Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 382: Cướp trước cái đã, không, là lấy đi trước

Nhóm dịch: TTTV
Dịch giả: Vũ Huy Quang
Nguồn: TruyenYY
- Đúng là vất vả mà.
Công trình to lớn như vậy, ngoại trừ cường giả như hắn, thì làm gì có ai có thể làm được, cứ hỏi thử xem, còn có ai. . .
Nhìn cái hố to phía dưới, hắn không hề cảm thấy tội lỗi vì đã phá hoại thiên nhiên, mà chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy cảm giác thành công.
- Đây là. . .
Đúng lúc này, hắn phát hiện chỗ phần rễ bị chặt đứt, đột nhiên xuất hiện một chùm bong bóng màu đỏ như lửa đang không ngừng phình ra, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung vậy.
Ầm!
Một tiếng “ầm” vang lên, chùm bong bóng màu đỏ nổ tung, một dòng nham thạch màu đỏ cực nóng phun lên trời, rồi bay lượn trong trời đất hệt như một con rồng lửa, cuối cùng sau khi bay tới một độ cao nhất định, thì dòng nham thạch nổ tung ra hệt như là pháo hoa vậy.
- Mỹ lệ, lộng lẫy.
Hắn ngẩng đầu nhìn, thật ra việc rời nhà đi ra ngoài cũng là một cách hưởng thụ, cũng không thể cứ chiến đấu mãi được, có đôi khi cũng phải ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên. Tất cả phong cảnh thiên nhiên ở đây đều là thật, hoàn toàn không hề có một chút giả tạo nào cả.
- Haizz, chờ sau khi thế giới hòa bình, mình nhất định phải dẫn sư phụ đi ngắm nhìn phong cảnh khắp nơi mới được.
Nghĩ tới cảnh sư phụ phải một mình trấn thủ tông môn suốt mấy chục năm, chắc hẳn người cũng rất cô đơn, nhưng rốt cục thì lý do khiến cho sư phụ phải làm việc này. Tất cả cũng chỉ là bởi những tông môn đứng đầu không muốn có hòa bình như Thánh Đường tông vậy.
- Nếu bọn chúng đã không muốn hòa bình, vậy thì chỉ còn cách san bằng bọn chúng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, hắn hòa thành một luồng ánh sáng, bay thẳng về phía địa điểm kế tiếp.
Tuy 90 vạn điểm tích lũy đã là một con số rất lớn, nhưng vẫn còn lâu mới đủ. Muốn đủ điểm thì nhất định phải san bằng hết tất cả hiểm địa của Thánh Đường tông đồng thời mang hết những cảnh đẹp đi.
Về phần những thứ không quá đẹp thì cứ trực tiếp phá hủy hết đi là được, dù sao thì thế giới này cũng chỉ cần những thứ tốt đẹp mà thôi.
Lâm Phàm dừng lại bên một dòng suối nhỏ.
Sắc trời đã không còn sớm, nên hắn cũng không định đi tiếp.
Hắn lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, rồi búng ngón tay một cái, Thanh Uyên Địa Hỏa ở phía dưới bắt đầu cháy lên.
Bên trong Thiên Hà Vương Đỉnh, có nhiều không gian Thứ Nguyên khác nhau, nên có thể chứa được nhiều loại nước.
Hắn đi tới bên bờ suối, hơi nhấc ngón tay, vài con cá bay lên khỏi mặt sông. Hắn khẽ búng tay vài cái, kiếm ý bắn ra, rạch ngực mở bụng, rồi cắt bỏ hết phần nội tạng của mấy con cá.
Sau khi rửa sạch cá, hắn ném cá vào trong Thiên Hà Vương Đỉnh.
Tiếp theo hắn lấy các loại gia vị ra khỏi nhẫn trữ vật rồi rắc vào trong đỉnh.
Tuy chuyện phải chịu khổ khi rèn luyện ở bên ngoài cũng không có gì là lạ, nhưng phẩm chất của cuộc sống cũng không thể nào giảm xuống quá nhiều được.
Lần trước về tông quên bảo sư phụ luyện chế lại cái nồi, nên bây giờ đáy nồi vẫn còn nguyên hình cái mặt người, trông xấu tệ, nhưng thôi, vẫn còn dùng được. Một lúc sau, hắn đi săn được một con dã thú, sau khi rửa sạch thịt thì cắt thành từng mảnh.
Thịt nướng, canh cá, cũng không quá tệ.
Sau khi bữa cơm tối không quá phong phú kết thúc. Hắn đổ hết nước canh còn thừa trong Thiên Hà Vương Đỉnh ra, rồi dùng nước sông rửa sạch, sau đó hắn lại đổ nước sông vào, đun nước sôi lên rồi nhảy vào trong đỉnh.
Thoải mái ngâm người ở trong đó.
- Haizz, sau khi đi ra ngoài, mình lại bắt đầu nhớ Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm nằm ở nơi đó, cảm thán vài câu, từng ngôi sao trê trời lóe lên. Kỳ thật, hắn vẫn luôn muốn biết, thế giới này có phải là hình cầu hay không.
Nhưng rất đáng tiếc, cho dù đã đạt đến Bán Thần cảnh, cũng không thể nào rời đi được.
Hắn đã từng thử qua một lần, dù có bay thẳng mãi lên phía trên, thì cũng không thể nào bay đến phần cuối được. Dường như hắn đã bị một thứ gì đó ngăn cản, nên không thể nào chạm tới được biên giới cuối cùng.
- Trên đầu ánh trăng rọi, dưới đất một đôi giày, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, lắc đầu nhớ cố hương.
- Ai da! Chỉ có thế giới hòa bình thì mọi thứ mới có thể trở nên tốt hơn thôi.
Hắn hơi híp mắt lại, thời gian dần trôi qua, hắn cũng dần tiến vào giấc ngủ.
Đã rất lâu rồi hắn không ngủ, khi ở tông môn thì lúc nào cũng phải lo kiếm điểm khổ tu, bây giờ thì lại càng vất vả hơn, nên mới có thể ngủ một giấc, có lẽ chỉ có lúc ngủ, thì hắn mới cảm thấy mình vẫn còn là một con người.
Chứ không phải là một người máy, vĩnh viễn không cần ngủ.
Sáng sớm, khi sương mù dần xuất hiện, Lâm Phàm tỉnh dậy, mặc quần áo tử tế, dọn dẹp đồ đạc, lại lên đường tiến về phía mục tiêu kế tiếp.
Tử Vong Thâm Đàm.
Nơi này cũng không còn không có một bóng người nữa, có một bóng người xuất hiện bên mặt hồ, và khi thấy tình cảnh trước mắt, trên mặt hắn không khỏi toát lên vẻ sửng sốt.
- Là ai, rốt cục chuyện này là do ai làm?
Hắn không nghĩ tới, lại có người dám phá hoại Tử Vong Thâm Đàm thành như thế này. Nước trong hồ đã biến mất hết, từng tảng đá lớn dưới đáy hồ hiện ra. Giờ đây, Tử Vong Thâm Đàm đã hoàn toàn biến thành một cái hồ cạn.
- Chẳng lẽ có người bí mật xâm nhập vào lãnh địa của Thánh Đường tông, rồi tiến hành phá hoại hay sao?
- Thậm chí, trong khoảng thời gian này, tông ta còn mất tích một Thánh Tử và một Thánh Nữ nữa, liệu hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?
Người bắt đầu suy tư, nhưng dù có nghĩ mãi thì hắn vẫn không thể nào biết được đã có chuyện gì xảy ra ở đây.
Sau đó, hắn biến mất khỏi chỗ cũ rồi bay tới một hướng khác.
Thiên Thánh Thánh Tử đã trở về tông, đồng thời cũng báo cáo tình huống khác thường ở Cấm Kỵ Sâm Hải cho tông môn biết.
Mặc dù bây giờ Thánh Đường tông đã bị cường giả Bán Thần của Tông môn đã bị hủy để ý tới, nhưng Thánh Đường tông vẫn còn có thể tạm thời đối phó được, hơn nữa đối phương cũng chưa dám làm quá.
Người này cũng không nghĩ nhiều nữa, mà tiếp tục bay về phía Cấm Kỵ Sâm Hải.
Một lúc sau.
Người này đã tới Cấm Kỵ Sâm Hải.
- Súc sinh, rốt cục thì tên súc sinh này đã làm gì?
Giờ đây, thứ đang đập vào mắt hắn là một biển nham thạch màu đỏ nóng rừng rực. Còn Cấm Kỵ Sâm Hải hắn từng thấy, đã hoàn toàn biến mất, mà không để lại bất kỳ một thứ gì hết, thứ còn lại chỉ là một cái hố sâu cực lớn.
- Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đã có người mang nguyên cả Cấm Kỵ Sâm Hải đi luôn sao?
Khi nghĩ tới giả thiết này, vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Chuyện này là không thể nào, cho dù là cường giả cảnh giới Bán Thần đi nữa, thì cũng không thể nào có lực lượng mạnh tới mức này được. Hơn nữa, trọng lượng phải nhận khi nâng cả Cấm Kỵ Sâm Hải lên không phải là thứ mà một cường giả cảnh giới Bán Thần có thể chịu nổi.
Trừ phi là một vị Bán Thần đã lĩnh ngộ được Lực Lượng Pháp Tắc.
Thứ mà cường giả Bán Thần của Tông môn đã bị hủy lĩnh ngộ cũng không phải là Lực Lượng Pháp Tắc. Nếu đã như vậy thì khả năng duy nhất chỉ có thể là có một vị cường giả Bán Thần lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc bí mật đi vào Thánh Đường tông.
Giờ phút này, nghĩ tới đây, người đàn ông này không tiếp tục ở lại nữa. Hắn lập tức trở về tông, nếu như suy luận của hắn mà là thật, vậy thì chuyện này không phải là thứ mà hắn có thể phụ trách được. Hắn nhất định phải báo cáo cho Quân Chủ trong tông môn mới được.
Chỉ có Quân Chủ, mới có thể giải quyết được chuyện này.
- Người trẻ tuổi, xin hãy chờ một chút.
Bây giờ Lâm Phàm không bay trên không trung, bởi vì hắn đã đến nơi rồi.
Đây là một hiểm địa của Thánh Đường tông đã tồn tại từ rất lâu đồng thời cũng được rất nhiều đệ tử ưa thích.
Lúc này, khi nghe thấy có người gọi, hắn hơi tò mò nên bèn quay đầu lại nhìn, khi quay đầu lại thì đột nhiên có một làn khói ập vào mặt hắn.
Người đứng sau lưng hắn là một ông lão. Ông lão này mặc áo dài màu trắng, đang cầm một quyển sách, đang nở nụ cười rất vui vẻ, nhưng dường như nụ cười này không được thân thiện cho lắm.
- Người trẻ tuổi, cậu có buồn ngủ không?
Ông lão khẽ hỏi, một cánh tay giấu ở trong cái áo dài đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ giơ ra đỡ khi Lâm Phàm té.
- Buồn ngủ? Không có nha, tôi vừa mới ngủ dậy đó, giờ còn ngủ nữa thì là heo à, mà ông là ai?
Lâm Phàm hỏi.
Ông lão này vừa mới phun thứ gì đó lên mặt mình, vị cũng không tệ nha, còn thơm nữa.
- Ta là sứ giả của Thần, du hành ở trên mặt đất, truyền bá sứ mệnh quang minh mà thần thánh, người trẻ tuổi, cậu có nguyện vọng gì không, có muốn nói với Thần không? Chỉ cần cậu tin vào Thần, thì bất kỳ nguyện vọng nào của cậu, Thần cũng có thể biến thành sự thật.
Ông lão nói với vẻ mặt thần thánh.
Lâm Phàm nhìn ông lão, rồi lại nhìn về phía xa xa.
- Tốt, ông cởi quần áo ra đi, đây là nguyện vong của tôi đó.
Ông lão nghe vậy thì ngẩn người ra, sau đó đi tới gần Lâm Phàm, ma sát chiếc nhẫn trên ngón tay, một luồng sương khói mờ ảo không màu bay lên từ chiếc nhẫn.
- Người trẻ tuổi, đây chính là nguyện vọng của cậu à?
- Ừ, đúng rồi, nhanh lên đi, chả phải ông nói nguyện vọng nào cũng có thể thành hiện thực sao? À, bên trong chiếc nhẫn của ông có chứa thứ gì vậy? Sao thơm thế.
Lâm Phàm không đợi ông lão kịp phản ứng, trực tiếp lấy luôn chiếc nhẫn trên tay ông ta.
Ông lão thấy cảnh này, thì hơi giật mình, vừa định ra tay, thì bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ.
Lâm Phàm cầm chiếc nhẫn, ma sát mấy lần, thì một luồng sương khói mờ ảo không màu bay lên chui thẳng vào mũi hắn, lập tức hắn lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
- Thơm quá nha, mùi này được đấy, rốt cục thì đây là cái gì vậy?
- Ngươi. . .
Ông lão nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt sợ hãi, đây chính là hơng gây mê được bào chế từ nhiều loại dược liệu khác nhau, cho dù là người có tu vi Thiên Cương cảnh tầng một đi nữa, thì khi hít mùi hương này vào, cũng sẽ bị tê liệt hoàn toàn. Nhưng cái tên đang đứng trước mặt mình vậy mà lại dám há to miệng hít cho đã, mà hắn đã hít liều lượng của cả trăm người vào rồi sao vẫn chẳng hề hấn gì vậy.
- Tôi không hỏi ông nhiều thứ như vậy, mau cởi quần áo ra đi, đây chính là nguyện vọng của tôi.
Lâm Phàm thúc giục.
Ông lão nhìn đối phương, hắn biết người đang đứng trước mặt mình nhất định không phải là người của Thánh Đường tông, có lẽ là người của Nhật Chiếu tông, Âm Dương tông, hoặc là Viêm Hoa tông. Vốn hắn định làm cho đối phương bị hôn mê, sau đó mang về, dạy dỗ thành nô lệ, rồi bán cho trường nô lệ.
Những nô lệ này đều là con dân của những tông môn yếu kém, sức lao động giá rẻ, mà lại có thể làm được rất nhiều chuyện nguy hiểm.
Nhưng, người này đã hít nhiều hương gây mê như vậy mà lại chẳng bị gì cả, điều này đã nói rõ, người đang đứng trước mặt mình có tu vi cực kỳ khủng bố!
Ào ào!
Ông lão lập tức cởi áo dài ra, vừa run tay vừa đưa cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm trực tiếp lấy luôn quyển sách kia sau đó đi về phía trước.
Ông lão nhìn thấy cảnh này thì không khỏi sợ run người, quay đầu chạy tóe khói.
- Hiểm địa này có chút đặc biệt nhna.
Lâm Phàm mặc áo dài vào, cầm quyển sách trong tay, rồi đi về phía trước.
Ở nơi đó, có một tòa thành trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, bên ngoài tòa thành được bao phủ bởi ánh sáng, nên không nhìn thấy rõ được cảnh tượng bên trong như thế nào.
Dựa vào ghi chép trên bản đồ.
Đây là Thiên Không Thành, theo truyền thuyết, đây là chỗ ở của Thần, nhưng về sau bị phá hủy, bên trong có rất nhiều Yêu thú kinh khủng, còn có kho báu được Thần cất giữ.
Nhưng tình huống cụ thể ra sao, thì chẳng ai biết cả.
Đồng thời, ở dưới đáy của Thiên Không Thành, có một cây cột to lớn àu bạc, nối thẳng với mặt đất, phía trên cây cột có các loại phù văn thần thánh, mặc dù đã bị phá hủy, nhưng vẫn tản ra một chút ánh sáng
- Dừng lại.
Có người cản Lâm Phàm lại, dường như muốn kiểm tra hắn.
- Thần sẽ phù hộ các người, A Di Đà Phật.
Lâm Phàm nhớ tới khẩu hiệu, ma sát chiếc nhẫn, lập tức, hai người thủ vệ mơ mơ màng màng, đổ người xuống.
Lâm Phàm trực tiếp nghênh ngang đi vào, chung quanh còn có không ít đệ tử của Thánh Đường tông.
- Nơi này khá thú vị đấy, là nơi ở cũ của Thần, có chút ý tứ, làm xong vụ này, chắc cũng được rồi đấy.
Thiên Không Thành được chia thành ba khu vực lớn, một khu vực cuối cùng, cũng không phải là dành cho các đệ tử, nghe nói có phong ấn của các Quân Chủ thuộc Thánh Đường tông, nên chỉ có Quân Chủ mới có thể đi vào.
Những thứ này đều là thông tin được ghi lại trên bản đồ, về phần là thật hay giả, vậy thì chịu.
Chẳng qua, hắn luôn tràn đầy lòng hiếu kỳ đối với những tình huống mơ hồ.
Từ từ nghiên cứu, nhất định là không được, làm sao mà Thánh Đường tông có thể cho mình nghiên cứu từ từ được cơ chứ, nếu vậy thì chỉ còn mỗi cách mang nó về rồi nghiên cứu thôi.
Ở trước khi cướp, không, trước khi mang đi, mình nhất định phải xem kỹ cấu tạo của Thiên Không Thành cái đã, rốt cục thì nên bắt đầu ra tay ở đâu thì mới có thể dễ dàng mang đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận