Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 411: Ta Thật Sự Tức Giận Rồi Đó

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
- Người thanh niên hỏa khí lớn, có phần kích động rồi! - Thần Vân đại sư híp mắt cười, chỉ là nụ cười này có ý tứ rất sâu xa.
- Bán Thần đại nhân của Thiên Tông Điện ở ngay trước mặt, ngươi còn dám động thủ, to gan lớn mật lắm! - Cơ Uyên trưởng lão ngũ quan méo mó, mày dựng mắt trợn, tràn đầy hung thần ác sát tức giận mắng.
Có điều tốc độ chạy trốn của ông ta cũng không chậm, lập tức cút đi rất xa, không dám đứng trong phạm vi công kích của tiểu tử này nữa.
Thực lực đó!! Cơ Uyên tức đến nỗi toàn thân run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy thực lực yếu sẽ nhỏ nhoi đến nhường nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tùy ý làm bậy, không để Nhật Chiếu tông của bọn họ vào trong mắt.
- Không!
Một tiếng kinh hãi thét lên, trong hai tròng mắt của ông ta, sức mạnh mà một quyền của tên khốn này bạo phát ra thật sự rất kinh khủng, đánh lên mặt đất, khắp nơi đều nổ tung tóe.
Đây là đang tàn phá lãnh thổ của Nhật Chiếu tông bọn họ.
Lãnh thổ vốn dĩ nhỏ, cũng vẫn có thể xảy ra các loại thiên tai, giờ đây, lại bị một quyền của tên này làm nổ tung một phần lớn như vậy, trái tim này đau đớn quá!
- Lâm Phong chủ, hiểu lầm rồi. Bọn ta đến đây, không phải là để đánh nhau với ngươi.
Thương Ngộ Đạo vội la lên, trong lòng cũng đang chửi má nó, đồ nhi này của Thiên Tu rốt cuộc bị cái gì vậy, chẳng lẽ là đầu óc thật sự có vấn đề, đến lời nói cũng không cho nói sao?
- Không phải tới để đánh nhau, vậy tới làm chi, trẻ con chơi trò chơi làm người lớn chắc? Đừng phí lời nữa, hãy nhận lấy trước của ta một quyền đây!
Hiện giờ sao hắn có thể để những lão này nói nhảm chứ, nếu như đã đến, đứng đấy nói chuyện, nằm cuốn xéo, không có lựa chọn khác.
- Như vậy… Cũng chỉ có thể như vậy.
Thương Ngộ Đạo không biết phải làm sao, không ngờ tên tiểu tử này lại không cho cơ hội nói chuyện, may mà trước khi đến đây đã sớm có dự cảm, đi gọi Thần Vân đại sư, bằng không sẽ có chút phiền phức rồi.
- Lâm Phong chủ, lần trước đánh một trận, cũng đã được một thời gian rồi. Hôm nay hãy để lão hủ nhìn xem, sức mạnh của Lâm Phong chủ rốt cuộc đã đến trình độ như thế nào.
Lập tức, dưới chân Thương Ngộ Đạo có gợn sóng khuếch tán đi ra ngoài, hết lới này đến lớp khác, sóng gợn lăn tăn, sau đó, giống như nước nóng sôi sùng sục, biên độ gợn sóng chấn động càng lúc càng lớn.
Giơ tay lên, nhắm chuẩn vào Lâm Phàm.
- Bán Thần cảnh, cũng đã chạm tới biên giới của Thần rồi, có thể khống chế trời đất, sở hữu tác dụng kỳ diệu vô tận.
- Thần Thuật!
Trong phút chốc, một luồng sức mạnh khủng bố bộc phát ra trên người của Thương Ngộ Đạo, trong không gian vô hình, giống như đang được ngưng kết lại.
Cơ Uyên trưởng lão nhìn thấy cảnh này, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng Thương Bán Thần cũng xuất ra toàn bộ thực lực rồi, đây chính là thực lực thật sự của cường giả Bán Thần.
- Đồ chơi gì thế này.
Ầm!
Lâm Phàm nhìn không hiểu những thứ này, chỉ biết tất cả đều sắp bị nắm đấm của mình làm cho nổ tung rồi. Mặc dù hành động dường như đã bị ngăn cản, có dấu hiệu chậm lại, thế nhưng một quyền đánh đi, vẫn có thể nghiền nát mọi thứ.
Ầm!
Thương Ngộ Đạo đã xuất ra thực lực thật sự, đồng tử đột nhiên co lại, trong hai tròng mắt đó, nắm đấm vốn dĩ đang ở phía chân trời xa, trong phút chốc đã xuất hiện ngay trong mắt.
Trong chớp mắt, xuất hiện ở trước mặt, một quyền đánh lên ngũ quan, sức mạnh cường đại bộc phát ra, ngũ quan bị lõm sâu vào bên trong.
Xì một tiếng, máu mũi phụt ra ngoài.
Cuối cùng, cơ thể giống như đạn pháo, đột ngột rơi xuống, đập lên mặt đất, tạo ra một cái hố sâu khổng lồ.
- Lừa người sao?
Cơ Uyên trưởng lão mắt trợn mồm há, vừa rồi Thương Bán Thần đúng là đã lấy ra sức mạnh cường đại nhất, thế nhưng làm sao có thể ngờ được, chỉ trong nháy mắt, đã bị đánh rơi vào trong lòng đất.
Sống chết chưa biết.
- Đau, đau quá! - Thương Ngộ Đạo nằm trong hố sâu, hai tay che mặt, ông ta không ngờ tiểu tử này lại đánh vào mặt, ngũ quan đau rát. Hình như đã bị sưng lên.
- Ha ha! Đây chính là Bán Thần. - Lâm Phàm ngẩng đầu lên, rất là khinh thường, đây là do tâm bành trướng đang quấy phá, đã có cảm giác bễ nghễ thiên hạ rồi. Chỉ muốn đánh chết người khác.
- Thật không ngờ thực lực của Lâm Phong chủ lại hùng mạnh đến trình độ này, thật đúng là đã khiến cho lão hủ được mở rộng tầm mắt, chưa vào Bán Thần, đã có thực lực như vậy. Thật phi phàm!
Thần Vân đại sư cười, giống như đã phát hiện ra đại lục mới, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm, quan sát.
- Mở rộng tầm mắt vẫn còn ở phía sau nữa cơ, cho bổn Phong chủ một chút động lực được chứ, suốt ngày Bán Thần, Bán Thần, có thấy mất mặt hay không vậy!
Vừa dứt lời, biến mất khỏi chỗ, mà khi xuất hiện lần thứ hai, thì đã ở trước mặt Thần Vân đại sư rồi.
Bởi vì sức mạnh và tốc độ đã đạt đến trình độ cao nhất, một quyền đánh ra, có thể bộc phát ra sóng khí màu trắng như sương mù.
Ầm!
Mà đúng lúc một quyền đánh lên trên người Thần Vân đại sự, một bàn tay nhăn nheo giơ lên, ngăn cản một quyền này.
- Lâm Phong chủ, thực lực của ngươi rất mạnh, là người trẻ tuổi đầu tiên mà lão hủ cảm thấy thán phục trong nhiều năm qua, thế nhưng con đường sau này, vẫn còn rất dài, chớ nên đánh mất phương hướng. - Thần Vân đại sư đặt mình lên vị trí trưởng giả, ân cần chỉ bảo.
- Có chút thú vị, vậy cái này thì sao!
Ngay lập tức, Lâm Phàm bật hết hỏa lực, tất cả công pháp được mở ra đến trạng thái viên mãn. Ngũ Thành Nghịch Thần mở ra, một luồng sức mạnh kinh khủng mà lại cuồng bạo hoàn toàn được bộc phát.
Hư không vốn dĩ giăng đầy mây đen trở nên chấn động, hình thành nên vòng xoáy nước lũ.
Mái tóc đen ở phía sau đầu trải dài ra, mở mắt, mái tóc dài vốn dĩ không chút rung động, đột nhiên điên cuồng nhảy múa như rồng.
- Đừng có ăn hiếp thanh niên, một quyền này, hãy đỡ lấy!
Vừa dứt lời, Lâm Phàm quát lên một tiếng, khí tức ngưng tụ thành thực chất, khí diễm bùng cháy bao bọc lấy cơ thể.
- Chờ đã!
Thần Vân đại sư nhìn thấy tình huống này, sắc mặt kinh hãi, mồ hôi rơi xuống, thế nhưng tất cả đều không kịp nữa rồi.
Răng rắc!
Màn sáng hình thành trước mặt Thần Vân đại sư lập tức nổ tung tóe, mà một quyền này, đã mạnh mẽ đánh lên bên mặt của Thần Vân đại sư.
Sức mạnh khổng lồ đánh tới, miệng của Thần Vân đại sư suýt thì bay mất, hàm răng vốn dĩ không có mấy cái kia lúc này đã dính thêm một ít vệt máu, bay ra ngoài.
- Nhận lấy này!
Hai tay của Lâm Phàm hợp lại, mười ngón thành quyền, mạnh mẽ nện một cái, nặng nề đánh vào phần hông của Thần Vân đại sư, sức mạnh cuồn cuộn lập tức xuyên qua, tạo thành xung kích, khuếch tán trăm dặm.
- Hông của lão phu.
Cơ thể của Thần Vân đại sư bị nện xuống mặt đất, rơi vào trong hố sâu, chỉ cảm thấy xương cốt sắp vỡ hết đến nơi rồi.
Trong lòng nổi cáu, thanh niên bây giờ, sao lại không kính trọng người già như vậy, thế này mà cũng xuống tay được.
Thương Ngộ Đạo biết không phải là đối thủ của tên tiểu tử này, nằm trên mặt đất hồi lâu nhưng khi nhìn thấy Thần Vân đại sư cũng bị nện xuống, liền mở to hai mắt, không dám tin.
- Nhìn thấy chưa, đây chính là sức mạnh đó!
- Hai lão đầu các ngươi muốn gì đây? Bổn Phong chủ vốn chỉ hỏi các ngươi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Thế mà một người thì nói hiểu lầm rồi rồi, một người thì muốn dạy dỗ, thật sự là không có cách nào nói chuyện được. - Lâm Phàm lắc đầu, cuối cùng chuyển ánh mắt nhìn về phía Cơ Uyên.
Cơ Uyên mắt trợn mồm há, khi phát hiện ra ánh mắt này, thân hình run lên, tay chân lạnh ngắt, ánh mắt này, giống như là muốn giết chết ông ta.
Thế nhưng, Cơ Uyên lại đứng lên, nhìn thẳng vào Lâm Phàm:
- Thằng nhãi ranh, có bản lĩnh thì giết ta đi, lão phu không sợ chết đâu nhé!
- Không thú vị!
Lâm Phàm thoáng liếc nhìn, rồi trốn thẳng đến phương xa, hắn còn phải tiếp tục đi quét điểm, lười không muốn quan tâm đến những người này nữa.
Sau khi nhìn thấy Lâm Phàm rời đi, sức lực toàn thân của Cơ Uyên giống như đã bị móc sạch, đặt mông ngồi lên mặt đất.
- Vừa rồi, thật sự là suýt chết rồi mà.
Ông ta cảm thấy hình như đã đi thăm quỷ môn quan một lần, mặc dù không biết tên tặc tử này vì sao không động thủ giết mình nhưng vừa nãy cảm giác thật sự không hề dễ chịu.
- Thần Vân đại sư!
Thương Ngộ Đạo vội vã đi tới bên cạnh phía bên Thần Vân đại sư, còn về tình trạng vết thương của mình, thì ông ta không thèm để ý một chút nào, không có đáng ngại gì, chỉ là mặt rất đau thôi.
- Thằng ranh con này, ra tay đúng là tàn nhẫn. - Thần Vân đại sư ngồi trong hố sâu, sờ lên miệng, hình như là thiếu một cái răng.
- Tiểu tử khốn nạn này, răng của lão phu lại mất một cái rồi.
- Thần Vân đại sư, ngài không sao chứ? - Thương Ngộ Đạo cất lời hỏi thăm, ông ta không ngờ tên tiểu tử này lại mạnh như vậy, ngay cả Thần Vân đại sư cũng không phải là đối thủ.
- Không sao, không sao, bị tên tiểu tử này đánh cho trở tay không kịp, không ngờ sau đó hắn lại có thể bộc phát ra sức mạnh này.
Thần Vân đại sư cười nói, không để chuyện này ở trong lòng.
Thương Ngộ Đạo thở phào nhẹ nhõm, Thần Vân đại sư không có việc gì là tốt rồi.
- Đại sư, vậy bây giờ nên làm gì đây? Cũng không thể để Lâm Phong chủ này quấy rối ở Nhật Chiếu Tông mà. - Thương Ngộ Đạo hỏi.
- Đại nhân, các ngài nhất định phải làm chủ cho tông của ta, tên này to gan lớn mật, vừa rồi thậm chí còn muốn giết ta nữa. - Cơ Uyên trưởng lão cực kỳ bi thương, viền mắt đỏ lên.
Thương Ngộ Đạo nhìn bộ dạng này của Cơ Uyên, thấy rất bực dọc, không ngờ sau khi tới đây, lại có kết quả như vậy.
- Thần Vân đại sư, người này rất liều lĩnh, chi bằng đến Viêm Hoa tông mời Thiên Tu ra mặt, có lẽ chỉ có ông ta mới có thể dạy dỗ được. - Thương Ngộ Đạo nói.
Thần Vân đại sư hờ hững xua tay:
- Không cần, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, thực lực của Lâm Phong chủ này, mặc dù cường đại những vẫn không phải là đối thủ của lão phu, đi thôi, đuổi theo.
- Được.
Thương Ngộ Đạo gật đầu, truyền thuyết của Thần Vân đại sư, ông ta đã nghe nói từ lâu, mặc dù chưa từng được chứng kiến ông ta xuất thủ nhưng cũng biết tuyệt đối siêu phàm, làm sao có thể thất bại được, hiển nhiên là ngoài ý muốn mà thôi.
Lâm Phàm xuyên qua hư không.
“Nhật Chiếu tông này thật đúng là không biết xấu hổ, lại còn tìm người giúp đỡ. Có điều tìm người giúp đỡ thì cứ tìm, lại còn có thể tìm được một người lợi hại như vậy, đúng là bất ngờ. “
Hắn nhận ra lão đầu Vân gì gì đó có thực lực rất mạnh. Mặc dù bị một quyền của mình đánh chui vào trong lòng đất nhưng khi sức mạnh trút lên cơ thể của đối phương, hình như lại bị một sức mạnh huyền diệu nào đó triệt tiêu mất, căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tích nào.
Có thể có được năng lực như vậy, rõ ràng không tầm thường.
Hạ xuống một dãy núi, ẩn núp.
Trong chốc lát, ba đạo thân ảnh xuất hiện.
Ánh mắt của Thần Vân đại sư dịu dàng, nhìn xuống dãy núi ở phía dưới:
- Lâm Phong chủ, xin hãy xuất hiện, lão phu chỉ muốn nói chuyện một chút với Lâm Phong chủ, không hề có ác ý.
Lâm Phàm trốn trong dãy núi, nghe thấy giọng nói này, khẽ nhíu mày, quả nhiên giống như hắn nghĩ. Lão già này, có phần không đơn giản. Mẹ kiếp, như vậy cũng có thể phát hiện ra, bổn Phong chủ đã trốn rất kỹ mà.
Có điều, kêu mình xuất hiện, mình liền xuất hiện, như thế thì thật mất mặt, trước tiên cứ tìm được bổn Phong chủ rồi hãy nói.
Hơn nữa, nơi này là Nhật Chiếu tông, không thể hiện thật tốt, làm sao xứng đáng được với thân phận này của mình.
- Ôi, người thanh niên, thật đúng là có sinh lực, lão phu không đùa được nữa rồi, chỉ có thể mời Lâm Phong chủ ra đây thôi.
Thần Vân đại nhân lắc đầu, vô số sợi khí tức màu trắng bay ra từ sau lưng, sau đó đánh xuống phía dưới.
- Mẹ kiếp, các ngươi quá đáng rồi đó. - Lâm Phàm tức giận mắng - Bổn Phong chủ ra ngoài tông giải sầu, lúc nào cũng có người đến quấy nhiễu, thật đúng là khinh người quá đáng, bổn phong chủ tức giận rồi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận