Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 394: Ảo Cảnh Luân Hồi

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
Lâm Phàm ném một nửa Thương Chế Tài trong tay đi.
- Đồ nhi, tiếp theo ngươi chuẩn bị làm như thế nào?
Thiên Tu hỏi thăm. Ông quyết tâm ủng hộ đồ nhi bảo bối của mình một cách vô điều kiện.
- Lão sư, đồ nhi đã nhịn thật lâu, cho nên không muốn lại nhịn nữa. Con muốn phóng túng một hồi. Xin lão sư duy trì.
Từ lúc hắn đến thế giới này cho tới bây giờ cũng được hơn một năm mà tình từ lúc gia nhập vào Viêm Hoa tông cũng chỉ mới mấy tháng.
Đối với hắn, khoảng thời gian này thật sự là quá dài.
Mà mọi chuyện bây giờ đều là do mẹ nó cảm giác tự mãn đang quấy phá.
Thánh Đường tông thật sự làm cho hắn cảm thấy quá thất vọng. Vốn dĩ hắn cho rằng nếu đi Thánh Đường tông thì mình có thể bị một đám người giáo dục, bỏ đi cảm giác tự mãn, nhưng bây giờ xem ra cảm giác tự mãn này không giảm mà cò tăng.
Hắn cũng không muốn phóng túng bản thân nhưng không còn cách nào khác, hắn không thể ngăn cản cảm giác tự mãn ở trong lòng.
Lúc này, bàn tay của Thiên Tu đặt lên vai Lâm Phàm.
- Đồ nhi, vi sư tin ngươi, cũng sẽ luôn ủng hộ ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điều, ngươi là người của Viêm Hoa tông, phía sau ngươi còn có con dân của Viêm Hoa tông.
- Vâng. Đồ nhi minh bạch. Chỉ cần tông môn khác dám giết một người dân của tông ta thì đồ nhi liền giết trăm tên đệ tử của bọn họ.
Lâm Phàm nghiêm túc nói, sát ý trong lời nói thể hiện rõ rằng hắn không phải đùa giỡn.
Thiên Tu ngây người. Ý tứ mà ông muốn biểu đạt không phải là như vậy, nhưng mà nhìn vẻ mặt của đồ nhi, ông lại... Được rồi.
Các đệ tử của Vô Địch phong vội vàng chạy tới, một người cầm một tay một chân, dễ dàng nâng Hỗn Loạn Quân Chủ lên cao.
Hỗn Loạn Quân Chủ bị những sâu kiến này nâng cao cao, oán giận nói:
- Buông bản Quân Chủ ra. Ta chính là cường giả Bán Thần cảnh đó. Các ngươi muốn chết phải không?
Nhưng mặc kệ hắn nói thế nào, những đệ tử này vẫn dửng dưng. Có thể giam giữ cường giả Bán Thần cảnh chính là chuyện mà cả đời bọn họ cũng chưa bao giờ tưởng tượng qua, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
- Thôi đi! Bán Thần cảnh thì làm sao vậy? Lâm phong chủ của Vô Địch phong chính là sư huynh của ta.
Một đệ tử oán giận nói.
Lúc nhắc đến Lâm Phàm, thần sắc trên mặt đệ tử này tràn đầy kiêu ngạo.
Phụt!
Hỗn Loạn Bán Thần cúi đầu, một lần nữa phun máu. Nhưng mà búng máu này của hắn cũng không có rơi xuống đất, mà lại rơi vào một cái bồn sắt.
- Sư huynh vừa nói, máu của Bán Thần cảnh là đồ tốt.
Một tên đệ tử núp ở phía dưới Hỗn Loạn Bán Thần, cầm chắc bồn sắt, một đường đi theo, không muốn để máu tươi bị lãng phí chút nào.
Nói xong, người đệ tử này ngẩng đầu. Khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của Hỗn Loạn Quân Chủ, hắn cười ngây ngô.
- Không có việc gì, ngươi tiếp tục nôn đi, ta sẽ hứng được. Viêm Hoa tông ta rất hữu hảo, cũng phi thường hiếu khách.
Nghe vậy, Hỗn Loạn Quân Chủ kém chút nữa là hôn mê. Trong lòng của hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, tất cả người của Viêm Hoa tông đều là súc sinh.
Chỗ sâu trong tông môn, Hỏa Dung chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía sư huynh đệ cũng đang ngây ngốc ở chung quanh.
- Mọi chuyện cứ như vậy là kết thúc rồi sao?
Theo hắn, chuyện này kết thúc cũng quá nhanh đi.
Lúc này, đệ tử Viêm Hoa tông đều đang sôi trào. Đây là một trận chiến thắng cực kỳ dễ dàng. Đã lâu lắm rồi, bọn họ không có kiểu chiến thắng này.
Khi nhìn thấy Lâm Phàm, vô số tiếng thét chói tai của các nữ đệ tử vang lên, thậm chí có người bởi vì quá mức hưng phấn mà trực tiếp ngã xuống đất ngất đi, bị đồng môn vội vã khiêng đi. Sau đó lại có đệ tử đi vào chiếm chỗ, tiếp tục reo hò.
Lúc này, trong địa lao của Viêm Hoa tông, xích sắt rầm rầm rung động.
Dạ Ma Bán Thần sợ hãi, nói:
- Lâm phong chủ, ngài muốn làm gì? Ngài không phải đã nói là mới chúng ta làm khách hay sao? Tại sao ngươilại còn muốn chúng ta đeo những vật này?
Ánh mắt của hắn nhìn trái nhìn phải, khóa sắt đã khóa chặt tứ chi của hắn, kéo hắn thành hình một chữ đại thẳng đứng.
Lâm Phàm cười.
- Dạ Ma Bán Thần chớ hoảng sợ. Đây chỉ là một hình thức đãi khách đặc sắc của Viêm Hoa tông ta mà thôi. Chỉ có những khách nhân tôn quý nhất, coi trọng nhất mới có thể được đối xử như vậy. Dạ Ma Bán Thần không cần từchối. Đây là việc mà tông ta nên làm.
Tên khốn kiếp!
Dạ Ma Bán Thần thầm mắng to ở trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra miệng.
Bởi vì bốn vị Quân Chủ của Thánh Đường tông cũng bị đối đãi như thế, bị xích sắt khóa lại, trở thành tù nhân.
Thiên Tu đưa tay. Từ trong hư không, pháp tắc lao đến, gia trì vào những khóa sắt này.
- Lão sư, việc này vẫn nên công bố ra ngoài. Dù sao tông ta mặc dù yếu nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy ý đến ức hiếp, nhất là bọn họ còn càn rỡ tại cửa tông môn, đây là đang bôi nhọ Viêm Hoa tông ta.
Lâm Phàm nói.
- Ừm. Đúng là như thế. Đồ nhi, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì?
Thiên Tu hỏi.
Lâm Phàm nói.
- Đồ nhi cho rằng, chúng ta chỉ cần truyền tin tức này ra là được rồi, cũng không nên hung hăng càn quấy, càng không nên bắt Thánh Đường tông cùng La Sát tông đến chuộc người. Dù sao đây chính là cường giả Bán Thần cảnh mà, đến cùng sẽ có giá trị bao nhiêu tiền? Cho nên chỉ cần để sứ giả đến đưa bọn họ về là được rồi. Làm như thế cũng có thể hiển lộ rõ ràng lòng dạ rộng lớn của tông ta.
Thiên Tu gật đầu, nói:
- Đồ nhi nói có lý. Vậy để vi sư đi thương lượng cùng mấy người tông chủ một phen.
Sau khi Thiên Tu rời khỏi, Lâm Phàm nở nụ cười, đi đến trước mặt Dạ Ma Bán Thần.
- Lâm phong chủ, việc này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Xin Lâm phong chủ thả ta rời khỏi. Ngày nào đó, ta nhất định có hậu báo.
Dạ Ma Bán Thần mở miệng. Hắn cũng đã thử phá khóa nhưng những khóa sắt này bị Thiên Tu gia trì, với thực lực của hắn thì căn bản không phá nổi.
- Dạ Ma Bán Thần chớ hoảng sợ. Hậu báo thì không cần. Bản phong chủ không phải loại người như vậy. Nhưng trước hết mấy vị cứ giao nhẫn trữ vật cho ta đảm bảo đã.
Sau đó, Lâm Phàm nhanh chóng tháo nhẫn trữ vật trên tay mấy vị Bán Thần xuống, một người cũng không để lại.
- Mấy vị Quân Chủ của Thánh Đường tông phá hư khu vực chỗ sơn môn của tông ta. Đó chính là tội ác tày trời. Nhưng tông ta cũng sẽ không giết các người, chỉ cần các ngươi chịu bồi thường tiền chữa trị là được.
Thần Trật Quân Chủ cúi đầu trông có vẻ chán nản không chịu nổi.
- Lâm phong chủ, ta có lời muốn nói với ngươi.
Nguyên bản, Lâm Phàm muốn nghiên cứu năng lực mới của mình một chút nhưng nghe Thần Trật Quân Chủ nói thế, hắn cũng có chút hứng thú.
- A, Thần Trật Quân Chủ có lời muốn nói gì cùng ta thì cứ nói đi.
- Chúng ta là Quân Chủ của Thánh Đường tông. Ngươi đối đãi với chúng ta như vậy, chẳng lẽ không có cân nhắc qua Viêm Hoa tông hay sao? Ngày nào đó, tất cả hậu quả mà Viêm Hoa tông phải gánh chịu có lẽ đều là do hành động ngày hôm nay của Lâm phong chủ tạo thành đó. Xin Lâm phong chủ suy nghĩ cẩn thận hơn một chút.
Thần Trật Quân Chủ bình tĩnh nói. Hắn đã không xúc động. Mặc dù không có nói lời uy hiếp nhưng trong lời nói cũng có ý uy hiếp.
Nghe hắn nói vậy, Lâm Phàm lập tức cười.
- Thì ra là vậy! Thần Trật Quân Chủ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngươi nghĩ nhiều rồi. Việc này cũng không phải là ngươi muốn thì được. Qua một thời gian ngắn nữa, Thánh Đường tông nên có người đến chuộc các ngươi rời khỏi. Viêm Hoa tông chúng ta chiêu đãi có chút đơn sơ, xin các vị bao dung.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm liền biến mất.
- Phi!
Thần Trật Quân Chủ nhổ nước bọt, thầm chửi thề một câu trong lòng. Hắn không ngờ kết quả cuối cùng sẽ là như vậy.
- Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, kẻ này sẽ hối hận vì hành vi của mình.
Chế Tài Bán Thần nghiêm nghị nói. Sau đó, hai con ngươi không ánh sáng kia lại một lần nữa rực sáng lên, chỉ là lần này ở trong mắt lại là lửa giận.
- Hỗn Loạn, ngươi thế nào rồi?
Lúc này, bọn họ phát hiện tinh thần của Hỗn Loạn trở nên không bình thường.
- Bản Quân Chủ vậy mà gặp sỉ nhục lớn như thế.
Hỗn Loạn Quân Chủ rống giận với vẻ mặt dữ tợn.
- Hỗn Loạn Quân Chủ, ngươi đừng quá phẫn nộ! Không phải chỉ là gọi một tiếng ‘Cha’ sao? Chúng ta tu hành đến bây giờ, có cái gì là không có trải qua.
Dạ Ma Bán Thần nói. Vốn là hắn muốn an ủi Hỗn Loạn Quân Chủ một chút, cũng là nghĩ rút ngắn quan hệ cùng mấy vị Quân Chủ của Thánh Đường tông ở chỗ này.
Dù sao về sau, bọn họ cũng có thể xem như đồng bọn cùng chung hoạn nạn.
Chỉ là, một tiếng này ‘Cha’ của hắn đã đâm trúng chỗ đau lòng của Hỗn Loạn Quân Chủ khiến cho Hỗn Loạn Bán Thần càng thêm choáng váng, tựa như là không thể thừa nhận đả kích này.
- Hỗn đản. Dạ Ma, ngươi câm miệng cho ta. Nếu ngươi còn dám nói nhảm nữa, ta sẽ lấy mạng ngươi.
Thần Trật trừng mắt, nổi giận nói.
Dạ Ma Bán Thần cũng nổi giận. Vốn dĩ là hắn cũng có ý tốt, lại không nghĩ rằng cuối cùng mình lại bị mắng. Các ngươi là Bán Thần, chẳng lẽ lão tử không phải sao? Lão tử không cần mặt mũi hay sao?
- Thần Trật, ngươi ra vẻ cái gì. Có bản lĩnh thì ngươi mắng tên kia đi xem nào, mắng ta làm gì? Phi! Không có tiền đồ, Quân Chủ của Thánh Đường tông thì sao? Bây giờ người cũng không phải là trở thành tù nhân hay sao?
- Ngươi nói cái gì?
Thần Trật giận dữ. Hắn không ngờ Dạ Ma Bán Thần của La Sát tông lại dám cãi nhau với hắn.
- Làm sao? Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc? Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn không nhìn ra hay sao? Viêm Hoa tông đã có Thiên Tu, hiện tại lại có thêm tiểu tử điên này. Chờ một thời gian nữa, khi tiểu tử này trở thành Bán Thần, cách cục của thế gian phải thay đổi rồi. Ngươi nghĩ rằng còn có thể vô pháp vô thiên như trước hay sao? Ngươi thật sự là bị mù rồi.
- Nếu ngươi còn dám mắng ta. Sau này, ta sẽ để La Sát tông liên minh cùng Viêm Hoa tông. Đến lúc đó, ta muốn xem Thánh Đường tông các ngươi có thể phách lối đến khi nào.
Dạ Ma Bán Thần cũng bùng nổ, nước bọt bắn khắp nơi.
- Ngươi còn dám phun nước bọt vào ta.
Thần Trật nổi giận.
- Phi!
Dạ Ma Bán Thần lấy hơi, nhổ một cục đờm lên trên người Thần Trật.
- Tức chết ta.
Nhìn nước bọt buồn nôn trên ống tay áo, Thần Trật Quân Chủ cũng quay sang, nhổ nước bọt lên người Dạ Ma Bán Thần.
- Ngươi còn dám nhổ lại.
Dạ Ma Bán Thần tức đến đỏ bừng cả mặt. Hắn hít sâu, tích lũy đại chiêu.
- Khụ khụ khụ khụ... Phi!
Vô Địch phong, Lâm Phàm nhanh chóng tiến vào trong mật thất.
- Tự Sáng Ảo Cảnh Luân Hồi rốt cuộc là ý gì?
Lúc này, Lâm Phàm lấy Ảo Cảnh Luân Hồi. Một phiến đá hình tròn lớn chừng bàn tay, hắn kiểm tra một hồi nhưng không nhìn ra có cái gì khác biệt cả.
Sau đó tâm thần cảm ứng, phiến đá sáng rực lên, sau đó hóa thành một vệt sáng, dung nhập vào trong cơ thể.
- Thú vị.
Lúc này, Lâm Phàm mở mắt ra, hoàn cảnh chung quanh đã phát sinh biến hóa. Mật thất đã biến thành một mảnh không gian màu xám, không có bất kỳ vật gì.
Nhưng mà tâm thần của Lâm Phàm khẽ động, mảnh không gian màu xám này tiêu tán, ngăn cách, tạo ra rất nhiều khối lập phương, bên trong mỗi một khối khối lập phương đều trống không.
Sau khi Lâm Phàm tiến vào trong một khối lập phương, hắn lập tức có cảm giác mình có thể nắm giữ tất cả mọi thứ ở bên trong này.
Bầu trời!
Mặt đất!
Mặt trời!
Rất nhanh, khối lập phương màu xám này vậy mà thật sự xuất hiện bầu trời, mặt đất, mặt trời, … dựa theo suy nghĩ của hắn.
Giống như là nghĩ đến điều gì đó, Lâm Phàm nhắm mắt lại, triệt để buông lỏng phần trí nhớ về kiếp trước của chính mình để tạo dựng một cái thế giới. Khi mở mắt, hắn đột nhiên phát hiện mình đã đứng ở trên đường phố.
Người chung quanh đi ngang qua bên người hắn, tiếng người với người nói chuyện với nhau, tiếng còi xe,… Tất cả đều là cực kỳ chân thật.
Đột nhiên, Lâm Phàm vươn tay chạm vào người bên cạnh nhưng năm ngón tay lại xuyên qua người kia tựa như hắn chỉ là hư vô.
- A. Nguyên lai Ảo Cảnh Luân Hồi là như vậy. Ngưng thực!
Một ý niệm xuất hiện ở trong đầu hắn.
Sau đó, hắn lại thử chạm một lần nữa. Lần này, người đi đường kia quay đầu, nghi ngờ nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
- Không có gì.
Lâm Phàm cười nói.
- Bệnh tâm thần.
Người qua đường mắng một câu, sau đó nhanh chóng đi xa.
Chôn vùi!
Lại là một ý niệm ở trong đầu.
Thế giới này biến mất.
Sau đó, một ý niệm lần nữa xuất hiện ở trong đầu, thành thị đều xuất hiện. Mà khi ngẩng đầu lên nhìn, đối với người khác đó chính là một khoảng trời, nhưng mà đối với Lâm Phàm, bầu trời lại là từng cây sợi tơ thật nhỏ đan vào một chỗ, hình thành một cái lưới lớn.
- Thì ra là thế. Chỉ cần thế giới mình biết thì mình cũng có thể sáng tạo ra, hơn nữa còn có thể chỉ định quy tắc.
- Đồng thời, sau khi sáng tạo một cái Ảo Cảnh Luân Hồi, mình có thể khiến cho những thứ đạt được bên trong Ảo Cảnh Luân Hồi này khắc ghi vào trong đầu của đối phương, hình thành một loại tính cách hoặc là thói quen. Nếu thật sự là như vậy thì Ảo Cảnh Luân Hồi này rất thú vị đây.
- Nhưng trước tiên, mình còn phải tìm người thử nghiệm đã.
Giờ phút này, hắn nghĩ đến năm lão bất tử Bán Thần. Xem ra, hắn nên tạo dựng cho bọn họ một Ảo Cảnh Luân Hồi rực rỡ một chút, cuối cùng thần không biết quỷ không hay dung nhập tính cách trong Ảo Cảnh Luân Hồi vào bản thể ngoài đời thực của bọn họ.
Trong mật thất, Lâm Phàm đã phát hiện ra rằng mặc dù tiến vào trong Ảo Cảnh Luân Hồi nhưng mà bản thể vẫn có thể hành động mà người ngoài cũng không thấy có bất kỳ điều gì không ổn.
Quả thật là thần không biết, quỷ không hay.
Ngay sau đó, hắn đi tìm một tên đệ tử để thí nghiệm nhưng lại phát hiện Ảo Cảnh Luân Hồi không có tác dụng. Cuối cùng, hắn được hệ thống cho biết, chỉ có người bị hắn trấn áp mới có thể bị Ảo Cảnh Luân Hồi tác động.
Thú vị.
Thật sự là rất thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận