Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 413: Sư Đồ Xuất Thủ, Vô Địch Thiên Hạ

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
Cửa sơn môn Viêm Hoa tông.
Lại có hai vị đệ tử tiếp nhận trách nhiệm cao cả là canh gác cửa sơn môn.
- Sư đệ, đệ nhìn xung quanh đi, đó là hiểm địa Lâm sư huynh nhặt được đấy. - Đệ tử gầy yếu vẻ mặt hưng phấn nó - Sau này đệ tử trong tông chúng ta ra ngoài rèn luyện thì không cần phải chạy xa nữa, chỉ cần ra khỏi cửa tông môn là có thể đi rèn luyện rồi.
- Sư huynh, đây không phải là thứ Lâm sư huynh đoạt được từ Thánh Đường tông sao. - Sư đệ đứng cạnh mơ hồ hỏi.
Đệ tử gầy yếu trừng mắt nhìn sư đệ:
- Sai, hoàn toàn sai, sao lại gọi là đoạt, là do Lâm sư huynh nhặt được. Nếu không... Mấy tên ngu si bên Thánh Đường tông kia lại để cho Lâm sư huynh dễ dàng cướp mấy thứ đó về hay sao?
Sư đệ nói:
- Nhưng mà mấy vị quân chủ của Thánh Đường tông không phải là tới tông môn muốn...
- Muốn cái rắm, đó là Thánh Đường tông ức hiếp Viêm Hoa tông chúng ta, bị Lâm sư huynh của chúng ta trấn áp tại chỗ, dùng quả đấm nói cho bọn họ biết Viêm Hoa tông không phải nơi bọn họ tùy ý bắt nạt. Nhớ kỹ về sau đừng đi nói lung tung. - Đệ tử gầy yếu dặn
- Dạ dạ, đệ hiểu.
Đột nhiên!
Trời đất phương xa dường như bị thứ gì đó phá vỡ có hai bóng người phát ra ánh sáng nhanh chóng lao tới.
Tốc độ cực nhanh khiến cho trên không như bị phân làm hai nửa.
- Lão sư, sắp chết rồi, cứu mạng với, có một lão biến thái khốn nạn muốn giết đồ đệ của người này.
Trong khoảnh khắc tiếng hô lớn vang lên, hắn thực sự chịu thua rồi. Cái lão đầu quái quỷ này thực sự biến thái, đuổi theo hắn cả một quãng đường dài từ Nhật Chiếu tông tới tận Viêm Hoa tông.
Dù hiện tại đã đến cửa tông môn mà lão cũng không dừng lại. Thật đúng là điên rồi.
- Nhóc con, đứng lại cho lão phu. - Thần Vân đuổi sát phía sau, nếu như cánh tay ông ta đủ dài có thể đã túm được tên nhóc này rồi.
- Thật sự là một lão điên.
Hắn không ngờ sức chịu đựng của lão đầu này mạnh như vậy, đuổi theo không ngừng nghỉ. Nếu không phải tốc độ chạy của hắn rất nhanh thì có lẽ đã bị bắt lại rồi.
Cũng may lão đầu này chí ít còn hơi tự mình biết mình, không dám phá hoại ở Viêm Hoa tông, nếu không... thế nào cũng phải cho đối phương biết sự lợi hại.
Thiên Không thành nổi bồng bềnh giữa không trung, trong chớp mắt có một bóng người xuất hiện, bay thẳng về phía tông môn.
- Đồ nhi, vi sư tới đây, chờ lâu như vậy rốt cuộc chờ tới lúc đồ nhi kêu vi sư tới cứu mạng rồi.
Thiên Tu mừng rỡ, trong nháy mắt cảm giác được sự hạnh phúc khi làm thầy.
Ông vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc như vậy.
Người làm thầy mong đợi nhất là cái gì? Không phải là mong đồ đệ lợi hại hơn mình, mà là khi đồ đệ gặp phải chuyện không giải quyết được sẽ gọi sư phụ ra bảo kê.
Chỉ là ông chờ mãi vẫn chờ không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ đệ từng bước trở nên mạnh mẽ, đến cuối cùng không cần bất kỳ một sự hỗ trợ nào, một thân một mình gánh vác một phương.
Bây giờ cơ hội đã tới khiến cho ông cực kỳ hưng phấn, có một cảm giác vui sướng khó nói thành lời.
Lâm Phàm thấy sư phụ tới thì lập tức thở phào nhẹ nhõm đi thẳng tới bên cạnh ông, chỉ về phía xa đằng sau:
- Sư phụ, lão đầu này khinh người quá đáng lắm, một mạch đuổi theo con từ tận Nhật Chiếu tông tới cửa tông môn vẫn chưa dừng, khiến con phải nhịn tiểu tới mức bàng quang sắp nổ tung rồi.
- Cái gì? Tên nào đáng ghét tới như vậy, ngay cả đồ nhi của lão phu mà cũng dám bắt nạt.
Thiên Tu nổi giận trừng mắt lạnh nhìn đằng xa. Ông thật sự muốn xem thử rốt cuộc là tên nào mà lại có gan bắt nạt đồ nhi của ông tới vậy. Mà tới khi thấy rõ người đuổi theo thì ông lại hừ lạnh một tiếng.
- Thần Vân, lão khốn nạn ông dám bắt nạt đồ nhi của ta, có phải là nghĩ Thiên Tu đây dễ bắt nạt đúng không? - Ông không ngờ rằng lại là người quen cũ, một cường giả của Thiên Tông điện.
- Thiên Tu đã lâu không gặp, cái tính khí của ông vẫn nóng nảy như vậy. - Thần Vân đại sư dừng bước, ánh mắt lướt qua Lâm Phàm một chốc rồi lại nhìn về phía Thiên Tu, mặt mày đầy ý cười nói.
- Ai thèm đã lâu không gặp với ông, ông bắt nạt đồ đệ của ta là có ý gì? Đồ đệ ta thiện lương, chính nghĩa, kính già yêu trẻ, người gặp người thích. Ông nói cho ta nghe rốt cuộc ông muốn làm gì? - Thiên Tu hừ lạnh nói một hơi.
Lâm Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực vẻ mặt hưởng thụ. Sư phụ nói không sai, rất có đạo lý, không ai hiểu đồ đệ bằng sư phụ.
- Thiên Tu, đồ đệ này của ông phải quản giáo cho tốt mới được, nếu không... Sau này kiểu gì cũng gây ra họa lớn, đến lúc đó thì hối hận cũng không kịp đâu.
Thần Vân đại sư nhắc nhở. Ông ta đã nhìn ra, tên nhóc kia chính chúa gây chuyện.
Mặc dù tu vi hiện giờ không tệ nhưng nên nhớ nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
- Trời có sập xuống cũng có lão phu đỡ, cần gì lão mù như ông quan tâm. - Thiên Tu hừ một tiếng, không chừa chút mặt mũi nào cho Thần Vân đại sư. Chỉ cần đối phương nói một câu đã mạnh mẽ đáp trả lại.
Lâm Phàm kinh ngạc nhìn lão sư cảm thấy kỳ lạ. Lão sư nói thật khí phách, chẳng lẽ vừa được bổ sung sức mạnh hả?
- Ông... - Thần Vân đại sư bị Thiên Tu nói ngang cũng tức khí nói - Thiên Tu, lời lão phu nói đều là lời khuyên thật lòng, ông nên để tâm tới. Đồ đệ này của ông đi Nhật Chiếu tông gây sự, hủy lãnh thổ tông môn của người ta tạo thành tổn thất cực lớn. Nếu bây giờ cứ để nó tùy ý như vậy sau này có xảy ra chiến loạn thì cũng do một tay đồ đệ ông tạo thành.
- Sư phụ, đừng nghe lão già này nói mò, con không hủy cái gì cả chỉ tùy ý dạo phong cảnh ở bên đó thôi. Nhưng lão già này vừa tới một lời không hợp đã muốn bàn luận với con. Bàn luận không thôi thì không sao nhưng bên bọn họ có tới ba người, một người trong đó còn có Cơ Uyên. Con thấy tình huống không đúng nên bắt buộc phải ra tay. Nào ai ngờ, lão già gian xảo này còn ác hơn cả con đánh thẳng một chưởng xuống dưới làm tan nát một ngọn núi của Nhật Chiếu tông. Trong ngọn núi đó có thể có vô số sinh mạng nhỏ đang sinh sống đó. Con thật sự rất đau lòng.
Lâm Phàm ôm ngực dáng vẻ rất khổ sở giống như gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm, thậm chí còn rất miễn cưỡng nặn ra được mấy giọt nước mắt thương cảm.
- Ông xem đi, đồ đệ của ta đã bị ông bắt nạt thành dạng gì rồi. Thần Vân, ông đừng quá đáng. - Thiên Tu tức giận trừng mắt sau đó an ủi Lâm Phàm - Đồ nhi đừng đau lòng, có sư phụ ở đây nhất định sẽ lấy lại công đạo cho con. Lão khốn nạn này không thể thương tổn được con đâu.
Lâm Phàm lắc đầu:
- Sư phụ, ông ta muốn thương tổn con, thế nhưng bị một cước của con đạp trúng đũng quần rồi, coi như con đã báo được thù.
- Hả?
Thiên Tu sửng sốt, sau đó hô lớn:
- Thần Vân - Thiên Tông điện, không ngờ ông lại nhỏ nhen tới như vậy. Đồ đệ ta chỉ đạp một cước vào đũng quần ông thôi, thứ đồ chơi kia của ông yếu ớt tới như vậy cũng có làm được gì đâu, hà tất gì phải đánh đánh giết giết đồ nhi ta. Hiện tại không nói, ông chống mắt chờ mấy năm nữa thôi, chờ đồ nhi ta cường đại rồi, ông có hối hận cũng không kịp đâu.
Âm thanh rất lớn, truyền ra khắp tông môn.
Các đệ tử khác nghe thấy đều trợn mắt há mồm. Lâm sư huynh thế mà đạp đũng quần đối phương, thật sự quá mức lợi hại rồi.
Thần Vân đại sư không ngờ Thiên Tu dám lớn tiếng nói ra chuyện đó.
Mặt mo của ông ta lập tức đỏ rần, giống như mất sạch mặt mũi.
Chuyện này thật sự khiến người ta không còn mặt mũi nào nữa mà.
- Thần Vân đại sư... - Thương Ngộ Đạo từ phương xa chạy tới, xem như đuổi kịp.
Tốc độ của hai người kia thực sự quá nhanh, cho dù là ông ta cũng đuổi theo không kịp.
- Lão sư, người này cũng giúp lão già kia một tay. - Lâm Phàm nhỏ giọng nói.
- Thương Ngộ Đạo, ngươi và Thần Vân có ý gì, vì sao lại truy sát đồ nhi của ta. - Thiên Tu tức giận quát.
Thương Ngộ Đạo còn không biết chuyện gì đã xảy ra, vì vậy vẻ mặt có phần mơ hồ.
- Thiên Tu, đồ đệ này của ông tùy tiện phá hoại Nhật Chiếu tông, Cơ Uyên trưởng lão tới Thiên Tông điện cầu cứu cho nên Thiên Tông điện không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Rắm thối, đồ nhi ta làm sao lại phá hoại Nhật Chiếu tông, đừng có vu oan giáng họa. - Thiên Tu kiên quyết đứng về phía đồ đệ mình.
Lâm Phàm đứng dậy:
- Không sai, Lâm Phàm ta quang minh chính đại, đỉnh thiên lập địa sao có thể tùy ý phá hoại.
Thương Ngộ Đạo ngây người:
- Nhưng thời điểm chúng ta chạy tới, chính mắt chúng ta đã thấy toàn bộ hoàn cảnh trước mắt đều đã bị ngươi hủy hoại. Đừng nói là tự nó hủy hoại thành như vậy chứ!
- Sai, làm sao có thể tự hủy hoại mà là người khác làm. - Lâm Phàm nói sau đó ôm quyền với sư phụ của mình:
- Lão sư, đồ nhi đi du lịch các tông nhìn ngắm phong cảnh mọi nơi, cảm ngộ thiên địa. Thời điểm đi tới Nhật Chiếu tông ngẫu nhiên phát hiện một con yêu ma vô cùng hung tàn. Con muốn chém giết yêu ma kia cứu vớt vô số người vô tội, cho nên không chút do dự tiến lên chiến đấu với con yêu ma đó.
- Ừ, quả thật là đồ đệ ngoan của ta, có tâm hành hiệp trượng nghĩa, giống hệt ta lúc còn trẻ. - Thiên Tu vui mừng gật đầu, vô cùng thỏa mãn.
Thần Vân đại sư và Thương Ngộ Đạo giật khóe miệng, thật sự rất muốn đánh chết hai thầy trò không biết xấu hổ này.
Lúc này, Lâm Phàm nói tiếp:
- Cho nên sau khi con đại chiến một trận thì không thể tránh được kết quả cuối cùng mà bọn họ đã nhìn thấy. Khu vực xung quanh đều đã bị phá hoại trong chiến đấu.
- Yêu ma kia đâu? - Thần Vân đại sư híp mắt giống như đang nói, diễn tiếp đi ta xem ngươi có thể diễn tới khi nào.
- Hỏi thừa, yêu ma kia chắc chắn là chết rồi hóa thành máu loãng phiêu tán trong trời đất. - Lâm Phàm giang hai tay nói tới vô cùng chân thật, sau đó chỉ vào Thần Vân. - Nhưng ông thì không nói một lời đã đuổi theo đánh ta, ra chiêu thì hung ác độc địa không biết đã hủy diệt bao nhiêu lãnh địa của Nhật Chiếu tông, vậy mà còn ác nhân cáo trạng trước. Thực sự là khinh người quá đáng.
- Ngươi... - Thần Vân đại sư tức giận nghẹn một hơi ở ngực. Tên nhóc thối này đúng là cái gì cũng dám nói.
- Ngươi cái gì chứ, người ngay không nói tiếng lóng, đối nhân xử thế phải dám làm dám chịu. Ông nói đi, ông có hủy lãnh địa của Nhật Chiếu tông hay không. - Lâm Phàm hỏi.
Thần Vân đại sư nhìn Lâm Phàm rồi nhìn về phía Thiên Tu, cuối cùng gật đầu:
- Có hủy, nhưng, nếu không phải tên nhóc nhà ngươi ức...
Lời này còn chưa nói hết đã bị Thiên Tu cắt ngang. Thiên Tu mang vẻ mặt tiếc nuối giống như không dám tin nói:
- Thật không ngờ, Thần Vân trước kia thế mà lại biến thành người đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng được. Hôm nay lão phu xem như được kiến thức rồi. Tuy rằng đồ đệ ta tuổi còn trẻ, thực lực nhỏ yếu, nhưng lão khốn nạn ông cũng không thể ỷ là tiền bối mà tùy ý vu oan cho nó. Lão phu thường nói với đồ đệ rằng hãy tôn kính tiền bối, nhưng hôm nay xem như lão phu nhìn lầm rồi, tiền bối như ngươi tuyệt đối không thể tôn kính.
Những lời này, Thiên Tu nói tới dạt dào tình cảm, hơn nữa âm lượng còn không nhỏ.
Tất cả đệ tử trong tông môn đều sôi nổi thảo luận.
- Không ngờ rằng tiền bối này lại muốn vu oan cho Lâm sư huynh của chúng ta.
- Thực sự đáng ghét, hiện tại những người làm tiền bối đều không cần mặt mũi như vậy nữa hay sao?
- Đúng vậy.
Tai Thần Vân giật giật, nghe không sót một chữ mà mọi người đang thảo luận, tức tới run rẩy cả người sau đó vung ống tay áo.
- Hai thầy trò các ngươi, thật sự là quá....
- Thôi thôi, lão phu nhận thua, các ngươi quá lợi hại.
Nói xong, Thần Vân đại sư trực tiếp rời đi, không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Thương Ngộ Đạo đứng tại chỗ nhìn trái nhìn phải cuối cùng cũng theo sát rời đi. Việc này, không có quan hệ gì với ông ta
Bạn cần đăng nhập để bình luận