Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 405: Sự Ra Đời Của Diễn Viên Gạo Cội

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-----------------
- Ai muốn tạo phản, to gan vậy.
Lúc này, Lâm Phàm bước ra từ trong đám người.
- Bọn họ, chính là bọn họ
Ông lão thấy có người hỏi, nâng ngón tay gầy đét lên, chỉ vào đám người Nhạc Hồi Thiên:
- Bọn họ đang muốn lật đồ đại đế Viêm Hoa tông. Năm đó những gia tộc này vì trợ giúp Viêm Hoa đại đế, đã bỏ ra cái giá cực lớn, hôm nay ngay cả hậu nhân cũng bị bắt lại, đây chính là tạo phản. Hôm nay, lão già sẽ dùng nhiệt huyết còn lại trên cơ thể này, để cho các ngươi biết, các ngươi đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào.
- Ai nha!
Giờ khắc này, ông giã ném cây gậy trong tay đi, muốn đâm vào tượng đá ở cửa để tự tử.
- Nhị gia gia, không thể.
Tộc trưởng của Chu gia lập tức tiến lên kéo ông lão lại, đồng thời nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần con ta có thể ra ngoài, bao nhiêu tiền ta cũng trả.
Ông lão hiểu ý, sau đó hô to:
- Ngươi đừng kéo lão già này, để lão đâm chết ở đây, dùng máu của ta, để tỏ rõ sự bất công này.
Mọi người ở xung quanh, thấy tình huống này, đều tức giận không thôi, bọn họ biết ông lão này là người như thế nào, sống rất lâu, địa vị ở thành Vạn Hà cũng rất cao.
Tứ đại gia tộc mặc dù không coi lão ra gì nhưng ngoài mặt, vẫn tỏ vẻ rất tôn kính.
Có điều tuyệt đối cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là có tuổi nghề thâm niên, cho nên bọn họ không dám nói thêm cái gì.
- Con mẹ ngươi thật giỏi diễn trò, già vậy rồi còn lắm chuyện.
Lâm Phàm lắc đầu, hơi buồn cười.
- Đệ tử Nhạc Thiên Hồi tham kiến sư huynh.
Nhạc Thiên Hồi cung kính nói.
Tộc trưởng Chu gia thấy có người đến, lại ngây người đứng tại chỗ, ông vĩnh viễn cũng sẽ không quên một màn ngày đó, có lúc nhắm mắt lại, cũng có thể nghĩ tới.
- Lâm phong chủ.
Tộc trưởng Chu gia cúi đầu, không dám càn rỡ ở trước mặt người này.
Lão giả thấy những người này cung kính như thế, lập tức hiểu, xem ra vị này là một nhân vật lớn, sau đó năng lượng diễn trò tăng lên mười phần:
- Hoá ra là đại nhân tới, vậy lão đây sẽ đập đầu vào tượng đá trước mặt đại nhân, để đại nhân nhìn xem, máu của lão già này vẫn còn nóng.
Nói xong, lập tức lao đầu qua.
Ông lão nghĩ, đợi lát nữa tộc trưởng Chu gia không kéo lấy lão, vậy thì nhất định vị đại nhân này sẽ kéo.
Chỉ có điều, ông nghĩ sai rồi, tộc trưởng Chu gia đứng ở nơi đó, không dám lộn xộn.
Mà Lâm Phàm thì bắt đầu trao đổi với Nhạc Hồi Thiên, đối với ông lão đang muốn đập đầu vào tượng đá kia chẳng có chút hứng thú nào.
Đập thì đập đi.
Chỉ là khi đó, phải dọn dẹp vết máu có chút phiền phức mà thôi.
Lúc ông lão chuẩn bị đập vào tượng đá, lại phát hiện không có ai ngăn mình lại, nhất thời hoảng sợ, sau đó làm bộ trật chân té, ngã nhào xuống đất.
Ông lão nước mắt giàn giụa, cầm hòn đá to bằng hạt gạo ở dưới chân lên, đầy vẻ bi thương chỉ vào nó: "Được lắm, được lắm, ngay cả một cục đá, cũng muốn ngăn lão già này, thiên lý ở đâu, Viêm Hoa đại đế ở đâu chứ."
- Lâm sư huynh, cái này...
Lâm Phàm xua tay:
- Không cần phải để ý đến, làm xong chuyện của các ngươi là được.
- Vâng.
Nhạc Hồi Thiên gật đầu.
Lâm Phàm nói:
- Kim trưởng lão đâu?
- Kim trưởng lão đang tuần tra ở ngoại thành, khoảng thời gian trước, có giáo đồ của Thiên Thần giáo đi ngang qua, bị Kim trưởng lão giết chết mấy người, còn lại đều chạy hết. Kim trưởng lão lo sẽ còn có giáo đồ ẩn núp, gần đây vẫn luôn ở ngoại thành kiểm tra.
Nhạc Hồi Thiên nói.
Lúc này, ông lão kia kéo ống tay áo của Lâm Phàm:
- Vị đại nhân này, lão muốn chết để tỏ rõ ý nguyện nhưng hòn đá này lại cản đường đi, đó chính là thiên ý, thiên ý không thể để lão đây chết đó
- Tổ tiên Chu gia của tứ đại gia tộc trong Vạn Thành, đã từng vì Viêm Hoa đại đế cúc cung tận tụy, góp hết gia tài, lật đổ bạo quân, mà Viêm Hoa đại đế có ân với những điều này, lập quy củ, sau này gia tộc của các thành phụ thuộc vào Viêm Hoa tông nhưng mỗi tộc tự phát triển riêng, hôm nay đời sau của Chu gia đã có công lao hiển hách, chỉ là đả thương một thương nông, sao lại phải chịu sự đối đãi này chứ.
Ông lão nói vô cùng cảm động, dường như đang dùng một trái tim chân thật để cảm động đến Lâm Phàm, khiến hắn nhớ lại một thời đã qua.
- Hai người các ngươi qua đây.
Lâm Phàm ngoắc tay, gọi hai tên đồ đệ tới:
- Mỗi người đỡ một bên cánh tay, đưa ông lão này về cho ta, đừng có chuyện gì cũng chĩa mũi vào.
- Vâng, sư huynh.
Hai tên đệ tử gật đầu, sau đó trực tiếp nhấc ông lão lên, lôi về phía xa.
- Các ngươi không thể như vậy, đây là các ngươi đang tạo phản.
Ông lão gào rát cổ họng nhưng hai tay lại bị hai tên đệ tử kẹp lấy, đương nhiên không có bất kỳ đường phản kháng nào.
- Tộc trưởng Chu gia, ông muốn làm gì?
Lâm Phàm hỏi.
Cơ thể tộc trưởng khẽ run lên, vội vàng tiến lên:
- Lâm phong chủ, xin tha thứ, con ta vẫn còn nhỏ, chỉ vì xung động gây ra chuyện, xin cho một lần cơ hội.
- Con ông bao nhiêu tuổi?
Lâm Phàm hỏi.
- Hai... hai mươi bốn.
Lâm Phàm cười:
- Đã không nhỏ nữa, đừng nói chuyện này nữa nhưng ông cứ yên tâm, Quyển phong chủ thành lập “Đường quản lý thành trì tông môn” cũng không phải để đối phó gia tộc các vị, mà là Thiên Thần giáo hoành hành, không thể không đề phòng, nếu thiếu gia Chu gia này gây chuyện, vậy thì ở đây tự sửa đổi là được.
Sau đó nhìn về phía người dân ở xung quanh, cười nói:
- Các con dân của Viêm Hoa tông, “Đường quản lý thành trì tông môn”, mặc dù dùng để chống lại Thiên Thần giáo nhưng bất kể như thế nào, cũng là đường khẩu của tông môn, cho nên có xảy ra chuyện gì không công bằng phải lẽ, có thể tới nơi này thông báo, chuyện gì có thể can thiệp sẽ can thiệp, mà chuyện không thể chắc cũng không có.
Người dân vây xem xung quanh, trên mặt đầy vẻ vui mừng, bọn họ thật sự rất thích “Đường quản lý thành trì của tông môn”, nó khiến bọn họ có được cảm giác an toàn tuyệt đối.
Chu gia tộc trưởng nhìn Lâm Phàm, sắc mặt tái nhợt, đây rõ ràng là đi đối phó với tứ đại gia tộc.
Khoảng thời gian gần đây, tứ đại gia tộc đều chịu sự tấn công, không ít chuyện đều có sự can thiệp của Đường quản lý này.
Nội bộ Đường quản lý.
- Nhạc sư đệ, gần đây tứ đại gia tộc này có chống cự hay không?
Lâm Phàm hỏi.
Nhạc Hồi Thiên nói:
- Tứ đại gia tộc đích thực có hoành hành bá đạo trong thành Vạn Hà nhưng có chúng ta ra mặt, gần đây đã thu liễm đi nhiều, mà chuyện chỗ bến tàu, cũng cho sư đệ cai quản, về chống cự, cảm giác vẫn luôn chống lại chúng ta.
Lâm Phàm cười:
- Vậy không sao, chống cự cũng tốt, cứ dựa theo dặn dò của ta đi làm là được.
- Vâng.
Nhạc Hồi Thiên gật đầu, căn cứ vào tình hình của Lâm sư huynh, bọn họ đã giải quyết rất nhiều chuyện.
Chuyện tứ đại gia tộc cho vay nặng lãi ở thành Vạn Hà rất là phổ biến, bình thường lãi về rất cao, chỉ cần có người tìm tứ đại gia tộc mượn tiền, như vậy trên cơ bản cả đời khó mà trả hết.
Vì vậy, phóng đại mà nói, hầu hết con dân của thành Vạn Hà, đều đang làm thuê cho tứ đại gia tộc.
Có điều loại tình huống này đã không còn tồn tại, lần trước Nhạc Hồi Thiên đã tìm được một manh mối, giúp được một ông chủ tiệm trà, giải quyết ổn thoả một khoản vay nặng lãi.
Sau đó, không ít con dân cũng tìm tới, cuối cùng giải quyết từng vụ một.
Mặc dù khiến cho tứ đại gia tộc rất khó chịu nhưng dựa vào lời của Lâm sư huynh đã nói, khó chịu là chuyện của bọn họ, không cần để ý.
- Nhạc sư đệ, có chuyện rồi.
Lúc này, Kim Quyền vội vã chạy tới, khi tiến vào bên trong điện thấy Lâm Phàm, lập tức cung kính nói:
- Lâm phong chủ.
Ông đã biết chuyện một mình Lâm sư huynh trấn áp năm vị Bán Thần.
Khi nghe ngóng được chuyện này, vô cùng khiếp sợ.
- Kim trưởng lão, có chuyện gì?
Lâm Phàm hỏi.
- Lâm phong chủ, cách ngoại thành trăm dặm, ta phát hiện bóng dáng của Thiên Thần giáo, hơn nữa nhìn tình huống, lượng người không hề ít.
Kim Quyền đáp lại.
Khi phát hiện chuyện này, ông cũng lấy làm kinh hãi, dẫu sao trước giờ Thiên Thần giáo luôn ẩn náu rất kín đáo, rất ít khi xuất hiện trước mặt người đời.
- Ngoài trăm dặm? Bổn phong chủ đi xem tình hình thế nào, các ngươi ở trong thành là được
Bây giờ hắn lại rất hứng thú với đám Thiên Thần giáo này.
Trực tiếp trốn vào hư không, xông về hướng mà Kim trưởng lão nói.
Trăm dặm, chẳng qua chỉ là công pháp trong nháy mắt.
Dựa vào thực lực của hắn bây giờ, đến hư không cũng phải nhường đường.
- Nơi này còn lưu lại mùi vị, không tốt đẹp lắm.
Lâm Phàm đứng trên không trung, chóp mũi ngửi ngửi, trong không khí có một chút mùi vị tiềm ẩn, người bình thường không thể ngửi thấy được.
Vấn đề tại sao mũi còn thính hơn cả mũi chó này, bây giờ hắn rất khó trả lời.
- Không khí lưu thông, vậy để Quyển phong chủ nhìn xem, mùi này tới từ đâu.
Thở mạnh một hơi, sau đó lại hít thật sâu, cơ thể nghiêng về phía sau, lỗ mũi phóng đại, trực tiếp hấp thu bốn phương tám hướng thậm chí là vạn vật trong hư không hệt như máy hút bụi vậy.
Lập tức, gió lớn nổi lên, phía dưới tiếng lá cây xào xạc vang lên.
Một vài yêu thú đang nằm im nghỉ ngơi ở đó, đột nhiên, cơ thể bị xê dịch, sau đó bắt đầu bay lơ lửng, doạ cho đám yêu thú dùng hai móng vuốt sống chết bấu chặt vào trên cây..
Xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phù!
Hắn chợt thở phào một hơi, kịch liệt ho khan, chiêu này đúng là không chơi được, hít vào toàn là bụi bặm.
Lúc này, tinh quang trong mắt Lâm Phàm chợt lóe lên.
- Tìm được rồi, mùi này khiến người ta rất khó quên
Một đường ánh sáng lung linh vụt qua không trung.
- Ấy, không ngờ lại đến dòng sông của Thiên Hà.
Phương xa, bên trên dòng sông của Thiên Hà, mấy bóng ảnh quanh quẩn trên không trung, tạo thành một tòa đại trận.
Mà ở bên bờ, vô số thi thể nằm la liệt, những thi thể này đã chết, phần cổ bị một đao cắt rời, máu tươi tụ lại một chỗ.
Điều này khiến Lâm Phàm vô cùng đau lòng, một số lượng lớn như vậy, cứ như vậy chết sạch.
- Này, mấy người các ngươi đang làm gì đó? Có biết các ngươi làm vậy là trái với quy củ mà Lâm phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông đã đề ra hay không, các ngươi đã làm ô nhiễm tự nhiên.
Một tiếng nổ rền vang.
Mấy bóng ảnh lượn lờ ở đó, lúc nghe được giọng nói này, chợt cả kinh, lúc quay đầu lại nhìn.
Từng người một đứng lên.
- Vô Địch phong Lâm Phàm.
- Ai u, còn biết ta nữa, xem ra danh tiếng của bổn phong chủ cũng càng ngày càng rộng nha.
Lâm Phàm cười đắc ý, không ngờ bây giờ người trong nội bộ của Thiên Thần giáo cũng đã biết danh tiếng của mình, xem ra không uổng phí thời gian lâu như vậy mình không ngừng chăm chỉ chém giết giáo đồ của Thiên Thần giáo.
Đối với giáo đồ của Thiên Thần giáo, bọn họ sợ hãi Lâm Phàm của Vô Địch phong, bởi vì người này, luôn dây dưa với Thiên Thần giáo bọn họ, giết chết giáo đồ Thiên Thần giáo ở mọi thành trì.
Thậm chí rõ ràng đã mạnh mẽ như vậy, vẫn còn luôn nhằm vào những giáo đồ tầm thường của Thiên Thần giáo.
Đây là kiểu trơ tráo đến mức nào.
- Các ngươi đang làm gì? Giáo vương đâu, mau bảo hắn ra đây.
Lâm Phàm hô lên, xem ra lần này, có cơ hội để tóm cổ cả bọn rồi.
Tám vị cấp cao của Thiên Thần giáo khoác hắc bào, hai mắt nhìn nhau một cái:
- Xuất thủ, hắn chỉ có một mình, chúng ta có cơ hội kết trận!
Lập tức, tám vị Thiên Thần giáo cấp cao bùng nổ sức mạnh vô tận, tám luồng sức mạnh này tập hợp lại với nhau.
- Ôi, người nào không chịu nói chuyện đàng hoàng, là lại làm người khác thấy ghét
Lâm Phàm lắc đầu, nắm tay thành quyền mạnh mẽ tung ra.
Sức mạnh bùng nổ, trực tiếp bao vây lấy tám vị Thiên Thần giáo cấp cao.
Phanh!
Bảy tiếng nổ vang lên, cơ thể trực tiếp nổ tung, máu tươi rơi xuống.
Cuối cùng chỉ có một vị Thiên Thần giáo cấp cao luống cuống đứng đó, gã không dám tin, bảy vị cấp cao kia cứ thế mà chết...
Lâm Phàm đi tới, trên mặt mang theo nụ cười:
- Ngươi may mắn, vô cùng thông minh, không bị bổn phong chủ đánh chết, bây giờ nói chuyện cho đàng hoàng, các ngươi đang làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận