Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 408: Bi Kịch Của Thánh Đường Tông

Bên trong đại điện của Thánh Đường Tông, mấy vị Bán Thần Quân Chủ bất đắc dĩ lắc đầu, đường đường là quân chủ Thánh Đường Tông đi một chuyến đến Viêm Hoa Tông lại bị người của Phong chủ đánh bại rồi giam ở đó, còn cần đến quân chủ tông môn cùng nghĩ cách cứu ra. Chuyện này thật đúng là mất mặt mà. Chích Diệu Quân Chủ bất mãn nói:
- Bốn người các ngươi thật đúng là làm mất hết mặt mũi của tông môn. Hỗn Loạn, Thần Trật, Chế Tài, ba ngươi nhìn bộ dáng của mình xem, làm gì còn cái khí thế của quân chủ Thánh Đường Tông.
Thánh Đường Tông từ ngày thành lập đến nay là một trong những tông môn lớn trên thế gian, dựa vào thực lực lớn mạnh đã trở thành đệ nhất tông môn, có rất nhiều tông môn phục tùng. Bây giờ chỉ là một Viêm Hoa Tông cỏn con mà lại khiến cho Thánh Đường Tông mất thể diện như vậy, sau này làm sao có thể khiến tông môn khác tin phục.
- Con mẹ nó lão tặc Chích Diệu, lão tử làm mất mặt ngươi, còn ngươi là đồ rác rưởi xen vào việc của người khác.
Phun Thánh Chế Tài lấy lại tinh thần, lập tức mắng chửi Chích Diệu Quân Chủ.
Chích Diệu Quân Chủ vốn cũng chỉ là muốn nói một vài câu để bốn người bọn họ nhớ kỹ nhưng không nghĩ tới Chế Tài lại mắng người như vậy. Mấy quân chủ xung quanh chợt sững sờ, kinh hãi nhìn Chế Tài. Đây là Chế Tài mà bọn họ biết sao?
Chích Diệu không thể nhịn được nữa, đột nhiên đạp bàn đứng dậy, căm tức nói:
- Chế Tài, ngươi muốn gì?
- * mẹ ngươi.
Chế Tài Quân Chủ tùy tiện nói.
- Ngươi...
Chích Diệu tức giận đến đỏ bừng cả cổ:
- Chế Tài, ta thấy ngươi hình như điên rồi, dám cả gan ở trong đại điện nói ra những lời này.
Thánh Cược Thần Trật cười nói:
- Chích Diệu, ta đánh cược với ngươi xem Chế Tài có dám * mẹ ngươi hay không, ta cược không dám.
Trong nháy mắt, bên trong đại điện loạn hết cả lên.
- Im lặng.
Thánh Chủ đang ngồi trên bảo tọa lên tiếng, cỗ uy thế kinh hãi kia khiến đám người yên tĩnh lại.
- Như Thánh Chủ nói, Viêm Hoa Tông muốn tiền chuộc là mười viên thiên đan, ba mươi quyển Thiên giai công pháp, năm mỏ quặng Nguyên tinh. Đây chính là một món khổng lồ, đối với tông môn của chúng ta mà nói, đó cũng là vấn đề lớn.
Thiên Dụ Quân Chủ nói trong đó mỏ quặng Nguyên Tinh là quý giá nhất. Thiên đan gì đó cũng không phải là vấn đề lớn lao lắm, chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu thì có thể luyện chế ra nhưng còn mỏ quặng Nguyên tinh thì rất khó kiếm. Chỉ vì chuộc về bốn người này mà phải tiêu hao một lượng khổng lồ như vậy, nếu họ không phải là Bán Thần thì tông môn cũng không trả một cái giá lớn như vậy.
Thánh Chủ nói:
- Ngươi thấy được phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa Tông, người này như thế nào?
Nghĩ đến tên kia, trong lòng Thiên Dụ Quân Chủ liền tức giận, đó là một tên hỗn xược đáng hận, ban ngày ban mặt mà chẳng kiêng nể gì hết.
- Rất mạnh, mặc dù chưa đến Bán Thần nhưng thực lực đã ngang bằng với Bán Thần, thậm chí Bán Thần cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ngay cả bà cũng không nghĩ trên thế gian này có tên biến thái như thế, chưa là Bán Thần mà đã có thể trấn áp được Bán Thần, nếu để hắn đột phá đến Bán Thần thì cả trời đất này bị đối phương lật tung lên còn gì.
Trong lòng Chích Diệu Quân Chủ kinh hãi. Kinh khủng, thật sự là kinh khủng.
- Thánh Chủ, ta nghĩ là nên trừng trị Viêm Hoa Tông, nếu như để mặc cho bọn chúng phát triển, sau này sẽ gây ra phiền toái cho tông môn ta.
Một quân chủ đề nghị. Ông ta chắc chắn không thể ngồi nhìn Viêm Hoa Tông ngày càng lớn mạnh, nhất định phải bóp chết mọi mối nguy từ trong trứng nước.
Thánh Chủ im lặng suy nghĩ, bây giờ tông môn không yên ổn, Bán Thần mất tông môn đang như hổ đói rình mồi. Hiện tại đang đuổi giết nên tạm thời không xảy ra chuyện gì.
- Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi cho tốt đi.
Thánh Chủ phất tay với bốn vị quân chủ kia.
- Rõ.
Ánh mắt Lôi Đình nhìn chằm chằm mọi người xung quanh, thấy trên người bọn họ mang theo đồ vật thì trong lòng hơi kích động, nhưng dưới tình huống như vậy chắc chắn không thể hạ thủ. Cái này không phải là trộm, mà là trắng trợn cướp đoạt, không phải là phong cách của ông ta.
Phun Thánh Chế Tài chắp tay:
- Đa tạ con mẹ Thánh Chủ.
Quân chủ xung quanh nghe thấy lời này lập tức giận dữ:
- Chế Tài, nói chuyện với Thánh Chủ phải cẩn thận chứ!
Chế Tài Quân Chủ mắng to:
- Làm sao vậy, ngươi có phải bị bệnh con mẹ nó rồi không? Bổn quân chủ cảm tạ Thánh Chủ ngươi còn nói cái gì vậy, trong não ngươi toàn là phân sao?
- Chế Tài, ta không tin trong đầu hắn ta có phân, chúng ta đánh cược một lần đi, thấy sao?
Thánh Cược Thần Trật cười nói, ông ta đã không nhẫn nại được, rất muốn đánh cược một lần.
- Cược mẹ ngươi.
Thấy Chế Tài mở miệng, Thần Trật cười:
- Được, vậy thì cược mẹ ta, chỉ có điều mẹ ta đã mất sớm, hay là cược cái khác đi.
- Cút!
Lúc này Thánh Chủ nổi giận, một sự uy thế bạo phát ngập trời, trong ánh mắt lóe ra sự tức giận, hắn không nghĩ rằng hai sự đệ ngay trên đại điện lại có thể làm càn như thế, đây rõ ràng là không coi Thánh Chủ ra gì mà.
Dưới uy thế mãnh liệt, Chế Tài, Thần Trật, Lôi Đình, Hỗn Loạn làm sao còn dám ở lại, lập tức ỉu xìu lui xuống.
- Thánh Chủ, ta phát hiện đầu óc ba sư đệ không được bình thường, chỉ sợ là họ ở Viêm Hoa Tông đã chịu đả kích.
Thiên Dụ Quân Chủ đã sớm nhận ra vấn đề. Đã từng kính nể sư đệ của ông ta chẳng lẽ lại dám nói những câu trêu đùa. Câu này nếu như nói trước kia thì không thể khiến người ta tin được.
Chích Diệu Quân Chủ bất mãn nói:
- Hừ, ta thấy bọn họ đúng là đã bị tiểu tử ở Viêm Hoa Tông dọa cho vỡ mật rồi, vứt hết mặt mũi của tông môn.
Bên ngoài, Thánh Cược Thần Trật giống như cá lớn về biển, có phần không thể chịu đựng được, ông ta muốn đi đến lều đánh cược, bảo các đệ tử trong tông môn tham gia, không hề do dự bay thẳng đến Sơn Phong.
Lôi Đình Quân Chủ chuẩn bị trở về Sơn Phong của mình thì lại gặp một tên đệ tử, lại khiến ông ta tạm thời bỏ ý định trở về.
- Trong tay ngươi là cái gì vậy?
Lôi Đình Quân Chủ hỏi.
Đệ tử kia kinh sợ, không nghĩ tới Lôi Đình Quân Chủ lại nói chuyện với một tên đệ tử bình thường như hắn ta, bời vì quá căng thẳng nên nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.
- Tham kiến quân chủ, đây là đan dược đệ tử vừa nhận được, chuẩn bị dùng để đột phá.
Tên đệ tử giơ đan dược cho Lôi Đình Quân Chủ xem.
- Ừm, trở về đi.
Lôi Đình Quân Chủ gật đầu nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng, chỉ là không để đệ tử này phát hiện. Nhìn bóng lưng đệ tử kia, Lôi Đình Quân Chủ cảm thấy tay mình có phần không nhịn được, sau đó lặng lẽ theo sau truy tìm, đợi lát nữa tìm được cơ hội thì trộm viên đan dược.
Chế Tài thì về tới Sơn Phong, lúc bước vào Sơn Phong các đệ tử đi qua đều bái kiến.
- Được con mẹ nó, tên bên cạnh dáng dấp lấm la lấm lét… Óc ngươi có phân phải không, tiếp tục tu luyện cho bổn quân chủ… Ngươi có thể làm chuyện gì ra hồn không, không được thì cuốn gói đi sớm cho bổn quân chủ, đồ phế vật, một tát này có thể khiến ngươi phọt ra cả phân đó.
Chế Tài Quân Chủ chỉ vào mấy đệ tử đi ngang qua, trút giận lên từng người. Đối với những đệ tử này mà nói, bọn họ đổ mồ hôi lạnh, không biết chuyện gì xảy ra với Chế Tài Quân Chủ, sao lại đột nhiên bắt đầu thích mắng chửi người như vậy. Giận nhưng mà không dám nói gì bởi đó là quân chủ, nếu như bọn họ dám mạnh miệng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trở lại trong điện Sơn Phong, Chế Tài Quân Chủ ngồi ở đó vô cùng vui vẻ.
- Thoải mái quá...
Gã ta cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy rằng mắng chửi người lại dễ chịu như vậy, thật là quá đã, chỉ là lức trước sao lại không phát hiện ra.
Hỗn Loạn Quân Chủ đứng ở đó không nói gì cũng không làm gì, mỗi khi có đệ tử đi qua ân cần hỏi thăm, ông ta cũng chỉ gật đầu. Lúc này, ánh mắt khẽ động, nhìn chăm chú vào người đang đi tới.
Một nữ đệ tử đi đến, cung kính nói:
- Bái kiến Hỗn Loạn Quân Chủ.
Ánh mắt Hỗn Loạn Quân Chủ quan sát đệ tử này không che giấu chút nào. Nữ đệ tử này thấy Hỗn Quân Chủ vẫn chưa nói thì ngẩng đầu nhìn. Bốn mắt nhìn nhau lập tức xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, nội tâm như nai con đi loạn.
- Ánh mắt của Hỗn Loạn Quân Chủ có tính xâm chiếm, mình nên làm gì đây? Đi theo Hỗn Loạn đại nhân cũng tốt, mặc dù đại nhân lớn tuổi, nhưng mà là quân chủ, nếu như có thể trở thành nữ nhân của quân chủ đại nhân thì về sau cũng sẽ không có ai dám bắt nạt mình.
Trong lòng Phiêu Thánh Hỗn Loạn đang chấm điểm nữ đệ tử trước mặt này.
- Dung mạo 0 điểm, dáng người 80 điểm, làn da hơi thô ráp coi như là 0 điểm nhưng cũng có thể gọi là khá.
- Bao nhiêu tiền?
Phiêu Thánh Hỗn Loạn mở miệng hỏi lung tung. Nữ đệ tử sững sờ, hơi kinh ngạc, có lẽ là không rõ ý câu đó là gì.
- Ý là sao ạ?
- Ra giá, bao nhiêu tiền, chủ yếu muốn chơi ngươi.
Hỗn Loạn Quân Chủ trắng trợn nói ra. Lúc vừa nói xong, nữ đệ tử mặt đỏ bừng, đồng thời trong nội tâm cũng phấn khích, không nghĩ tới lại có chuyện tốt như vậy.
- Nếu như đại nhân đã thích vậy, thì đệ tử cũng không cần cái gì cả.
Nữ đệ tử nhỏ giọng nói như tiếng muỗi kêu, tỏ ra ngượng ngùng.
- Hừ!
Bỗng nhiên, Phiêu Thánh Hỗn Loạn hừ một tiếng, có vẻ hơi bất mãn:
- Mọi thứ đều có giá của nó, thế gian chẳng có gì miễn phí cả. Bao nhiêu tiền?
Nữ đệ tử giật mình, sau đó rốt cuộc cũng hiểu rõ lời quân chủ đại nhân nói là có ý gì, có lẽ phải nói là mình cần gì. Cô không nghĩ tới quân chủ đại nhân lại thích kiểu này, nếu như vậy cũng tốt.
- Quân chủ đại nhân đã nói như thế, vậy đệ tử lấy một viên đan dược Địa giai là được rồi, mấy ngày gần đây đệ tử sắp đột phá.
Nữ đệ tử mong đợi nói. Hỗn Loạn Quân Chủ thấy vậy cũng nói ra một giá:
- Hừ, đắt quá, không đến giá này đâu. Một viên đan dược Huyền giai loại kém thôi, đồng ý thì đi, không đồng ý cũng không sao.
Đối với nữ đệ tử mà nói, cô không hề để ý đến những vật này, điều quan trọng nhất là cô và Hỗn Loạn Quân Chủ có thể phát sinh ra chuyện gì đó. Chỉ là Hỗn Loạn đại nhân thích kiểu này nên cô cũng phối hợp với ngài. Nữ đệ tử ngượng ngùng nói:
- Được, được, cứ theo ý của đại nhân.
- Đi, đến phòng ngủ của bổn quân chủ ở Sơn Phong nhưng phải biểu hiện tốt một tí, phải làm đúng với cái giá được trả nha.
Hỗn Loạn Quân Chủ cười to, giao dịch thành công khiến gã rất vui vẻ.
- Thật là hư.
Nữ đệ tử càng ngượng ngùng hơn, không nghĩ quân chủ đại nhân của tông môn sẽ thích như thế, trước sao lại không phát hiện ra nhỉ.
Hỗn Loạn Quân chủ một tay ôm nữ đệ tử, lộ liễu đi lại ở trong tông môn khiến cho nhiều đệ tử khác chú ý tới. Bọn họ không biết cô ta là ai, tại sao có thể thân mật với Hỗn Loạn Quân Chủ như vậy. Nữ đệ tử kia cũng vênh mặt ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu căng giống như con phượng hoàng ngạo mạn. Dưới cái nhìn của cô ta cuộc sống sau này đã thay đổi rồi.
Từ đó, Phiêu Thánh Hỗn Loạn ở Thánh Đường Tông bắt đầu một sự nghiệp vĩ đại đó là quan hệ nam nữ bậy bạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận