Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 380: Ta chỉ là một người thành thật

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Nhiệm vụ phá hoại Thánh Đường tông bắt đầu.
Bước đầu tiên: Phá hủy Đầm Lầy Tử Vong hoàn thành.
Lần này tới, Lâm Phàm liền quyết định không kiêng nể gì cả. THánh Đường tông có Bán Thần cảnh thì làm sao, có gan liền đến, tới một cái đánh một cái, đến một đôi thì cũng đánh một đôi tơi bời.
Có thể đánh chết hắn thì bọn họ cũng được coi là có bản sự.
Qua hồi lâu.
Lại có đệ tử của Thánh Đường tông đến Đầm Lầy Tử Vong lịch luyện. Bọn họ cảm thấy tự hào vì mình có thể trở thành đệ tử của Thánh Đường tông. Bởi vì trên thế gian, Thánh Đường tông là giàu có nhất.
Thậm chí đến những tông môn khác, đệ tử của những tông môn kia đều chiêu đãi những đệ tử của Thánh Đường tông như tổ tông vậy. Các loại phúc lợi cứ dồn dập ập đến, thậm chí có thứ mà đệ tử tông môn nơi đó cũng không được hưởng thụ.
Tài trí hơn người.
Không sai, đây chính là cảm giác ở trong lòng của bọn họ.
Cảm thấy mình cao những tông môn khác đệ tử một đẳng cấp.
Chỉ là, khi bọn họ đến Đầm Lầy Tử Vong, tất cả đều đờ đẫn, ngây ngốc đứng tại chỗ.
- Chúng ta có phải đi nhầm chỗ hay không?
Một tên đệ tử không tin nói.
- Không phải chứ. Nơi này hẳn là Đầm Lầy Tử Vong, chỉ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì mà Đầm Lầy Tử Vong lại biến thành dạng này?
Mấy người nhìn nhau, lập tức có cảm giác khủng bố, lạnh sống lưng. Hiểm địa tốt đẹp trước kia làm sao lại biến thành phế tích như vậy rồi?
- Chúng ta mau về tông, tranh thủ thời gian bẩm báo lên tông môn là Đầm Lầy Tử Vong đã bị phá hủy. Hơn nữa nhìn tình huống là bị người cố tình phá hủy. Sức mạnh bực này tuyệt đối không phải là thứ mà chúng ta có khả năng ứng phó.
Một tên đệ tử vội vàng nói. Chuyện này tuyệt đối không phải là việc nhỏ.
Nếu như Lâm Phàm ở hiện trường thì hắn khẳng định sẽ rất nguyện ý ban thưởng cho tên đệ tử này một chút.
Cấm Kỵ Sâm Hải.
Lâm Phàm phiêu phù ở trên không. Nhìn xem hiểm địa ở trước mặt này, hắn lại cảm giác có chút ý tứ.
Rừng rậm như biển. Từ trên không nhìn xuống, tán cây như là sóng lớn vậy, một tầng lại một tầng dập dờn.
- Xem ra là ta phải dọn dẹp một chút.
Lúc còn ở lãnh địa của Viêm Hoa tông, hắn không dám làm như vậy, nhưng mà tại Thánh Đường tông, hắn lại không cần do dự.
Hóa Thần Kiếm Trận!
Tam Hoàng kiếm phiêu phù ở sau lưng, sau đó không ngừng phân liệt hóa thành vô số kiếm khí bao phủ cả một khu vực lớn.
Mặc dù không có lĩnh ngộ được công pháp này tới cảnh giới viên mãn nhưng đối với Lâm Phàm, trình độ thế này đã đủ rồi.
- Ta đã nghe được thanh âm của yêu thú. Những âm thanh này tựa như là đang kêu gọi ta lấy cái gì. Đúng rồi, bọn chúng chính là đang muốn nói chúng nguyện ý trở thành một bộ phận chiến lực của ta, làm ra cống hiến vì hòa bình trên thế gian.
- Hazz. Thật sự là khổ tâm cho các ngươi, những yêu thú này.
- Đi!
Vừa dứt lời, hắn ấn bàn tay xuống. Kiếm khí che phủ thiên địa nhanh chóng lao xuống, bay vào bên trong Cấm Kỵ Sâm Hải. Mỗi một thanh kiếm khí đều có tựa như là có linh tính, chúng linh hoạt luồn lách trong Cấm Kỵ Sâm Hải.
Lập tức, tiếng gào thét, tiếng kêu thảm thiết của yêu thú không ngừng vang lên.
Điểm tích lũy nhanh chóng gia tăng.
- Ha ha ha!
Lâm Phàm cười. Đây là biện pháp mà hắn đã từng suy nghĩ qua, chỉ là trước kia thực lực không quá mạnh, một mực không có cách nào thi triển ra. Nhưng bây giờ, chiến lực của hắn đã có thể sánh vai Bán Thần cảnh, khống chế những kiếm khí này là chuyện đơn giản đến cực điểm.
- Lại đến!
Giờ phút này, từ trên người hắn, một thanh kiếm khí bén nhọn bạo phát ra, phóng lên tận trời, thậm chí ngay cả tầng mây đều có thể cắt đứt.
Một thanh lại một thanh kiếm khí xuất hiện, che phủ một vùng thiên địa. Đây là chiêu thức cường đại mà chỉ có những người đã lĩnh ngộ Kiếm Đạo đến cực điểm, có năng lực khống chế tuyệt đối mới có thể thi triển ra.
- Đi!
Lâm Phàm vừa nói xong, kiếm khí mênh mông từ trên trời giáng xuống, tiến vào bên trong Cấm Kỵ Sâm Hải, thu gặt sinh mệnh của yêu thú. Mỗi một con yêu thú đều mang đến cho Lâm Phàm số lượng lớn điểm tích lũy.
- Ta thật sự là quá thông minh, biện pháp như này mà ta cũng có thể nghĩ ra được.
Hiện tại, ta thực sự là phục mình quá. Lâm Phàm cười to, tựa như là cũng không ngờ mình lại còn có thể nghĩ ra biện pháp tốt như thế.
Hắn căn bản không cần làm gì cả, chỉ cần để kiếm khí bộc phát là có thể nhanh chóng biến đám yêu thú ở chỗ này thành điểm tích lũy.
Trong lòng Lâm Phàm cảm thấy nơi này quả là chỗ tu hành phi thường tốt đẹp.
Chỉ là việc này đối với đệ tử của Thánh Đường tông lại giống như là thiên tai nhân họa.
Cấm Kỵ Sâm Hải vốn là nơi bọn họ thu hoạch cơ duyên để tăng thực lực lên.
Bây giờ, Lâm Phàm thu hoạch sạch sẽ, hoàn toàn chính là đoạn tuyệt một con đường tiến bộ của bọn họ.
Tu hành cần lĩnh ngộ trong chiến đấu, cơ duyên cũng không phải bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Một gốc linh thảo có thể tăng cao tu vi muốn hoàn toàn trưởng thành thì có lẽ cần đến vô số con yêu thú chém giết với nhau để máu tươi và thi thể tạo thành chất dinh dưỡng.
Nhưng tất cả đều lặng lẽ có biến hóa.
Bởi vì phong chủ hữu hảo nhất của Viêm Hoa tông đang nguyện ý trợ giúp Thánh Đường tông cải biến hoàn cảnh.
- Rất không tệ. Tốc độ tăng điểm tích lũy nên là như thế này chứ. Nếu như bây giờ có Bán Thần cảnh đến chờ ta đi giết thì ta cũng không thèm đi giết. So sánh cùng số điểm tích lũy khổng lồ này, Bán Thần cảnh tính là thứ gì.
Từng con yêu thú chết ở dưới kiếm khí.
Rất nhanh liền có mùi máu tươi nồng đậm truyền từ trong Cấm Kỵ Sâm Hải ra ngoài, trên không trung là sương máu màu đỏ tràn ngập.
- Rống!
- Nhân loại, ngươi quá càn rỡ. Nơi đây chính là Cấm Kỵ Sâm Hải. Sao ngươi dám tàn sát bừa bãi như vậy.
Lập tức, từ chỗ sâu trong Cấm Kỵ Sâm Hải, một tiếng rống giận dữ mang theo sóng âm lan truyền ra.
Hiển nhiên là do Lâm Phàm giết quá nhiều yêu thú khiến cho đại nhân vật trong đám yêu thú không nhẫn nhịn được nữa.
- Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám. Ta chính là đệ tử của Thánh Đường tông. Ngươi là kẻ nào? Mau cút ra đây cho ta.
Lâm Phàm nhìn về phía phương xa, hư không nơi đó tựa như là bởi vì có gì đó đè ép mà trở nên vặn vẹo.
Đột nhiên, phương xa có chấn động hình thành sóng trùng kích cường hãn. Sau đó, sóng trùng kích càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh, nhanh chóng ép cây cối của Cấm Kỵ Sâm Hải rạp xuống.
- Hả?
Lâm Phàm hơi sững sờ rồi hắn đột nhiên giơ tay lên, đấm ra một quyền. Lập tức một thân ảnh khổng lồ xuất hiện ở trước mặt hắn, nhanh chóng ngăn cản một quyền kia của hắn. Sóng xung kích cường đại khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
- Có chút ý tứ!
Hắn không ngờ Cấm Kỵ Sâm Hải này lại có tồn tại cường giả mạnh như vậy. sau khi nhìn kỹ, Lâm Phàm mới phát hiện thân ảnh khổng lồ này cũng không phải là người mà là một con yêu thú hình người.
Toàn bộ khuôn mặt chỉ có một con mắt thật to khảm nạm ở giữa, làn da trắng như tuyết, gân xanh dày đặc lộ vẻ rất dữ tợn, mà sáu cánh tay to lớn thô kệch càng làm cho người ta cảm thấy áp lực.
- Ngươi mà là đệ tử của Thánh Đường tông hay sao? Không cần coi ta là kẻ ngu, ngươi đến cùng là ai?
Cấm Kỵ Chi Chủ nổi giận gầm lên. Sáu cái nắm đấm vạch phá không gian, đánh thẳng đến Lâm Phàm.
Ầm!
Tiếng nổ thật to vang khắp toàn bộ Cấm Kỵ Sâm Hải.
- Ừm, không sai. Ngươi đúng là có chút mạnh.
Lâm Phàm gật đầu, rất hài lòng. Hắn không ngờ thực lực của kẻ này cũng lợi hại như vậy.
- Ta chính là Cấm Kỵ Chi Chủ. Những người dám can đảm đến nơi này càn rỡ chỉ có một con đường chết.
Cấm Kỵ Chi Chủ chợt quát. Sáu cánh tay bắt đầu cuồng bạo. Tốc độ cũng đạt đến một loại cực hạn. Quyền ảnh dày đặc, nhanh chóng phong tỏa, ngăn cản toàn bộ đường đi của Lâm Phàm.
Ầm! Ầm!
Tiếng nổ mạnh vang vọng, sóng trùng kích cũng nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
- Chết cho ta.
Một quyền của Cấm Kỵ Chi Chủ nhanh chóng đánh vào bụng của Lâm Phàm. Sức mạnh cuồng bạo nhanh chóng xuyên qua thân thể của Lâm Phàm và bắn về phương xa. Lâm Phàm nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
- Tử Vong!
Lập tức, trong con mắt thật to kia của Cấm Kỵ Chi Chủ bộc phát ra một cột sáng, nhanh chóng nối liền trời đất, đánh vào chỗ Lâm Phàm rơi xuống.
Hô!
Cấm Kỵ Chi Chủ thở ra một hơi. Hắn cũng không ngờ sẽ có người dám can đảm đến nơi này càn rỡ. Thật sự là tội đáng chết vạn lần.
Ầm!
Đột nhiên!
Con ngươi Cấm Kỵ Chi Chủ co vào, không dám tin tưởng cúi đầu, nhìn xem lỗ máu xuất hiện trên bụng của mình. Sau đó, hắn chậm rãi quay đầu và chỉ thấy được không biết khi nào, một bóng người giơ nắm đấm lên, đánh xuyên qua thân thể của hắn.
Ở dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc dài màu đen kia không nhúc nhích tí nào tản ra đen nhánh ánh sáng.
- Vật nhỏ, ngươi có chút càn rỡ nha.
Lâm Phàm lên tiếng, cười yếu ớt. Sau đó, hắn mở mắt ra. Mái tóc nguyên bản không nhúc nhích tí nào đột nhiên bay múa như rồng. Thân thể đột nhiên hạ xuống, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, hình thành quyền ảnh đánh vào người Cấm Kỵ Chi Chủ.
- Đừng một mực khi dễ người thành thật như ta. Ngươi tưởng có sáu cánh tay thì ngon lắm hay sao?
Ầm! Ầm! Ầm!
Quyền ảnh tung hoành, cuồng bạo đánh xuống.
- Chuyện này làm sao có thể xảy ra?
Cấm Kỵ Chi Chủ mở miệng. Một lượng lớn máu tươi phun trào ra. Hắn trợn to mắt, thân thể phải chịu đau đớn chưa bao giờ cảm nhận được.
- Ngươi đến cùng là ai? Có được chiến lực Bán Thần cảnh, ngươi không phải người bình thường...
Lúc này, Cấm Kỵ Chi Chủ nói chuyện cực kỳ gian nan, căn bản không còn sức đánh trả.
- Ta chỉ là một người thành thật.
Lâm Phàm hơi nghiêng người, cánh tay kéo dài về phía sau, quang mang rực rỡ ngưng tụ trên nắm tay. Sau đó, hắn nhanh chóng đấm ra một quyền
Phanh.
Một quyền này dễ dàng đánh trúng người Cấm Kỵ Chi Chủ và nhanh chóng đập bay hắn xuống dưới mặt đất.
Thân thể khổng lồ va chạm cùng mặt đất tạo thành một cái hố sâu to lớn.
Mà ở trên mặt đất, những tảng đá lớn lồi ra căn bản là không có cách tiếp nhận sự trùng kích của nguồn sức mạnh này tạo thành cảnh tượng giống như địa ngục.
- Hazz. Mình bây giờ thật mẹ nó quá mạnh, chúa tể của hiểm địa bực này cũng không thể chịu nổi một quyền của mình hay sao?
Hiện tại, Lâm Phàm rất đau đầu, bởi vì thực lực quá mạnh mà nhức đầu. Trên thế gian này, đến cùng còn có ai mới có thể xem mình như bao cát mà đánh tơi bời.
Chỉ sợ là có rất ít đi.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, Cấm Kỵ Chi Chủ nguyên bản nằm im trong hố to đột nhiên bật dậy và chạy về phương xa. Xem ra hắn đã biết Lâm Phàm là địch nhân mà hắn không có khả năng đối đầu. Chạy được một lúc, hắn còn quay đầu, hét to:
- Ngươi chờ đó cho ta. Nơi này là lãnh địa của Thánh Đường tông, ngươi làm như vậy...
- Hữu Sắc Nhãn Tình.
Nhìn con mắt thật to ở phương xa kia, Lâm Phàm lắc đầu. Tên Cấm Kỵ Chi Chủ này thật đáng thương. Ngươi chạy trốn rồi thì cứ chạy trốn đi, tại sao nhất định phải quay đầu, nói với mình những lời nói này vậy?
- Làm sao lại như vậy?
Cấm Kỵ Chi Chủ đột nhiên ngừng lại. Từ trong lòng, lửa giận vô hình bạo phát ra. Gân xanh trên thân thể nổi lên như là sắp nổ tung, giống như là những rễ cây già bám ở trên thân thể.
- Đồ hỗn trướng, ta chính là Cấm Kỵ Chi Chủ, là bá chủ khống chế Cấm Kỵ Sâm Hải. Ngươi dám can đảm khiêu khích quyền uy của bản chủ. Tội của ngươi không thể tha thứ.
Cấm Kỵ Chi Chủ bộc phát ra một sức mạnh kinh khủng. Sức mạnh này còn cường đại hơn, còn kinh người hơn so với lúc trước.
Ầm!
Bước chân đè xuống, hư không tan vỡ, Cấm Kỵ Chi Chủ nhanh chóng biến mất và khi xuất hiện lần nữa thì cũng đã ở trước mặt Lâm Phàm.
- Ta muốn xé nát ngươi.
- Xé nát ta sao?Thú vị! Lý tưởng rất tốt.
Lâm Phàm lắc lắc cổ. Năm ngón tay nắm lại thành quyền. Sau đó, một quyền đánh thẳng đến đầu của Cấm Kỵ Chi Chủ.
Ầm!
Cái đầu to lớn của Cấm Kỵ Chi Chủ bị một quyền này đánh chia năm xẻ bảy. Máu tươi phun trào ra, nhuộm đỏ cả một khu vực rộng lớn.
- Gia hỏa này kỳ thật cũng không tệ lắm. Chiến lực đã siêu việt Thiên Cương cảnh tầng chín đỉnh phong nhưng vẫn còn có chênh lệch rất lớn với Bán Thần cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận