Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 385: Đây mới là bộ ngực của đàn ông nè

Nhóm dịch: TTTV
Dịch giả: Vũ Huy Quang
Nguồn: TruyenYY
Đã đủ mười giây.
Ầm!
Nặng nề đè xuống.
- Tình hình sao thế này, hình như đang nằm trên cái gì ấy nhỉ.
Hắn sống lại nhờ vào một giọt máu, cơ thể cũng được khôi phục về lúc ban đầu, thiếu sót duy nhất là trên người không có quần áo.
Hình như tay hắn đang nắm lấy một thứ gì đó mềm mềm, nhỏ nhỏ thì phải.
Không lẽ giọt máu này rơi xuống trên người yêu thú à?
Lúc hắn quay đầu lại nhìn, thì mới phát hiện ra mình đang nằm đè lên một người khác. Người này có làn da trắng nõn, cùng với một đôi mắt rất đẹp.
Nhưng ánh mắt của người này có hơi lạ, dường như chuyện mình bất ngờ xuất hiện không hề làm cho đối phương ngạc nhiên chút nào.
Hắn lại nhìn xuống bàn tay của mình, thì thấy mình đang để trên ngực người ta.
- Này anh bạn, bộ ngực của cậu hình như lớn hơn đàn ông bình thường một chút á, nhưng lại chẳng rắn chắc chút nào, hơi mềm mềm, cố gắng tập luyện nhiều hơn nhé.
Lâm Phàm cười, hơi bóp một cái, thì cảm thấy đúng là mềm mềm thật.
Sau đó hắn cầm lấy tay của người này rồi đặt lên ngực của hắn.
- Thấy chưa, đây là bộ ngực của đàn ông đích thực đấy, không chỉ rắn chắc, mà còn phải cứng nữa, cậu còn phải học tập tôi nhiều.
Lâm Phàm không để ý cơ thể trần truồng mà cứ thế đứng lên luôn. Thật ra lúc này hắn đã hơi hiểu được, nên cũng không quá để tâm tới chuyện mình có mặc quần áo hay không.
Bởi lẽ đây cũng chỉ là một bộ thân xác mà thôi, không cần quá để ý làm gì.
- Tóc đen, vậy thì chắc không phải là người của Thánh Đường tông rồi, gương mặt không bị thay đổi, vậy hẳn cũng không phải là người của Âm Dương tông. Chân cũng không ngắn, vậy chắc cũng không phải là người của Nhật Chiếu tông nốt, ha ha, lần này cũng không tệ nha.
Hắn quan sát cẩn thận, sau đó lấy một bộ quần áo ra từ trong nhẫn trữ vật rồi mặc vào.
Thu hoạch lần này đúng là không tệ chút nào, nhưng hắn vẫn chưa lấy đủ, chờ sau khi trở lại tông môn, nhất định phải rủ sư phụ vào thám hiểm bên trong mấy cái hiểm địa này mới được, để xem trong này có gì thú vị không.
Đương nhiên, đồ vật bên trong Thiên Không Thành nhất định là cực tốt rồi, dù sao thì chỗ này cũng được đồn đại từng là nơi ở của Thần. Nếu như không có chút bảo bối gì, thì Thần có khác gì phế vật đâu cơ chứ.
Bất thình lình!
Ngay lúc Lâm Phàm đang mặc quần áo, người áo trắng kia bất ngờ tấn công, ngón tay đẹp đẽ trắng nõn tựa như bàn tay của trời đất, đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
Từ nơi sâu xa, dường như có một luồng sức mạnh huyền diệu ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của y.
- Này, sao tự dưng lại đánh lén vậy.
Lâm Phàm ngẩn người, nắm tay lại thành quyền, đấm một phát thật mạnh về phía người mặc áo trắng. Hư không tan nát và khi nắm đấm của hắn đụng vào ngón tay của đối phương, ánh sáng chói mắt xuất hiện, sóng chấn động dữ dội tản ra xung quanh.
Nhưng đúng vào lúc này, nét mặt Lâm Phàm hơi thay đổi vì trên ngón tay của người mặc áo trắng tỏa ra một lực hút. Nó hấp thu hết tất cả sóng chấn động vừa tản ra, không hề để lại một chút nào.
- Này này, rút cục chuyện này là thế nào, sao tự dưng ngươi lại đánh ta vậy. Tuy Lâm Phàm ta không phải là người xấu, nhưng không phải là người hiền lành tới mức ai cũng có thể hiếp đáp đâu nhá. Ta chỉ nói bộ ngực của ngươi không đủ rắn chắc và nam tính thôi mà, có gì đâu mà ngươi phải nổi điên lên thế?
- Một trong những nỗi bi ai của người tu hành chính là không thể đối mặt với nhược điểm của bản thân. Nếu quả thật như thế, vậy thì ta cũng chỉ còn cách giúp ngươi tự mình nhận ra chỗ thiếu sót của bản thân ngươi mà thôi
Vừa dứt lời.
Lâm Phàm tiếp tục bùng nổ lực lượng, một luồng sức mạnh cuồng bạo quét ngang thiên địa xuất hiện.
Nét mặt của người áo trắng vẫn thản nhiên như thường, sâu trong ánh mắt của y lóe lên một tia sáng. Tay y tạo thành một loại ấn pháp, sau đó một đạo thần văn huyền diệu xuất hiện ở sau lưng y.
- Chết thật, đường đường một người đàn ông mà lại đi sử dụng Niêm Hoa Chỉ, ngươi đúng là đồ biến thái mà.
Hắn không thể nào chịu nổi, mặc dù thực lực của đối phương rất mạnh, nhưng hắn không hề sợ hãi chút nào, bóng quyền không thể nào nắm bắt được, lại tụ hội đan vào nhau, tạo thành vô số ảo ảnh khó lường.
- Tên này đúng là kỳ lạ, rõ ràng hắn cũng trẻ như mình, nhưng sao tu vi lại mạnh đến như vậy nhỉ. Chuyện này đúng là bất thường mà, trên đời này có một tuyệt thế thiên tài là mình cũng đã là cực hạn rồi, làm sao lại có thể xuất hiện người thứ hai được chứ.
Ầm!
Từng luồng chấn động dữ dội bùng nổ, tạo thành một mảnh thủy triều lan tỏa quét khắp bốn phương tám hướng.
Người mặc áo trắng hơi nhấc ngón tay, một luồng sức mạnh huyền diệu truyền tới tạo thành một màn ánh sáng. Tấm màn ánh sáng này bao phủ xung quanh lại, rồi khi những luồng sóng chấn động kia chạm vào màn sáng thì tự động biến mất sạch, không thể tiếp tục lan ra bên ngoài nữa.
- Lợi hại, không ngờ trình độ trận pháp của người này lại cao đến thế. Loại thủ đoạn phi phàm như dùng thiên địa làm gốc để tạo ra màn sáng tuyệt đối không phải là chiêu thức mà một người tầm thường có thể sử dụng được.
- E rằng ngay cả sư phụ cũng không thể nào làm được.
Mặc dù lực lượng của mình có thể nghiền ép được đối phương, nhưng thủ đoạn của đối phương quá nhiều, chỉ kết ấn vài cái thôi cũng có thể tạo thành trận pháp, hơn nữa lại còn dùng sức mạnh của thiên địa chứ không phải là sức mạnh của bản thân y nữa.
- Ngươi quá đáng rồi đấy.
Đúng lúc này, một màn ánh sáng xuất hiện, làm cho Lâm Phàm cảm thấy cực kỳ khó chịu, nên hắn lập tức sử dụng Ngũ Hành Nghịch Thần. Nhờ vậy, chỉ trong nháy mắt, hắn đã bùng nổ ra thực lực mạnh gấp mấy lần lúc trước.
Một đấm được bao bọc bởi ánh sáng rực rỡ, trực tiếp giáng thẳng vào tấm màn ánh sáng!
- Đây mới là thực lực thật sự của ta, ngươi đừng có làm càn nữa, chỉ khi nào dám nhìn thẳng vào khuyết điểm của bản thân, thì việc tu hành mới có ý nghĩa.
Lâm Phàm nhào tới. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của người mặc áo trắng, hắn trực tiếp đè người mặc áo trắng xuống đất, tiếp theo túm lấy áo của người nọ rồi lột ra.
- Ngươi xem đi, ta đã nói bộ ngực của ngươi chẳng nam tính chút nào, sao ngươi chẳng chịu…tin.
Nói xong chữ cuối cùng, giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, mà thứ đập thẳng vào mắt hắn là hai điểm nhỏ màu hồng.
Ngay lập tức, lông tơ khắp người hắn dựng đứng hết cả lên, mà bản thân hắn cũng nhanh chóng lùi lại.
- Anh bạn, sao ngươi không nói sớm, chuyện này chỉ là hiểu làm mà thôi? À, mà ngươi cũng đừng để ý nha. Thật ra, nhìn từ bề ngoài, người đi ra ngoài lang bạt du lịch như chúng ta trông cũng giống nhau lắm. Ừm, ngươi cứ coi như ta là người mù là được, ta không phản đối đâu. Còn mấy chuyện như lấy thân báo đáp thì không cần đâu. Ta là kẻ thích bắn pháo hoa, ta sợ nhịn không được, tưởng người bên cạnh là pháo hoa rồi thả thì chết.
- Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta không thích bị nhìn như vậy đâu. Còn nếu như ngươi cảm thấy mình bị thiệt thòi, thì ta cũng đành chịu, ừm, không thì ta cho ngươi sờ lại đó, cho ngươi cảm nhận bộ ngực của một người đàn ông đích thực là như thế nào.
Sao mà hắn có thể nghĩ tới chuyện cái tên mặc đồ trắng này là con gái cơ chứ, chuyện này sao trách được hắn đây. Ngực vừa nhỏ vừa mềm như vậy thì làm sao mà nhận ra được.
Cứ nghĩ thử mà xem, con gái bây giờ có ai mà không cực kỳ quyến rũ cơ chứ, lúc nào cũng phô vòng eo ra, hệt như sợ người ta không biết mình là con gái vậy.
Lúc này, cô gái áo trắng tháo buộc tóc trên đầu xuống, một mái tóc đen dài như thác đổ hiện ra.
Rồi kéo nửa áo lên.
Nhưng dường như, trên gương mặt của cô gái này lộ ra vẻ cực kỳ đau đớn, trong đầu liên tục xuất hiện vô số hình ảnh.
- Này, ngươi làm sao vậy? Đau đầu à, hay là cảm thấy không thể nào chấp nhận?
Lâm Phàm cảm thấy hình như tình trạng của đối phương có chút khác thường.
Vừa nãy hắn còn thấy gương mặt của cô gái này hơi ửng đỏ, nhưng sau đó lại bất ngờ biến mất, tiếp theo, cô gái này lại giơ tay lên, vẽ lên không trung một loại thần văn kỳ lạ.
Ngón tay của cô nàng càng lúc càng nhanh, trận văn trước mặt cô cũng càng lúc càng trở nên phức tạp. một tia sáng cùng với một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố bắn ra từ trung tâm của trận văn phức tạp này.
Thậm chí còn có sức mạnh của thiên địa đi xuyên qua cái trận văn này.
- Phong ấn!
Khi những ngón tay mảnh khảnh kia dừng lại, cũng là lúc trận văn hoàn thành, vô số luồng hào quang sáng rực chiếu rọi, tạo thành một tấm màn ánh sáng khổng lồ.
Tuy đòn tấn công này trông có vẻ rất kinh người, nhưng Lâm Phàm cũng không thèm né tránh, dù sao thì hắn cũng chẳng sợ thuật phong ấn, nên hắn cũng khá tò mò muốn xem xem rốt cục thì đối phương muốn làm cái gì.
Rất nhanh, một cái lồng giam xuất hiện, nhốt Lâm Phàm vào bên trong.
Cố gái nhìn Lâm Phàm một lát, sau đó quay lưng bỏ đi.
Lâm Phàm thò đầu ra ngoài phong ấn rồi la lên:
- Này, ngươi đi đâu vậy, rốt cục thì ngươi là người của tông môn nào thế?
Bây giờ hắn chỉ muốn biết cô nàng này là người của tông môn nào thôi. Nếu như không phải hắn nghi ngờ cô nàng này là người của Viêm Hoa tông thì hắn đã đấm cho một phát chết luôn rồi , chứ ai mà rảnh chơi đùa như nãy giờ.
Khi giọng hắn vừa vang lên, cô nàng mặc áo trắng lập tức dừng lại, rồi quay đầu nhìn Lâm Phàm bằng ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
- Phong ấn này chả ra làm sao cả, ngươi xem đi.
Lâm Phàm đi ra khỏi phong ấn, sau đó lại đi vào bên trong, ra ra vào vào, hệt như đang đùa giỡn vậy.
Phụt!
Lập tức, dưới ánh mắt khiếp sợ của Lâm Phàm, cô gái áo trắng phun ra một ngụm máu. Cô nàng hơi nhấc ngón tay, lại vẽ ra một loại trận văn nào đó, sau đó ánh sáng màu vàng lóe lên, dường như đang phá vỡ hư không, hoặc tựa như không gian thứ nguyên xuất hiện vậy. Sau đó cô nàng mặc áo trắng này hoàn toàn biến mất mà chẳng để lại chút dấu vết gì.
- Chuyện quái gì thế này.
Hắn không khỏi ngẩn người ra, vì chẳng hiểu đối phương đang muốn làm gì, đang yên đang lành tự dưng phun ngụm máu, rồi cố ý dùng máu vẽ trận văn, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất. Hắn chẳng hiểu gì cả.
- Ta cũng đâu có đánh ngươi, ngươi chạy làm gì.
- Dừng lại!
Cuối cùng, hắn chỉ có thể la lên mấy câu thế này thôi, tuy nói khi rèn luyện ở bên ngoài phải cẩn thận lòng người hiểm ác, nhưng mình là người thân thiện lắm cơ mà, sao lại phải chạy nhỉ.
Chẳng qua, cô nàng mặc áo trắng này đúng là lợi hại, vậy mà lại có thể chống lại lực lượng sau khi mình biến thân, đúng là ghê gớm thật.
Mà trình độ trận pháp của đối phương lại mang tới cho hắn cảm giác sợ hãi, chỉ tùy tiện vung tay vài cái là có thể tạo ra một cái phong ấn, trông chả có chút khó khăn nào cả. Hơn nữa, cô ta còn có thể dẫn dắt sức mạnh của thiên địa để tạo thành phong ấn, tài nghệ cỡ này, tuyệt đối có thể đứng đầu ở trên đời rồi.
Chẳng qua bộ ngực có hơi nhỏ.
Quả nhiên, trừ mình ra, thiên địa rất công bằng, chẳng có ai là người hoàn mỹ cả.
- Bây giờ, cường giả Bán Thần của Thánh Đường tông hẳn đã phát hiện ra mình, mà dựa vào trí tuệ của bọn hắn, chắc hẳn cũng có thể đoán ra mình là ai. Đúng là tiếc thật, lúc ấy không nghĩ kỹ, cứ nghĩ rằng chỉ cần mình bị đánh cho sưng mặt thì bọn hắn sẽ không nhận ra mình, coi bộ mình nghĩ quá nhiều rồi.
- Ai, dù sao bất kể ở chỗ nào, thì người đàn ông phong cách như mình cũng sẽ như đom đóm trong đêm đen, vô cùng tỏa sáng, xuất chúng như vậy, sao có thể che giấu được chứ.
Sau đó hắn trốn vào hư không, trực tiếp rời khỏi nơi này.
Nghiệp lớn kiếm điểm, giờ mới thật sự bắt đầu.
Suốt khoảng thời gian này, Thánh Đường tông cực kỳ náo động, rất nhiều hiểm địa bị phá hoại. Ở bên trong một số khu rừng rậm rạp, thì lại càng xuất hiện vô số vết máu, rồi còn có thi thể của vô số yêu thú chất chồng lên nhau tựa như một ngọn núi vậy, trông chả khác nào địa ngục tại nhân gian cả.
Mà khi một số đệ tử của Thánh Đường tông tiến vào rèn luyện, thì đều trợn tròn mắt hết cả lên.
Nhưng hiểm địa hoặc rừng rậm từng cực kỳ phồn vinh, giờ lại biến thành thế này.
Có nơi thì hoàn toàn bị người ta đào tận gốc, có nơi thì bị cày nát, thành nguyên một khu vực hoang vắng.
Cao tầng của Thánh Đường tông rất tức giận, năm vị cường giả Bán Thần cảnh liên tục truy lùng bắt bớ khắp nơi, nhưng điều khiến cho mấy vị Quân Chủ Bán Thần này tức tới điên cả lên là, mỗi một lần đụng phải đối phương, thì hắn đều sẽ đột ngột biến mất.
Bên trên một mảnh đất hoang vu, Lâm Phàm nhìn nhẫn trữ vật, lại nhìn xem điểm tích lũy của mình
Điểm tích lũy: 3.010.300.
- Hình như mình chơi hơi lớn rồi a, nhng mà cũng đủ rồi, hay là trở lại tông môn thôi, mấy kẻ bên ngoài này đúng là thích bắt nạt người khác mà.
Trong khoảng thời gian ở Thánh Đường tông này, hắn đã đi qua mấy cái hiểm địa, nhưng có vài hiểm địa, cũng không thể nào nhổ tận gốc để mang đi được, chủ yếu là ngay khi hắn sắp ra tay, thì bị cường giả Bán Thần của Thánh Đường tông bắt gặp.
Lúc đó chỉ có một vị Bán Thần, nhưng chỉ trong nháy mắt, bốn vị Bán Thần còn lại sẽ giáng lâm, hắn không thể nào chống lại được, nên chỉ còn cách bỏ chạy thôi.
Chiến đấu với Bán Thần quá lãng phí thời gian, hiện nay tu vi của hắn còn chưa thể hoàn toàn trấn áp Bán Thần, nên không cần thiết phải câu kéo với đối phương làm gì.
Lúc mà thực lực của hắn tăng lên, cũng là lúc sẽ bùng nổ một trận chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận