không có một chút ba động. Đồng thời, mặt biển cùng thiên địa hình thành hai loại cực đoan khiến cho cảnh tượng trở nên rất quỷ dị.
- Nơi này khiến cho ta có cảm giác rằng ta nên dừng lại trong này một hồi.
Lâm Phàm dừng bước lại. Lần này đi ra mục đích của hắn rất đơn giản, đó chính là thu hoạch điểm tích lũy.
Nhưng Ma Uyên Hắc Hải này khiến cho hắn rất hiếu kỳ, không biết nơi này đến cùng có gì khác biệt.
Trong cổ tịch của tông môn có ghi chép trong một vùng biển này có không ít yêu thú cường đại, còn có thật nhiều tồn tại kinh khủng. Đương nhiên, trong cổ tịch cũng không có nói rõ ràng được tình huống cụ thể.
- Từ nơi sâu xa giống như có thanh âm đang gọi ta.
Lâm Phàm trầm mặc. Không biết vì sao, mặc dù hắn muốn rời đi nơi này nhưng mà nội tâm lại chấn động.
Giờ khắc này, hắn chuẩn bị thuận theo ý trời, nghe theo nội tâm. Nếu không nguyện ý rời đi, vậy thì khẳng định không rời đi.
Hắn ngược lại muốn xem xem, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Đột nhiên!
Phương xa có một quầng sáng rực rỡ bạo phát ra khiến cho mặt biển màu đen cũng phải rực sáng. Quầng sáng này giống như là một vầng mặt trời chói lóa treo lơ lửng ở trên không trung, chiếu rọi thế gian.
- Loại lực lượng này, loại ba động này thật quen thuộc. Ta cảm thấy có điểm tích lũy đang kêu gọi ta.
- Nội tâm của ta cuối cùng vẫn là chính xác.
Nghĩ thế, Lâm Phàm bay về phía quầng sáng.
Lúc này, ở khu vực kia, một Chiến thuyền to lớn phiêu phù ở giữa không trung. Toàn thân Chiến thuyền này trắng như tuyết tựa như là được che phủ bởi lân giáp của một loại yêu thú nào đó. Chiến thuyền tản ra ánh sáng màu trắng lộ vẻ thần thánh, trang trọng,.
Hai bên Chiến thuyền có một đôi cánh hư ảo màu trắng đang vỗ nhẹ trên không trung. Chỉ cần liếc nhìn qua là biết Chiến thuyền này không tầm thường.
Ở trên mặt biển, một con yêu thú to lớn ẩn mình trong sương trắng, trên thân thể có rất nhiều cái hố tựa như là bị cái gì đó xuyên qua vậy.
Trên Chiến thuyền có đại hán trần truồng ném xích sắt ra, trói con yêu thú kia lại, sau đó lôi nó lên Chiến thuyền.
Lúc này, một nam tử thoải mái đứng ở trên mũi Chiến thuyền, trên thân thể quấn quanh thánh quang, trong lòng bàn tay còn có một quả cầu ánh sáng màu trắng. Nhìn về phía thi thể của yêu thú ở trong Hắc Hải, nam tử này nhếch miệng cười.
- Thánh Tử Lôi Khải, Quang Diệu chi thuật của ngài càng ngày càng lợi hại. Yêu thú Thiên Cương cảnh tầng một cũng không chịu nổi một chiêu, lập tức bị trấn áp. Ngài thật là lợi hại, thật sự là quá lợi hại.
Chung quanh nam tử này còn có mấy người nữa, trong đó có nam có nữ. Giờ phút này, bọn họ đều đứng quanh người Thánh Tử Lôi Khải mà nịnh nọt.
Giờ phút này, bên cạnh Thánh Tử Lôi Khải còn có một nữ tử tóc tím khóe mắt dài nhỏ, khí chất thánh khiết, cao quý, ở giữa trán còn có một lạc ấn đặc thù.
- Thánh Nữ Y Phù, con yêu thú này chính là lễ vật mà ta đưa cho ngươi.
Nhìn về phía nữ tử ở bên cạnh, Thánh Tử Lôi Khải nở nụ cười tươi, trong ánh mắt còn lóe ra vẻ khác lạ, tựa như là rất muốn thân cận nàng vậy.
Ở trong Thánh Đường tông, quan hệ giữa nam và nữ rất phức tạp. Nếu như hai bên nguyện ý thì trong cùng ngày là có thể phát sinh một vài chuyện thú vị nhưng ngày hôm sau cả hai lại có thể trở thành người dưng.
Mà Thánh Tử Lôi Khải rất có hứng thú với Thánh Nữ Y Phù, bởi vậy cố ý lấy cái Huyễn Sí Chiến thuyền này ra ở trước mặt Thánh Nữ Y Phù để biểu hiện tài lực của bản thân.
Để nàng biết, địa vị cùng tài phú của Thánh Tử Lôi Khải ta cũng không thấp, nếu như theo hắn, nàng sẽ có không ít chỗ tốt.
- Đa tạ Thánh Tử Lôi Khải.
Thánh Nữ Y Phù cười yếu ớt và nói. Loại khí chất thánh khiết cùng cao quý ở trên người nàng cũng không phải là bẩm sinh mà là do công pháp tu luyện hình thành khí chất đặc thù.
Khí chất bực này có thể tăng cường dục vọng chinh phục của các Thánh Tử.
Các đệ tử ở xung quanh nhìn Thánh Nữ Y Phù với ánh mắt hâm mộ rồi tiếp tục nịnh nọt, nói lời hữu ích.
Bọn họ đều là đệ tử của Thánh Đường tông nhưng không phải là Thánh Tử cũng không phải là Thánh Nữ.
- Xin chào, các vị khỏe chứ?
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Khi nghe được thanh âm này, các đệ tử của Thánh Đường tông không khỏi nhìn lại. Chỉ thấy từ phương xa, một bóng người đi tới.
Trên mặt Lâm Phàm vẫn giữ nụ cười tươi, hắn từ từ từng bước một đi tới. Ở trong Ma Uyên Hắc Hải này mà có thể gặp được đệ tử của Thánh Đường tông thật sự là một chuyện quá may mắn.
Khó trách từ nơi sâu xa, hắn sẽ có cảm giác như vậy. Nguyên lai ông trời cũng có thể cảm nhận được kỳ vọng ở trong lòng của hắn.
- Dừng lại, ngươi là ai?
Các đệ tử của Thánh Đường tông hơi biến sắc mặt. Vẻ hèn mọn lúc trước nhanh chóng biến mất, không còn sót lại chút gì, thay vào đó thì là một loại cao ngạo.
Lâm Phàm nói:
- Ta là đệ tử của Viêm Hoa tông. Khi đi qua nơi đây, nhìn thấy các vị đang chiến đấu với yên thú nên tới gần xem một chút, để phòng các vị cần trợ giúp, ta còn kịp ra tay. Dù sao, người của Viêm Hoa tông ta rất thích trợ giúp người khác.
- Thì ra là đệ tử của Viêm Hoa tông.
Nghe được tên của Viêm Hoa tông, toàn bộ đệ tử của Thánh Đường tông đều lộ ra vẻ khinh bỉ.
- Chỉ là đệ tử của một tông môn nhỏ yếu vậy mà nói muốn trợ giúp chúng ta. Ha ha ha ha. Thật sự là nói khoác mà không biết ngượng. Ngươi nghe cho kỹ đây, chúng ta chính là đệ tử của Thánh Đường tông, một đệ tử của Viêm Hoa tông như ngươi há lại có khả năng so sánh.
Trên mặt Thánh Nữ Y Phù lộ vẻ xem thường, nàng nói:
- Thì ra là người man di, Viêm Hoa Trư. Thật sự là làm bẩn mắt ta.
- Thánh Nữ nói rất đúng. Không ngờ Viêm Hoa Trư này lại dám đến Ma Uyên Hắc Hải. Thật đúng là không biết sống chết. Có lẽ là lúc trước khi đến, tiểu tử này đã bị yêu thú đuổi giết rồi nên mới chạy đến đây. Bởi vì phát hiện chúng ta cho nên hắn muốn tới tìm kiếm trợ giúp đó.
- Không sai. Ta nghe nói Viêm Hoa tông rất nhỏ yếu, tông môn chỉ có mười phong chủ, mà mười phong chủ này ở Viêm Hoa tông giống như là Thánh Tử của Thánh Đường tông ta vậy. Đáng tiếc Thánh Đường tông ta có tận 1,999 vị Thánh Tử mà Viêm Hoa tông chỉ có mười người mà thôi.
- Đồng thời, mười phong chủ kia cũng chỉ có thể so sánh với những Thánh Tử xếp ở cuối cùng mà thôi.
Lập tức, vô số âm thanh chế nhạo vang lên.
Lâm Phàm cười, nói:
- Xin hỏi, chuyện này có gì đáng cười sao? Ta cảm giác cũng không buồn cười.
- Ngươi qua đây.
Lôi Khải ngoắc tay, sau đó nhìn về phía Thánh Nữ Y Phù, nói
- Nhìn ta trêu đùa hắn nhé.
- Ngươi đang nói chuyện với ta phải không?
Lâm Phàm mở to mắt rồi đưa tay chỉ chỉ mình giống như rất nghi hoặc vậy.
Một đệ tử của Thánh Đường tông đứng ở bên cạnh mắng:
- Tai của ngươi bị điếc hay sao? Thánh Tử Lôi Khải không phải nói ngươi thì còn có thể là nói ai. Mau mau tới đây.
- À. Nguyên lai là kẻ này thật sự đang nói chuyện với ta. Khi ta tới, ta cũng cảm giác trái tim đập mạnh hơn. Từ nơi sâu xa tựa như là có cái gì đó đang chiếu cố mình, không ngờ vậy mà lại gặp được các ngươi. Ta thật sự là rất vui.
Hiện tại, hắn cảm thấy quá vui sướng, không ngờ ngay cả ông trời đều biết thứ mình thích chính là cái gì.
Đang đi qua Ma Uyên Hắc Hải mà có thể gặp đệ tử của Thánh Đường tông, hơn nữa nhìn bộ dáng còn rất không tệ nha.
Một tên Thánh Tử, còn có một tên Thánh Nữ, tổ hợp này xứng đôi cỡ nào.
Lâm Phàm đi đến trước mặt Thánh Tử Lôi Khải, trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi. Hắn rất chờ mong chuyện kế tiếp.
- Ồ. Cái áo giáp tản ra ánh sáng màu trắng này thật đẹp mắt.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào hộ giáp mặc trên người của Thánh Tử Lôi Khải, phía trên có ánh sáng màu trắng lưu chuyển, trông rất lộng lẫy.
- Ha ha ha. Không ngờ đệ tử của Viêm Hoa tông nhỏ yếu cũng có nhãn lực không tệ. Đây chính là Thánh Lôi Khải Giáp, chiến giáp này của ta có phòng ngự vô địch. Ngươi có muốn đánh thử một quyền hay không?
Thánh Tử Lôi Khải cười, nói nhưng nụ cười có chút xảo trá.
Đệ tử của Thánh Đường tông ở chung quanh cũng cười trên nỗi đau của người khác.
Đây chính là Thánh Lôi Khải Giáp. Chiến giáp này cực kỳ đặc biệt, khi gặp phải công kích, nó sẽ bộc phát ra một sức mạnh vô cùng kinh khủng, đủ để đánh chết đối phương. Nếu như đệ tử Viêm Hoa tông này dám ra tay thì kết quả cuối cùng của hắn sẽ cực kỳ bi thảm.
Lâm Phàm kinh hỉ, nói:
- Thật sự là có thể cho ta đánh một quyền sao? Thế nhưng mà nếu như ta không cẩn thận làm hỏng, ngươi sẽ không bắt ta bồi thường đi, ta rất nghèo.
- Ha ha ha ha!
Nghe Lâm Phàm nói vậy, Thánh Tử Lôi Khải lập tức cười to tựa như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian vậy. Sau khi cười một lúc lâu, hắn mới nói:
- Cứ làm đi. Không có việc gì. Nếu như ngươi có thể làm hỏng chiến giáp này, ta sẽ còn thưởng cho ngươi nữa.
- Thật sao?
Lâm Phàm kinh ngạc nói.
- Làm sao? Chẳng lẽ đường đường là Thánh Tử của Thánh Đường tông như Lôi Khải ta còn có thể gạt ngươi sao? Chỉ cần ngươi có thể đánh hỏng chiến giáp này, ngươi có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì.
Thánh Tử Lôi Khải cười. Theo hắn thấy, đợi lát nữa, đệ tử Viêm Hoa tông bi ai này chỉ có thể trở thành một bộ thi thể đen như than.
- Được rồi, vậy ta thử một lần.
Lâm Phàm đưa tay sờ một chút, chiến giáp thật quá bóng loáng. Sau đó, hắn giơ nắm đấm lên, thổi một hơi rồi nói:
- Ta thật tới.
- Tới.
Vừa dứt lời.
Ầm!
Nắm đấm đánh xuyên qua Thánh Lôi Khải Giáp, đồng thời còn đánh xuyên qua thân thể của Thánh Tử Lôi Khải. Một dòng máu tươi đột nhiên phun ra.
Con ngươi của Thánh Tử Lôi Khải đột nhiên co vào tựa như là không dám tin tưởng vậy.
- Xin lỗi nhé. Ta không có khống chế được sức mạnh, không chỉ có đánh nát chiến giáp của ngươi, còn đánh xuyên qua cả thân thể của ngươi nữa. Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ tha thứ cho ta, dù sao lúc trước ngươi đã nói rằng ta có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì mà. Yêu cầu của ta chính là đánh chết ngươi.
Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó chậm rãi rút nắm đấm ra. Lúc này, trên nắm tay còn dính máu tươi, còn có thịt nát.
Sau đó, hắn lại đấm ra một quyền. Trong nháy mắt, thân thể của Thánh Tử Lôi Khải đã nổ tung.
Một cái nhẫn trữ vật rơi xuống phía dưới, bị Lâm Phàm bắt được và nhanh chóng cất kỹ.
Các đệ tử của Thánh Đường tông kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, tựa như là không có kịp phản ứng.
Lâm Phàm xoay người, vươn cánh tay dính máu sờ mặt của Thánh Nữ Y Phù làm cho trên mặt của nàng có một vết máu hình bàn tay.
- Thật sự là quá yếu, còn ô uế tay của ta. Đồ rác rưởi này trang cái gì mà trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận