Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 399: Ngươi Xem, Ngươi Đã Chọc Giận Đồ Nhi Ta Đến Mức Này Rồi

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Dù gì cũng là bốn vị Bán Thần mà!
Một câu nói này, đã lộ ra ý tứ trong đó, hoặc là chuộc bốn vị Bán Thần về, hoặc là bốn vị Bán Thần ở lại Viêm Hoa tông.
Hai chọn một, rất dễ dàng.
Sâu trong tông môn, Hỏa Dung sợ hãi, đây là lần đầu tiên Viêm Hoa tông cùng Thánh Đường tông quang minh chính đại đàm phán như vậy.
Lâm Phàm thì càng thẳng thắn hơn, đây rõ ràng đang uy hiếp.
Mặc dù Thiên Tu nói vẫn còn mập mờ nhưng cũng đã lộ ra ý bắt chẹt.
- Đám người Viêm Hoa tông các ngươi muốn lừa gạt vơ vét tài sản sao?
Thiên Dụ Quân Chủ lạnh lùng nói, bà đại diện cho Thánh Đường tông tới đây, là để mang bốn tên phế vật kia về.
- Lời này có hơi thẳng thắn nhưng cũng không tệ.
Lâm Phàm gật đầu, không hề giấu giếm, cứ thẳng thừng như vậy.
- Lời này không đúng, sao tông ta có thể lừa gạt được, bốn vị quân chủ Thánh Đường tông, phá huỷ núi sông của ta, lại lăng nhục đệ tử của ta, bồi thường là chuyện nên làm.
Thiên Tu mở miệng nói:
- Ha ha.
Thiên Dụ Quân Chủ bật cười.
- Rất tốt, không ngờ Viêm Hoa tông cũng lại bắt đầu dám mở miệng đòi bồi thường với Thánh Đường tông nhưng mà nói xem, muốn bồi thường bao nhiêu?
Lúc này, bà không hề giận mà lại cười, không ngờ Viêm Hoa tông lại ra yêu cầu này, bà muốn nhìn xem Viêm Hoa tông còn có thể cuồng vọng đến mức nào.
- Mấy trăm viên thiên đan, thêm mấy chục viên thần đan, thêm một chút quặng mỏ Nguyên Tinh. Tầm ấy chắc cũng đủ để bù đắp những gì bốn vị quân chủ đã làm.
Lâm Phàm không do dự đòi hỏi nhiều, mỗi lần nói ra một món đồ, điều khiến cho mọi người kinh ngạc đến há hốc mồm.
Các đệ tử Viêm Hoa tông miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, mấy trăm viên thiên đan? Mấy chục viên thần đan, như vậy cho dù có vét sạch các tông trên thế gian này cũng chưa chắc đã tích đủ.
Hơn nữa, đối với bọn họ mà nói, thiên đan thì có thể hiểu được nhưng thần đan là cái thứ gì, chưa từng nghe qua.
Trong lòng Thiên Tu khẽ lộp bộp một tiếng, không ngờ đồ nhi bảo bối này của mình lại ác như vậy, những điều nói ra này hoàn toàn không thể thực hiện được.
- Đồ nhi, nghiêm túc một chút, đừng hiểm độc như vậy.
Lâm Phàm ngẩn ra:
- Thầy, đây đâu phải hiểm độc, không phải là tiền chuộc rất bình thường sao?
Hai người nói chuyện, trao đổi.
- Mấy trăm viên thiên đan, con muốn Thánh Đường tông phải moi sạch vốn liếng sao, còn về thần đan, đời này của ta, cũng chưa từng thấy thần đan gì cả.
Giờ khắc này, Thiên Tu đã hiểu, cũng coi như đã biết, đồ nhi mình vì sao lại giàu có như vậy, hoá ra lòng lớn bao nhiêu, thì túi tiền sẽ to bấy nhiêu.
Tiền chuộc này mà cũng nói ra được, thì còn có cái gì không thể nói ra.
- Hoá ra là vậy, mấy thứ này cũng không có, còn coi là đại tông gì nữa.
Lâm Phàm bất lực, rất xem thường Thánh Đường tông, ngay cả những vật này cũng không có, mà dám tự xưng là thế gian đệ nhất đại tông, lừa quỷ à.
- Thiên Dụ Quân Chủ, đừng nói tông ta ngang ngược, bất kỳ chuyện cũng có thể nói, xin trả giá đi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, coi như để lại cái mặt mỏng cho lão bà này, để cho đối phương trả giá, nếu như bồi thường thích hợp, vậy thì đồng ý.
- Trả giá? Ha ha ha ha, đây là chuyện khôi hài nhất bổn thiếu nữ từng nghe qua.
Thiên Dụ Quân Chủ cười lớn, ngay sau đó sắc mặt âm trầm, gằn từng chữ một:
- Một viên cũng không có.
- Vậy là không muốn thương lượng?
Lâm Phàm híp mắt, liếc xéo nói.
-Ngươi cho rằng, chuyện này nhất thiết phải thương lượng sao?
Thiên Dụ Quân Chủ liên tục cười khẩy, bà không ngờ rằng Viêm Hoa tông lại có kẻ ngu si đến vậy, lại muốn thương lượng với Thánh Đường tông.
Hắn, có tư cách này sao?
Các đệ tử Viêm Hoa tông, chấn áp tinh thần, Thánh Đường tông quá mạnh mẽ, dồn ép khiến bọn họ có chút khó thở.
Đây chính là đại tông mạnh nhất thế gian, dù là Viêm Hoa tông chiếm ưu thế, cũng khó mà nắm trong tay quyền chủ động.
Vào lúc này, Lâm Phàm biến mất khỏi vị trí, không người nào biết, hắn muốn làm gì.
Có điều hắn đã trở lại rất nhanh. Khi trở lại, trong tay đã có thêm đồ gì đó, ném về phía Thiên Dụ Quân Chủ.
- Nếu đã không bàn, vậy thì không cần nói nữa, quay về nói với Thánh chủ các ngươi, bốn vị Bán Thần lão bất tử, bắt đầu từ hôm nay, sẽ vĩnh viễn ở lại Viêm Hoa tông.
Cánh tay chảy máu đầm đìa, trôi nổi trên hư không, trong máu thịt, có sức mạnh của Bán Thần nhưng rất yếu ớt.
Thiên Dụ Quân Chủ thấy cái bốn cánh tay này, con ngươi chợt co rút lại:
- Ngươi dám!
- Nam nhân, không có chuyện gì là không dám.
Lâm Phàm đung đưa ngón tay:
- Còn những người bà cho là không dám, thật ra bọn họ đều không phải là nam nhân.
- Đồ nhi, không nên xúc động, Thiên Dụ Quân Chủ, đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói, Viêm Hoa tông ta tình nguyện đàm phán.
Thiên Tu đi ra khuyên giải nói, sau đó oán trách nhìn về phía Thiên Dụ Quân Chủ:
- Đồ nhi này của ta không thể bị kích động. Nếu như bà nói nó dám giết hay không, bà phải tin rằng, đồ nhi của ta nhất định sẽ lập tức trở về, mang đầu của bọn họ đến đây, đến lúc đó thì không còn hi vọng gì nữa. Cho nên, nghe lời lão phu, từ từ đàm phán. Đồ nhi, đối phương là tiền bối Thánh Đường tông, lui một bước là được.
-Vâng, thầy.
Lâm Phàm nhấc chân lên, lui về sau một bước:
- Đã lui một bước, như vậy tiếp theo, có thể tiếp tục nói.
- Ngươi. . .
Mắt thấy bốn cánh tay đầm đìa máu này, Thiên Dụ Quân Chủ lại thấy đối phương lui về phía sau một bước cực kỳ vô liêm sỉ, khiến bà giận đến lồng ngực phập phồng.
Thiên Tu hài lòng gật đầu:
- Đồ nhi nghe lời vi sư, thầy rất vui mừng
Sâu trong tông môn, Hỏa Dung có xung động muốn phun máu ra ngoài.
Tông chủ chưa nói một lời nào cảm thán:
- Đã từng biết Thiên Tu sư đệ tính cách vô lại, hôm nay song tiện kết hợp cùng với đồ nhi kia, uy lực vô cùng.
Khô Mộc nói:
- Tông chủ sư huynh, chúng ta có cần ra mặt ngăn cản chuyện này không?
Tông chủ lắc đầu:
- Không cần, lúc hàng phục bốn vị quân chủ của Thánh đường tông, thù này cũng đã kết, đệ nghĩ rằng Thánh Đường tông sẽ dễ dàng tha thứ tông ta lại thêm một Thiên Tu nữa sao. Huống chi, thành tựu của tiểu tử này, tương lai nhất định còn cao hơn so với Thiên Tu.
Mấy vị trưởng lão đứng đầu yên lặng không nói gì, lời này của tông chủ sư huynh không hề giả, đúng là như vậy.
Thiên Dụ Quân Chủ chưa bao giờ tức giận như vậy, mà cũng chưa bao giờ bất lực tòng tâm như thế này, bốn vị quân chủ rơi vào trong tay đối phương, nếu như Thánh Đường tông mất đi bốn vị quân chủ, thiết nghĩ hậu quả khó lường, không chỉ có thương cân động cốt, lại khiến cho thế lực của cả tông môn hạ xuống một nấc lớn.
Đến lúc đó, muốn muốn uy hiếp các tông môn còn lại, càng trở nên khó hơn.
- Xem ra Viêm Hoa tông các ngươi muốn khai chiến với Thánh Đường tông sao?
Thiên Dụ Quân Chủ vừa nói ra lời này, cả Viêm Hoa tông đều xôn xao.
Đối với một vài đệ tử mà nói, bọn họ không muốn xảy ra chiến tranh nhưng cũng không sợ chiến tranh.
Lâm Phàm nhìn Thiên Dụ Quân Chủ, dường như đang nghiền ngẫm gì đó.
Thiên Dụ Quân Chủ lộ ra nụ cười đắc ý, trong mắt bà, người trước mặt này, đã sợ hãi, có điều chuyện mà bà không ngờ tới đã xảy ra.
- Chiến tranh sao? Được thôi, vậy thì bắt đầu chiến tranh. Bổn phong chủ sẽ tự tay kết liễu bọn họ, nhưng nhớ lấy, dù cho Viêm Hoa tông bị diệt, ta cũng có thể khiến Thánh Đường tông các ngươi chia năm xẻ bảy. Không tin, bà có thể thử một lần.
Lâm Phàm ngẩng đầu, trong ánh mắt lập tức bùng nổ vẻ điên cuồng.
Thấy ánh mắt này, Thiên Dụ Quân Chủ không tự chủ được lui về phía sau một bước, cảm giác ánh mắt này có một loại điên cuồng, bất chấp mọi thứ.
- Đồ nhi, chơi thật à.
Thiên Tu lên tiếng hỏi.
Lâm Phàm nói:
- Hù dọa bà ta thôi, con dân Viêm Hoa tông còn cao quý hơn nhiều Thánh Đường tông kia, đám người Thánh Đường tông, đến tư cách lót đế cũng không có.
- Thiên Tu, đồ nhi này của ông điên rồi phải không?
Thiên Dụ Quân Chủ nhìn về phía Thiên Tu, cảm giác như trong tông môn có kẻ điên.
Thiên Tu nói:
- Vậy thì phát động chiến tranh đi, lão phu cũng đã nhẫn nhịn nhiều rồi, Thánh Đường tông đến đâu cũng bức ép người, đã chạm tới ranh giới cuối cùng của lão phu. Đã như vậy, ta sẽ dùng sinh mạng cuối cùng để tỏ rõ uy thế của Bán Thần. Có lẽ lão phu sẽ kéo theo mấy vị Bán Thần của Thánh Đường Tông theo nữa.
Lời này vừa nói ra, đệ tử Viêm Hoa tông đều kinh hãi, nhưng có đệ tử lập tức hét lên:
- Muốn đánh thì đánh, bọn ta không sợ.
Tiếng hô hào đồng loạt vang lên, xuyên thấu cả tầng mây, kinh sợ đến mức làm Thiên Dụ Quân Chủ đổ mồ hôi lạnh.
- Kẻ điên, Viêm Hoa tông toàn một lũ điên.
Lần này bà tới đây, lòng tin tràn đầy với việc mang bốn vị quân chủ từ Viêm Hoa tông về chẳng có vấn đề gì. Chẳng qua là bây giờ, bà không thể xem nhẹ, lần này chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
Thánh Đường tông đã từng phát động không ít chiến tranh với các tông khác.
Mấy cuộc chiến đó tất thắng, còn Viêm Hoa tông này là một tông lớn, Thánh Đường tông không dám chân chính động thủ.
Dẫu sao, Viêm Hoa tông có Thiên Tu trấn giữ, nếu quả thật bức ép quá, Thiên Tu sẽ không màng gì nữa, chỉ một lòng muốn tiêu diệt Thánh Đường tông, như vậy đến lúc đó, phiền toái sẽ rất lớn.
- Bà nói rất đúng, bọn ta chính là kẻ điên. Thầy, chuẩn bị động thủ, bắt lão bà này lại, sau đó chúng ta tập hợp đệ tử, trực tiếp khai chiến với Thánh Đường tông, dù là diệt tôn, cũng phải khiến cho Thánh Đường tông trả giá nặng nề.
- Tốt, đồ nhi, thầy đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thiên Tu gật đầu, sau đó nhìn về phía Thiên Dụ Quân Chủ:
- Trước khi làm chuyện này, hỏi một câu nữa, rốt cuộc Thánh Đường tông có nguyện ý đàm phán hay không, nếu như nguyện ý, có thể tiếp tục nói nhưng nếu như lấn hiếp người quá đáng, Viêm Hoa tông ta cũng sẽ không sợ.
Thiên Dụ Quân Chủ đã ngẩn người, bà tới đây đưa bốn vị quân chủ đi, cũng là bởi vì nghĩ rằng chuyện này nhẹ nhàng, không khó khăn.
Mấy việc độ khó cao bà đã chẳng thèm màng đến, mỗi ngày đều chăm hoa, ngồi ngẩn ngơ có phải tốt không.
Bây giờ, bà cũng không biết sao lại biến thành như vậy.
Sao lại dẫn dắt đến chiều hướng chiến tranh?
Trước kia khi nói với một vài tông khác “Các ngươi muốn khai chiến với Thánh Đường tông sao”, những tông môn kia đều kinh hãi run sợ, không dám phản kháng.
Bây giờ, mấy kẻ điên tại Viêm Hoa tông này, lại quyết tâm muốn khai chiến, điều này khiến bà phải quay về bẩm báo như thế nào đây.
- Được, vậy thì thương lượng.
Giờ phút này, Thiên Dụ Quân Chủ nhượng bộ, nếu quả thật khai chiến, hậu quả thật sự khó lường.
Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng:
- Bà bảo nói thì nói,nhưng hãy tôn trọng tông của ta.
- Đồ nhi, tỉnh táo một chút, để cho vi sư cái mặt mỏng đi.
Thiên Tu vội vàng ngăn cản, sau đó nhìn về phía Thiên Dụ Quân Chủ:
- Bà xem, đã chọc giận đồi nhi của lão phu đến vậy rồi nhưng lão phu còn rất lý trí, nói ra bồi thường của bà đi.
Lâm Phàm hít sâu một hơi:
- Nếu thầy đã mở miệng, đồ nhi cũng không thể không nghe, vậy thì bàn tiếp đi, chỉ là nếu như bà lão này còn mở miệng nói khai chiến, thì chuyện này không cần bàn gì nữa hết.
- Tin tưởng vi sư, tin tưởng Thiên Dụ Quân Chủ, dĩ hòa vi quý, đừng tổn thương hòa khí.
Thiên Tu tận tình nói.
Thiên Dụ Quân Chủ tức giận mặt đỏ tới mang tai, cứ như vừa vận động kịch liệt vậy, đối phương luôn miệng nói bà lão bà lão, làm cho bà nghe thấy mà nổi giận đùng đùng.
Không còn cách nào, bà không có sở trường về ngoại giao.
- Được, Thánh Đường tông sẽ nói chuyện về bốn vị quân chủ với Viêm hoa tông.
Lâm Phàm cùng Thiên Tu nhìn nhau một cái, đã chắc chắn, nắm được quyền chủ động trong tay.
Tông chủ và các trưởng lão sâu trong tông môn trợn mắt há mồm, không dám tin, hai con người xảo quyệt này, cuối cùng đã kéo được tình huống quay về chuyện bồi thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận