Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 404: Bọn Họ Đang Muốn Tạo Phản

Mười giây sau.
Lâm Phàm đã sống lại.
- Ôi, đây đúng là cuộc đời khiến người ta hoài niệm, thiên phạt cũng hay lắm, một đường xuống đây, trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Tích phân của Lực Đế Chi Vương cũng không tệ, làm sao có thể khiến ngươi cảm nhận được uy thế của thiên phạt, tích phân của ngươi, chỉ có ta mới xứng đáng có được. Có điều Lực Đế Chi Vương chết rồi, chẳng lẽ thế gian này không còn ai có thể xoá bỏ lòng bành trướng của bổn phong chủ sao?
Giờ phút này, hắn đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên trời, hai hàng nước mắt cô đơn chảy dài xuống.
Đây chính sự không cam lòng của cường giả, nội tâm vô cùng đau lòng.
Mẹ kiếp! Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, đó chính là chưa hỏi Lục Đế Chi Vương, giáo vương Thiên Thần giáo đã đi đâu.
- Đầu với chả óc, sao ngay cả chuyện quan trọng thế lại quên được chứ?
Kẽo kẹt!
Đột nhiên, có tiếng lăn của đá vụn truyền tới.
- Ấy!
Lâm Phàm nhìn sang, ánh mắt như phát hiện ra một lục địa mới vậy.
Mà bên dưới một đống đá lớn, một thân ảnh run sợ kinh hãi, trên trán đầy mồ hôi hột rơi xuống, sự uy thế kinh khủng vừa rồi, gã đã cảm nhận được.
Tiếng gào thét tuyệt vọng của Lực Đế Chi Vương đã truyền vào tai.
Bóng đen run lẩy bẩy, gã khó có thể tưởng tượng, tại sao lại có một con người đáng sợ như vậy tồn tại.
Lúc trước Lực Đế Chi Vương còn nói, không chấp nhặt với đối phương, đó là vì không muốn rước thêm rắc rối, cho dù đã tha cho đối phương một mạng nhưng xem ra bây giờ, đây hoàn toàn là sợ hãi.
Nếu như, lúc ấy nhìn thấy sớm hơn, có lẽ đã kịp thời rút lui.
Cũng bởi vì sự tín nhiệm đối với Lực Đế Chi Vương mới đi đến bước này.
- Đừng phát hiện ra, đừng phát hiện ra.
Bóng đen thầm cầu nguyện, đã từng chỉ có người khác sợ Thiên Thần giáo bọn họ nhưng từ khi nào, lại thành Thiên Thần giáo sợ người khác.
Đột nhiên!
Chuyện khiến bóng đen sợ hãi đã xảy ra.
Một tảng đá lớn bị tên đáng sợ kia nhấc lên.
Gã bị một đống đá lớn đè xuống nhưng vẫn có một vài lỗ nhỏ, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, thậm chí có tiếng bước chân lạch cạch truyền vào tai.
Lúc này, bên ngoài không còn động tĩnh gì, bóng đen thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chắc hẳn đối phương hẳn đã rời đi.
Sau đó nhẹ nhàng xê dịch người, muốn nhìn tình hình bên ngoài xuyên thấu qua mấy lỗ nho nhỏ này, con ngươi đen nhánh, chậm rãi dịch chuyển.
Lập tức, chiếc lỗ có ánh mặt nắng xuyên vào kia, đột nhiên bị một con ngươi chặn lại.
- Ha ha ha! Ta đã phát hiện ra ngươi rồi
Giọng nói gấp gáp mang theo vui mừng truyền đến, doạ cho bóng đen sợ đến hồn bay phách tán.
Ở lỗ nhỏ, một con ngươi tròn xoe đang chuyển động.
- A!
Bóng đen như gặp phải quỷ, đập mạnh vào tảng đá lớn, ngay sau đó tạo thành một cái lỗ hổng lớn, chui vào đi về phía xa.
- Thật đáng sợ, sao lại đáng sợ như vậy, người này rốt cuộc là ai.
Gã bị doạ cho chỉ biết cắm đầu chạy, Lực Đế Chi Vương cũng đã bị đánh chết, chỉ dựa vào gã, sao có thể là đối thủ của đối phương.
Một bóng người không ngừng đi xuyên qua bên dưới lớp đá, đá lớn bị đụng thành từng lỗ hổng lớn.
- Ồ, hoá ra giáo đồ Thiên Thần giáo cũng nhát gan đến vậy, thế mà muốn chạy, ý muốn này cũng đẹp quá nhỉ.
Lâm Phàm cười, sau đó bật người lên nhảy về phía xa, đánh thẳng một quyền xuống mặt đất.
Bóng đen dưới lòng đất, chỉ cảm thấy phần eo bị thương nặng, phun một ngụm máu tươi ra.
- Không được, tuyệt đối không thể để bị đối phương bắt, nếu không sẽ chết.
Gã vùng vẫy, chỉ là khi có một bàn tay chụp lấy đầu gã thì đầu óc đã trở nên trống rỗng.
- Chạy cái gì, bổn phong chủ cũng đâu phải hổ ăn thịt người, hoảng hốt thế làm gì.
Lâm Phàm cười, một nụ cười xán lạn vô hại.
Bóng đen nhìn nam nhân trước mặt, nuốt nuốt nước bọt, mồ hôi hột lăn xuống, tay chân lạnh lẽo, hết cách rồi, thật sự không thể trốn được nữa.
- Thật ra thì ta rất thân thiện, chỉ cần ngươi nói cho ta vài tin tức hữu dụng, ta có thể cho ngươi một cơ hội sống, có muốn hay không, tranh thủ đi.
Lâm Phàm cười nói.
- Muốn.
Bởi vì căng thẳng, cơ thể bóng đen không ngừng run rẩy, gã thật không dám tưởng tượng, nếu như đối phương động thủ, kết cục của mình sẽ thê thảm đến bực nào.
- Nói, đám người Giáo vương đi đâu rồi?
Bây giờ Lâm Phàm chỉ muốn biết Giáo vương rốt cuộc đi đâu, thực lực được như hôm nay, thật ra đã đủ.
Thời gian Thiên Thần giáo tồn tại ở Viêm Hoa tông quá dài, cũng nên để cho nó biến mất trên mảnh đất này.
Dẫu sao, Viêm Hoa tông im hơi lặng tiếng đã lâu, cũng nên hùng mạnh hơn mới được.
Có điều, Thiên Thần giáo ẩn núp trên hết sức mảnh đất này khiến người ta đau đầu.
- Ta không biết, ta chỉ là một tên giáo đồ, thật sự ta không biết gì hết.
Con ngươi của bóng đen mở to, không ngờ đối phương sẽ hỏi tới vấn đề này.
- Ồ, không biết? Vậy thì vô dụng rồi, đồ vô dụng, thì chỉ có thể chết.
Sức lực trên năm ngón tay dần tăng thêm, bóng đen chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ra vậy, sau đó hô lên:
- Giáo vương đi tế đàn rồi.
- Tế đàn? Đó là thứ gì? Lâm Phàm hỏi.
Bóng đen sợ hãi vô cùng, đáp:
- Cái này ta thật sự không biết, ta chỉ là một tên truyền tin trong Thiên Thần giáo, ta chỉ biết trong khoảng thời gian trước Giáo vương đã đi tế đàn, phải phục sinh một nhân vật lớn nào đó, tất cả mọi chuyện đều là ta vô tình nghe được, còn tình huống cụ thể như thế nào, ta thật sự không biết.
- Phục sinh?
Giờ khắc này, Lâm Phàm đã bắt đầu khởi động bộ não không tính là hoạt bát lắm của mình.
Sau đó lấy ra một hạt châu màu xám, cũng chính là hạt châu mà Huyết Luyện Tôn Giả bảo mình không được làm mất, xem ra cái này đối với Thiên Thần giáo mà nói, có tác dụng rất lớn
Lại nghĩ đến hai người lùn.
- Xì, chẳng phải là hai tên lùn muốn làm Giáo vương sống lại sao, chuyện đơn giản như vậy, bổn phong chủ cũng có thể nghĩ ra được, còn lén lén lút lút tiến hành, chẳng vui gì cả.
Phanh!
Phần đầu vốn đang bị bàn tay chụp lấy, trong nháy mắt nổ tung, những vật đỏ đỏ trắng trắng dính lên ngón tay.
- Bẩn chết đi được.
Lâm Phàm hơi sững lại, sau đó than thở, không ngờ bởi vì thấy được sự thông minh của mình, có hơi kích động đã trực tiếp khiến đầu đối phương phát nổ, nghĩ lại thấy hơi có lỗi.
- Dựa vào tình huống hiện tại, tự mình muốn đi tìm nhất định không thể, chỉ có thể khiến cho Thiên Thần giáo tự lộ diện, hoặc là để đến khi Huyết Luyện Tôn Giả có tin tức mới sẽ thông báo cho mình.
Lâm Phàm vừa nghĩ, vừa lấy đi chiếc nhẫn trữ vật trên người bóng đen, mặc dù đối phương không hề mạnh nhưng mỗi một người đều có một kho báu nhỏ của riêng mình, cho nên, không thể khinh thường.
- Đi đến thành Vạn Hà xem tình hình bên ấy như thế nào, xem xem Đường quản lý thành trì tông môn của Viêm Hoa tông phát triển đến đâu rồi.
Hắn nghĩ tới sự tồn tại vừa thần thánh lại cao thượng ấy, đây chính là một bước cải cách không thể xem nhẹ.
Chui vào hư không, đi thắng về phương xa.
Thành Vạn Hà.
Khoảng thời gian này đã xảy ra biến hoá lớn, mà đối với những người dân thường mà nói, lại là một chuyện vô cùng tốt.
Thành Vạn Hà là một bến tàu lớn, rất nhiều cuộc làm ăn buôn bán đều được tiến hành tại đây.
Mà người dân làm việc trên bến tàu rất nhiều, đây cũng là kế sinh nhai duy nhất của bọn họ
Lần trước, một người quản lý bến tàu của Trần gia tộc, bởi vì tham lam, trực tiếp khấu trừ tiền công của người dân, tiền công trước kia là một tháng ba trăm Viêm Hoa tệ nhưng tên quản lý này lại ăn bớt mất một trăm tệ.
Lúc đó chuyện này đã gây nên sự phản đối của người dân làm việc ở bến tàu.
Loại chuyện như này đã từng rất dễ giải quyết, người quản lý bến tàu trực tiếp gọi người tới, chỉ cần ai dám phản đối, đều bị đánh cho nhừ tử.
Ngay khi con dân đang tuyệt vọng, tổ chức được gọi là “Đường quản lý thành trì tông môn” đã xuất hiện, bắt lại người quản lý cùng với mấy chục tên đánh người kia.
Đồng thời còn gọi những người bị trừ bớt tiền lương đi cùng một chuyến.
Ban đầu, người dân còn sợ, sợ trong chuyện này có vấn đề, sợ đi đến nơi nào đó rồi không ra được nữa.
Vẫn có con dân trong lòng căm giận, không phục, cứ nhắm mắt mà đi.
Đến nơi đó, chuyện khiến cho bọn họ không dám tin đã xảy ra.
Người quản lý bến tàu của Trần gia bị trách phạt, hơn nữa nghe nói còn bị nhốt mười năm, đồng thời những tên tham gia đánh đập người dân cũng bị nhốt lại một hai năm.
Cuối cùng, Tộc trưởng của Trần gia đích thân tới nhưng cũng vô dụng.
Tiền công được trả theo đúng lệ, còn có bồi thường, nói là phí tổn thất linh tinh gì đó, tới tay cũng đến những mấy nghìn Viêm Hoa tệ, điều này khiến cho con dân của Viêm Hoa tông đều ngây ngốc, tựa như đã phát hiện ra chuyện gì đó ghê ghớm lắm.
- Ông chủ, chuyện này là thật hay giả?
Lâm Phàm ngồi ở sạp trà ngoài trời, cười hỏi
Ông chủ quán trà đang bận rộn, vỗ ngực bảo đảm:
- Khẳng định là thật, vô cùng chính xác.
- Vậy còn có chuyện nào khác không?
Lâm Phàm cười, không ngờ Kim trưởng lão và Nhạc Hồi Thiên đúng là quản lý không tệ.
- Có chứ, còn có một chuyện lớn hơn nữa, thiếu gia Chu gia, Chu Thụy Sinh, hung hăng càn quấy đã quen, lần trước nhìn trúng một căn nhà của thương nhân, lập tức nói với người ta, bảo nhường lại căn nhà này, người ta nhất định không nhường. Sau đó hắn ỷ vào có thực lực, trực tiếp cắt đứt chân của người kia, lúc ấy chuyện này làm mưa làm gió ở trong thành
- Không ít người cũng tiếc thay, Chu gia ở thành Vạn Hà gia to nghiệp lớn, huống chi người gây ra chuyện là thiếu gia Chu gia, “Đường quản lý thành trì tông môn” nhất định không thể làm gì Chu thiếu gia. Khiến cho mọi người không ngờ là, người của Đường quản lý thành trì, cùng ngày đó đã đi đến Chu gia, trực tiếp phá cửa đi vào bắt lấy Chu thiếu gia, hơn nữa người phụ trách quản lý Đường lại tung một chưởng phá bỏ bản lĩnh của Chu thiếu gia, sau đó bắt phải bồi thường cho người ta không ít tiền bạc, còn bị nhốt lại, nghe nói cơ thể người kia bị thương nghiêm trọng, phải bị nhốt mười mấy năm.
Lâm Phàm đi tới thành Vạn Hà nhưng không hề tới “Đường quản lý thành trì tông môn” ngay lập tức, mà là đi loanh quanh một vòng ở trong thành hỏi thăm tình hình một lát.
Không ngờ tin tức có được không hề tệ.
Để tiền lên mặt bàn, Lâm Phàm đứng dậy đi thẳng.
Đến nay thành Vạn Hà vẫn nằm trong sự khống chế của tứ đại gia tộc, thế nhưng sự khống chế ấy đã bắt đầu dần dần yếu đi.
Cứ từ từ, cũng không thể quá vội vã.
Lúc đến “Đường quản lý thành trì tông môn”, bên ngoài rất ồn ào.
- Mấy người mau thả Thuỵ Sinh ra, sao các ngươi có thể làm càn như vậy.
Một ông lão đã rất cao tuổi, chống gậy đứng ở cửa, cái cổ ửng đỏ rướn lên gào:
- Ta đã chín mươi tám tuổi, trước giờ đều chưa từng thấy mấy người như các ngươi trong thành Vạn Hà này, năm đó tổ tông của Chu gia đã cùng với đại đế của Viêm Hoa tông đi lật đổ bạo quân, công lao hiển hách.
- Bây giờ các ngươi bắt con cháu của Chu gia đi, đây gọi là gì, đúng là làm càn
Ông lão tức giận đến cả người run rẩy, mà tộc trưởng Chu gia ở bên cạnh vỗ nhẹ vào sau lưng ông:
- Nhị gia gia bớt giận, bớt giận, cũng không thể vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sức khoẻ.
- Ảnh hưởng sức khoẻ chẳng sao, ta không thể nhìn bọn họ lật đổ quy củ của Viêm Hoa đại đế, đây là bọn họ đang tạo phản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận