Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 406: Phải Chịu Uất Ức Đến Nhường Nào

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Sâu dưới đáy dòng sông Thiên Hà, tế đàn đã chuẩn bị ổn thỏa.
- Buông ta ra tên khốn khiếp nhà ngươi! Lão tử là Quân Vô Thiên đây, ngươi muốn làm gì?
Quân Vô Thiên giận dữ hét lên. Hắn không ngờ bị kẻ thù truyền kiếp kia đánh nhiều lần. Đang yên ổn nằm trong địa ngục Luyện Huyết, lúc mở mắt ra bỗng nhiên lại tới đây.
- Không ngờ lại bị phát hiện.
Hai tên lùn đã không ẩn núp nữa mà cầm những đồ vật đã chuẩn bị ra.
- Giáo vương đại nhân, chúng ta nhất định sẽ phục sinh ngài, sẽ rất nhanh. Không bao lâu sau ngài có thể thoát khỏi bóng tối vô tận."
Quân Vô Thiên vùng vẫy nhưng dù có giãy giụa như thế nào cũng vô dụng, muốn hóa thân thành huyết trùng, nhưng xích sắt quấn quanh người như có một sức mạnh huyển ảo ngăn hắn ta lại.
- Hai tên lùn ngu xuẩn các ngươi, mau thả ta ra!
Quân Vô Thiên tức giận mắng, hai tên lùn này khiến hắn ta có cảm giác hoảng sợ, nhất là trận văn ở giữa kia toả ra một loại hơi thở từ địa ngục. Dù là chưa từng tiếp xúc nhưng mới chỉ cảm nhận loại khí tức này cũng khiến cho hắn ta như bị thứ gì đó dẫn dắt vậy.
- Không có được hạt châu, chỉ có thể dùng sức mạnh của hai người chúng ta để thay thế.
Hai tên lùn không thể chờ được nữa, Thiên Thần giáo cận kề nguy hiểm, chỉ có giáo vương xuất hiện mới có thể dẫn Thiên Thần giáo đi lên thần đàn.
Có điều viên châu hội tụ sức mạnh giáo vương của các triều đại kia lại bị đám người khó dây vào của Viêm Hoa tông lấy được, tất cả chỉ đành dựa vào bọn họ.
Lúc này, phía trên tế đàn có máu tươi đổ xuống, bao trùm bốn phía, chảy vào trong trận văn. Lập tức huyết quang dâng trào, xuyên qua mọi vật.
- Đến phiên chúng ta rồi, giáo vương đại nhân, bây giờ bọn ta đón ngài trở về.
Hai tên lùn cắt cổ tay, máu tươi tí tách tí tách nhỏ xuống chính giữa trận văn.
Mấy thi thể bị trói trên cột đột nhiên giãy giụa trông vô cùng dữ tợn.
Lâm Phàm cười nói:
- Nào, chúng ta từ từ nói chuyện, đừng căng thẳng. Bổn phong chủ rất thân thiện. Mặc dù ngươi là Thiên Thần giáo nhưng thế gian vạn vật, sinh mạng đáng quý nhất, bổn phong chủ đương nhiên sẽ không vô cớ giết ngươi, đúng không?
Người mặc hắc bào cấp cao nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn sang bên cạnh. Vốn đã có bảy người biến thành máu thịt, hài cốt đã không còn từ lâu.
- Ban ngày mặc hắc bào làm gì, lộ cái mặt ra ngắm nhìn thế giới này tốt đẹp biết bao.
Bàn tay Lâm Phàm chống lên đầu đối phương, kéo hắc bào xuống, để lộ mặt mũi tên cấp cao này.
Có điều Thiên Thần giáo cấp cao này trên đầu đầy mồ hôi, mồ hôi chảy thẳng xuống, hiển nhiên đã bị doạ sợ.
- Trông ngươi đúng là hơi xấu thật!
Lâm Phàm quan sát, đây có thể coi là tên giáo đồ Thiên Thần giáo xấu nhất hắn từng gặp. Ngũ quan lệch lạc, mắt to mắt nhỏ, khuôn mặt không mấy hài hòa. Hắn nói tiếp:
- Tuy nhiên bổn phong chủ không phải người nhìn mặt mà bắt hình dong, mặc dù ngươi rất xấu nhưng theo ta thấy, linh hồn đen tối của ngươi rất thú vị. Nghe lời, nói cho ta biết, các ngươi đang làm gì?
Lâm Phàm cười, bàn tay nhẹ nhàng sờ đến sau ót đối phương, sờ rất nhẹ, y như đang xoa đầu một con mèo vậy. Giáo đồ Thiên Thần giáo mở miệng nói:
- Không làm gì hết.
Bốp!
Bàn tay vốn còn đang nhẹ nhàng xoa đầu đối phương đột nhiên đập mạnh một cái vào sau ót.
- Không làm gì mà lại chết nhiều người như vậy, vậy nếu làm rồi thì chẳng phải sẽ long trời lở đất sao? Nói thật, nếu không bổn phong chủ sẽ không vui đâu.
Thiên Thần giáo này dám nói không làm gì cả, rõ ràng là đang trêu đùa chỉ số thông minh của Lâm Phàm.
Giáo đồ Thiên Thần giáo chợt cúi đầu xuống, cuối cùng chậm rãi ngẩng lên, hốc mắt có gì đó là lạ, cứ như đã chịu phải uất ức gì lớn lắm. Hắn ta là giáo đồ Thiên Thần giáo, lại là nhân vật cấp cao, chỉ có bọn họ gây khó dễ cho người khác, chứ không có ai có thể làm khó bọn họ.
Giáo đồ Thiên Thần giáo nhỏ giọng lầm bầm:
- Sống nhục nhã, không bằng chết tôn nghiêm.
- Ngươi nói gì?
Lâm Phàm hỏi, hắn cảm giác dường như người này đã nói gì đó nhưng không nghe rõ lắm. Bỗng nhiên, năm ngón tay của giáo đồ Thiên Thần giáo đột nhiên tấn công về phía Lâm Phàm.
- Ta nói sống nhục nhã, không bằng chết tôn nghiêm.
Một tiếng rống giận, hốc mắt ửng đỏ, không thể chịu đựng được nỗi nhục nhã này nữa.
Xoẹt! Một đường kiếm hiện lên xen lẫn với máu, một cánh tay bay lên không trung rồi rơi xuống đất.
- Đừng manh động, khai thật các ngươi rốt cuộc đang làm gì?
Lâm Phàm híp mắt, thật không ngờ giáo đồ Thiên Thần giáo này cũng cứng đầu thật.
Giáo đồ Thiên Thần giáo phá lên cười:
- Ha ha ha! Giáo vương đại nhân sẽ báo thù cho chúng ta, phong chủ Lâm Phàm Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, ngươi ngông cuồng không được bao lâu đâu."
Đột nhiên từ dưới đáy nước, hai bóng người bay thẳng lên trời, sau đó tấn công về phía xa.
- Ra rồi.
Ánh mắt Lâm Phàm hơi híp lại, tiện tay đập vỡ đầu tên giáo đồ Thiên Thần giáo này, thuận tay lấy chiếc nhẫn trữ vật đi, lập tức đuổi theo.
- Đứng lại cho bổn phong chủ, đừng tưởng các ngươi có thể chạy thoát.
Hắn không ngờ hai dáng người thấp lùn này cuối cùng cũng xuất hiện, xem ra chính là song ma Âm Dương mà sư phụ đã nói.
Trong hư không, hai bóng hình thấp lùn bay như gió.
- Âm, muội đi về phía bên kia, để ta đánh lạc hướng hắn.
Một trong song ma Âm Dương mở miệng nói, trong cơ thể bé nhỏ chứa đựng sức mạnh rất lớn, mặc dù mặt mũi tà ác nhưng lúc này lại lộ rõ vẻ kiên định. Lúc này Âm nói:
- Dương, ca sẽ chết đấy, nếu như chúng ta đi cùng nhau thì có thể cùng đấu với hắn một trận
- Không còn hy vọng nữa, thực lực của tên này quá mạnh, bốn vị quân chủ của Thánh Đường tông đều không phải là đối thủ của hắn, hai người chúng ta liên thủ cho dù có thể bùng nổ sức mạnh của Bán Thần thì cũng không phải là đối thủ của hắn.
Âm nhe miệng ra để lộ hàm răng sắc nhọn, rất không cam lòng.
- Rồi sẽ có một ngày tên đáng ghét kia chết không có chỗ chôn. Viêm Hoa tông của hắn cực kỳ ngu muội, cho rằng tất cả những gì chúng ta đã làm là vì điều gì chứ, đều là vì để cho giáo vương đại nhân có thể xuất hiện lần nữa.
Dương cười, ánh mắt phẫn nộ nhìn ra phía sau lưng, phát hiện đối phương càng ngày càng gần. Dương bắt đầu gấp gáp:
- Đi, đừng dề dà nữa.
- Ca!
Âm nhìn về phía Dương, ánh mắt dường như là ly biệt. Mặt mũi vốn dữ tợn của Dương trong khoảnh khắc nào đó đã hiện ra vẻ dịu dàng nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
- Muội muội, mau đi đi. Đừng nghĩ chuyện báo thù cho ca, hãy ẩn náu và chờ đợi giáo vương đại nhân tìm thấy muội.
Lúc này Âm không do dự nữa, bay thẳng về một hướng khác, sau đó biến mất khỏi tầm mắt.
- Ma Dương diệu thế.
Có điều vào lúc này, Lâm Phàm phát hiện khoảng không gian phía trước là một vùng lửa đỏ, trong ngọn lửa đỏ đó có bóng hình của ma quỷ sôi trào. Tên lùn đứng ở đó, trên cơ thể toả ra hơi thở nồng nặc, tạo thành một cảnh tượng vô cùng kì dị.
- Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, ngươi nhiều lần cản trở Thiên Thần giáo của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tay.
- Hay lắm, để cho người đồng hành của ngươi đi trước rồi, xem ra có chút cá tính, như vậy thì cứ đập chết ngươi trước rồi nói sau.
Lâm Phàm cười, trực tiếp tung ra một quyền, sức mạnh cuồng bạo điên cuồng gào thét, trong nháy mắt đã đập vỡ cảnh tượng kì lạ này.
- Đáng ghét!
Ánh mắt Dương lóe lên vẻ hung dữ, sau đó chui sang một hướng khác.
- Không đánh lại mà chạy à, nghĩ rằng chân của bổn phong chủ rất ngắn sao?
Trong một rừng cây vốn đang rất yên tĩnh, bất chợt có một bóng hình rơi từ không trung đập thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố sâu hoắm.
- Hoá ra giáo vương Thiên Thần giáo có dáng vẻ này, thật đúng là khiến người ta tiếc nuối.
Lâm Phàm hạ xuống từ trên không trung, đứng ở bên mép hố sâu, mắt nhìn xuống cơ thể nhỏ bé nằm trong vũng máu ở phía dưới.
- Ha ha ha!
Lúc này, Dương nằm trong hố sâu cười đến điên cuồng, sau đó hóa thành một chùm sáng chói mắt lao thẳng về phía Lâm Phàm.
Lạch cạch!
Lâm Phàm đưa tay ra bóp lấy cổ Dương.
- Thực lực của ngươi rất yếu, có phải chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày như hôm nay. Dẫu sao chuyện xấu các ngươi làm đã quá nhiều.
Dương vật lộn, bộ mặt dữ tợn với con ngươi lóe lên vẻ giận dữ.
- Hừ, chuyện xấu sao? Như nhau cả thôi, Viêm Hoa tông đối xử với bọn ta như thế nào, bọn ta sẽ đối xử lại như thế. Bởi vì bị quái dị bẩm sinh nên bị coi là yêu ma, nếu như không phải có giáo vương đại nhân thu nhận, bọn ta đã chết từ lâu rồi nhưng bây giờ tất cả đều đã thành công."
- Ha ha ha!
- Tới đi, có giỏi thì động thủ, một ngày nào đó giáo vương đại nhân sẽ báo thù cho chúng ta.
Dương ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh biếc sau đó nhắm mắt lại, hàng nước mắt rơi xuống, trong lòng gào thét:
- Giáo vương đại nhân, Dương đi trước đây, không thể báo đáp ân tình của ngài, nguyện kiếp sau còn có thể bầu bạn ở bên cạnh ngài.
Nước mắt rơi xuống cổ tay của Lâm Phàm.
- Vậy thành toàn cho ngươi, tên lùn.
Lâm Phàm cười, giáng xuống một chưởng.

Trong tế đàn, một cục thịt màu đỏ khổng lồ bị máu me bao phủ xung quanh, dường như có tiếng tim đập từ bên trong truyền ra. Bỗng nhiên, viên thịt đỏ cực lớn này chợt nhảy lên, xông phá vách đá phía trên, trực tiếp bay về hư không ở phía xa.
Qua hồi lâu…
- Điệu hổ ly sơn, đúng là thô bỉ.
Lâm Phàm bay lơ lửng phía trên, đáp thẳng xuống xuyên qua dòng sông Thiên Hà. Quả nhiên, phía dưới có một cửa hang mà nước của Thiên Hà không thể chảy vào, bị một màn sáng ngăn lại. Khi rơi vào bên trong tế đàn, nhìn cảnh tượng xung quanh, thật không ngờ Thiên Thần giáo lại đang sắp xếp ở đây để phục sinh lại giáo vương chân chính. Ở giữa trận văn ảm đạm không có ánh sáng nhưng lại có vài đồ vật lẳng lặng nằm ở nơi đó. Hắn cầm lên ngửi ngửi, những chất khí còn sót lại hít vào cơ thể.
- Đây là sức mạnh tín ngưỡng.
Cột ở xung quanh chỉ còn lại xác khô nhưng một cây cột trong đó lại trống rỗng không có gì, có điều phía trên còn một vật dính màu đỏ sền sệt.
- Như vậy chứng tỏ đã thành công rồi, giáo vương nhậm chức đã sống lại?
Nếu quả thật là như vậy thì hay rồi. Rời khỏi nơi này phải trở về nói cho sư phụ biết chuyện, dẫu sao lần này là giáo vương chân chính chứ không phải là hai tên lùn kia giả mạo.
Ở một nơi ẩm ướt u tối, viên thịt đỏ khổng lồ rơi xuống mặt đất, lẳng lặng nằm ở đó. Mặt đất gồ lên giống như có vật gì đang hoành hành bên dưới.
Đột nhiên mặt đất nổ tung, một con quái vật dữ tợn xuất hiện. Đó là một con giun tám đầu tám đuôi.
- Thứ gì vậy, không chào hỏi tiếng nào đã dám đến lãnh địa của bổn toạ, chẳng lẽ không coi bổn toạ ra gì sao?
Đây là con giun tám đầu tám đuôi đã bị Lâm Phàm chặt đứt hai lần chỉ bằng một cái xoay mình.
- Quả trứng lớn này ẩn chứa một sức mạnh kinh người, nếu như nuốt trọn, có lẽ bổn tọa có thể tiến hoá luôn rồi.
Giun tám đầu tám đuôi thèm thuồng nhìn quả trứng lớn kia, xông thẳng tới. Có điều, khi đến gần, trong viên thịt đỏ hình cầu kia xuất hiện một cánh tay đột nhiên thò ra, chụp lấy đầu con giun. Điều này khiến con giun sợ đến hồn bay phách tán.
Tại sao có cánh tay thò ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận