Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 412: Họa Này, Chúng Ta Không Gánh Nổi

Lúc này, Lâm Phàm đã thật sự tức giận rồi.
Chỉ là đi ra ngoài giải sầu, sao lại có người đến quấy nhiễu mình chứ?
Răng rắc!
Mười ngón tay lõm sâu vào trong khối đá khổng lồ ở dãy núi, sức mạnh hóa thành sợi tơ, hợp thành một thể với dãy núi.
- Các người thật sự ức hiếp người quá đáng rồi đó!
- Lâm Phàm ta lương thiện, chính nghĩa, yêu chuộng hòa bình, thế nhưng vì sao các người lại năm lần bảy lượt dồn ép ta hả?
Lâm Phàm cúi đầu, cắn chặt môi, hai cánh tay nổi đầy gân xanh, gắng sức nâng lên trên.
Ầm ầm ầm!
Trên dãy núi, có đá vụn, vô số phi cầm yêu thú bay lên trên không, cảm thấy nếu còn không đi mau, thì thật sự sẽ không đi được nữa.
- Hắn... hắn.
Lúc này, Cơ Uyên run lên, hình như đã phát hiện ra đại sự vô cùng khủng khiếp gì đó.
- Dừng tay, thằng nhãi ranh ngươi dừng tay lại cho lão phu!
Cơ Uyên gào lên giận dữ, cuối cùng ông ta đã hiểu cái tên này muốn làm gì rồi, đây là muốn tiếp tục phá hoại lãnh thổ của tông môn mà.
Cung Bổn Tàng đã từng truy sát Lâm Phàm, bởi vì phẫn nộ quá mức mà đã phá hủy một dãy núi, trở lại tông môn liền bị chửi mắng một trận.
Lãnh thổ của Nhật Chiếu tông vốn nhỏ, hậu quả từ việc một dãy núi bị phá hủy sẽ nghiêm trọng biết bao, giờ đây tiểu tử này lại muốn phá hủy, đây là muốn Nhật Chiếu tông của bọn họ diệt vong mà.
- A!
Tiếng gào thét vang dội, thiên địa chấn động, dãy núi liên miên không biết bao nhiêu dặm đã bị Lâm Phàm nâng lên, xông thẳng lên trời.
- Mấy lão các ông, ức hiếp người quá đáng, người trẻ tuổi cũng có cá tính nhé!
Hắn vừa dứt lời, dãy núi hạ xuống, mang tới gió mạnh, đánh thẳng đến phía ba người.
- Tiểu tử này muốn nghịch thiên à?
Thương Ngộ Đạo mắt trợn mồm há, tiểu tử này muốn phá hủy hoàn toàn Nhật Chiếu tông sao?
- Dừng tay lại! - Cơ Uyên mắt trợn lên như muốn nứt ra đến nơi, Nhật Chiếu tông của bọn họ rốt cuộc đã tạo ra nghiệt gì, vì sao lại dẫn tên này tới chứ?
Rốt cuộc thì Viêm Hoa tông đã gặp vận may phân chó gì, sao lại có một đệ tử như vậy?
Dưới một kích này, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, dãy núi đổ sập, bụi bay cuồn cuộn, cả một vòm trời biến thành màu đen.
Bịch!
Cơ Uyên trưởng lão ngã quỵ xuống dưới đất, ánh mắt vô thần nhìn lãnh thổ của tông môn bị tiểu tử này phá hoại, lòng của ông ta đau đớn vô cùng, một sự đau khổ nói không nên lời.
Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy chứ?
Thần Vân đại sư giơ tay lên, gợn sóng bất động, trực tiếp ngăn cản dãy núi này.
Sức mạnh của tiểu tử này mạnh đến kinh người, đã không còn là thứ mà Bán Thần bình thường có thể chống lại được nữa rồi.
Đúng lúc ông ta đang suy nghĩ những điều này, trong lớp bụi vô tận đó, một bóng đen hiện ra, một nắm đấm điên cuồng đánh tới.
- Lão đầu, các người thật sự có chút quá đáng rồi đấy!
Đánh một trận với Thần Vân đại sư này, tăng thêm một chút nội hàm.
Bịch!
Thần Vân đại sư giơ bàn tay lên, ngăn cản nắm đấm của Lâm Phàm, một cơn gió mạnh lấy hai người làm trung tâm bạo phát ra, quét sạch trời đất.
- Quả nhiên, lão đầu này không hề đơn giản. - Lâm Phàm híp mắt, lên tiếng, song quyền đánh ra.
- Loạn quyền đánh chết lão Bán Thần.
Bịch bịch!
Trong chốc lát, quyền ảnh xuất hiện, chi chít, đánh thẳng về phía Thần Vân đại sư.
- Người thanh niên, chớ kích động như vậy, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói chuyện đã.
Thần Vân thản nhiên mở lời nhưng mà trong lòng cũng kinh ngạc, thực lực của Lâm Phong chủ Viêm Hoa tông này quả thực rất mạnh, tất cả sức mạnh bộc phát ra, thật sự là rất kinh khủng.
Khó trách có thể trấn áp bốn vị quân chủ của Thánh Đường tông và một vị Bán Thần của La Sát tông.
- Nội hàm tăng lên rồi. - Lâm Phàm rõ ràng đã cảm nhận được nội hàm từ từ tăng lên, cảm giác này cũng không tệ.
Thương Ngộ Đạo nhìn thấy tình hình trong hư không, không ngờ tiểu tử này lại mạnh như vậy, nếu như lúc trước mình tới đây, e rằng đã bị tên này đánh cho quỳ xuống mặt đất rồi.
Ngẫm lại, liền cảm thấy kinh hoàng, may mà mình thông minh, kéo Thần Vân đại sư tới, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Cơ Uyên trưởng lão gào lớn lên, trong ánh mắt, mỗi lần hai người giao thủ, sức mạnh bạo phát ra tựa như lưỡi gió, phá hủy toàn bộ vung xung quanh Nhật Chiếu tông, trái tim này của ông ta đau đớn vô cùng.
Có điều, lời gào thét này của ông ta, không hề ảnh hưởng đến chiến cuộc.
- Tại sao? - Cơ Uyên quỳ gối ở nơi đó, hai tay cào mặt đất, vô cùng đau lòng, ngẩng đầu, nước mắt đan xen trên mặt - Tại sao nhất định phải chiến đấu trên địa bàn của tông ta chứ, các người có biết lãnh thổ của tông ta nhỏ bé biết bao? Các người như vậy, sẽ gây ra rất nhiều ảnh hưởng cho tông ta đó!
Thương Ngộ Đạo nhìn Cơ Uyên, cũng đành chịu, việc này chỉ có thể nói là do Nhật Chiếu tông xui xẻo thôi.
- Thương đại nhân, xin hãy ngăn cản bọn họ đi, tông của ta không thể chịu thiệt hại được nữa đâu. - Cơ Uyên nắm ống tay cáo của Thương Ngộ Đạo, cầu xin.
- Cơ Uyên trưởng lão, chuyện này ta cũng bó tay thôi. - Thương Ngộ Đạo lắc đầu, đùa gì thế, ông ta đi ngăn cản ư? Chỉ sợ vừa đi vào, đã bị đánh trở về rồi.
- Người thanh niên, đừng nóng tính như vậy, lão phu có chút giao tình với sư phụ của ngươi, nể mặt lão phu, dừng tay đi! - Thần Vân đại sư mở miệng nói.
- Nói xạo, lão đầu nhà ông yếu xìu như vậy, lão sư của ta làm sao có thể có giao tình với ông được, đừng nói nhảm nữa, đánh xong rồi nói!
Lâm Phàm mỗi lần ra chiêu, đều xuất ra toàn bộ thực lực, đối với Bán Thần này, hắn lộ ra sự kinh ngạc, dễ nhận thấy là cùng cấp bậc với lão sư.
Có điều, đến giờ hình như đối phương vẫn không xuất ra bản lĩnh thật sự, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất khổ não.
Đây không phải là xem thường mình hay sao?
Tâm bành trướng của bổn Phong chủ đã bành trướng đến hiện tại, nếu như không bị người ta nện mạnh cho một trận, thật sự khó mà loại bỏ được.
- Lão đầu, hãy lấy ra chút bản lĩnh cho ta đi, nếu như ông có thể trấn áp bổn phong chủ, thì sau đó có thể nói chuyện tử tế với ta, bằng không...
Lời còn chưa nói hết.
Hắn ta lập tức cảm nhận được một loại áp lực đột nhiên đánh tới, sau đó thân hình chỉ trong nháy mắt liền đập lên mặt đất một tiếng ầm.
- Mẹ kiếp, mạnh vậy! - Hắn có phần không dám tin, lão đầu này chân nhân bất lộ tướng, không ngờ vừa ra tay đã ác độc như vậy, có hơi ức hiếp người quá đáng đúng chứ!
Lúc này, Lâm Phàm vừa định đứng dậy, lại phát hiện ra một khối sắt đã khóa thân hình mình lại.
- Trói ư, ức hiếp người quá đáng! - Lâm Phàm quát lên một tiếng, sức mạnh bạo phát ra ngoài, khối sắt đen sì đó khó mà chống đỡ nổi, dần dần xuất hiện vết nứt.
- Người thanh niên, có gì cứ từ từ nói, đừng càn quấy như vậy nữa. - Thần Vân đại sư nhảy lên trên người Lâm Phàm, mặt mang theo nụ cười, nói.
- Trước tiên hãy nghe lão phu nói hết đã, lão phu chính là...
Có điều lời của Thần Vân đại sư còn chưa nói hết, một màn kinh người đã xảy ra.
- Là đm ông...
Lâm Phàm gào lên giận dữ, khối sắt đen thui khóa trên người lập tức nổ tung, trực tiếp nhấc chân, một cước đá vào đũng quần của Thần Vân đại sư.
Lâm Phàm đột nhiên rạch một cái, thoát khỏi nơi đó, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý:
- Đấu với ta, thì đừng quá chủ quan, nếu không có chết cũng không biết chết như thế nào đâu.
- Thần Vân đại sư!
Thương Ngộ Đạo không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra nhưng lúc này, Thần Vân đại sư ngồi chồm hỗm ở đó, ôm đũng quần, khiến cho ông ta kinh hãi, không biết đã có chuyện gì.
- Đau chết lão phu rồi! - Khóe miệng của Thần Vân đại sư giật giật, sắc mặt trắng bệch, không ngờ lại trúng kế của tiểu tử này.
- Ha ha ha, thế nào, chiến đấu thì phải ra dáng chiến đấu, một cước vừa rồi, chính là chiêu thức ta tự nghĩ ra đó. Có điều còn chưa nghĩ ra tên, đợi sau này ta sẽ nói cho ông biết.
Lâm Phàm cười nhưng trong lòng cũng thoáng có ý nghĩ, thực lực của lão đầu này rất mạnh.
Nếu như lão đầu này xuất ra toàn bộ thực lực, chỉ sợ mình khó mà tăng thêm điểm khổ tu.
Rất tốt, đã thành công giết chết tâm bành trướng của bổn Phong chủ, điểm này nên cảm kích.
Đột nhiên!
Hắn ta cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng từ trên người lão đầu kia bạo phát ra.
- Thanh niên không tôn trọng người già, thật là đáng giận, lão phu phải lột quần của ngươi xuống, quất mạnh vào mông ngươi, dạy dỗ ngươi cho thật tốt, cho ngươi biết thế nào là một hậu bối hoàn hảo!
Có tia sáng bạo phát ra từ trong mắt, tia sáng này lóe ra từ trong mắt của lão giả này.
Khi Lâm Phàm nhìn thấy vẻ mặt của lão đầu này, lại phát hiện ra trong mắt của ông ta, có một ngọn lửa đang bốc cháy. Hơn nữa, khí tức của lão đầu này, cũng đã thay đổi rồi, khí tức vốn dịu dàng đã không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một luồng khí tức rất kinh khủng.
- Đùa gì thế, muốn lột quần của bổn Phong chủ xuống, không cần thể diện nữa sao! - Lâm Phàm chau mày, lui về phía sau một bước.
Lúc này, Thần Vân đại nhân đẩy Thương Ngộ Đạo ra, hai tay mở rộng, vẻ mặt kích động, ngọn lửa trong mắt bùng lên:
- Thanh niên, thì phải có chí tiến thủ, có động lực. Người thanh niên kia, thật sự là hư không thể tưởng nổi, lão phu phải dạy dỗ ngươi cẩn thận mới được!
Bịch!
Lâm Phàm cũng không đợi Thần Vân tiếp tục nói nhảm, trốn vào trong hư không, chạy trốn về nơi xa.
Lão đầu này không giống những lão đầu khác.
Đường đường là Phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông, nếu như bị lão đầu này lột quần, đó sẽ là sự lăng nhục đến nhường nào chứ!
Lúc này, Cơ Uyên vô cùng phấn khởi:
- Thần Vân đại sư, tên kia cả gan làm loạn, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Lập tức, Thần Vân đại sư bay lên không trung, đuổi thẳng tới phương xa, còn Cơ Uyên thì bị luồng xung kích này đánh văng ra, lăn lộn trên mặt đất nhưng lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Thần Vân đại sư, cuối cùng cũng đã ra tay rồi.
Ầm! Ầm!
Có điều, sự vui sướng này, không duy trì được bao lâu, từng đợt tiếng nổ vang đó, đã khiến cho Cơ Uyên trợn to hai mắt.
Phương xa, mặt đất, trong hư không đó, một vị lão nhân nắm giữ một luồng sức mạnh cuồn cuộn ở trong tay, đột nhiên đập mạnh đi, thậm chí còn có thanh âm truyền đến.
- Tiểu tử, đứng lại cho lão phu, lão phu phải tét mông ngươi!
Vừa dứt lời, lại có thêm tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, làm cho người ta sợ hãi.
Cơ Uyên đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn xuống mặt đất ở phía dưới chân đã xuất hiện hoa văn dị thường, hơn nữa hoa văn này không hề dừng lại, liên tục lan rộng ra phía xa.
Phốc!
Cơ Uyên khó mà chịu đựng được, lảo đảo muốn ngã, miệng phun ra máu.
- Tại sao, tại sao lại như vậy?
Ông ta đến Thiên Tông Điện gọi người giúp đỡ là để ngăn cản tên khốn nạn này, thế nhưng giờ đây, việc khiến ông ta không ngờ tới là, ngay cả người của Thiên Tông Điện, cũng bắt đầu tùy tiện phá hoại lãnh thổ của Nhật Chiếu Tông.
- Tông chủ, ta có lỗi với ngài, khiến ngài thất vọng rồi!
Lúc này, Cơ Uyên ngửa mặt lên trời khóc nức nở, ông ta phát hiện ra, tất cả, đều là do ông ta tạo ra.
Mỗi một tiếng nổ vang, lại giống như một vũ khí sắc bén, đâm thật sâu vào trong tim ông ta, rất đau đớn.
- Thần Vân đại sư!
Thương Ngộ Đạo không để ý tới Cơ Uyên, chui thẳng vào hư không, đuổi tới phương xa.
Ông ta không ngờ Thần Vân đại sư lại bị Phong chủ Vô địch phong của Viêm Hoa tông khiến cho nổi giận, không thèm để ý đây là địa bàn của Nhật Chiếu tông, do đó ra tay phá hoại.
Chuyện này, có chút khó xử.
Đồng thời, họa này, Thiên Tông Điện của bọn họ không thể gánh nổi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận