Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 388: Ta còn muốn thử cảm giác của kẻ yếu

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Chuyện ở Thánh Đường tông đã truyền ra, thậm chí đã truyền vào trong tai của vô số tông môn ở xa xôi.
Khi những tông môn kia biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là không tin chuyện này có khả năng xảy ra .
Bởi vì Thánh Đường tông là tông môn mạnh nhất ở trên thế gian, là tông môn có số lượng cường giả Bán Thần cảnh nhiều nhất, là tông môn có thực lực tổng hợp mạnh nhất. Còn Viêm Hoa tông thì chỉ là một tông môn yếu nhược. Làm sao lại có chuyện phong chủ của Viêm Hoa tông dám đi quậy phá trên lãnh địa của Thánh Đường tông được, nghe nói còn dời vài chỗ hiểm địa đi mất. Chuyện này vừa nghe qua đã biết là không có khả năng xảy ra rồi.
Nhưng theo tin tức không ngừng truyền về, những tông môn kia đều đã dần tin tưởng.
Một vài môn phái nhỏ bởi vì thực lực mà một mực bị Thánh Đường tông áp chế. Thậm chí dù người của Thánh Đường tông đến bắt nạt, bọn họ cũng phải liếm láp mặt, hoan nghênh.
Nhưng sau khi biết được chuyện này, để bọn họ phát hiện một việc lớn.
Viêm Hoa tông muốn quật khởi.
Đây là chuyện mà bọn họ phi thường nguyện ý nhìn thấy. Nếu như chỉ có Thánh Đường tông một nhà độc đại, những tông môn còn lại chỉ có thể sinh hoạt ở phía dưới uy nghiêm của Thánh Đường tông.
Nhưng nếu như Viêm Hoa tông cường thịnh lên thì bọn họ có thể tìm kiếm trợ giúp.
Dù sao, bọn họ đã nghe nói Viêm Hoa tông vẫn luôn nguyện ý hợp tác cùng các tông môn khác, không chỉ tiến hành mậu dịch về đan dược, công pháp mà còn có các loại tài nguyên hiếm có chỉ có ở Viêm Hoa tông nữa.
Nhưng bởi vì Thánh Đường tông và một số tông môn khác quấy nhiễu, cho nên không có tông môn nào dám can đảm hợp tác cùng Viêm Hoa tông.
Lúc này, ở Viêm Hoa tông, các thành trì lớn đều phi thường náo nhiệt.
- Tốt. Tốt. Tốt. Lâm phong chủ thật sự là quá lợi hại. Lần này, ngài ấy đã giúp cho tông ta nở mày nở mặt rồi.
Một nam tử có bộ dáng thư sinh nói chuyện với sắc mặt đỏ bừng.
Đây là do hắn quá mức hưng phấn, kích động như muốn nhảy dựng lên.
- Ha ha. Lâm phong chủ một mình đi vào Thánh Đường tông, lúc trở về lại còn có thể cầm vài chỗ hiểm địa về. Ngay cả Năm vị Quân Chủ của Thánh Đường tông đồng thời ra tay cũng không thể lưu Lâm phong chủ lại. Tôi thấy Lâm phong chủ khẳng định đã là một vị cường giả Bán Thần cảnh cực kỳ cường đại. Các bác thấy tôi nói có đúng hay không?
- Bác nói sai rồi. Tôi nghe đồn rằng Lâm phong chủ còn không có đột phá Bán Thần cảnh mà vẫn chỉ là Thiên Cương cảnh tầng tám thôi. Nhưng bây giờ Lâm phong chủ đã có thể đối đầu Bán Thần rồi, chuyện này hoàn toàn xác thực. Tôi có một vị đường ca đã bái nhập vào Vô Địch phong, trở thành sư đệ của Lâm phong chủ. Những chuyện này đều là huynh ấy nói cho tôi biết.
Trong trà lâu, tiếng thảo luận kịch liệt liên tục vang lên.
Nhưng cũng có người lo lắng. Dù sao theo bọn họ nghĩ, Thánh Đường tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, nói không chừng mấy vị Quân Chủ sẽ tự mình đến Viêm Hoa tông.
Mặc dù thời gian trôi qua đã lâu nhưng mà cừu hận cũng sẽ không biến mất.
Trước kia, khi xâm lấn Viêm Hoa tông, Thánh Đường tông cùng các tông môn khác cũng đã sát hại không biết bao nhiêu đồng bào của bọn họ, thậm chí bọn họ còn không bỏ qua cho những người tay không tấc sắt. Chưa kể đến có kẻ còn lấy việc giết người làm niềm vui, căn bản không coi con dân của Viêm Hoa tông là người.
Trong lòng tất cả mọi người đều đang mong đợi một việc, đó chính là Viêm Hoa tông chân chính cường thịnh lên, để Thánh Đường tông đẹp mặt.
Mặc dù chuyện này có lẽ rất khó thực hiện nhưng bọn họ vẫn một mực chờ đợi.
- Mọi người nhìn kìa. Trên trời giống như là có thứ gì đó.
Lúc này, một nam tử hét to.
Nghe hắn nói thế, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Bọn họ chỉ thấy trên bầu trời nguyên bản trong xanh, đột nhiên xuất hiện một vệt sáng rẽ, lao về phương xa với tốc độ rất nhanh.
- Đây là thiên biến, có chuyện lớn muốn phát sinh.
Viêm Hoa tông, bên trên Vô Địch phong.
Các đệ tử của Viêm Hoa tông ngẩng đầu nhìn lên trời. Bầu trời nguyên bản sáng sủa, không mây đột nhiên tối lại, mây trắng kéo đến dày dặc, che phủ cả một khu vực lớn. Dị tượng này khiến cho bọn họ kinh hãi, không biết xảy ra chuyện gì.
Sau đó, những đám mây trắng kia nhanh chóng xoay tròn, hình thành vòng xoáy.
Ở trong vòng xoáy bằng mây trắng kia, có dị tượng xuất hiện, có pháp tắc đang lưu chuyển, có thần âm vang vọng còn có ánh sáng năm màu chiếu rọi khắp Vô Địch phong.
- Thiên Địa Pháp Tắc ngưng tụ thành mây. Loại tình huống này chỉ xuất hiện khi có người đột phá đến Bán Thần cảnh. Rốt cuộc là ai đang đột phá Bán Thần cảnh ở đây.
Lão Hắc đang quấn quanh Vô Địch phong mở mắt ra, nhìn dị tượng kia với vẻ kinh hãi.
- Đây... Đây là.
Hắn đã sợ đến ngây người, thậm chí là không dám tin tưởng.
Bởi vì có kiến thức rộng rãi cho nên Lão Hắc rất nhanh liền nhìn ra, đây cũng không phải dị tượng do đột phá đến Bán Thần cảnh mà giữa hai bên vẫn có chút khác biệt.
- Là hắn.
Đôi mắt to như đèn lồng của Lão Hắc nhìn về phía mật thất của Vô Địch phong. Theo hắn, chỉ có người ở trong mật thất kia mới có năng lực tạo thành dị tượng bực này.
Ếch xanh đang dạy bảo các Luyện Đan đại sư của Viêm Hoa tông luyện đan cũng nhìn về phía dị tượng trên không trung vởi vẻ ngưng, trên khuôn mặt màu xanh có một giọt mồ hôi lăn xuống.
Nó cảm giác được sự khủng bố khiến cho nó cảm thấy kinh hãi.
- Ông trời ơi, dị tượng này tuyệt đối không nên là do kẻ liều mạng kia tạo thành, chí ít ông phải cho ếch xanh ta một tia hi vọng chứ.
Ếch xanh đau lòng, hai chân chắp vào và để trước ngực tựa như là đang cầu khẩn.
Đệ tử của Viêm Hoa tông cũng chỉ về phía dị tượng ở phía trên Vô Địch phong và hô lớn:
- Là Vô Địch phong. Dị tượng này xảy ra ở Vô Địch phong.
- Là Lâm sư huynh muốn đột phá hay sao?
Các đệ tử của Viêm Hoa tông chấn động. Bây giờ muốn nói trong cả Viêm Hoa tông, trừ Lâm sư huynh ra, còn có ai khác có thể làm cho người ta khiếp sợ như vậy.
Tốc độ tu hành thật sự là quá nhanh, đồng thời sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích. Hơn nữa bọn họ còn nghe nói, Lâm sư huynh đi Thánh Đường tông và liên tục nhổ Thánh Đường tông vài chỗ hiểm địa, mang về Viêm Hoa tông. Mặc dù không có nhìn thấy hiểm địa, nhưng theo bọn họ, khả năng này rất lớn.
Chỗ sâu trong tông môn, mấy bóng người xuất hiện.
- Gặp quỷ, đồ nhi bảo bối này của ta cắn thuốc hay sao?
Khi cảm nhận được thiên địa dị biến, Thiên Tu lập tức xuất hiện và nhìn về phía Vô Địch phong. Theo ông, ở trong tông môn, người có thể tạo thành tình huống bực này cũng chỉ có đồ nhi bảo bối kia của ông mà thôi.
đồ đệ này mới bế quan có mấy ngày vậy mà đã có thể có thu hoạch lớn như thế. Thiên phú tu luyện này còn vượt xa ông rồi, muốn theo cũng theo không kịp.
- Sư huynh, đồ nhi này của ngươi làm gì thế?
Hỏa Dung ngây người một lát rồi hỏi. Nội tâm bị đả kích khá lớn. Là một trong những trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn, qua nhiều năm như vậy, ông cũng đã gặp qua không ít đệ tử có thiên phú kinh người, tỉ như Hàn Bích Không, đệ tử ký danh kia của sư huynh.
Năm đó, người này cũng là thiên túng kì tài nhưng cũng không có biến thái như Lâm Phàm.
- Sư huynh, chẳng lẽ Lâm Phàm đang đột phá Bán Thần cảnh hay sao?
Hỏa Dung hỏi.
Thiên Tu lắc đầu, nói;
- Không có khả năng, lấy nội tình hiện tại của Viêm Hoa tông thì không cách nào lại bồi dưỡng ra Bán Thần.
- Vậy tình huống này là như thế nào?
Nếu như không phải là đột phá Bán Thần thì còn chuyện nào có thể tạo thành dị tượng bực này.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, thậm chí rất muốn biết, ở trong đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
- Tình huống là như thế nào? Chuyện này còn cần lão phu phải nói sao? Tất nhiên là lần bế quan này giúp tu vi cảu đồ đệ ta tiến nhanh. Sư đệ, dường như chênh lệch giữa các ngươi cùng đồ nhi của ta càng ngày càng lớn đó.
Thiên Tu cười nói.
Hỏa Dung đen mặt.
- Sư huynh, đừng như vậy! Nếu như huynh còn nhận ta là sư đệ này thì không cần nói.
Hắn biết sư huynh muốn nói gì cho nên lập tức ngăn cản, chớ có bị thương người một nhà.
Chỉ là, mặc dù sắc mặt bên ngoài của Thiên Tu lạnh nhạt, nhưng nội tâm cũng vô cùng kinh hãi.
Bởi vì ông biết chỉ khi đột phá Bán Thần cảnh mới có thể tạo thành dị tượng bực này. Nhưng mà đồ nhi của mình vẻn vẹn chỉ có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng tám, cho dù đột phá thì cũng chỉ là Thiên Cương cảnh tầng chín thôi chứ. Làm sao lại tạo thành dị tượng bực này?
Nhưng ngẫm lại, từ việc đồ nhi của ông có thể lấy tu vi là Thiên Cương cảnh tầng tám mà chiến đấu được với Bán Thần cảnh liền có thể nhìn ra, nội tình của hắn cực kỳ phi phàm, thậm chí có thể nói là từ trước đến nay không có một ai có thể so sánh.
Nếu như là đồ đệ của mình đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng chín tạo thành dị tượng bực này thì cũng không quá lạ.
Các đệ tử bên trên Vô Địch phong nhìn chằm chằm vào cửa đá bên ngoài mật thất.
Lâm sư huynh đang tu luyện ở bên trong. Bây giờ xuất hiện dị tượng bực này, thật sự là kinh người.
Kẽo kẹt!
Đột nhiên, cửa đá mở ra, một bóng người bước từ trong cửa đá ra.
- Lâm sư huynh xuất quan.
Các đệ tử của Vô Địch phong hô lớn. Tiếng hô đồng thanh vang vọng khắp Vô Địch phong.
Lâm Phàm bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nhẹ nhàng nói:
- Tản đi! Không cần chào mừng long trọng như vậy đâu.
Vòng xoáy trong hư không tựa như là nghe hiểu Lâm Phàm nói gì, lập tức tan thành mây khói. Trong nháy mắt, dị tượng đã biến mất không còn tung tích.
- Đồ nhi, ngươi đột phá rồi sao?
Thiên Tu đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Lâm Phàm, hỏi.
- Lão sư không có. Con không có đột phá.
Lâm Phàm nói.
- Làm sao lại thế? Nếu như không có đột phá, vậy dị tượng kia...
Thiên Tu chỉ lên trời. Nếu như Lâm Phàm không có đột phá thì dị tượng vừa nãy tại sao lại xuất hiện.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Lão sư, đây là chuyện rất bình thường. Kỳ thật đột phá hay không đột phá đã không trọng yếu, bởi vì đồ nhi tạm thời còn không muốn đột phá.
Nội tình đã tích lũy đầy đủ, lại sáng tạo ra công pháp Thiên giai, mặc dù chỉ là hạ phẩm nhưng đã đầy đủ cho hắn đột phá. Nhưng giờ hắn lại không muốn đột phá.
Thiên Tu ngạc nhiên nói:
- Tại sao ngươi không đột phá? Có thể đột phá, vì cái gì mà ngươi không đột phá?
- Hazz!
Lâm Phàm thở dài, đi đến bên cạnh Thiên Tu.
- Lão sư, đồ nhi còn muốn thử cảm giác của kẻ yếu thêm một thời gian. Nếu như hiện tại con đột phá, sau này muốn cảm thụ thì cũng không dễ dàng.
Nhìn biểu lộ trên mặt đồ nhi của mình, Thiên Tu cũng có xúc động đi lên đánh đối phương một trận tơi bời.
- Lão sư, người cùng con đi đến chỗ này.
Lâm Phàm cười nói. Hiện tại hắn hơi mê mang.
Nếu như hắn đột phá thì lại không thể cảm thụ sự vô lực của kẻ yếu. Hắn rất hoài niệm cảm giác đó. Cho nên cuối cùng hắn quyết định không muốn nhanh như vậy đã đột phá mà chờ thêm một chút đi, có thể tới lúc nào thì được lúc đó.
- Có phải ngươi muốn dẫn ta đi Thiên Không Thành hay không?
Thiên Tu có chút mong đợi. Ông rất muốn đi vào trong Thiên Không Thành, nhìn xem khu thứ ba đến cùng ẩn giấu cái gì.
- Không phải, là một chuyện khác nhưng cũng rất trọng yếu, chúng ta đi tìm những Địa Linh kia.
Lâm Phàm đi về phía Luyện Khí đường. Nơi đó đã bị phân thành hai, một phần được Lâm Phàm tặng cho Địa Linh để chúng nghiên cứu, phát minh.
- Địch Địch...
Rất nhanh, một Địa Linh thấp bé, đỉnh đầu đội nón bảo hộ, bàn tay đeo bao tay trắng, cầm các loại công cụ từ dưới đất đi lên.
- Chủ nhân, Địch Địch có mặt.
Địch Địch giơ cánh tay nhỏ ngắn lên trên trán làm động tác chào và cao giọng nói. Khi tới đây, hắn phát hiện Viêm Hoa tông này rất an toàn. Bất kỳ cái gì mà bọn họ muốn thì đều sẽ được những nhân loại kia cung cấp. Nơi này còn an toàn hơn cả hang động mà bọn họ đã từng ở.
Ở chỗ này, bọn họ có thể thoải mái nghiên cứu, chế tạo các thứ vì hòa bình mà chiến.
Sau đó lại có càng nhiều Địa Linh xuất hiện. Bây giờ, bọn họ không còn cảm giác sợ hãi đối với nhân loại. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy mình đã là một phần tử ở nơi này.
Chưa kể đến có Địa Linh lại còn thu nhận đồ đệ, chính là một ít đệ tử trong tông môn bởi vì cảm giác bản thân tiến triển quá chậm, từ đó đổi phương thức, đi theo Địa Linh học tập chế tạo các loại vật ly kỳ cổ quái.
- Đồ nhi, chúng ta tới nơi này làm gì?
Thiên Tu nghi ngờ hỏi.
Lâm Phàm nhẹ nhàng mỉm cười rồi nhanh chóng lấy Chiến Thuyền Huyễn Sí từ trong nhẫn trữ vật ra. Khi Chiến Thuyền xuất hiện, những Địa Linh kia đều mở to mắt, ánh mắt sáng như sao.
Bọn họ chưa bao giờ thấy qua vật như vậy.
- Đây là...
Khi nhìn thấy vật này, Thiên Tu cũng hơi sững sờ. Ông biết đây là Chiến Thuyền, nhưng mà chỉ có những tông môn cường đại mới có thể có loại Chiến Thuyền tiên tiến bực này. Hơn nữa khí tức phát tán ra từ Chiến Thuyền rõ ràng chính là của Thánh Đường tông.
- Đây là thứ mà đồ nhi lấy được khi làm thịt Thánh Tử, Thánh Nữ của Thánh Đường tông. Trên phương diện chế tạo Chiến Thuyền, Viêm Hoa tông ta không có gì xuất sắc. Nếu để những Địa Linh này tháo Chiến Thuyền này ra rồi tìm hiểu kỹ thuật hạch tâm trong đó thì về sau không phải là chúng ta cũng có thể chế tạo những Chiến Thuyền như này sao?
Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
- Có lý, có lý.
Thiên Tu gật đầu tỏ ra mười phần đồng ý.
- Nhưng đồ nhi, ngươi phải nhớ đây là nhặt được.
Nhìn lão sư một lúc lâu, sau đó Lâm Phàm gật mạnh đầu.
- Đúng, thứ này là do con nhặt được, lão sư nói có lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận