Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 393: Tông ta há có thể không có đạo đãi khách

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
- Không được. Ta không chấp nhận. Đường đường là cường giả Bán Thần cảnh, vậy mà chưa đánh đã nhận thua, ngươi có xấu hổ hay không? Ngươi phải nhớ ngươi không phải là đại biểu cho một mình ngươi mà là tất cả Bán Thần.
Bàn tay của Lâm Phàm đập vào vai của Chế Tài Bán Thần rồi hắn nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Lâm phong chủ, người thật dễ nói chuyện. Nhưng lần này, Thánh Đường tông ta đến đây cũng không phải là để hưng sư vấn tội mà chỉ là hỏi thăm chuyện về hiểm địa của tông ta.
Chế Tài Quân Chủ không dám cuồng vọng. Chuyện đã phát triển đến mức độ này đủ để hắn nhìn ra đầu óc của tiểu tử ở trước mắt này chỉ sợ là cũng không tốt lắm.
Nếu là người bình thường thì dù có thực lực thế này, cũng không dám muốn làm gì thì làm.
Lại càng không cần phải nói, bốn người bọn họ là Quân Chủ của Thánh Đường tông.
Bây giờ, Thánh Đường tông chính là tông môn cường đại nhất trên thế gian, lực ảnh hưởng siêu phàm. Chỉ cần bọn họ ra lệnh thì cũng không biết sẽ có bao nhiêu tông môn đi theo làm tùy tùng. Chẳng lẽ kẻ này không có nghĩ đến hay sao?
Đương nhiên, hắn khẳng định không ngờ tới trên đời có những tên điên chỉ biết tu luyện, vĩnh viễn sẽ không cân nhắc quá nhiều chuyện. Những kẻ đó khi chiến đấu sẽ quên hết mọi thứ.
Nhưng hắn là ai cơ chứ? Hắn là Bán Thần, còn là Quân Chủ của Thánh Đường tông, là người quyền cao chức trọng.
Cho nên không thể chết, chỉ có thể nhận thua.
- Ngươi muốn nhận thua sao? Đừng có mà mơ! Các ngươi thử nhìn quanh xem non sông tươi đẹp này đã bị các ngươi phá hư thành dạng này? Các ngươi nói xem, các ngươi muốn bàn giao như thế nào.
Lâm Phàm nổi giận, chỉ vào mặt đất bị thủng trăm ngàn lỗ bởi trận chiến của bọn họ. Do quá kích động cho nên vừa nói hắn vừa phun nước bọt lên đầy mặt Chế Tài Quân Chủ.
Nhưng Chế Tài Quân Chủ còn không dám lau, mà là quay đầu, nhìn tình huống chung quanh.
Hắn rất muốn lớn tiếng nói cho Lâm Phàm, rõ ràng đây đều là do ngươi làm, có quan hệ gì với chúng ta đâu.
Nhưng mà, hắn không dám.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, chính nghĩa là bên chiến thắng mà người thất bại chính là tà ác.
- Lâm phong chủ cứ tính đi, tông ta sẽ bồi thường.
Chế Tài Quân Chủ cảm thấy bị sỉ nhục. nhưng bây giờ chuyện quan trọng hơn chính là nhất định phải ổn định tên điên này đã.
Lúc trước, hắn đã nhìn ra, nếu như Hỗn Loạn không nói sống thì thật sự sẽ bị Lâm Phàm đánh chết.
- Các ngươi muốn bồi thường hay sao? Các ngươi lấy cái gì ra để bồi thường. Lãnh thổ của tông ta là tấc đất tấc vàng, ngươi lấy cái gì bồi thường.
Cánh tay đang đặt trên vai của Chế Tài Quân Chủ càng ngày càng bóp chặt.
Cảm nhận được chuyện này, Chế Tài Quân Chủ vội vàng mở miệng. Chỉ là còn chưa nói được câu nào thì bụng đã bị dính một quyền của Lâm Phàm.
- Đừng nói chuyện! Ngươi cứ để ta phóng thích lửa giận trong nội tâm của ta đã.
Ầm! Ầm!
Quyền ảnh vô tung. Trong hai con ngươi của Lâm Phàm lấp lóe vẻ điên cuồng. Từng quyền từng quyền không ngừng đánh vào bụng của Chế Tài Quân Chủ, uy lực của mỗi một quyền đều khiến cho Chế Tài Quân Chủ đau đến khó có thể chịu đựng.
Chế Tài Quân Chủ cong người, há miệng, máu tươi ngưng tụ ở chỗ cổ họng, tùy thời đều có thể phun ra.
- Còn một đòn cuối cùng.
Lâm Phàm ném Chế Tài Quân Chủ lên cao, sau đó tung quyền đánh hắn bay xuống mặt đất.
Quyền kình xuyên qua cơ thể của Chế Tài Quân Chủ đục một lỗ thủng to trên mặt đất.
- Ngươi nhìn đi, ngươi lại hủy lãnh thổ quý giá của tông ta nữa rồi.
Lâm Phàm cúi đầu, tức giận nói. Nhìn thấy mặt đất bị đục thủng, nội tâm của hắn cảm thấy đau đớn, khổ sở không nói được thành lời.
Chế Tài Quân Chủ vốn định nuốt xuống búng máu này. Thế nhưng mà nghe Lâm Phàm nói những lời này, hắn cũng chịu không nổi nữa mà ngẩng đầu, phun máu.
Một búng máu này bị hắn phun lên cao đến vài chục trượng, như là suối phun vậy. Khi lên đến đỉnh, máu tươi nổ tung như là đóa hoa chào cảm ơn và tạo thành nửa hình vòng cung rồi rơi xuống.
Lôi Đình Quân Chủ ngồi ở chỗ đó, ánh mắt đờ đẫn, giơ ngón tay lên chỉ thẳng Lâm Phàm, vẻ mặt không dám tin.
- Tên điên, tên điên ...
Lâm Phàm lại tiếp tục nhấc Chế Tài Quân Chủ lên rồi ném về phía lão sư.
- Lão sư, lại thêm một chiến lợi phẩm nữa, ngài hãy giúp đồ nhi giữ gìn cẩn thận.
Thiên Tu nhìn Chế Tài, thở dài lắc đầu, nói:
- Chế Tài lão đệ, tội gì mà phải khổ như thế chứ.
Chế Tài Quân Chủ nghiêng đầu, trong ánh mắt vô thần lộ ra một tia tuyệt vọng. Đây là một lần hành động bi thảm nhất của hắn, hơn nữa còn là đả kích lớn nhất sau khi đã trở thành Bán Thần.
- Hô!
Lúc này, Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra.
- Tốt, Lôi Đình Quân Chủ, trong bốn vị Quân Chủ của Thánh Đường tông thì chỉ còn lại có một người là ngươi mà thôi. Ngươi còn có lời gì muốn nói hay không?
Lôi Đình Quân Chủ nuốt nước miếng, trên trán có mồ hôi rơi xuống. Sau đó, hắn hóa thành một tia chớp, xuất hiện ở trước mặt Thiên Tu.
- Thiên Tu, lần này chúng ta nhận thua, ta nhận thua.
- Hazz. Lôi Đình lão đệ, ngươi sao phải khổ vậy chứ?
Thiên Tu bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đồ nhi, ngươi đừng đánh hắn nữa, thương thế của hắn cũng rất nặng rồi.
- Lão sư, đồ nhi làm sao lại đánh người? Kính lão đắc thọ là truyền thống tốt đẹp của Viêm Hoa tông ta mà, chúng ta nhất định phải phát dương quang đại mới đúng.
Lâm Phàm cười nói.
Thiên Tu gật đầu.
- Ừ. Đúng là như thế. Xem ra là vi sư nói sai. Đồ nhi, ngươi có thể có tư tưởng giác ngộ bực này khiến cho vi sư vô cùng vui mừng.
Phụt!
Hỗn Loạn Bán Thần một tay chống đất, phun ra một búng máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất. Hắn có loại cảm giác không nói được thành lời, thậm chí có xúc động muốn giết chết một già một trẻ này.
Nhưng hắn nhịn được, việc nhỏ không nhẫn thì kế lớn sẽ bị hỏng, nằm gai nếm mật cũng không phải là một loại tu hành hay sao?
Hai tên gia hỏa không biết xấu hổ.
- Đồ nhi, việc này phải chăng đã giải quyết xong rồi?
Thiên Tu hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
- Chuyện hôm nay còn không có xong. Dạ Ma Bán Thần của La Sát tông đã nói đồ nhi giết Thẩm Phán gì gì đó của La Sát tông h.
- Đồ nhi cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu, sao có thể nhẫn nhịn chịu đựng người khác bôi nhọ thanh danh của ta. Bởi vậy, nếu không giải quyết dứt điểm việc này, trong nội tâm đồ nhi sẽ cảm thấy bất an.
- Hazz. Đồ nhi, vi sư có thể lý giải tâm tình của ngươi lúc này, bởi vì vi sư cũng là người như vậy, không thể chịu được khi bị người khác đổ oan, cho dù là trời sập xuống, cũng muốn làm rõ ràng mọi chuyện.
Thiên Tu cảm thán nói, biểu hiện tựa như thông cảm cho đồ nhi của mình.
người lúc này đã trở thành tù binh là Lôi Đình Quân Chủ thì hai tay nắm lấy bùn đất, sắc mặt dữ tợn.
- Thế gian này tại sao có thể có hạng người không biết xấu hổ như vậy.
Phương xa, người vẫn muốn rời khỏi địa phương nguy hiểm này là Dạ Ma Bán Thần thì mặt như màu đất.
Hắn đã bị dọa sợ, bốn vị Quân Chủ của Thánh Đường tông đồng thời ra tay cũng không ăn thua, nói bị nghiền ép là lập tức bị nghiền ép. Đây là chuyện thê thảm cỡ nào, hơn nữa đối phương cũng là kẻ có gan to bằng trời.
- Dạ Ma Bán Thần, hãy tới đây, ta muốn hỏi một chút.
Thanh âm truyền đến khiến cho Dạ Ma Bán Thần kinh hãi, lông tơ dựng đứng lên. Sau đó, tựa như là nghĩ đến chuyện gì đó, hắn hô to.
- Hiểu lầm, đây là hiểu lầm, Lâm phong chủ là người quang minh chính đại như vậy, há lại loại tiểu nhân giết đệ tử của tông ta kia.
Bây giờ, Dạ Ma Bán Thần chỉ muốn rời khỏi nơi này. Hắn có cảm giác đệ tử của Viêm Hoa tông này đều là mẹ nó tên điên.
Thậm chí còn điên hơn cả so tên điên, nếu hắn lưu lại, tuyệt đối không có kết cục tốt.
Đột nhiên, Dạ Ma Bán Thần hơi run rẩy, có khí lạnh bốc lên từ lòng bàn chân, thanh âm kia có chút khủng bố, có chút âm trầm.
- Vậy ý của ngươi định nói là bản phong chủ là tiểu nhân rồi?
Lâm Phàm híp mắt, nhìn Dạ Ma Bán Thần ở phương xa với ánh mắt không thân thiện.
Hắn thừa nhận, hắn thừa nhận...
Dạ Ma Bán Thần đang cảm thấy mừng rỡ thì đột nhiên, lời của Lâm Phàm như sấm đánh ngang tai khiến cho sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch. Nếu như hắn thừa nhận thì liệu có bị diệt khẩu hay không?
Mặc dù hắn cũng là cường giả Bán Thần nhưng thực lực còn không bằng bất kỳ người nào trong bốn vị Quân Chủ.
Nếu như, hắn rơi vào trong tay đối phương, vậy thì thật sự là kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, kết cục cuối cùng e rằng sẽ là hóa thành tro tàn mà thôi.
- Lâm phong chủ, ngươi hiểu lầm.
- Có chuyện gì thì đến trước mặt bản phong chủ mà nói. Ngươi đứng cách xa như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi không biết lễ phép hai chữ viết như thế nào sao?
Lâm Phàm mở miệng.
Nghe hắn nói vậy, Dạ Ma Bán Thần lại có chút kinh hãi. Hắn cũng không biết, nếu mình đến trước mặt Lâm Phàm mà nói chuyện thì liệu có bị đập chết hay không?
Nhưng bây giờ, khu vực này đã bị Thiên Tu phong tỏa, dù hắn là Bán Thần nhưng cũng khó mà ra ngoài.
Cuối cùng, hắn cả gan đi tới, trên mặt nở nụ cười tươi.
- Lâm phong chủ, hiểu lầm, đây thật là hiểu lầm mà.
Hiện tại, chỉ cần hắn rời khỏi đây thì tất cả đều dễ nói chuyện. Nhưng nếu không rời khỏi được thì hắn cũng không dám tưởng tượng kết cục của mình sẽ là như thế nào.
- Hiểu lầm không đề cập tới. Ta nhớ rằng trước đây, La Sát tông các ngươi chính là một trong tám đại tông môn đã từng xâm lược Viêm Hoa tông đi. Từ trên lãnh thổ này, các ngươi đã lấy đi rất nhiều rất nhiều thứ, cũng đã giết không ít con dân của tông ta. Bây giờ, một Bán Thần như ngươi lại đến đây nói bản phong chủ giết đệ tử của La Sát tông ngươi. Đây thật sự là chuyện khiến cho người ta khó mà tiếp nhận.
- Trước kia, Viêm Hoa tông bị Bạo Quân chấp chưởng, không có cường giả Bán Thần cảnh tọa trấn. Chúng ta bị mấy tông môn các ngươi cướp đoạt cũng là bởi vì nhỏ yếu.
Đột nhiên, Lâm Phàm cảm thán.
Dạ Ma Bán Thần lại cảm giác có chút không ổn.
- Lâm phong chủ, dù sao cũng đã qua hơn một trăm năm, đây cũng là chuyện của quá khứ rồi.
- Chuyện của quá khứ thì không phải là chuyện hay sao? Theo lời của người, nếu hiện tại ta làm thịt ngươi thì qua 1 giây, đó cũng là chuyện của quá khứ, La Sát tông ngươi sẽ không được phép báo thù cho ngươi nữa. Nếu thật sự là như thế này, bản phong chủ có nên chém ngươi trước hay không?
Lâm Phàm hỏi.
- Chờ một chút, Lâm phong chủ nói đúng, mặc kệ đã qua bao lâu thì đó cũng là chuyện.
Dạ Ma Bán Thần vội vàng nói.
Nhưng hắn biết, lần này Viêm Hoa tông đã triệt triệt để để ngả bài cùng Thánh Đường tông, về phần kết quả cuối cùng như thế nào thì hắn khó mà nói chắc được.
Chỉ là, lấy tình huống trước mắt, chiến lực cao cấp nhất của Viêm Hoa tông đã không kém gì những tông môn cường đại trên thế gian, hơn nữa đại đa số Bán Thần cũng không phải là đối thủ của kẻ ở trước mắt này.
Nếu chỉ vẻn vẹn xét chiến lực đỉnh phong thì chỉ sợ Viêm Hoa tông sắp có thể bình đẳng trao đổi với Thánh Đường tông rồi.
Không ổn. Chuyện này rất là không ổn.
- Tốt. Không biết ta nói những đạo lý lớn này với ngươi làm cái gì, dù sao ngươi cũng không hiểu, như là đàn gảy tai trâu mà thôi. Ngươi luôn miệng nói ta giết đệ tử của tông ngươi, vậy thì lấy chứng cứ ra cho ta xem đi. Ngươi cần phải biết rằng, tùy ý hãm hại là phải chịu trách nhiệm.
Lâm Phàm nói. Lần này, hắn muốn triệt để ngả bài với Thánh Đường tông đi. Không đúng! Đây cũng không gọi là ngả bài, đây vốn là một chuyện rất vô tội.
Không có giết là không có giết.
- Lâm phong chủ chớ kích động. để xảy ra vụ việc lần này là ta cân nhắc không chu toàn. Ta đột nhiên nhớ tới Thẩm Phán Sát Ma không có chết, là ta sai.
Dạ Ma Bán Thần vội vàng nói.
Chuyện ngày hôm nay diễn ra quá mức quỷ dị. Kẻ ở trước mắt này không dễ làm, nhưng bây giờ, hắn nhất định phải ổn định, tuyệt đối không thể khinh thường, nếu không hậu quả khó mà lường được.
kẻ này có can đảm dám động thủ cùng bốn vị Quân Chủ của Thánh Đường tông, chớ nói chi đến hắn.
- Lão sư, ngươi nói việc này nên giải quyết như thế nào?
Lâm Phàm chuyển qua hỏi Thiên Tu.
Thiên Tu trầm mặc một lát.
- Người tới là khách, sao có thể vừa tới liền đi.
- Đồ nhi, ngươi mau mời năm vị Bán Thần vào tông môn, cẩn thận tiếp đãi một phen đi.
- Ừm, đúng là như thế, có bằng hữu từ phương xa tới làm ta vui quên cả trời đất, vui vẻ đến cực điểm. Mọi người mời đi.
Lâm Phàm cười.
Dạ Ma Bán Thần vội vàng khoát tay
- Không cần! Không cần! Ta còn có chuyện, cho nên sẽ không quấy rầy quý tông nữa, du sao vẫn còn nhiều thời gian, lần sau ta lại...
Ầm!
Lời còn chưa nói hết, bụng của Dạ Ma Bán Thần đột nhiên bị Lâm Phàm đánh mạnh vào.Đau đớn khiến hắn cong người, con mắt cũng suýt rơi ra.
- Moi người đều đến rồi, ngươi đi làm cái gì? Vừa mới đến xong đã đi chẳng phải là nói Viêm Hoa tông ta không có đạo đãi khách hay sao?
- đệ tử của Vô Địch phong đi ra nhấc người, mời mấy lão bất tử Bán Thần vào tông môn.
Một quyền hạ gục Dạ Ma Bán Thần. Sau đó, hắn nhìn về phía lão sư, hai người bất động thanh sắc gật đầu, xem như trao đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận