Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 391: Hòa khí là cái gì? Không có!

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Kiếm quang che khuất bầu trời. Đây đã không phải là cảnh giới của người mà là thần.
Quang mang tiêu tán, Lôi Đình Luyện Ngục sụp đổ, thiên địa khôi phục lại bình tĩnh. Chỉ là, một khe rãnh sâu không thấy đáy còn lưu lại khiến cho mọi người kinh hãi.
Đệ tử Viêm Hoa tông trừng to mắt. Cho dù là đứng ở trong đại trận của tông môn quan sát, bọn họ cũng nhìn thấy một vạch thẳng đen kịt giữa thiên địa ở phương xa, đó là khe rãnh do một kiếm của Lâm Phàm chém ra.
Cho dù bây giờ kiếm quang đã tiêu tán, nhưng trong khe rãnh kia vẫn còn có kiếm ý sôi trào.
- Thật mạnh!
Các đệ tử chấn kinh, thậm chí ngay cả chân tay cũng như cứng lại, không thể động đậy. BỌn họ đã triệt để bị một chiêu làm cho người khó có thể tưởng tượng này của Lâm Phàm khuất phục.
Lúc này, ở bên trên Vô Địch phong, mặc dù có kiến thức rộng rãi, Ếch Xanh cũng phải giật mình,biểu lộ trên mặt nó đã ngưng kết.
- Đây chính là Hóa Thần, một chiêu cuối cùng của Hóa Thần Kiếm Trận. Hắn làm sao lại lĩnh ngộ được, thế giới này rõ ràng là không có Kiếm Nguyên mà.
Ếch Xanh không dám tin, nhưng không tin cũng không có cách nào khác, bởi vì một kiếm kia quả thật chính là Hóa Thần.
- Ta đột nhiên có dự cảm không ổn.
Trái tim nho nhỏ của nó bắt đầu đập mạnh. Chẳng biết tại sao nó đột nhiên cảm giác rất không ổn. Cuộc sống này giống như sắp triệt để vô vọng.
- Phong chủ của Vô Địch phong.
Thần Trật Quân Chủ lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm.
- Chẳng lẽ Viêm Hoa tông các ngươi dám để người này cả gan làm loạn như thế hay sao?
Chỉ là, ngay sau khi vừa nói những lời này, con ngươi của hắn cũng đột nhiên co vào.
Quá mạnh! một kiếm vừa rồi thật sự là quá mạnh. Cho dù là hắn có dốc toàn lực cũng không nhất định có thể đỡ được.
Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra với tiểu tử này. Làm sao có thể không hiểu thấu đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng chín, chiến lực còn tăng vọt đến mức độ này.
Chênh lệch giữa Bán Thần cảnh cùng Thiên Cương cảnh là không thể siêu việt, đó là chân lý vĩnh hằng bất biến bao lâu nay rồi. Tại sao kẻ này lại có thể phá vỡ được.
Nhưng mà sự thực đúng là như thế, chân lý mà mọi người luôn công nhận đã bị tiểu tử ở trước mắt này phá vỡ. Thiên Cương cảnh tầng chín nghiền ép Bán Thần cảnh, đây chính là chuyện trước nay chưa từng có.
Nếu như Lâm Phàm biết thì hắn có lẽ sẽ rất nghiêm túc nói cho mấy người Thần Trật biết rằng, không có cách cả, kỳ thật ta đã bật hack đó.
Thiên Tu cười nói:
- Thần Trật lão đệ, làm người không thể vô sỉ như vậy. Các ngươi tự nhiên mò đến Viêm Hoa tông ta để nháo sự, vu cáo đệ tử của tông ta. Bây giờ, Lôi Đình lão đệ còn ra tay đả thương người, đồ nhi ta chỉ có thể phản kích. Chỉ là ai có thể ngờ Lôi Đình lão đệ nhiều năm không chiến đấu mà thực lực đã yếu đến trình độ này.
- Lão sư, đồ nhi cũng không ngờ, mọi người không phải thường nói, Bán Thần cường đại không cách nào diễn tả bằng ngôn từ hay sao. Đồ nhi cũng chỉ là Thiên Cương cảnh tầng chín mà thôi, sao có thể biết đối phương yếu như vậy. Ta chỉ tiện tay chém một kiếm, liền tạo thành cảnh tượng này.
Biểu hiện trên mặt hắn lúc này có vẻ rất bất đắc dĩ.
- Đồ nhi, đây không phải lỗi của ngươi.
Thiên Tu an ủi.
Lâm Phàm gật đầu.
- Vâng. Đồ nhi biết rồi. Đây là lỗi của hắn, bởi vì hắn quá yếu.
Phốc!
Ở phương xa, Lôi Đình Quân Chủ che ngực, suýt tý nữa thì hắn phun máu rồi. Những lời này thật sự là quá đả thương người. Bởi vì tu vi cao nên dù Lâm Phàm nói không to nhưng hắn vẫn nghe rõ toàn bộ, không sót một chữ nào. Phải biết mình chính là cường giả Bán Thần mà, không ngờ lần này lại chịu khuất nhục như vậy. Hắn ngẩng đầu, hung ác nói.
- Lâm Phàm, Thiên Tu, các ngươi đừng quá mức. Ta chính là Quân Chủ của Thánh Đường tông. Các ngươi chờ đấy, ta sẽ không bỏ qua cho chuyện này đâu.
- Sư đệ, bớt tranh cãi, thương thế quan trọng hơn.
Thần Trật Quân Chủ lo lắng nói. Bọn họ đều là sư huynh đệ cùng một thế hệ. Qua nhiều năm như vậy, thế hệ đó cũng chỉ còn mấy người bọn họ mà thôi. Bây giờ sư đệ bị người đánh thành bộ dáng như vậy, lửa giận ở trong lòng của hắn cũng sắp bùng cháy. Hắn hận không thể hung hăng nghiền ép đối phương nhưng một kiếm vừa rồi của Lâm Phàm đã làm cho hắn cố kỵ.
- Lôi Đình lão đệ, già rồi thì cố gắng nói ít mấy câu. Mặt mũi mặc dù trọng yếu, nhưng bại bởi đồ nhi của lão phu cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Thiên Tu bình tĩnh nói. Ông không ngờ chuyện này lại phát triển theo hướng tốt đẹp như thế.
Nếu cứ theo tiết tấu này thì muốn xử lí chuyện hôm nay cũng không phải là vấn đề lớn.
- Thiên Tu... Ngươi.
Lôi Đình Quân Chủ lại bị đả kích. Trước kia, hắn cũng đã nghe nói Thiên Tu là người vô sỉ nhưng bởi vì chưa gặp nhau nên cũng không thấy sao. Bây giờ xem ra, há lại chỉ có vô sỉ, quả thật là không biết xấu hổ.
Hỗn Loạn Bán Thần trầm tư. Phong chủ của Vô Địch phong có thực lực vượt quá sự khống chế của bọn họ. Viêm Hoa tông chỉ sợ rồi sẽ lại có thêm một vị cường giả Bán Thần cảnh. Không đúng. Tiểu tử này mặc dù không phải là Bán Thần cảnh nhưng có thực lực tương đương với Bán Thần rồi, thậm chí nói hắn là cường giả Bán Thần cảnh cũng không sai.
- Tốt. Viêm Hoa tông thật đúng là rất tốt. Xem ra, các ngươi là đã chuẩn bị tốt cho việc bị Thánh Đường tông cấm vận rồi.
Hỗn Loạn Bán Thần bước ra một bước, nói:
- Hiểm địa của Thánh Đường tông ta bị đệ tử của Viêm Hoa tông ngươi cướp đoạt. Đây là sự thật không thể chối cãi. Vì bảo vệ vinh dự của Thánh Đường tông ta, chúng ta quyết định sẽ khai chiến với Viêm Hoa tông ngươi.
- Khai chiến!
Chế Tài Quân Chủ hét lên.
Thánh Đường tông là tông môn cường đại nhất trên thế gian, Nhật Chiếu tông tuyệt đối không thể so sánh. Bọn họ ưa thích khai chiến với tông môn khác, đương nhiên, những tông môn kia có được thứ mà bọn họ muốn có.
Tỉ như tông môn nào đó phát sinh nội loạn, có người tạo phản, bọn họ rất nguyện ý cung cấp trợ giúp cho phương tạo phản để tương lai khống chế dễ hơn.
- Vậy thì làm giống như hơn một trăm năm trước thôi.
Lôi Đình Quân Chủ điên cuồng nói.
- Mặc dù khi đó bổn Quân Chủ còn chưa ra đời nhưng ta chờ mong thịnh thế này đã lâu. Tám đại tông môn phong tỏa tất cả thành trì của Viêm Hoa tông, đồ thành đoạt tài nguyên.
- Sư đệ, im ngay.
Thần Trật Quân Chủ ngăn Lôi Đình Quân Chủ nói tiếp. Sau đó, hắn nhìn về phía Thiên Tu.
- Thiên Tu , chỉ cần ngươi giao hiểm địa ra thì chúng ta còn dễ bàn bạc mọi chuyện.
Chỉ là, bầu không khí lúc này hơi có vẻ không đúng. Thần Trật Quân Chủ nhìn về phía hai người trước mặt, lại phát hiện Thiên Tu cùng Lâm Phàm đang có dấu hiệu nổi dóa.
- Lão sư, lời nói của tên kia thật là khiến người ta khó chịu. Lão sư, ta muốn đánh chết bọn họ.
Trước kia, Lâm Phàm đã nhìn qua cổ tịch của tông môn, phía trên có ghi chép về việc mà Lôi Đình Quân Chủ vừa nói. năm đó, tám đại tông môn thừa dịp người cầm quyền của Viêm Hoa tông yếu đuối, vô năng cho nên khởi xướng chiến tranh, muốn chia cắt toàn bộ mảnh đất này.
Về sau, khi bị Viêm Hoa đại đế đánh bại, bọn họ còn yêu cầu một khoản tiền bồi thường kếch xù, dựa theo nhân khẩu ngay lúc đó để tính. Đó chính là muốn người người của Viêm Hoa tông đều phải bồi thường cho tám đại tông môn. Đó là một khoản tiền khổng lồ, lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.
- Đồ nhi, kỳ thật có đôi khi người sống còn có giá trị hơn người chết.
Thiên Tu đưa ra ý kiến.
- Đúng. Vẫn là lão sư cao kiến. Người chết chỉ có tính uy hiếp nhưng giá trị của người sống thì không ít, nhất là khi bọn họ còn là cường giả Bán Thần cảnh nữa!
- Ha ha ha!
Đột nhiên, gió nổi mây phun. Bầu trời nguyên bản bình tĩnh lại phát sinh biến hóa.
Thần Trật Quân Chủ ngẩng đầu, trên trán có mồ hôi rơi xuống.
- Các ngươi muốn làm gì?
Chỉ là hắn vừa dứt lời thì Lâm Phàm đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.
- Mấy lão bất tử các ngươi thật quá phận. Các ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích bản phong chủ, còn nói đến chuyện Thánh Đường tông đã từng xâm lược tông ta. Đây rõ ràng là đang miệt thị Viêm Hoa tông ta, tội này không thể tha thứ.
Vừa dứt lời, năm ngón tay nắm lại thành quyền và nhanh chóng đấm xuống.
Lập tức, cương khí triệt để bạo phát ra. Một quyền kia bộc phát ánh sáng rực rỡ. Hư không cũng bắt đầu vặn vẹo, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi.
- Ngươi!
Thần Trật Quân Chủ đưa tay, bắt lấy nắm đấm của Lâm Phàm. Nhưng mà ngay khi vừa bắt được, quyền kình kinh khủng trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay, đánh vào trong cơ thể của hắn, chuyện này làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
- Làm sao có thể!
Ầm ầm!
Một bóng người trực tiếp rơi xuống mặt đất, sóng xung kích nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Từ trong hố sâu truyền đến tiếng nói giận dữ của Thần Trật Quân Chủ:
- Phong chủ của Vô Địch phong, ngươi đừng quá mức. Bổn Quân Chủ há lại là người mà ngươi có thể ức...
Chỉ là, lời còn chưa nói hết, trong hư không một vệt sáng trực tiếp rơi xuống hố sâu.
Lâm Phàm không ngừng cười lớn:
- Ta ức hiếp ngươi sao? Ngươi nói sai rồi! Đây là nghiền ép. Bán Thần thì sao? Thật sự là buồn cười! Với thực lực của những Bán Thần như các ngươi thì bản phong chủ cũng chỉ cần giơ tay chém xuống là có thể làm thịt rồi.
Ầm!
Vệt sáng rơi xuống mặt đất còn phát sinh tiếng nổ vang. Mặt đất rạn nứt, ở chỗ trung tâm đột nhiên chìm xuống, hình thành một cái hố sâu to lớn.
- Nếm thử chiêu thức mà ta tự sáng tạo cho các ngươi đi. Loạn Quyền Đánh Chết Lão Bán Thần.
Vô số quyền ảnh rơi xuống, dày đặc như là hạt mưa, không có bất kỳ chiêu thức gì, chỉ có sức mạnh thuần túy nhất bạo phát ra.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi. Mặt đất tiếp tục bị lực trùng kích kịch liệt đánh cho tan hoang. Vô số đá vụn chấn động bay lên, khi nổi bồng bềnh giữa không trung thì bị lực trùng kích đánh vỡ, biến thành tro tàn.
- Đồ nhi, ngươi hơi nóng nảy rồi.
Nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, Thiên Tu cũng không có ngăn cản, trong lòng còn có cảm giác sảng khoái khó mà nói rõ.
Có lẽ lần này, Viêm Hoa tông thật sự sẽ có thể quật khởi. Dù sao bọn họ nhịn đã quá lâu rồi, bây giờ là lúc bộc phát ra quang mang óng ánh nhất.
- Đồ hỗn trướng mau dừng tay.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Hỗn Loạn Quân Chủ biến sắc. Thần Trật Quân Chủ lại bị Lâm Phàm ép nằm ở mặt đất, bị đánh đến mức không thể phản kháng.
Chỉ là bọn họ ngăn cản cũng không có bất kỳ tác dụng nào, chỉ là tăng thêm một tia sắc thái xen lẫn vào trong những tiếng nổ vang mà thôi.
Đột nhiên!
Mặt đất ngừng rung động.
Tro bụi dày đặc bao phủ hố sâu khiến cho không người nào nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra ở bên trong.
Khi tro tàn dần dần tiêu tán, có hai bóng người đứng thẳng, không thấy rõ khuôn mặt.
Nhưng khi mấy người Lôi Đình đang chờ mong Thần Trật phản công thì, thanh âm làm bọn họ thống hận nhất truyền đến.
- Quá yếu! Tại sao Bán Thần lại yếu như thế này?
- Sau này ta nên tìm đối thủ ở đâu đây.
Lâm Phàm nổi bồng bềnh giữa không trung, một tay nắm lấy đầu của Thần Trật Quân Chủ. Khuôn mặt nguyên bản có được khí chất Bán Thần đã sớm biến dạng. Mặt mũi bầm dập, trông vô cùng thê thảm.
Tứ chi của Thần Trật Quân Chủ vô lực rủ xuống. Hắn cố gắng ngẩng đầu, mí mắt sưng húp khiến cho hắn không mở mắt ra được.
- Ngươi... Ngươi...
Thần Trật Quân Chủ còn muốn nói cái gì chỉ là lời còn chưa nói khỏi miệng thì hắn lại bị Lâm Phàm đấm một quyền vào bụng.
Lực lượng cường đại xuyên qua thân thể, hình thành sóng khí bay thẳng lên trời.
- Ngươi biết đây là cái gì không? Đây chính là thực lực đó. Ngươi biết hay không? Lâm Phàm nâng đầu của Thần Trật Quân Chủ lên ngang mặt rồi lắc đầu, nói;
- Đáng tiếc, xem ra ngươi không hiểu.
Sau đó, hắn tiện tay quăng Thần Trật Quân Chủ ra chỗ Thiên Tu.
- Lão sư, hắn là chiến lợi phẩm của con, người hãy trông chừng hắn cẩn thận giúp con, đừng để hắn chạy.
Lâm Phàm nói.
- Không thành vấn đề. Đồ nhi yên tâm, lão sư sẽ giúp ngươi trông chừng kẻ này.
Thiên Tu cười nói. Lúc này, ông đã minh bạch, đồ nhi này của mình muốn làm gì.
- Lâm Phàm, ngươi muốn chết.
Hỗn Loạn Bán Thần nghiêm nghị nói. Hắn không ngờ Thần Trật lại bị Lâm Phàm bắt giữ một cách dễ dàng như vậy. Chiến lực bực này đã không phải là thứ mà bọn họ có khả năng cản trở.
Hỗn Loạn Bán Thần đứng ra, run run nói:
- Lâm… phong chủ, chuyện gì cũng phải từ từ, không nhất định phải động thủ, thương tổn hòa khí giữa hai tông.
Tình huống hiện giờ có chút không ổn, đã vượt qua sự khống chế của mấy người bọn hắn.
Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông lúc này đã có thực lực vượt qua bọn họ. Bây giờ, kẻ này đã không phải là tồn tại mà Bán Thần cảnh phổ thông có khả năng đối đầu.
Trước kia, dù Viêm Hoa tông có cường giả như Thiên Tu tọa trấn, bọn họ cũng dám tự mình tới làm càn.
Đó là bởi vì Viêm Hoa tông chỉ có một mình Thiên Tu mà thôi. Hơn nữa, ông ta còn phải lo lắng cho Viêm Hoa tông nên sẽ không dám ra tay.
Nhưng tình huống bây giờ không giống với lúc trước.
Nhất là, hắn cảm giác được đầu óc của phong chủ Vô Địch phong này rất có thể là có vấn đề.
Nếu như là người bình thường thì tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện đến Thánh Đường tông chuyển hiểm địa chứ đừng nói là làm.
- Hòa khí là cái gì? Lão tử không quan tâm!
- Kế tiếp, chính là ngươi, lão bất tử Hỗn Loạn.
Hỗn Loạn Bán Thần còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Phàm đã xuất hiện ở trước mặt của hắn. Tóc dài sau lưng bay múa, trong hai con ngươi lóe ra chiến ý điên cuồng.
Hai tay nắm lại, mười ngón tay đan vào nhau rồi đột nhiên đập xuống.
- Gọi cha đi! Ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận