Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 398: Quyết Tâm Tìm Hiểu Điều Chưa Biết

Tiễn sư phụ đi rồi, bây giờ hắn đã có thể ngồi nghiên cứu thứ luân hồi mình tự nghĩ ra này.
Lúc trước lấy năm vị Bán Thần để thí nghiệm rất thành công, ngoài Bán Thần Hỗn Loạn tạm thời chưa có biểu hiện gì khác thường thì mấy vị khác đều đã nhìn ra.
Nghĩ một hồi lại thấy buồn cười, chờ Thánh Đường tông đón bốn vị này quân chủ này về xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì. Thật đúng là làm người ta rất mong đợi.
- Sư huynh, huynh gọi đệ sao?
Lữ Khải Minh vui vẻ đi tới, hôm nay tất cả đệ tử của tông môn ai cũng đều rất hưng phấn.
Nhất là các đệ tử của Vô Địch phong, càng thêm cố gắng tu luyện, lấy Lâm sư huynh làm mục tiêu để cố gắng.
- Sư đệ, sư huynh gọi đệ tới muốn thương lượng một chuyện.
Lữ Khải Minh thưa:
- Xin sư huynh dặn dò.
- Nói cho ta biết đệ tử lười biếng nhất tông môn là ai.
Thực ra Lâm Phàm muốn xem tình huống khác ví dụ như hiệu ứng tích cực, vậy sẽ trở nên như thế nào.
- Sư huynh, đệ tử lười biếng nhất trong tông môn nếu như đệ không nghĩ sai thì hẳn là Dịch Chi Trục sư đệ.
Bây giờ cậu ta quản lý Vô Địch phong, đối với các sư muội sư đệ trong tông môn tự nhiên cũng quen thuộc hơn nhiều.
Nói đến lười biếng nhất định chính là Dịch Chi Trục. Vào tông sáu năm tu vi vẫn là Tôi Thể cảnh, hơn nữa chẳng hoàn thành nhiệm vụ nào của tông môn, thỉnh thoảng cũng giúp người ta gì đó để kiếm lấy Viêm Hoa tệ nhưng đại đa số thời gian chỉ toàn để ngủ.
Sau khi biết được tình huống từ chỗ Lưu Khải Minh, hắn cũng đã có ý tưởng.
Buổi tối.
Lúc đêm khuya vắng người, Lâm Phàm lẻn vào bên trong phòng của Dịch Chi Trục, rất nhanh chóng đã trấn áp được cậu ta.
Đây cũng là nhược điểm duy nhất của luân hồi tự tạo, đó chính là muốn đi vào luân hồi thì nhất định phải bị hắn trấn áp. Phải nói rằng điều này cũng có chút phiền toái.
Nếu như không cần phải vậy, trực tiếp tiến vào các tông môn khác truyền bá các loại thói quen xấu đến các cường giả, vậy thì không lâu sau các tông đều có thể gặp rắc rối.
Hơn nữa, việc xây dựng luân hồi của hắn vẫn chưa được coi là thành thục, một vài thế giới luân hồi còn không thể viên mãn.
Cũng như mấy thế giới cơ sở kia, cũng bởi vì luân hồi không thể viên mãn nên đã bị tan rã luôn trong lúc gây dựng.
- Lười biếng, vậy thì cho ngươi vào thế giới chăm chỉ.
Hắn trực tiếp dẫn Dịch Chi Trục vào trong thế giới chăm chỉ. Không lâu sau, bóng người Lâm Phàm hoàn toàn biến mất trong phòng.
Mà mấy ngày gần đây,
Viêm Hoa tông đã xuất hiện sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Dịch Chi Trục trước giờ luôn bị cho là lười biếng đột nhiên lại dậy từ sớm tinh mơ quét mặt đường của tông môn. Sau khi vệ sinh xong, buổi chiều đi tu luyện, tối thì giúp đồng môn mấy công chuyện.
Thay đổi chóng mặt đến cỡ này, trong mắt của nhiều đồng môn thì thật chẳng khác nào gặp phải quỷ, luôn miệng nói không dám tin.
Lâm Phàm luôn quan sát tình huống:
- Quả nhiên thành công, loại sáng kiến nhỏ này đúng là không tồi, tự nghĩ ra luân hồi rồi làm người ta luân hồi ở trong đó, cuối cùng tất cả chấp niệm đã trải qua dung nhập vào tự thân tạo thành một loại thói quen. Không tệ, không tệ!
Lữ Khải Minh biết chuyện này bỗng bật cười. Cậu ta biết tất cả mọi chuyện đều do Lâm sư huynh làm, chỉ có Lâm sư huynh mới có sức mạnh lớn đến mức đó.
Đột nhiên biến một Dịch Chi Trục trở nên chăm chỉ.
Trời đất phía xa biến đổi khác thường. Một đôi cánh thần thánh rộng lớn vô hạn che phủ trời đất bay tới, đôi cánh này có thánh quang lấp lánh, bụi đất cũng bị kéo theo ở phía sau.
Đồng thời xuất hiện những tia sáng thần thánh, xuyên thấu hư không, bao phủ lấy Viêm Hoa tông.
Khi những tia sáng chuẩn bị chiếu vào Viêm Hoa tông, một màn sáng hiện lên ngăn cản thánh quang ở bên ngoài.
- Thiên Dụ Quân Chủ tới mà không tiếp đón từ xa.
Thiên Tu từ đỉnh núi đạp lên không trung bay tới:
- Đồ nhi, ngươi đến rồi.
Trong Vô Địch phong, Lâm Phàm đã sớm cảm nhận được làn sóng sức mạnh này, xem ra Thánh Đường tông đã phái cường giả chân chính tới.
Mà Thiên Dụ Quân Chủ cùng với Thần Trật Quân Chủ, khác biệt rất lớn, hiển nhiên mạnh hơn nhiều.
Hoặc là, đây chính là Bán Thần bậc nhất mà thầy đã nói, cũng chính là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong Bán Thần, cũng là người tích luỹ hùng hậu nhất.
- Thiên Tu, đa tạ quý tông đã quan tâm đến bốn vị quân chủ, trên dưới Thánh Đường tông sẽ ghi nhớ trong lòng.
Giọng nói truyền tới, giống như thần âm cuồn cuộn, khiến người ta thần phục.
Đệ tử Viêm Hoa tông như đối mặt với đại địch, ai ai cũng cảnh giác.
Tuy nhiên ai cũng đứng thẳng người, tông bọn họ có trưởng lão Thiên Tu và Lâm sư huynh nên không sợ những người này.
- Thầy, người này còn chưa tới mà đã thấy giọng, thật sự có hơi khoa trương.
Lâm Phàm xuất hiện bên cạnh Thiên Tu, nhìn ánh sáng ở xa xa kia.
- Thói quen rồi, Thiên Dụ Quân Chủ này khoa trương vậy đấy.
Thiên Tu híp mắt, nhìn về phương xa.
Lập tức, một ánh sáng xuyên qua không khí đâm tới, cuối cùng xuất hiện trên khung trời của tông môn. Ánh sáng toả ra, một bóng người xuất hiện.
- Tiểu soái ca Thiên Tu, ta đã tới, mau giao người ra đi.
Ánh sáng dần dần tiêu tán, xuất hiện một bóng người làm người ta có chút kinh ngạc.
- Mẹ kiếp! Bộ ngực này cũng lớn thật!
Lâm Phàm há mồm trợn mắt, vươn tay ra, ngắm chuẩn hai quả cầu ở phía xa, bắt một cái sau đó lắc đầu:
- Không trúng, một tay không bắt được.
Các đệ tử của Viêm Hoa tông kinh ngạc đến ngây người. Không ngờ người của Thánh Đường tông đến lại là một cô nàng vừa xinh đẹp vừa kiểu diễm, đồng thời đôi cánh toả ra ánh sáng ở sau lưng khiến cho cả người nàng trông như một vị thần, nhất là mái tóc vàng còn lấp lánh sáng.
- Đồ nhi, người này đã hơn tám mươi tuổi, chỉ là nhờ ăn Lão Bất quả nên dung nhan mới giữ mãi như vậy.
Thiên Tu nhẹ giọng nói.
Lâm Phàm nghe xong, hứng thú lập tức tụt dốc, vậy thì không thú vị nữa rồi, pháo bông xinh đẹp nhất, chỉ có cô nàng trẻ trung xinh đẹp nhất, mới có thể tạo thành.
Cái người tuổi thật đã ngoài tám mươi này, những gì toả ra chỉ là một đống cặn bã.
- Nói cái gì vậy? Hơn tám mươi thì đã sao, vẫn xinh đẹp như hoa, chậc chậc, đã từng là tiểu soái ca Thiên Tu, đều thành ông lão cả rồi, đúng là bỏ phí mất cái xác ngày trước, ồ! Ha ha ha...
Thiên Dụ Quân Chủ tay trắng như tuyết, đặt ở bên mép, ngón tay xếp thành hình hoa lan, ngửa đầu cười.
Sau đó, sắc mặt biến đổi:
- Đừng phí lời nữa, mau giao bốn tên phế vật kia ra đây cho ta, thật là một đám vô dụng.
Mà khi ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm, bỗng nhiên cũng có chút ý tứ:
- Tiểu tử, chắc ngươi là Lâm Phàm của Vô Địch phong. Mặc dù chưa từng gặp nhưng cũng nghe qua, tính tình chẳng khác nào tên thầy của ngươi cả, thượng bất chính, hạ tắc loạn, chính là hai người các ngươi.
Chẳng qua là, hiện tại, Lâm Phàm híp mắt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai quả cầu của Thiên Dụ Quân Chủ, lúc đối phương nói chuyện, nó không ngừng run rẩy, hắn không biết nguyên lý ở bên trong rốt cuộc là gì, lại có thể tạo thành tình huống này.
- Nhìn cái gì chứ?
Sắc mặt Thiên Dụ Quân Chủ trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
- Nhìn cầu.
Lâm Phàm đàng hoàng nói, sau đó giơ ngón tay lên:
- Quả cầu này không bình thường, thật sự không bình thường.
Thiên Dụ Quân Chủ cúi đầu, nhìn xuống thứ đáng tự hào nhất trên cơ thể mình, lập tức kiêu ngạo bật cười:
- Cầu, ừm, cũng không thành vấn đề, tiểu tử, muốn sờ không, nếu như có can đảm, thì có thể.
- Đồ nhi, bình tĩnh, lão thái bà này không dễ chọc.
Thiên Tu nhẹ giọng nói, sau đó nhìn về phía Thiên Dụ Quân Chủ:
- Chuyện này...
Có điều, lời còn chưa nói hết, lại bị đồ nhi chen ngang.
- Thầy, cho con cơ hội thăm dò một lần, đồ nhi phát hiện một thứ không tầm thường.
Thiên Tu ngẩn ra, không hiểu đồ nhi nói gì nhưng trong nháy mắt, đồ nhi đã xuất hiện trước mặt Thiên Dụ Quân Chủ.
- Đồ nhi, ngươi...
Cổ họng Thiên Tu di chuyển lên xuống, như không dám tin vào mắt.
Thiên Dụ Quân Chủ mỉm cười:
- Có can đảm? Hay là nói, ngươi chỉ biết nhìn.
- Thật sự có thể sao?
Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn Thiên Dụ Quân Chủ, trong ánh mắt kia lóe lên sự thăm dò cùng hiếu kỳ đối với đồ vật chưa biết.
- Có thể, có điều phải xem ngươi có can... đảm
Khi một chữ cuối cùng còn chưa nói hết, một màn khiến cho mọi người đều há hốc mồm đã xảy ra, Lâm Phàm đã vươn tay ra, hai tay trực tiếp bắt lấy, thậm chí ngay cả ngón tay cũng lõm sâu xuống.
Phụt!
Các đệ tử Viêm Hoa tông, thấy một màn này, máu tươi đều sôi sùng sục, lỗ mũi tất cả đệ tử đều căng phồng, hai tia máu phun ra ngoài.
- Lâm sư huynh, thô bạo...
Bọn họ không ngờ rằng, Lâm sư huynh lại cường hãn như thế, ngay cả Thiên Dụ Quân Chủ của Thánh Đường tông cũng dám sờ, đây là chuyện khiến cho bọn họ không dám làm đến nhường nào.
Các nữ đệ tử của tông môn đều cúi đầu, nhìn dáng người mình, rất là không phục, các nàng cảm giác của mình cũng được đấy chứ, nếu như Lâm sư huynh muốn, các nàng cũng rất nguyện ý.
- Ngươi...
Thiên Dụ Quân Chủ ngẩn ra, sau đó không thể nhịn được nữa, ra một quyền.
Chẳng qua, trong phút chốc, Lâm Phàm đã sớm lui về phía sau, tiếc nuối lắc đầu.
- Cũng không có gì mà, hoá ra chỉ là thịt tương đối nhiều, mỡ bên trong cầu dư thừa, tạo thành kích cỡ như này, chẳng thú vị gì cả, sau khi thăm dò, tất cả lòng hiếu kỳ đều bay sạch.
Sau đó lấy Vương Đỉnh Thiên Hà ra, thò tay vào, rửa rửa tay, rồi vẫy vẫy ra không khí.
- Lần này sạch sẽ rồi
Lâm Phàm nhìn về phía Thiên Tu, kinh ngạc nói:
- Thầy, sao râu của người lại đỏ vậy?
Thiên Tu xua tay, chùi chùi lỗ mũ:
- Không có gì, thầy... gần đây hơi phát cáu.
Ông ta cùng với Thiên Dụ Quân Chủ là người cùng một thời kỳ, thậm chí còn sớm hơn chút nhưng Thiên Dụ Quân Chủ xuất đạo năm đó, liền được thế nhân xưng là mỹ nữ đẹp nhất tông môn trên thế gian, vô số người ái mộ, nhưng những người sa vào, không có ai thành công.
Cho dù là Thiên Tu ông, cũng đã từng có một giây phút ngắn ngủi, bị sự xinh đẹp của Thiên Dụ Quân Chủ lay động.
Nhưng cũng chỉ là một khắc ngắn ngủi mà thôi.
Ánh mắt Thiên Dụ Quân Chủ nhìn về phía Lâm Phàm, đã bùng nổ ra sát ý vô tận, bà không nghĩ tới, người này, lại thật sự... dám.
- Thiên Dụ Quân Chủ, thu hồi ánh mắt của bà lại, đây là Viêm Hoa tông, không phải Thánh Đường tông, nếu như bà muốn động tay, ta sẽ liên thủ với thầy, có thể bắt bà lại, đừng làm ra vẻ mặt bọn ta không dám, không tin bà có thể thử một lần.
- Bây giờ có thể nói chuyện chính sự rồi.
- Bốn vị quân chủ Thần Trật, Hỗn Loạn, Chế Tài, Lôi Đình tới tông ta gây chuyện, nhìn sông núi đẹp đẽ này đi, đều đã bị bọn họ làm hư hại.
- Lại còn miệt thị tông của ta, khiến người của ta tức giận, cho nên cần phải bồi thường. Bốn vị Bán Thần, Thánh Đường tông các ngươi ra giá bao nhiêu tiền?
Lâm Phàm nhìn thẳng vào Thiên Dụ Quân Chủ, vô cùng đau đớn, nói liền một hơi.
Thiên Tu hoà giải:
- Đồ nhi, còn phải bồi thường cái gì, chỗ qua lại thân thiết với Viêm Hoa tông chúng ta, sao có thể bắt họ bồi thường.
- Không được, phải bồi thường, nếu không hôm nay bốn vị quân chủ Thánh Đường tông, sẽ không ra khỏi Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm nói chắc như đinh đóng cột, kiên quyết không thay đổi.
Thiên Tu than thở một tiếng, lắc đầu:
- Thiên Dụ Quân Chủ, xin thông cảm, đồ nhi này của ta, lão phu cũng không dạy được, hay là, thương lượng chuyện bồi thường đi, dẫu sao cũng là bốn vị Bán Thần mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận