Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 397: Chỉ Hiểu Mà Không Nói Thành Lời

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Fulybook
-------------------------
Chuyện năm đại Bán Thần thất bại thê thảm dưới tay Viêm Hoa tông, lập tức, truyền ra ngoài.
Con dân trong các thành trì lớn của Viêm Hoa tông khi nghe thấy chuyện này, đều vô cùng hoảng sợ.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện này quả thực rất kinh khủng.
- Phụ san, phụ san, một mình Lâm phong chủ Vô Địch phong của tông chúng ta đã trấn áp bốn vị Quân Chủ của Thánh Đường tông, một vị Bán Thần của La Sát tông, giành được chiến thắng to lớn, muốn để hai tông phái người đến đón người của mình về.
Một đứa trẻ tết đuôi sam nhỏ, vui vẻ chạy nhảy trong đường phố, hô lên.
- Bán Thần?
Đối với một số người mà nói bọn họ có biết nhưng đối với nhiều con dân ngoài kia, chưa từng nghe thấy, chỉ là sau đó nhìn thấy nội dung ở phía sau, bọn họ đã hiểu ra.
Hoá ra sự cường thịnh của tông môn là có người dám lấn áp hay không, mấu chốt cuối cùng, chính là xem có sự tồn tại của Bán Thần hay không.
Hôm nay Lâm phong chủ của tông môn, một mình trấn áp năm vị Bán Thần, điều này khiến cho vô số con dân hưng phấn bừng bừng.
Ông chủ quán trà nói:
- Hôm nay tất cả nước trà và đồ ăn nhẹ đều miễn phí hết.
Mấy vị khách thấy ông chủ keo kiệt như vậy mà cũng phá lệ trở nên hào phóng, khiến bọn họ không khỏi bật cười.
Trong nụ cười này, có cả niềm tự hào.
Viêm Hoa tông, bên trong cấm địa.
Vân Tiêu dùng hết sức Tu Hành, là để thăng cấp tu vi của bản thân. Hôm nay ngồi ở trên một tảng đá, ăn lương khô nhưng trong đầu, vẫn luôn nghĩ, những chuyện lát nữa phải làm.
Một tờ giấy rơi xuống từ trong không trung, gã ta tò mò nhận lấy, vừa ăn như hổ vồ, vừa xem tờ giấy, chỉ mới nhìn một cái, đã khiến gã ta hoàn toàn sửng sốt.
Khụ khụ!
Tay bóp lấy cổ, sắc mặt đỏ bừng, thật vất vả mới nuốt được thức ăn trong cổ họng xuống, sau đó không dám tin nhìn vào giấy tờ.
- Làm sao có thể? Đây là thật ư?
Trong ánh mắt, một hàng chữ hấp dẫn hắn, thật khó mà tin được .
- Lâm phong chủ của Vô Địch phong đã trấn áp năm vị Bán Thần.
Giờ khắc này, Vân Tiêu cảm nhận được cuộc đời mình đã chỉ còn một màu đen, cảm giác đời này của mình, không còn bất kỳ hy vọng nào nữa. Bán Thần, là Bán Thần đó, mà nhìn lại mình bây giờ, liều mạng tu luyện, mới chỉ dừng lại ở Thiên Cương cảnh bậc ba.
So với Bán Thần, nó nhỏ bé đến nhường nào, hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa.
Năm ngón tay siết lấy tờ giấy, vo lại thành cục, hai hàng thanh lệ rơi xuống:
- Tiêu Vân ta. . . không cam lòng.
Chẳng qua là, sự không cam lòng này, đứng trước sự thật, cũng vô dụng.
Đinh đông! Đinh đông!
Vào lúc này, tiếng chuông từ phía xa truyền tới.
Tiêu Vân ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người nhỏ bé đang nhún nhảy đi vào cấm địa, chẳng suy nghĩ gì nhiều, gã ta lập tức đuổi theo đến chỗ sâu ở phía xa.
- Tiểu nha đầu, bên trong nguy hiểm, không được đi.
Dần dần, bóng dáng Tiêu Vân càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất trong cấm địa.
Bên trong Thập Phong, Chiến Hồng Đế cùng với các phong chủ khác, cũng không chịu nổi loại áp lực này, tất cả đều đi ra tập luyện.
Dùng hết sức để tập luyện như vậy, là bởi vì cái gì?
Còn chẳng phải là vì phong chủ của Vô Địch phong, một trong mười phong, đã quá hùng mạnh.
Dựa vào thực lực hiện tại bây giờ của bọn họ, ngay cả tư cách xách dép cho đối phương cũng không có, loại đả kích này, không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Trên đỉnh một ngọn núi.
Hai bóng người một lớn một nhỏ, đứng ở nơi đó.
- Chấn Nhất, theo nhịp thở như vi sư, không gấp gáp, cảm thụ sự lên xuống nhịp nhàng, đao trong tay đừng lay động, cũng đừng run rẩy, tâm như dòng nước lặng, không có một gợn sóng.
Hắc Đế Chân Nguyệt cầm hắc đao, đang chỉ đạo đệ tử Chân Nhất tu hành.
- Vâng, thầy.
Một bên má của Chân Nhất đỏ bừng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thầy hướng dẫn nó tu hành, nó cũng sẽ không lơ là.
Hắc Đế Chân Nguyệt nói:
- Cẩn thận cảm nhận, đao là ánh mắt của con, là cánh tay của con, cảm nhận hướng của gió, cảm thụ những gì xung quanh, khi con còn có thể sử dụng đao trong tay, chặt đứt làn gió thổi qua bên người, vậy là con đã nhập môn.
- Vâng, thầy, Chân Nhất sẽ cẩn thận cảm nhận.
- Chân Nhất, tới đây ta phải rời đi một khoảng thời gian, con hãy ngoan ngoãn ở lại đây tu hành." Hắc Đế Chân Nguyệt nhìn về phương xa, trong ánh mắt, dù vẫn bình tĩnh nhưng đã có sát ý đang sôi trào.
Chân Nhất cúi đầu đáp lời:
- Thầy, người phải đi quyết đấu sao, Chân Nhất có thể đi theo bên thầy, tuyệt đối sẽ không trở thành phiền toái của người.
Hắc Đế Chân Nguyệt xoa xoa đầu đệ tử:
- Nghe lời, nếu như trong một tháng ta vẫn chưa trở về, vậy thì hãy chăm sóc mình thật tốt, nếu như mỏi mệt, có thể trở về sơn thôn ta đã từng đưa con rời khỏi
- Không, thầy, Chân Nhất không muốn rời xa người.
Chấn Nhất ném cây đao trong tay xuống đất, ôm lấy bắp đùi của thầy, gào khóc nức nở.
Đồng tử của Chân Nguyệt khẽ co lại, giọng nghiêm nghị:
- Nhặt đao lên, nói xin lỗi nó, sau này nhớ lấy, chỉ có giây phút chết đi, mới có thể để đao trong tay rơi xuống, nếu không phải vĩnh viễn để ở bên người.
- Vâng, thầy.
Chân Nhất vội vàng nhặt đao lên:
- Thật xin lỗi, ta không cố ý ném ngươi xuống đất.
Hắc Đế Chân Nguyệt cười vui vẻ, ông đang né tránh Thiên Thần giáo, cũng đang tránh né Huyết Luyện tôn giả, chẳng qua là gần đây thật lạ, chưa từng thấy Huyết Luyện tôn giả xuất hiện.
Mà ông nghĩ đến Lâm Phàm:
- Cuối cùng đã gặp lại, lần này sẽ để ngươi mở mang kiến thức, lĩnh ngộ được đao ý cao nhất.
Lúc này, một tờ giấy từ đằng xa, theo ngọn gió đung đưa, bay xuống mặt Chân Nhất.
- Thầy ơi cứu con, Chân Nhất không nhìn thấy nữa, thật sự không thấy gì hết
Chân Nhất hô to, bàn tay nhỏ bé cào lung tung, cái gì cũng không thấy được.
Chân Nguyệt thở dài, nhấc tờ giấy ra.
- Oa, lại nhìn thấy rồi, tạ ơn thầy đã cứu con.
Chân Nhất vui vẻ cười, chỉ là lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện sắc mặt thầy rất khó coi, không khỏi thận trọng hỏi:
- Thầy, sao vậy?
Chỉ chốc lát sau.
- Chân Nhất, tiếp tục tu luyện đi, thầy dạy con tu hành bước kế tiếp.
Hắc Đế Chân Nguyệt mỉm cười, có điều nụ cười nàycòn khó coi hơn cả khóc.
Chân Nhất ngờ vực:
- Thầy, người không đi nữa sao?
- Không đi nữa, thật ra so với quyết đấu, Chân nhất vẫn quan trọng hơn.
Hắc Đế Chân Nguyệt cười nói nhưng trong lòng lại bất lực vô cùng, Lâm Phàm, ngươi rốt cuộc là đã làm gì, tại sao đột phá nhanh như vậy, trấn áp Bán Thần, đây là chuyện kinh khủng cỡ nào.
- Oa, thầy, Chân Nhất thích thầy nhất.
Trong đôi mắt to tròn của Chân Nhất, lóe lên vẻ hưng phấn, sau đó ôm bắp đùi thầy, vui vẻ hô lên.
- Haiz!
Hắc Đế Chân Nguyệt thầm than thở, đao ý lớn mạnh nhất đều bị đồ đệ nhặt được này làm lu mờ đi hết rồi.
Đây là muốn tiến bộ theo hướng của kẻ yếu sao?
- Huyết Luyện tôn giả, những gì ngươi nói có thể để ta cân nhắc đã không?
Một tên phó Pháp vương của Thiên Thần giáo do dự nói.
Huyết Luyện tôn giả nhìn người trước mặt này, đang nghĩ về kế hoạch thống trị:
- Còn suy nghĩ gì nữa, có cái gì mà nghĩ, trở thành người tiếp nối Huyết Luyện của ta, sau này, ngươi sẽ bước lên một địa vị mà trước giờ chưa từng dám nghĩ tới.
Phó pháp vương Thiên Thần giáo cùng với Huyết Luyện tôn giả trao đổi một hồi, nội tâm đã bị thuyết phục, càng bị lời nói này của Huyết Luyện tôn giả thuyết phục, cuối cùng quỳ một chân lên đất.
- Thiên Yêu ta, nguyện giúp đỡ Huyết Luyện tôn giả, hoàn thành nghiệp lớn.
- Ha ha ha!
Huyết Luyện tôn giả thấy Thiên Yêu rốt cuộc đã thần phục mình, lập tức phá lên cười, tiến lên đỡ Thiên Yêu dậy:
- Tốt, tốt, sau này là người của ta rồi, không cần đa lễ, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ thấy may mắn vì lựa chọn của mình hôm nay.
- Vâng.
Thiên Yêu gật đầu, gã ta có thể cảm nhận được ý chí mạnh mẽ của Huyết Luyện tôn giả, đồng thời, còn nghe theo bố trí của hắn ta, gã ta nghĩ một hồi, thật sự rất có hy vọng.
Hậu quả của việc nếu như không đồng ý, hắn ta cũng biết, dẫu sao Huyết Luyện tôn giả đã nói tất cả cho mình, nếu như không đồng ý, kết quả chỉ có chết.
Mà lúc này, Huyết Thị mà Huyết Luyện tôn giả đang không chế, đã truyền tin tức tới, tin tức đến từ Nguyên Thành.
Lâm phong chủ của Vô Địch phong, trấn áp năm vị Bán Thần của Thánh Đường tông cùng La Sát tông.
- Lợi hại, không hổ là người bổn tôn xem trọng, đã mạnh đến vậy rồi, xem ra bổn tôn cũng phải nhanh chóng hành động.
Huyết Luyện tôn giả vốn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như là lúc trước, nhất định rất lo lắng, dẫu sao Thiên Thần giáo cũng không thể sống yên ổn nữa nhưng hôm nay, Thiên Thần giáo với hắn ta đã có quan hệ như thế nào.
Hơn nữa như vậy sẽ tốt hơn, Thiên Thần giáo nhất định sẽ bị thương nặng, không rảnh để nhằm vào ông ta, cho nên sẽ càng dễ dàng để phát triển thế lực.
Đang lúc này, khi tin tức được truyền tới Thánh Đường tông và La Sát tông, đã dấy lên một trận chấn động.
Bốn vị quân chủ Chế Tài, Hỗn Loạn, Lôi Đình, Thần Trật lại bị phong chủ Vô Địch phong trấn áp.
Đối với bọn họ mà nói, phản ứng đầu tiên chính là không thể nào.
Có đệ tử lại lan truyền ra bên ngoài rằng, tất cả mọi chuyện đều là giả, mà là Thiên Tu của Thánh Đường tông tự mình xuất thủ, trấn áp bốn vị quân chủ, từ đó nhường công lao này cho đệ tử.
Mục đích là để tạo ra tình thế giả, khiến cho mọi người nghĩ rằng Viêm Hoa tông đã cường mạnh hơn.
Các đệ tử lựa chọn tin tưởng.
Đối với những người chức cao trong tông môn, đều biết, tất cả đều là thật, phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông, thật sự có bản lĩnh này.
Có điều tiến bộ quá nhanh, làm bọn họ cảm thấy bất an.
Đến nay, đã trở nên mạnh mẽ bậc nhất, muốn chém giết đã không thể nữa rồi, bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội lớn nhất, nếu như sớm biết tên đệ tử nhỏ bé này sẽ trở thành sự tồn tại đến bậc này, đã không tiếc bất cứ giá nào chém chết từ lâu.
Khi đối phương xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ, đã để cho Quân Chủ đi trấn áp trước, đáng tiếc, mỗi lần đều không giết được.
Một vài tông nhỏ nghe được chuyện này, ý nghĩ đầu tiên đó là không tin.
Có điều căn cứ vào những gì thăm dò được, mới biết tất cả chuyện này đều là thật.
Viêm Hoa tông ngoài Thiên Tu ra, rốt cuộc đã có thêm một vị cường giả.
Hơn nữa vừa ra tay, đã trấn áp được bốn vị Quân Chủ của Thánh Đường tông và một vị Bán Thần của La Sát tông.
Loại chiến tích này thật khiến người ta kinh ngạc.
Đồng thời, bọn họ có ý tưởng mới, hy vọng có thể mượn chuyện này thoát khỏi áp chế của Thánh Đường tông.
Viêm Hoa tông, Vô Địch phong.
- Ha ha ha, thầy, tin tức này đã truyền ra ngoài, vậy Thánh Đường tông cùng La Sát tông, hẳn rất nhanh sẽ có người tới đây.
Lâm Phàm cười cười, lần này tình thế có hơi lớn.
Thiên Tu nói:
- Ừm, đúng là như vậy, tới đây Thánh Đường tông với La Sát tông nhất định sẽ có người tới.
- Chỉ cần bọn họ tới, chuyện này, sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, không để cho bọn họ hộc máu thì không được.
Lâm Phàm hạ quyết tâm muốn chơi liều một phen.
Giờ phút này, Lâm Phàm và Thiên Tu nhìn nhau một cái, vô vàn ý nghĩ lừa gạt xuất hiện trong đầu. Cả hai chỉ hiểu ý chứ không nói thành lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận