Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 396: Năm Đại Thánh Giả Đến

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: fulybook
-----------------------
Tiếp tục tạo luân hồi ảo cảnh…
Có điều khi một vòng luân hồi ảo cảnh được tạo xong, hắn lại dừng một hồi, hắn luôn có cảm giác hình như mình đã bỏ sót thứ gì đó như dùng vốn tốt đầu tư cho một thứ xấu xa vậy.
- Mà thôi, không nghĩ nữa. Đây mới thật sự là luân hồi.
Hắn tin lý giải của mình chắc chắn đúng, đó chính là tự tạo ra luân hồi, chẳng nhẽ còn có cách nào khác sao?
Chỉ là đã nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra. Bởi vậy mới nói tất cả những thứ này vốn không tồn tại chứ không phải tại chỉ số thông minh của hắn.
Thế giới Đánh Cược thì mọi thứ đều có thể đánh cược, kể cả tính mạng.
Lâm Phàm bay lơ lửng trên không trung, nhìn sự ra đời của tất cả những điều này.
Trong y viện tiếng khóc vang lên.
Từ đầu cho đến cuối, bước qua cả đời này, mới có thể tôi luyện ra lòng tin vững mạnh nhất.
Lâm Phàm nhấc ngón tay lên:
- Quân Trật Thần Chủ, ta cho ngươi cuộc sống của nhân vật chính, bất kể rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhường nào thì đến cuối cùng vẫn có thể lật ngược tình thế, như vậy là đối đãi với ngươi không tệ bạc rồi.

Trong y viện, một người đàn ông cụt một tay đang giương cao một đứa trẻ mới sinh rồi phá lên cười:
- Con trai, cuối cùng con đã ra đời. Đời này con nhất định phải trở thành một Thánh cược vĩ đại như cha con đây, tái hiện lại vinh quang của gia tộc.
Két…!
Cửa phòng bệnh bị kéo ra, một người đàn ông râu ria xồm xoàm hét lớn:
- Ta muốn đánh cược với ngươi, ta muốn cược đứa trẻ sơ sinh trong tay ngươi. Đứa trẻ trong tay ngươi rất tuấn tú mà đứa con của ta lại quá xấu.
Người đàn ông cụt tay lắc đầu:
- Giá không ngang nhau, ngươi cần gán thêm.
Người đàn ông râu rậm nói:
- Thêm chiếc đồng hồ đeo tay trị giá mấy chục ngàn này của ta.
- Được, trận đánh cược này bắt đầu. Tới đây!
Người đàn ông cụt tay mỉm cười, bàn tay lập tức xuất hiện một bộ bài:
- Rút ngẫu nhiên để quyết định thắng bại.
Cuối cùng, người đàn ông cụt tay thua, nhìn đứa trẻ sắp phải rời khỏi mình, ông hét lớn:
- Nhớ lấy, tên của nó là Thần Trật, sau này sẽ trở thành một Thánh cược. Đừng quên nó sinh ra là để đánh cược.
- Thú vị, thật thú vị.
Lâm Phàm bay lơ lửng trên không trung cười lớn, hắn không ngờ mình lại tạo ra luân hồi ảo cảnh lại thú vị đến thế. Thật là tuyệt!
Hắn rất mong đợi xem xem đến cuối cùng Thần Trật sẽ như thế nào.
Ba năm trôi qua, Thần Trật đã ba tuổi, cái thế giới sinh sống nhờ đánh cược này đã dần tạo nên con người hắn ta, Thần Trật cũng đã có chút danh tiếng ở nơi đang sống.
Ngập chìm trong một biển đánh cược như vậy, Thần Trật đã phát huy được khả năng thiên phú của mình trong lĩnh vực này.
Hắn ta đã mê muội nó và đặt ra mục tiêu trở thành Thánh Cược mạnh nhất thế gian, từ đó sẽ khiêu chiến người mạnh nhất trên thế giới rồi giành được danh hiệu này từ tay đối phương.
Năm mười ba tuổi, Thần Trật đã thuộc một trong số một trăm người đứng đầu thành phố, uy danh vang khắp bốn phương, không ai là không biết đến cái tên Thần Trật.
Chỉ có điều, bàn tay vốn có mười ngón đến nay chỉ còn lại chín.
Năm hai mươi tuổi, Thần Trật đã lọt top mười người đứng đầu trong nước, hơn nữa lại là người trẻ tuổi nhất, hào quang vây quanh, là thần tượng trong lòng bao nhiêu người đánh cược.
Lúc này bàn tay chín ngón chỉ còn lại năm ngón.
Năm ba mươi tuổi, Thần Trật đã tiến gần đến Thần Đàn, phải đối mặt với những người đánh cược mạnh nhất thế giới.
- Ta muốn đánh cược với ngươi, kéo ngươi ra khỏi Thần Đàn.
Người trên ngai vàng cao ngất là vị thần đã hạ gục được cả thế giới.
- Được, đồng ý với ngươi. Trả lời ta, trong lòng ngươi đánh cược là gì?
Thần Trật ngẩng đầu, không hề do dự:
- Nó là sinh mạng của ta, hơn hết nó là tất cả của ta, ta muốn trở thành người đứng đầu thế giới.
Trải qua hai mươi năm, Thần Trật năm mươi tuổi cuối cùng đã bước lên đỉnh thế giới. Hắn ta nhìn xuống hai bàn tay cụt ngủn, hai hàng lệ tuôn rơi.
- Không có tay, không có răng, không có tóc… tất cả những gì có thể đánh cược đều đã dùng rồi dù cuối cùng chỉ dựa vào một sợi tóc… thắng được cả thế giới thì sao chứ?
- Nếu ta không thể đánh cược, vậy thì thà chết đi.
Thần Trật nhìn về phía ngai vàng cứng rắn vô địch kia rồi giận dữ hét lên:
- Ngai vàng, ta muốn đánh cược với ngươi, đánh cược ta đâm vào ngươi mà không chết.
Rầm!
Đụng đầu vào ghế.
Thánh cược trẻ tuổi nhất thế giới, người đánh cược đứng trên đỉnh thế giới… chỉ trong mười phút đã đập đầu vào ngai vàng mà cả đời hắn ta đánh cược để có được.
Truyền kỳ của hắn ta mãi được lưu truyền trong giới đánh cược, quả là một vị thánh khiến người ta khó quên nhất thế gian.
Trận thua cuối cùng của hắn ta đã đi đến đỉnh cao của một người đánh cược: Thua một chiếc ngai vàng. Cuối cùng hắn ta cười, không ai biết hàm ý trong nụ cười ấy.
Cái tên Thánh Cược Thần Trật sống mãi với thế gian. Người đời sau viết lại và lưu truyền câu chuyện về cuộc đời Thần Trật.
- Ha ha ha ha!
Lâm Phàm cười chảy cả nước mắt, cuối cùng là đang tạo dựng thứ luân hồi ảo cảnh gì mà sao lại khó hiểu như vậy.
Có điều giây phút Thần Trật chết đi, một đống điểm sáng bay lượn trong không trung lập tức bị Lâm Phàm bắt lấy, dung nhập vào trong bản thể của Thần Trật.
- Cũng không tệ.
Lâm Phàm mỉm cười.
Bên trong địa lao, năm vị Bán Thần nhìn chằm chằm vào hắn, bọn họ không biết tiểu tử này lại muốn giở trò quỷ gì.
Đột nhiên Thần Trật nhìn về phía Lâm Phàm:
- Lâm phong chủ, ta muốn đánh cược với ngươi. Ta thắng thì ngươi phải để ta rời đi, thấy sao?
Lâm Phàm nhìn Quân Trật Thần Chủ một cái, không ngờ lại thích nghi nhanh đến vậy, hơn nữa chẳng có chút khác thường nào, chỉ là hắn không muốn để ý tới.
Muốn dụ mình đánh cược ư? Nằm mơ đi! Mình là một đứa trẻ ngoan, không thể bị tiêm nhiễm.
- Hèn nhát! Ngay cả đánh cược ngươi cũng không dám.
Thần Trật hét lên.
Bốn vị Bán Thần còn lại kinh ngạc nhìn Quân Trật Thần Chủ, không biết hắn ta bị làm sao.
- Thần Trật, ngươi không sao chứ?
Lôi Đình Quân Chủ khẽ hỏi.
- Lôi Đình, chúng ta đánh cược một lần, ta đánh cược bọn họ không dám giết chúng ta.
Quân Trật Thần Chủ nhìn về phía Lôi Đình Quân Chủ đầy mong đợi.
Lôi Đình Quân Chủ ngẩn ra không biết Thần Trật rốt cuộc bị làm sao, chẳng lẽ bị điên rồi? Chuyện thế này mà hắn ta còn muốn đánh cược sao?
- Thần Trật, ngươi điên rồi.
Lôi Đình Quân Chủ lắc đầu, thật không ngờ Thần Trật lại thành như vậy.
Lâm Phàm tiếp tục tạo luân hồi. Hắn không ngờ hiệu ứng của luân hồi lại mạnh đến vậy, thần không biết quỷ không hay đã làm cho tính cách Bán Thần thay đổi.
Phiêu Thánh Hỗn Loạn!
Thánh cược Thần Trật!
Trong hai người này, Thần Trật đã bộc phát bản tính của hắn ta mà tạm thời Hỗn Loạn vẫn chưa thể hiện ra, có lẽ là bởi vì nơi này không có nữ nhân.
Có hai người thí nghiệm này, hắn tạo dựng càng ngày càng thuần thục, tiếp tục kéo ba vị Bán Thần còn lại vào.
Phun Thánh Chế Tài, người dùng lời bậy bạ làm câu cửa miệng, nếu không nói tục sẽ khó chịu mà chết. Cuối cùng bỏ ra bảy mươi năm, Chế Tài Quân Chủ đã trở thành Thần chửi đứng đầu thế giới, hưởng thọ tám mươi, dù là lúc sắp chết cũng vẫn đang chửi.
Thánh Trộm Lôi Đình sống cuộc sống mà cả đời chỉ trộm cắp, bất kể là cái gì cho dù là một cục gạch vô dụng thì vẫn sẽ trộm. Trong thế giới luân hồi, Lôi Đình sống sáu mươi năm cuối cùng đã trộm được cả thế giới. Đến khi chẳng còn gì để trộm nữa thì liền chuyển mục tiêu là bầu trời, từ cao ốc ngàn mét nhảy lên một cái muốn trộm lấy cả bầu trời. Cuối cùng không may mà chết.
Dạ Ma Nói Thật sống trong thế giới cả đời chỉ nói thật, cho dù là người thân phạm tội lớn cũng sẽ nói thật chứ không giấu giếm giúp người ta. Cuối cùng ngồi trước gương, nhìn chính mình nói một câu, câu nói dối xuất sắc nhất khiến nội tâm xấu hổ, cuối cùng tự vẫn mà chết.
Làm xong hết mọi việc, mặc dù không thể nói là viên mãn bởi lần đầu thí nghiệm vẫn chưa nghĩ được chu toàn nhưng nhờ có kinh nghiệm quý báu này, lần kế tiếp nhất định sẽ hoàn hảo hơn.
Hắn rời khỏi Địa lao đi đến chỗ thầy một chuyến.
- Cuối cùng đã đi rồi
Bán thần Dạ Ma nhìn bóng người đã đi xa, thở phào nhẹ nhõm.
- Con mẹ nó, bọn ta không bị mù, tên ngu đần nhà ngươi đã nhìn thấy chưa?
Bán Thần Dạ Ma nghe vậy, lập tức giận dữ gào lên:
- Lôi Đình, ngươi đừng quá ngông cuồng!
- Ngông cuồng cái đầu ngươi!
Thánh Chủ Lôi Đình mở miệng, không tự chủ được nói tục, ông cũng không biết là tại sao, chỉ là không nói cả người sẽ thấy khó chịu.
- Đủ rồi, Lôi Đình.
Quân Chủ Hỗn Loạn lên tiếng, không thể nghe thêm nữa, đường đường là Quân Chủ thánh đường tông sao có thể nói ra lời này.
- Đủ cái con mẹ ngươi, ông đây chửi tung xác nhà ngươi.
Quân Chủ Lôi Đình chửi lại.
- Ngươi... ngươi…
Hỗn Loạn Quân Chủ sững lại, ông ta không ngờ Lôi Đình lại dám mắng mình.
Quân Trật Thần Chủ nói:
- Hỗn Loạn, đừng tức giận, hay là chúng ta đánh cược một lần, lát nữa Lôi Đình có còn chửi người hay không, thấy sao?
- Cược cái gì mà cược, đã là lúc nào rồi mà vẫn còn muốn cược, ngươi điên rồi!
Hỗn Loạn Quân Chủ nổi giận quát lên.
- Ha ha ha, bốn tên phế vật đã bị Lâm phong chủ hùng mạnh hàng phục, vẫn còn có tâm trạng đi gây gổ, La Sát tông của ta rất muốn xem trận nội chiến của các ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ trấn áp triệt để đường tông của các ngươi, khiến các ngươi phải phụ thuộc vào La Sát tông. Đến lúc đó xem ta hành hạ các ngươi thế nào.
Bán Thần Dạ Ma lên tiếng nói.
- Cái gì?
Bốn vị quân chủ của Thánh đường tông chợt nhìn về phía Dạ Ma, không ngờ La Sát tông lại có ý nghĩ này.
- Dạ Ma chó chết.
Quân Chủ Lôi Đình chửi một câu.
Bán Thần Dạ Ma bật cười:
- Chửi đi, mặc kệ Lôi Đình ngươi chửi thế nào, La Sát tông bọn ta chính là để Đường Thánh tông các người đánh trận đầu, chắc các ngươi không biết. La Sát tông của ta lại sắp có thêm một Bán Thần, đến lúc đó thực lực tăng mạnh, xem các ngươi ứng phó ra sao.
Lúc này bên trong địa lao bắt đầu chửi bới.
Mà mỗi lần Bán Thần Dạ Ma nói một câu thì đều kéo theo tiếng mắng chửi của bốn vị quân chủ. Đối với bọn họ, những lời Dạ Ma nói đều khiến người ta kinh ngạc.

Thiên Tư ung dung ngồi đó nói: "Các huynh đệ không cần lo lắng, lần này năm vị Bán Thần rơi vào tông chúng ta, Thánh Đường tông cùng La Sát tông thật sự vô cùng mất mặt."
Hoả Dung lo lắng nói: "Sư huynh, như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không, dù sao thì..."
"Còn có thể có chuyện gì nữa, đây là cơ hội của chúng ta, đúng không thầy?" Lâm Phàm đi tới mang theo nụ cười đầy ẩn ý, bây giờ hắn đang rất hưng phấn.
"Đồ nhi, bọn họ xử lý như thế nào?" Thiên Tu cười hỏi, đồ nhi bảo bối này của mình đúng là lợi hại, khiến cho người làm thầy như ông cũng phải kinh ngạc.
Lâm Phàm nói: "Chắc chắn đã xử lý xong rồi, người tới là khách, nhất định phải chiêu đãi cho tử tế."
"Vậy thì tốt, cũng không thể để cho người ta nắm được điểm yếu của tông chúng ta, nói tông chúng ta không hiếu khách." Thiên Tu cười.
Các trưởng lão cùng quân chủ ở xung quanh nhìn hai người không biết nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận