Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 400: Sư Tỷ, Bao Nhiêu Tiền Vậy?

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Một trăm viên Thiên đan, mấy chục viên Thần đan và Nguyên Tinh khoáng mạch này, Thánh Đường tông của ta không lấy ra được.
Thiên Dụ Quân Chủ nói. Đây chắc chắn không chỉ là sư tử há miệng nữa, mà cái miệng này còn được há rất lớn.
- Vậy các người có thể lấy ra thứ gì để chuộc lại bốn vị quân chủ này đây?
Lâm Phàm hỏi.
Thiên Tu ở bên cạnh vẫn bình tĩnh như thường, thế nhưng đôi tai thì luôn lắng nghe cẩn thận.
- Một mảnh Nguyên Tinh khoáng mạch.
Thiên Dụ Quân Chủ cảm thấy nhục nhã, chỉ có Thánh Đường tông bắt tông khác bồi thường, chứ có bao giờ phải bồi thường cho các tông khác đâu. Vấn đề là quyền chủ động hiện giờ đã bị đối phương nắm được, không thể không nhượng bộ.
Không thể tổn thất bốn vị quân chủ này được.
- Đây là bà không muốn nói chuyện sao? Một mảnh Nguyên Tinh khoáng mạch đổi lấy bốn vị quân chủ? Được lắm, tông của ta sẽ đưa cho bà một mảnh Nguyên Tinh khoáng mạch, bà để lại cái mạng nhỏ của bốn người bọn họ cho ta thì thế nào?
Lâm Phàm mắng:
- Ức hiếp người quá đáng, đây là đang đuổi ăn xin chắc?
- Đồ nhi, nguôi giận, không nên kích động.
Thiên Tu dỗ dành.
- Thiên Dụ Quân Chủ, ngươi như vậy chính là không muốn nói chuyện rồi, hy vọng ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ, đừng có lấy những thứ này làm nhục đồ đệ của ta, tính khí của nó bốc đồng, nếu như nó thật sự muốn làm chuyện gì đó, thì lão phu cũng không có cách nào ngăn cản được đâu.
Thiên Dụ Quân Chủ ngây người, làm nhục hắn ta?
Hãy làm rõ xem rốt cuộc là người nào có lòng tham không đáy đi.
Lại còn chê một mảnh Nguyên Tinh khoáng mạch, đúng là làm cho người ta vô cùng phẫn nộ mà.
- Thiên Tu, các ngươi hãy làm cho rõ, đây là một mảnh Nguyên Tinh khoáng thạch đó.
Thiên Dụ Quân Chủ trầm giọng nói, bà ta không ngờ đối phương lại không hài lòng.
- Thiên Dụ Quân Chủ, tất cả những thứ này, lão phu đều biết rõ. Có điều chuyện này, lão phu không thể quản được. Bốn vị quân chủ đều là do đồ nhi của lão phu bắt lại, hơn nữa, bốn vị quân chủ cũng đã nhiều lần mưu hại đồ nhi của ta. Do vậy, còn cần đồ nhi của ta đồng ý thì mới được.
Thiên Tu để lộ ra biểu cảm lực bất tòng tâm.
Chuyện này thật sự là không giúp được, các người chỉ có thể tự mình giải quyết mà thôi.
- Thiên Tu lão đầu, đã mấy thập niên rồi, ngươi vẫn như vậy. Được, coi như ngươi lợi hại.
Thiên Dụ Quân Chủ tức giận nói.
Bốn vị quân chủ đều đang ở trong tay Viêm Hoa tông, bà ta không thể không chuộc bọn họ về.
Thiên Tu bình tĩnh cười nói:
- Đa tạ Thiên Dụ Quân Chủ đã khen ngợi, lão phu có thể giữ nguyên không thay đổi, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thiên Dụ Quân Chủ hất đầu, không muốn nói thêm một lời thừa nào với Thiên Tu nữa.
- Phong chủ Lâm Phàm của Vô Địch phong, ngươi hãy nói thẳng ra đi, rốt cuộc ngươi muốn thứ gì?
Thiên Dụ Quân Chủ hỏi thẳng, bà ta không thích lề mề, càng không muốn ở lại Viêm Hoa tông thêm nữa.
- Lâm Phàm ta cũng không phải hạng người tham lam không biết thỏa mãn, bà hãy nhìn cảnh vật xung quanh đi, nó đã từng đẹp đẽ biết bao, thế nhưng giờ đây, lại bị bốn lão bất tử kia phá hủy thành như vậy, thật làm cho người ta đau lòng biết mấy. Có lẽ, trong khung cảnh tuyệt đẹp đó, sẽ có những loài động vật nhỏ bé đáng yêu đi ngang qua chốn này, thế nhưng bởi vì bọn họ, mà chúng phải chia tay với thế giới này, chuyện này thương tâm đến nhường nào chứ. Bà phải biết rằng, sinh mệnh là vô giá đó, đã mất đi rồi thì sẽ không có nữa. Cho nên, bài nói xem, một mảnh Nguyên Tinh khoáng mạch sẽ đủ hay sao?
Lâm Phàm oai phong lẫm liệt nói, sau đó nhìn về phía Thiên Dụ Quân Chủ.
Vô Địch phong, tay của Lữ Khải Minh run lên, cậu ta nhanh chóng lấy ra một cuốn sách nhỏ. Cậu ta không ngờ Lâm sư huynh lại một lần nữa nói ra lời vàng ngọc. Lời này, đã đánh vào sâu trong nội tâm của cậu ta, khiến cậu ta có cảm ngộ.
- Sinh mệnh là vô giá, đã mất đi thì sẽ không có nữa.
Nhanh chóng viết, bởi vì quá mức hưng phấn mà thân hình cậu ta run lên. Nét mặt chăm chú, không người nào có thể sánh bằng.
Thiên Tu nhìn về phía đồ nhi này, trong lòng nghi hoặc, đồ nhi này của mình, lấy đâu ra nhiều bộ sách võ thuật như vậy?
Lâm Phàm trầm mặc một lúc:
- Yêu cầu của ta cũng không cao lắm, mười viên Thiên đan, ba mươi cuốn công pháp Thiên Giai, năm mảnh Nguyên Tinh khoáng mạch.
- Ngươi đang nằm mơ à?
Thiên Dụ Quân Chủ mở miệng nói, điều kiện này, quả thật là không giống bình thường.
Thánh Đường tông có Thiên đan nhưng mỗi một viên đều vô cùng quý giá, công pháp Thiên Giai mặc dù có nhưng đó là công pháp đứng đầu, lại thêm năm mảnh Nguyên Tinh khoáng mạch, lượng hải hà như vậy, cho dù có là Thánh Đường tông thì cũng sẽ bị trọng thương.
- Nằm mơ? Không, đây không phải nằm mơ, mà là sự thật. Trừ khi các người thừa nhận, bốn vị Bán Thần cảnh đó không bằng những thứ này, vậy thì bà có thể quay về, coi nhữ bốn vị Bán Thần này đã chết, sau này tùy ý Thánh Đường tông trả thù ra sao, tông của ta tiếp nhận là được.
Lâm Phàm không lùi bước nữa, đây đã là điều kiện thấp nhất rồi.
Thiên Tu cảm thấy điều kiện này có chút tàn nhẫn, nhưng so sánh với bốn vị Bán Thần, quả thật là Bán Thần quan trọng hơn.
Ở nơi sâu trong tông môn, tông chủ và các trưởng lão đứng đầu đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không biết Thánh Đường tông có đồng ý hay không.
Thiên Dụ Quân Chủ nhìn Lâm Phàm:
- Được, tông của ta đồng ý.
Khi lời này được nói ra, các đệ tử Viêm Hoa tông ầm ĩ lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bọn họ không ngờ sẽ thật sự thành công.
Thánh Đường tông thật sự đã nhượng bộ, đồng ý bồi thường.
- Lấy ra.
Lâm Phàm chìa tay.
Trong đôi mắt đẹp của Thiêm Dụ quân chủ lóe lên sự căm giận, thế nhưng bất lực, lấy ra năm mảnh Nguyên Tinh khoáng mạch tuyệt đẹp, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
- Thầy, thu lấy đi.
Lâm Phàm nói.
- Vậy lão phu sẽ không khách khí nữa.
Thiên Tu cười nói, trực tiếp thu hồi năm mảnh Nguyên Tinh khoáng mạch, cùng với mười viên Thiên đan tỏa ra hương thơm nồng nặc, thậm chí còn hình thành hư ảnh bay bổng trên không trung.
- Đồ nhi, Thiên đan này quả là hiếm có.
Lâm Phàm còn có chút không hài lòng, trong mười viên Thiên đan, cao nhất cũng chỉ là trung phẩm, lại không có thượng phẩm, đúng là tiếc nuối.
- Xem ra Thánh Đường tông đến đây, vốn đã chuẩn bị sẵn để chuộc người rồi.
Hắn thầm nghĩ, trong lòng đã sớm có tính toán mà vẫn còn giả bộ, rõ là không biết xấu hổ.
Thiên Dụ Quân Chủ rất không muốn, những thứ này là một khối tài sản khổng lồ, tất cả đều là vì bốn tên phế vật kia, nếu như không phải do bọn họ, thì làm sao phải bỏ ra một khoản lớn như vậy.
Thế nhưng, không đưa thì cũng không được, bốn vị quân chủ vô cùng quan trọng đối với Thánh Đường tông, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ xuất nào.
- Bây giờ đã có thể thả người rồi chứ?
Thiên Dụ Quân Chủ tức đến nỗi sắp bùng nổ, thế nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn.
Lần này, đúng là tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
- Ha ha ha!
Lúc này, Thiên Tu bật cười, vội vàng tiến lên phía trước:
- Ơ kìa, Thiên Dụ lão muội, nhiều năm không gặp, sao có thể đến mà chỉ đứng ở chỗ này. Xin mời vào bên trong tông, uống một chén trà, ta sẽ bảo đồ nhi đưa người tới đây.
- Hừ, uống trà sao? Ta nào có dám, đến lúc đó Viêm Hoa tông các người lại bắt luôn cả ta, như vậy chẳng phải sẽ cần bồi thường nhiều hơn hay sao?
Thiên Dụ Quân Chủ mỉa mai nói.
- Sao lại có thể nói thế được, tông của ta rất hoan nghênh khách đến thăm ấy chứ... Xin mời, xin mời...
Thiên Tu chìa tay ra, cười tươi như hoa.
Lần này thật sự là kiếm được lời lớn rồi.
Thiên Dụ Quân Chủ trừng mắc liếc nhìn Lâm Phàm, sau đó đi vào trong tông dưới sự hộ tống của Thiên Tu.
- Đồ nhi, mau mau mời bốn vị quân chủ tới đây nhưng không được phép thô lỗ nhé.
Thiên Tu nói.
- Vâng, thưa thầy.
Lâm Phàm nở một nụ cười, thả bốn vị quân chủ về, quả đúng là lựa chọn chính xác.
Nếu như không phải có luân hồi tự nghĩ ra, hắn cũng sẽ không thả bốn lão bất tử này về, mà nhất định sẽ chém chết ngay tức khắc.
Trong địa lao.
Năm vị Bán Thần đang tức giận chửi bới.
- Các vị lão bất tử, có người đến chuộc các người rồi.
Lâm Phàm đi tới, nghe thấy âm thanh bên trong, liền nở nụ cười.
Xem ra vòng luân hồi này của Thánh chửi Chế Tài rất cường đại, còn chưa đi vào, đã nghe thấy ông ta lải nhải ở đó rồi.
- Đồ chó hoang Lâm Phàm, bổn quân chủ thề sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Chế Tài Quân Chủ tức giận mắng chửi, vừa mới bị chém một cánh tay, cho nên ông ta rất yếu ớt.
- Ha ha ha, đây chính là đãi ngộ đó.
Dạ Ma Bán Thần cười. Khi đó, chứng kiến tiểu tử này trực tiếp chém cánh tay của bọn họ, ông ta sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, thế nhưng không ngờ rằng, đối phương lại không chém ông ta, điều này đã làm cho ông ta cười trên nỗi đau của người khác suốt cả buổi liền.
Lâm Phàm cởi khóa sắt ra:
- Đi thôi, Thiên Dụ Quân Chủ của tông các người đã tới giao tiền chuộc cho ta rồi.
- Thiên Dụ sư tỷ!
Bốn người kinh hãi, không ngờ sư tỷ lại đến đây, thế nhưng khi nghe thấy hai chữ “tiền chuộc”, trong lòng bọn họ lại không tin, sư tỷ tới đây, sao có thể giao tiền chuộc được?
Đây căn bản cũng không phải là phong cách của Thánh Đường tông bọn họ.
Dạ Ma Bán Thần la lên:
- Ta thì sao? Sao không thả ta ra?
- La Sát tông của ông vẫn chưa có người tới, xem ra ông cũng chẳng hề được coi trọng.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn.
- Không thể nào.
Dạ Ma Bán Thần bị trọng thương, sao lại có thể không có ai trong tông môn tới đây cứu ông ta chứ, đây căn bản là việc không thể nào.
Thánh chửi Chế Tài cười lạnh:
- Dạ Ma đần độn kia, ngươi hãy ở yên đây cho lão tử, suy nghĩ xem lát nữa chỉ có một mình, ngươi sẽ bi thảm cỡ nào nhé!
- Ha ha ha!
Rất nhanh, trong toàn bộ địa lao chỉ còn lại một mình Dạ Ma ở đó, mà tiếng cười của Chế Tài khi truyền vào trong tai đã khiến ông ta rất phẫn nộ.
Đại điện của tông môn.
Tông chủ và rất nhiều trưởng lão cũng đã đi ra.
Vẻ mặt của các trưởng lão rất nghiêm túc, thế nhưng trong sự nghiêm túc này, lại có cảm giác muốn cười mà phải kìm nén.
- Thiên Dụ Quân Chủ đường sá xa xôi tới đây, đã thất lễ rồi.
Tông chủ nói.
- Thất lễ? Viêm Hoa tông vẫn còn có lễ độ hay sao?
Thiên Dụ Quân Chủ bất mãn nói.
- Đừng lễ với không lễ gì nữa, còn chưa bảo Thánh Đường tông của các người đem trả lại đồ vật đã cướp, cũng đã là may mắn của các người rồi, còn giả bộ cái quái gì. Bốn lão bất tử này đã đến rồi, mau mau đưa về đi, đừng tự làm mất mặt mình nữa.
Lâm Phàm đi tới, bốn vị Bán Thần đứng ở ngoài đại điện.
- Hừ!
Thiên Dụ Quân Chủ hừ lạnh một tiếng, đến trà cũng không uống, trực tiếp đứng dậy, đưa bốn vị quân chủ rời khỏi, thậm chí đến một câu cũng không muốn nói thêm.
- Ơ kìa, Thiên Dụ lão muội, trà này còn chưa uống mà, cực phẩm đó.
Thiên Tu muốn giữ người lại, thế nhưng người đã sớm không thấy đâu nữa, cuối cùng thở dài:
- Lãng phí quá!
Lâm Phàm đi tới, bưng chén trà chuẩn bị cho Thiên Dụ lên, uống một ngụm, nhưng ngay lập tức phun ra ngoài:
- Thầy, đây là trà gì vậy, sao giống đất thế?
- Đây là cỏ.
Thiên Tu bất đắc dĩ.
Phì phì!
Lâm Phàm nhổ mấy ngụm:
- Sao người không nói sớm, thầy, mau mau chia của đi, Thiên đan cho con một nửa.
- Khụ khụ!
Tông chủ ho nhẹ mấy tiếng, tỏ ý, mọi người vẫn còn ở đây, hy vọng có thể lý trí một chút.
- Đồ nhi, đừng nóng vội, vi sư xem trước một chút đã, không thiếu được phần của con đâu. Giờ đây, người Thiên Tu mang theo khối tài sản khổng lồ, đi trên đường có cảm giác bước chân nhẹ nhàng hẳn.
- Con có thể không vội sao, những thứ này là tài sản của chúng ta mà.
Lâm Phàm nói.
Tông chủ ho nhẹ lần nữa:
- Khụ khụ khụ khụ!
Trong hư không, Thiên Dụ Quân Chủ nhìn bốn người, vẻ mặt tràn đầy sự không vui:
- Mấy tên các ngươi không làm ra được cái trò trống gì hết, lại khiến cho tông môn phải bỏ ra một khoản lớn như vậy mới chuộc được các ngươi về.
Bốn vị quân chủ cúi đầu xuống, vô cùng xấu hổ.
Hỗn Loạn Quân Chủ liếc nhìn về phía Thiên Dụ, muốn nói gì đó mà lại thôi.
- Hỗn Loạn sư đệ, có lời gì thì cứ nói đi, ấp a ấp úng làm cái gì?
Thiên Dụ Quân Chủ khiển trách, sau đó sờ mặt:
- Cũng bởi vì bận chuyện của các ngươi, mà mặt ta đã có thêm nếp nhăn rồi đây này.
-Sư tỷ, bao nhiêu tiền vậy?
Thiên Dụ Quân Chủ:????
Bạn cần đăng nhập để bình luận