Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 410: Ông... Là Ai Hả?

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Thiên Tông Điện, trên quảng trường.
Cơ Uyên nước mắt tuôn rơi, mặt mày đỏ bừng, bi phẫn hét lên:
- Cơ Uyên của Nhật Chiếu tông, tới đây tìm Thiên Tông Điện giúp đỡ, thằng nhãi Vô Địch phong của Viêm Hoa tông ức hiếp người quá đáng, tùy tiện phá hoại tông ta, kính xin các vị đại nhân giúp đỡ.
Một vị lão nhân đứng lẻ loi một mình ở Thiên Tông Điện, không một ai đoái hoài đến, cảnh tượng này khiến cho người chứng kiến cảm thấy thương tâm trong lòng.
- Thẩm phán tông điện vì sao vẫn chưa ra, không được, ta sẽ đi tiếp đón ông ta.
Một vị chấp pháp giả không thể nhịn được nữa, dự định đi tiếp đón lão nhân tông môn đáng thương này.
- Ngươi muốn chết hả? Vẫn không nhìn ra tình huống hiện tại hay sao? Đây là trưởng lão Cơ Uyên của Nhật Chiếu tông, người gây sự là Lâm Phàm, Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, đó là nhân vật đã nghiền ép Bán Thần đấy. Không thấy là không có thẩm phán nào sẵn lòng xuất hiện sao?
Một vị tài chiếu tức giận mắng cho một trận.
Nếu như tên tiểu đệ này đi tiếp đón người kia, cấp trên của hắn ta lại không chém chết hắn ta chắc.
- Đại nhân, Thiên Tông Điện chính là tổ chức bảo vệ hòa bình của thế gian, giờ đây có người đế ức hiếp Nhật Chiếu tông như vậy, sao tông điện có thể mặc kệ không hỏi như vậy chứ? -Vị chấp pháp giả này rất phẫn nộ, không thể nhìn được nữa.
Lòng chính nghĩa đã bùng lên.
Chỉ là, rất nhanh, hắn ta đã mất đi cảm giác.
Vị tài quyết này đã đánh ngất xỉu tên tiểu tử này:
- Đúng là đồ ngốc, đến thẩm phán còn không dám ra, ngươi thì giỏi rồi, suốt đời cũng chỉ có thể làm chấp pháp giả thôi đó.
Trong điện thẩm phán.
Thẩm phán Thấp Bà không biết phải làm sao:
- Chuyện này nhất định phải có người ra mặt mới được, nếu không sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới tông điện.
- Đúng, nhất định phải có người ra mặt. Cơ Uyên là trưởng lão của Nhật Chiếu tông, địa vị phi phàm, nếu như ông ta nói ra tình hình trong này, như vậy sẽ khiến cho tông môn khác thất vọng với tông điện chúng ta.
Thẩm phán Thái Nhật cũng lo lắng những điều này, cuối cùng, ánh mắt nhìn về phía thẩm phán Tuyên Cổ.
Thẩm phán Tuyên Cổ cảm nhận được ánh mắt này, liền nhìn các thẩm phán xung quanh, chỉ thấy những thẩm phán này di chuyển ánh mắt, biểu cảm không có liên quan gì với chúng tôi hết.
Các đại thẩm phán đều là đệ tử của các tông.
Nếu như là chuyện khác, có lẽ bọn họ sẽ không từ chối.
Có điều chuyện này có liên quan rất lớn với cái tên có danh tiếng lẫy lừng gần đây, nếu như bọn họ ra mặt, vậy không phải là biểu dương chính nghĩa, mà là tự tìm cái chết.
Tông môn của bọn họ không bằng Thánh Đường tông, cũng không bằng La Sát tông, vẫn là mặc kệ thì tốt hơn.
Lần trước, Lâm Phàm của Viêm Hoa tông đến Thiên Tông Điện, trắng trợn chém giết một vị thẩm phán ở Thiên Tông Điện, cuối cùng không ai dám làm gì hết, cứ như vậy mà bỏ qua.
Bởi vì, bọn họ đã sớm nhìn ra, người này không thể chọc vào, chọc vào thì xem như mình xui xẻo.
- Sư phụ! - Lúc này, một loli lắc lư bím tóc nhỏ, vui vẻ chạy tới, sau đó lôi kéo bàn tay nhăn nheo của thẩm phán Tuyên Cổ - Sư phụ, sư phụ, con đói rồi.
- Đói rồi à? bây giờ vi sư sẽ đi làm đồ ăn cho đại bảo bối nhé! - Thẩm phán Tuyên Cổ nào dám ở lại, lập tức quay đầu - Mọi người cân nhắc thử xem, phái một người ra đại diện, đồ nhi của ta đói rồi, không thể bỏ đói nó được.
Vừa dứt lời, liền chuồn đi mất như một cơn gió.
Các thẩm phán đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thở dài không biết làm thế nào.
- Ôi, được rồi, đừng làm khó dễ Tuyên Cổ nữa, hắn ta cũng bị tên kia dọa cho không dám ra mặt nữa rồi. Trước kia đồ nhi nọ của hắn ta bị đánh chết, bây giờ lại có một đồ nhi, có lẽ hắn ta cũng không dám ầm ĩ với tên kia nữa.
- Đúng vậy, nếu như lại xảy ra mâu thuẫn, Lâm Phong chủ lại tới Thiên Tông Điện rồi đánh chết đồ nhi mà Tuyên Cổ mới thu nhận này, vậy thì thật đúng là... Ôi.
- Không phải chứ, đồ nhi này của Tuyên Cổ mới có mấy tuổi thôi mà, tên đó ra tay được sao?
Thẩm phán Thấp Bà cười:
- Không ra tay được? Tiểu tử kia ra tay rất tàn nhẫn, cực kì kinh khủng đó.
Các thẩm phán rỉ tai thì thầm thảo luận, bàn bạc sôi nổi về chuyện này, còn trưởng lão Cơ Uyên ở bên ngoài, đã bị bọn họ quên mất.
Cho dù muốn giúp, cũng không có gan mà giúp.
Cơ Uyên đứng ở bên ngoài hô hoán thảm thiết rất lâu, thế nhưng suốt cả buổi, vẫn không có một người nào quan tâm tới ông ta.
Sau đó, ông ta tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, thật sự thất vọng với Thiên Tông Điện.
Cũng bởi vì tên này quá mạnh mẽ, quá hung hãn, nên không có ai dám ra mặt sao?
Đúng lúc Cơ Uyên chuẩn bị ném ra một câu tàn nhẫn
- Hôm nay các người không muốn quan tâm tới Nhật Chiếu tông, sẽ có một ngày Nhật Chiếu tông khiến các ngươi không trèo lên được
Lời độc ác này vừa mới thốt lên, thì một đạo thân ảnh xuất hiện.
- Ôi!
Thương Ngộ Đạo thở dài một tiếng, không ngờ Lâm Phàm, Vô Địch phong của Viêm Hoa tông lại đi tới Nhật Chiếu Tông, đây là gây thù truyền kiếp với Nhật Chiếu Tông mà.
- Thương Bán Thần, xin hãy giúp đỡ tông của ta.
Cơ Uyên nhìn thấy người tới, lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống mặt đất.
Đối phương là Bán Thần, quỳ một chút, cũng không mất mặt.
Thương Ngộ Đạo nhìn Cơ Uyên, không biết nên nói gì, hiện tại xem như ông ta đã hiểu những lời Thiên Tu nói với mình là có ý gì rồi.
Thật sự là tên này tiến bộ quá nhanh.
Với thực lực hiện tại, cho dù ông ta có ra mặt, cũng không phải là đối thủ của tên này, thậm chí, còn có khả năng bị đối phương đánh chết.
- Cơ Uyên trưởng lão, xin mời đứng lên, chuyện này Thiên Tông điện ta...
Thương Ngộ Đạo đang định nói “Không quản được” thì lại phát hiện ra ánh mắt mong chờ của Cơ Uyên, cuối cùng đã thay đổi ý tứ.
- Giúp Nhật Chiếu Tông của ngài đi khuyên giải thử xem sao.
- Thương Bán Thần, chuyện này sao có thể khuyên giải được, tên này đã phá hủy hiểm địa của tông ta, gây ra thiệt hại rất lớn với tông ta, sao có thể khuyên giải chuyện này được chứ, nhất định phải bắt hắn lại, xem Viêm Hoa tông giải thích thế nào.
Cơ Uyên rất bất mãn nói, khi nhắc đến Lâm Phàm, trong ánh mắt lóe lên sát ý.
Thương Ngộ Đạo cười, cảm thấy Cơ Uyên trưởng lão hoàn toàn là tự tìm đường chết, lại còn muốn bắt Lâm Phàm nữa chứ, đây chính là kẻ ngốc bị hoang tưởng, muốn kéo bọn họ cùng xuống nước luôn mà.
- Cơ Uyên trưởng lão, chuyện này khoan hãy nhắc tới, vẫn cần mời một người ra tay thì mới được.
Hiện tại trong lòng ông ta cũng rất lo lắng, nếu như là lúc trước, chắc chắn ông ta sẽ dám một mình đối mặt với Lâm Phàm của Viêm Hoa tông.
Còn hiện giờ, vẫn là tìm người giúp đỡ thì tốt hơn.
- Đa tạ Thương Bán Thần, lão phu vô cùng cảm kích.
Lúc này, Cơ Uyên có cảm giác xúc động muốn khóc, cuối cùng cũng có người bằng lòng ra mặt, hơn nữa còn là Bán Thần.
Trước đó đứng ở nơi này lâu như thế, cũng không có một người nào bằng lòng đi ra tiếp đón, điều này đã khiến ông ta cảm thấy tuyệt vọng nhưng cuối cùng hy vọng cũng đã tới rồi.
- Kính xin Thương Bán Thần cố gắng nhanh nhất có thể, mỗi một giây chậm trễ, tên khốn nạn đó sẽ phá hoại thêm một phần lãnh thổ của tông ta mất.
Cơ Uyên nhìn Thương Bán Thần, đặt tất cả hy vọng lên người đối phương.
Thương Bán Thần gật đầu, biến mất trong hư không, tiến về phía một đỉnh núi ở phương xa.
- Tới rồi. - Trên đỉnh núi đó, có một lão giả đang ngồi, nhìn về phía chân trời xa xa, không quay người nhưng cũng biết là ai tới.
- Thần Vân đại sư, chuyện này chỉ có thể mời ngài ra mặt thôi. - Thương Ngộ Đạo nói.
Vị lão giả ở trước mặt này, địa vị phi phàm, không thuộc về bất kỳ tông môn nào, thậm chí không người nào biết, ông ta là tông môn nào.
Ông ta vaaxn luôn sống ở Thiên Tông Điện, tính tình dịu dàng, khó có chuyện gì có thể khiến ông ta tức giận, cho dù lần trước Lâm Phàm chém giết thẩm phán ở Thiên Tông Điện, người này cũng chỉ ra mặt nói vài câu, không nói thêm gì nữa.
- Giữa vạn vật, đều có sự liên quan, đây là ác quả của Nhật Chiếu tông, không nên đồng ý với hắn ta. - Thần Vân lẳng lặng mở miệng nói.
Thương Ngộ Đạo gật đầu:
- Ôi, cái này ta biết nhưng Nhật Chiếu tông gia nhập Thiên Tông Diện, cũng không thể mặc kệ, Lâm Phàm của Viêm Hoa tông kia quả thực đã làm hơi quá, ra mặt ngăn cản một chút, cũng là điều cần thiết.
- Thực lực hiện tại của hắn ta đã trưởng thành đến độ ngay cả ta cũng không thể khống chế được, chỉ có mời Thần Vân đại sư ra mặt, thử khuyên giả một phen. Còn về việc bắt đối phương, chuyện này vẫn là đừng nghĩ đến thì tốt hơn, rất khó nói, sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
- Cũng được, vậy thì đi một lần.
Nhật Chiếu tông.
Lâm Phàm động tay động chân thoải mái, dù sao nơi này là Nhật Chiếu tông, còn có thể sợ cái gì nữa.
Vốn là muốn đi tìm Đại Yêu Sư, xem tình hình bên Đại Yêu Sư như thế nào nhưng lại thôi, đây chính là con cờ mà hắn khó khăn lắm mới tạo ra, làm sao có thể tùy tiện phơi ra ánh sáng được, nhất định phải cất giấu thật kỹ. Nói không chừng sau này sẽ cần phải dùng nhiều.
Còn nếu sau này không dùng đến, vậy thì che giấu suốt đời, cho đến tận khi chết.
Phía dưới là một cánh rừng.
Hít sâu một hơi, một luồng khí trẻ trung tươi mới truyền tới.
- Quả là một đại dương xanh tuyệt vời.
Lá cây màu xanh lay động theo chiều gió, dập dờn tuyệt đẹp.
Yêu thú trong rừng đã nhạy bén cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng.
Nếu như là bình thường, đám yêu thú nhất định sẽ gào rú, hướng về phía khí tức kinh khủng này, phát ra thanh âm phẫn nộ nhưng hiện tại, có thể cút đi bao xa, liền cút đi xa bấy nhiêu.
Lúc này, năm ngón tay của Lâm Phàm đã nắm thành quyền, hít sâu một hơi, trong mắt có tinh quang lấp lánh, quát lớn một tiếng, thân hình hóa thành một vệt sáng, rơi thẳng xuống.
Một quyền mạnh mẽ đánh lên mặt đất, lập tức, một luồng sóng xung kích kinh khủng lấy nắm đấm làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài.
Răng rắc!
Mặt đất rạn nứt, văng lên tung tóe.
Sức mạnh lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Mặt đất sụt xuống, cây cối nghiêng vẹo, sức mạnh truyền đến mặt đất, sau đó hóa thành cột sáng, trực tiếp bộc phát ra từ trong lòng đất, bay thẳng đến chân trời.
Yêu thú bị luồng sức mạnh này làm cho nổ tung, máu loãng rơi vãi khắp nơi.
Điểm tích lũy không ngừng tăng lên, phải đến năm mươi mấy vạn liền.
Đây mới là quét điểm tiêu chuẩn, cái loại trước đó đã lạc hậu quá rồi.
Lâm Phàm đứng trong đống hoang tàn, cảm thấy thật sảng khoái, đương nhiên, ở Viêm Hoa tông, hắn sẽ không làm như vậy, đây hoàn toàn chính là đang phá hoại thiên nhiên mà.
- A! Đồ khốn nạn kia, ngươi lại còn phá hoại cả chỗ này nữa.
Lúc này, một giọng nói căm phẫn từ trong hư không truyền lại.
- Thú vị, vẫn còn có người của Nhật Chiếu Tông dám tới, đúng là không để bổn phong chủ vào trong mắt mà.
Trong khoảng thời gian này, người của Nhật Chiếu tông giống như không phát hiện ra mình, xem ra là đang tìm người giúp đỡ.
- Lâm Phong chủ, chúng ta lại gặp mặt rồi, sau lần từ biệt trước, mới một thời gian không gặp, không ngờ thực lực của Lâm Phong chủ lại càng cao hơn, tiến bộ hơn trước, thật là đáng mừng.
Thần Vân đại sư xuất hiện từ trong hư không, trên mặt mang theo nụ cười nhìn Lâm Phàm.
- Ông... là ai hả?
Hắn nhìn lão đầu này, làm như rất quen mình ấy, ghét nhất loại người như vậy, khi bổn Phong chủ gặp khó khăn, không ai tới, lúc uy phong, lại giống như bạn chí cốt.
Đáng ghét!
Thần Vân đứng ở trong hư không, thoáng có chút lúng túng, ông ta đã gặp vô số người nhưng chưa từng gặp người nào giống như vậy.
Chỉ với một câu này, đã khiến cho ông ta không biết nên nói gì.
- Lâm Phong chủ, vị này chính là Thần Vân đại sư của Thiên Tông điện. =Thương Ngộ Đạo mở miệng nói.
- Lão đầu này thì ta không nhận ra nhưng ta biết ông, ông chính là Thương Bán Thần của Thiên Tông điện mà không dám đấu một mình với bổn Phong chủ, đúng chứ? Nói đi, tìm bổn Phong chủ làm gì?
- Hay là, các ngươi là người giúp đỡ mà Nhật Chiếu tông đã gọi tới, nếu là như vậy, không cần phải nói gì nữa, bổn Phong chủ sẽ xuất thủ trước để tỏ lòng tôn kính.
Vừa dứt lời, trực tiếp xuất thủ, sức mạnh cuồn cuộn mạnh mẽ bộc phát ra.
- Lâm Phong chủ, hiểu lầm rồi.
Thương Bán Thần kinh hãi, không ngờ cái tên này một lời không hợp liền động thủ.
Đúng là một tên điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận